Ta đây trời sinh tính ngông cuồng

Chương 92



Chương 92.

“Trông chừng Đinh Huyên!” Đường Ân giật mình, lao vào trong hành lang, chạy về phía Ân Nhất.

Lúc này, trái tim Đường Ân gần như đã nhảy lên đến cổ họng.

Chung sống mấy ngày này, không phải Đường Ân không thừa nhận trong lòng mình đã có chút hình bóng của Kỷ Du Du. Cảm giác này rất mờ nhạt, rất mơ hồ, nhưng lại thật sự tồn tại.

Nếu Kỷ Du Du thật sự xảy ra chuyện gì, Đường Ân cũng không dám hứa chắc mình rốt cuộc sẽ biến thành bộ dáng gì.

“Cậu chủ… bên này…” Ân Nhất kêu to.

Đường Ân nhanh chóng vọt đến, đẩy cửa một gian phòng trong cùng, quả nhiên trong gian phòng nhìn thấy được Kỷ Du Du, có điều Kỷ Du Du tóc tai bù xù nằm trên ghế sô pha, nhìn như đã ngất đi. Mặt cô hơi sưng lên, khóe mắt còn có nước, cổ áo còn bị xé rách một chút, nhưng không bị xé quá nhiều.

Đây là do lúc trước Kỷ Du Du vẫn luôn phản kháng lại khi bị những người khác xâm phạm.

Lửa giận trong lòng Đường Ân đột ngột bùng lên, vội vàng xông lên kiểm tra một chút, cảm giác được ngoại trừ việc Kỷ Du Du bị tát một cái lên mặt ra, thân thể cũng không bị thương tổn quá lớn: Đường Ân vội vàng cởi áo khoác, che lên thân thể Kỷ Du Du, sau đó bế ngang người lên, xoay người đi ra ngoài cửa.

“Tìm… Vương Ngạn Siêu chắc chắn ở trong này, tìm anh ta cho tôi…” Sắc mặt Đường Ân cực kỳ u ám, xoay người quay lại căn phòng ban đầu.

Trong phòng này, Vương Hạo đã hơi đứng thẳng người dậy, tàn nhãn nhìn chằm chằm Đường Ân.

€ó nhiều người ở đây như vậy, khi nhìn thấy Đường Ân bế Kỷ Du Du, dường như cũng đã hiểu được chuyện gì xảy ra.

Sắc mặt Giang Yến khó coi nhất, Lâm Thần Phong cũng thay đổi liên tục, có điều hai người chẳng qua chỉ cản răng, cúi đầu, hoàn toàn không giải thích câu nào.

Đường Ân đặt Kỷ Du Du lên ghế sô pha, đang định rút tay ra lại cảm thấy cổ tay bị Kỷ Du Du nắm lại thật chặt.

Đường Ân nhìn qua, lửa giận trong lòng đột nhiên bùng nổ, anh nhìn thấy cổ tay.

Kỷ Du Du đã sưng đỏ, giống như bị người ta bóp chặt làm cho máu không lưu thông được trong thời gian dài.

Lửa giận ngút trời thiêu đốt trong lòng “Lâm Thân Phong anh, khiến giờ phút này Đường Ân giống như một con sư tử đang nổi giận. Đinh Huyên bị đánh thành như vậy, Kỷ Du Du bị người ta bắt nạt đến mức suýt nữa mất trong trắng, loại chuyện này làm sao anh có thể chịu được? Ánh mắt tất cả mọi người ở đây đều nhìn về phía Đường Ân.

Đường Ân quay đầu, một tay cầm gậy bóng chày lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Hạo.

“Đường Ân, tao khuyên mày tốt nhất là bây giờ nên quỳ xuống cầu xin đi, có lẽ tao sẽ cân nhắc tha cho mày một lần…” Vương Hạo cười hềnh hệch, sắc mặt cực kỳ hung ác.

Đường Ân cầm gậy bóng chày lên, đập thật mạnh lên vai Vương Hạo, âm thanh Xương gấy nứt vang vọng trong căn phòng.

“A…” Vương Hạo đau đớn kêu lên thảm thiết, toàn thân co rúm trên mặt đất.

Một bộ phận đàn em của Vương Hạo.

nhanh chóng ngẩng đầu lên, nghiến răng nhìn chằm chằm Đường Ân.

Đường Ân ném cây gậy bóng chày xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn những người xung quanh, trên mặt tràn đầy ý lạnh: “Không phục sao?” Ân Nhất đã nheo mắt lại, trong mắt toàn là sát ý.

Đường Ân cười lạnh, tát vào mặt một người gần nhất: “Chỉ dựa vào các anh sao? Còn không phục à? Một đám chó má, thế mà còn đi theo người ra đây lăn lộn? Thật sự cho rằng mình có chín cái mạng sao?” “Đường Ân, mày đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài, tối hôm nay mày nhất định phải chết ở đây…” Vương Hạo vẫn đang gầm nhẹ.





