Ta đây trời sinh tính ngông cuồng

Chương 93



Chương 93.

“Vương Hạo!” Vu Thành Quang rống lên giận dữ, sắc mặt giận dữ, tàn bạo trừng mắt nhìn Vương Hạo: “Việc làm của cậu hôm nay đã trái với đạo nghĩa giang hồ, còn không mau đến đây nhận lỗi với cậu Đường đi?” “Nhận lỗi sao? Ha ha ha…” Vương Hạo.

cười ha ha, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn: “Vu Thành Quang, anh lại bảo tôi đi xin lỗi nó? Trong đầu anh rốt cuộc: chứa thứ gì vậy hả?” Vu Thành Quang trợn mắt, lông mày.

dựng lên, vẻ mặt tàn nhẫn: “Vương Hạo, hôm nay cậu không muốn sống nữa đúng không?” “Không muốn sống?” Vương Hạo dựa vào tường, ngông cưồng cười to: “Đi theo Vu Thành Quang anh mới là tôi không muốn sống đấy! Ông đây đi theo anh ba năm, đã có được lợi ích gì chưa? Ba năm nay anh nhát như thỏ đế, nào có chút dáng vẻ của kẻ làm chuyện lớn? Cho dù ông đây đi theo một con chó cũng còn tốt hơn đi theo anh!” “Nói hay lắm…” Ngoài cửa, một tràng vỗ tay vang lên, một người đàn ông để trần, dưới mặc quần cộc hoa văn to đi tới.

Đường Ân hơi híp mắt, nhìn thấy một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, thân hình sưng phù như quả bóng, trong mắt tràn đầy vẻ tàn nhẫn.

“Ông chủ Nhạc, anh có ý gì?” Vu Thành Quang lạnh lùng chất vấn.

Nhạc Thụy cười lạnh, đẩy Vu Thành Quang ra, vẻ mặt giễu cợt: “Anh Thành, nhiều năm như vậy, anh đã già thật rồi! Nhà hàng của tôi muốn làm chút gì đó ở đây, anh cũng ngăn cản bằng mọi cách, chẳng hề nể mặt tôi chút nào cả! Vẫn là ‘Vương Hạo rất tốt, tính cách hai chúng tôi hợp nhau… Anh không theo kịp thì lùi về phía sau đi, đừng đứng đây ngăn cản con đường làm giàu của chúng tôi!” “Được được đi muốn lật trời r răng.

.. Tôi thấy các anh Vu Thành Quang cắn Nhạc Thụy cười lạnh một tiếng, hoàn toàn không thèm liếc Vu Thành Quang một cái nào, mà chỉ nhìn về phía Đường Ân.

“Anh Nhạc, chính là nó… Dám quấy rối trong nhà hàng của anh, tuyệt đối không thể để cho nó chạy mất được!” Vương Hạo chỉ vào Đường Ân.

Khóe miệng Đường Ân đã hiện lên nụ cười chế giễu, không ngờ còn được xem một cuộc chiến nội bộ ở đây. Nhưng anh không thèm để ý đến những chuyện này, chỉ để ý đến những người này cuối cùng sẽ giải thích với anh như thế nào.

Nếu hôm nay không có được câu trả lời thuyết phục, chắc chắn Đường Ân sẽ không rời khỏi đây! “Đường Ân phải không?” Nhạc Thụy bước lên một bước.

Ân Nhất vội vàng ngăn anh ta lại, đã nắm chặt nắm đấm, chỉ cần Đường Ân ra lệnh một tiếng, Nhạc Thụy này chưa chắc đã có thể được nhìn thấy mặt trời ngày mai.

“Ôi chao…” Nhạc Thụy cười lạnh một tiếng: “Người này còn dẫn theo cả tay chân ra ngoài nữa sao? Sinh viên thời nay đều ngông cuồng như vậy à? Ở chỗ ở tôi, tôi chưa từng được nhìn thấy người kiêu ngạo như vậy bao giờ Có điều cậu nói xem cậu kiêu ngạo ở bên ngoài còn chưa tính, lại còn chạy đến nhà hàng của tôi, không phải chúng ta nên bàn bạc chuyện này một chút sao?” “Ð?” Đường Ân nghiêng đầu.

“A… Mẹ nó chứ, ngông cuồng thật đấy nhỉ?” Nhạc Thụy cười một tiếng, xung quanh vang lên một tràng cười vang.

Những người của Vương Hạo vừa nãy bị Ân Nhị khống chế, bây giờ Nhạc Thụy đến rồi, dường như những kẻ này cũng trở nên sống động hơn.

Nhạc Thụy mới là ông chủ thật sự của bọn họ, tuy ngày thường đi theo Vương Hạo, nhưng Vương Hạo cũng phải dựa vào Nhạc Thụy này. Nếu không có Nhạc Thụy, làm sao anh ta có can đảm kêu gào ầm ï với Vu Thành Quang? Tuy.

những năm gần đây, lá gan của Vu Thành Quang quả thật nhỏ đi rất nhiều, nhưng không có nghĩa là Vu Thành Quang thật sự không có ảnh hưởng gì. Ở khu vực đại học thành phố Giang này, uy tín của Vu Thành Quang cũng không tệ lắm.