Đường Ân đạp một chân lên đầu Vương Hạo, sắc mặt tối sầm.

“Đường Ân, sao cậu có thể đánh người…” Lúc này, Giang Yến cũng không biết lấy đâu ra can đảm, đột nhiên run giọng chất vấn.

Đường Ân lật tay tát một cái thật mạnh vào mặt Giang Yến: ‘Thân là một sinh viên đại học thành phố Giang, thế mà cô lại cấu kết với người ngoài, âm mưu hãm hại bạn học của mình…” “A…” Giang Yến kêu lên một tiếng sợ hãi, ngã xuống mặt đất.

Đường Ân nắm tóc cô ta, liên tục tát thêm mấy cái nữa.

“Đường Ân, cậu có biết, cậu đang… Cậu đang…” Giọng nói Lâm Thần Phong run rẩy, trong mắt anh ta, bây giờ Đường Ân ngay cả bạn học của mình cũng đánh.

Đường Ân xoay người lại, đá một cái lên người Lâm Thần Phong.

Thân thể Lâm Thần Phòng văng ra ngoài, va vào bàn trà, sắc mặt lập tức trướng thành màu tím đậm.

Đường Ân bước lên, nắm chặt cổ áo anh †a: “Ông đây nhịn cậu lâu lắm rồi… Ngay.

từ đầu cũng không muốn làm gì thứ tôm tép như cậu, nhưng mà hôm nay cậu động đến ranh giới cuối cùng mà không nên động vào… Bạn học sao? Khi bọn họ đánh Đinh Huyên, sao cậu không nhắc đến chuyện bạn học? Khi bọn họ âm mưu hãm hại Kỷ Du Du, sao cậu không nhắc đến chuyện bạn học? Loại chó chuyên dùng tiêu chuẩn kép như cậu, hôm nay còn muốn xuất hiện sao?” ‘Chưởng 92 Hành hung Lâm Thần Phong “Đường Ân…” Lâm Thần Phong sợ hãi, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, thân thể không nhịn được run rẩy. Lớn đến từng này, cho đến bây giờ, anh ta chưa từng biết răng trên mặt một người có thể xuất hiện biểu cảm đáng sợ như vậy. Lúc này vẻ mặt Đường Ân khiến anh ta cảm thấy lạnh lẽo từ tận đáy lòng.

Đường Ân nâng đầu Lâm Thần Phong lên, đập mạnh vào bàn trà.

Bàn trà phát ra một tiếng choang, nứt ra mấy khe hở.

Trong căn phòng cực kỳ yên tĩnh.

Trong giây phút này, không ai có thể ngờ được, Đường Ân sẽ trở nên điên cưồng như vậy, sẽ trở nên tàn nhẫn như vậy.

Đường Ân chỉnh sửa lại quần áo một chút, chậm rãi đứng dậy, xoay người liếc nhìn Vương Hạo.

Vương Hạo cười lạnh, trong miệng còn ẩm: “Đường Ân, lần này mày chết Đường Ân nghiêng đầu, nâng tay lên.

Đúng lúc này, có hai người xông vào từ ngoài cửa, sau khi nhìn thấy tình huống ở đây, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

“Cậu cả… Đường!” Đường Ân sửng sốt một lát, quay đầu nhìn người vừa đến, người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi, cạo đầu trọc, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng, gương mặt hung dữ.

“Cậu Đường, cậu… cậu giơ cao đánh khẽ cho!” Vu Thành Quang nuốt ngụm nước bọt, vội vàng bước lên hai bước.

Ân Nhất đứng chắn trước mặt Đường Ân, đẩy Vu Thành Quang ra.

Sắc mặt Vu Thành Quang thay đổi: “Cậu Đường, là tôi không tốt, đều là tôi không tốt! Tôi tên là Vu Thành Quang, xung quanh chỗ này đều có người của tôi trông chừng. Cậu giơ cao đánh khẽ, tha cho mấy tên có mắt không tròng dưới tay tôi…” “Đây đều là người của ông?” Giọng nói Đường Ân còn nặng nề hơn cả ác ma.

“Vâng… Vâng!” Vu Thành Quang gắng gượng cười một tiếng, lộ ra một nụ cười.

còn khó coi hơn cả quỷ: “Vương Hạo này thật sự đi theo tôi, cậu rộng lượng đừng chấp kẻ thấp kém…” Đường Ân nắm chặt nắm tay.

“Ha ha ha…” Vương Hạo đột nhiên cười ha ha, nhổ ra một ngụm máu, vịn tường vất vả lắm mới đứng dậy được: “Anh Thành? Anh già rồi nên hồ đồ, anh đã già rồi, lá gan cũng nhỏ đi, không biết nó tìm được hai tay chân từ đâu đến mà đã dọa cho anh sợ hãi đến mức này rồi…

Không có ích được nữa thì cút ngay, ông đây cũng không thèm lăn lộn với anh, hôm nay tôi đã nói rồi, Đường Ân kia đừng nghĩ đến chuyện còn sống rời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 36 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status