“Con người tôi không thích đánh đánh giết giết, mà thích nói chuyện đạo lý với người khác…’ Nhạc Thụy lạnh lùng nhìn Đường Ân chẵm chằm, sau đó đi một vòng trong phòng, dùng ngón tay sờ lên vách tường, sờ lên bàn trà đã nứt ra, quay đầu lại nhìn Đường Ân: “Bàn trà này của tôi là hàng nhập khẩu, được chế tạo bằng kim cương, một chiếc mất hơn ba mươi triệu… Mặt tường của tôi được quét bằng sơn nhập khẩu, cho dù chỉ rơi một miếng to bằng móng tay, cũng phải tốn hơn hai mươi triệu để sửa chữa: Cậu nhìn xem, cậu phá nhiều đồ của tôi như vậy, có phải nên bồi thường cho tôi một chút không?” Trong lời nói tràn ngập mùi khiêu khích ác ý, hoàn toàn không có ý định để cho.

Đường Ân bồi thường, mà muốn Đường Ân đuối lý, hôm nay không có ý định bỏ qua cho anh.

Tất cả mọi người có mặt đều hiểu, Đường Ân đang chọc phải cọng rơm cứng, hôm nay cho dù không chết ở đây, cũng phải lột một lớp da mới có thể ra ngoài.

“Đúng, bắt cậu ta bồi thường…” Giang Yến đã đứng dậy, mặc dù gương mặt vẫn còn sưng, nhưng vẫn giống như người đàn bà chanh chua chỉ vào Đường Ân, quát đến khàn cả giọng: “Đều là cậu ta làm hỏng đấy, tôi có thể làm chứng, không thể thiếu một xu nào cho những thứ đó được, nhất định phải để cậu ta bồi thường!” “Đúng, bắt cậu ta bồi thường…” Lâm Thần Phong nhổ ra một ngụm máu, cực kỳ phẫn nộ nhìn chằm chằm Đường Ân.

Đường Ân nhìn cảnh tượng này, trong lòng có chút khinh thường, đây là bạn học ngày thường đấy, đây là những người mà anh không muốn tra hỏi đấy.

Bây giờ nhìn thấy Nhạc Thụy lại có khí thế rồi, tất cả đều thay đổi nòng súng muốn nã đạn vào Đường Ân.

“Sao hả?” Nhạc Thụy mở hai bàn tay ra, trên mặt tràn đầy chế giễu, cười: “Ở đây đều là người của tôi, cậu đập vỡ đồ đạc của tôi, không phải nên bồi thường cho.

tôi sao? Mặc kệ chuyện này đi đến mức nào, cũng phải giải thích một chút chứ?” “Nhạc Thụy, tôi khuyên anh tốt nhất là nên yên phận một chút, nếu không có chết cũng không biết chết như thế nào…’ Mặt Vu Thành Quang lạnh lùng.

“Ông già kia, hôm nay không có chuyện của anh, đi chết đi… Vương Hạo đá vào.

bụng Vu Thành Quang: “Hôm nay Vương Hạo tôi đã nói rồi, cho dù là Thiên Vương Lão Tử đến đây, cũng không cứu được Đường Ân!” Vu Thành Quang đột ngột bị trúng một chân, ngã xuống mặt đất.

“Được, cậu có gan, đợi chuyện của cậu cả Đường xong xuôi, chúng ta sẽ lại tính sổ!” Vu Thành Quang bò dậy.

Sắc mặt Vương Hạo dữ tợn, đấm lên mặt Vu Thành Quang: “Lão già kia, tôi thấy hôm nay ông muốn chết rồi!” Mấy tên côn đồ kia cũng không biết lấy đâu ra can đảm, ào ào đạp lên Vu Thành Quang.

Đường Ân lạnh lùng nhìn chằm chằm cảnh tượng này, đột nhiên nở nụ cười, quay đầu nhìn Nhạc Thụy: “Nói chuyện đạo lý à?” “Đúng vậy, đúng là tôi đang nói chuyện đạo lý với cậu ở đây, thế nào? Tôi cũng đủ nhân từ đấy chứ?” Nhạc Thụy cúi người xuống, cười một tiếng quái dị với Đường Ân.

Đường Ân nghiêng đầu, cười cười: “Đúng là nhân từ lắm! Như vậy tôi cũng.

nhân từ một chút nhé? Anh ở đây làm bạn gái tôi bị thương, cô ấy là báu vật vô giá, lại bị người của anh dùng thuốc làm hôn mê, còn bị tát một cái… Tôi đơn giản một chút, tính cho anh một trăm triệu nhé? Anh em của tôi bị người của anh hành hung, là người bạn tốt duy nhất ở đại học của tôi, tôi tính cho anh năm mươi triệu nhé? Anh cảm thấy tôi đã đủ nhân từ chưa?” “Nhân từ?’ Nhạc Thụy sửng sốt một lát, sau đó cười ha ha: “Một trăm triệu sao? Năm mươi triệu? Mẹ nó đầu cậu bị nước.

vào à? Cũng không nhìn xem đây là chỗ nào? Cũng không nhìn xem Nhạc Thụy tôi là loại người như thế nào? Dám đứng đây cò kè mặc cả với tôi sao?” “Ồ?” Đường Ân mở hai tay ra: “Hình như anh cũng không nhìn xem đây là đâu, cũng không nhìn xem Đường Ân tôi là loại người nào thì phải?” “Mày tự tìm cái chết…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 36 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status