Ta không phải vịt con xấu xí

Quyển 2 - Chương 13: Chà



Dậy sớm luyện tập, đứng nghiêm, đi đều bước——chào! Dưới ánh mặt trời như thiêu đốt cùng với màu xanh biếc của trời, thời gian thấm thoát thoi đưa, những chàng trai cô bé vốn là người xa lạ đã dần dần quen biết nhau.

Phải đối mặt với đối mặt với mệt nhọc của buổi huấn luyện nên dần dần tình cảm cũng trở nên sâu sắc hơn, sau hai tuần, dường như mỗi lần đi đều bước, khi các học sinh đồng loạt nghiêm túc dẫm chân, lại phát ra khí thế tự hào mạnh mẽ.

Chúng ta không phải là một thế hệ đổ nát, chúng ta không phải là một thế hệ sa ngã, chúng ta không phải là một thế hệ bi lụy, chúng ta cũng có thể ưỡn thẳng ngực, hướng đến các thế hệ trước đã dùng máu và nước mắt để tạo nên cuộc sống này, cúi chào! “Cái nghi lễ này, không phải tôi muốn các em hướng đến tôi!” Huấn luyện viên Chu Nguyên hét lớn: “Chào! Là để thể hiện quyết tâm của các em! Thể hiện kiêu ngạo của các em! Thể hiện tự tôn của các em! Chào!” Vị có làn da đen này, huấn luyện viên cao to với khuôn mặt búp bê khép chặt hai chân lại, tay phải nâng lên, chào những người học sinh theo đúng tiêu chuẩn của nghi thức quân đội.

Từng đôi mắt của các thiếu niên dưới ánh chiều tà yên lặng nhìn chăm chú vào vị huấn luyện viên mà bọn họ thường đùa là “hổ đen mặt cười” này, từ ánh bình minh sáng sớm đầy trời, đến khắc ánh trời đỏ rực này, họ cũng biết, bữa tiệc này, sắp tàn rồi.

"Chào!" Vệ Hải hét lớn một tiếng, khẩu lệnh raười chín các tiểu đội tân binh đồng loạt nâng tay chào, kính mình, và kính Chu Nguyên.

“Tốt! Tối nay toàn bộ tập hợp, hát ca, chúng ta sẽ dùng âm nhạc trong sân rộng này để thay thế cho lửa trại, chúng ta sẽ cùng quây quần lại, xem ai xuất sắc hơn ai!” Gương mặt đen sẫm của Chu Nguyên giờ mới lộ ra nụ cười: “Các em có lòng tin không?” "Có!" Một lần này, không cần Chu Nguyên hỏi lại, tất cả học sinh của mười chín tiểu đội cùng hô to.

“Các cô gái các chàng trai, các em đều rất có tinh thần, tối nay ai mà hoảng sợ, khiến đại đội 19 của chúng ta bẽ mặt, huấn luyện viên tôi sẽ đem ai đó ra làm bao cát để tập!” Các học sinh ồn ào cười lớn, mình Vệ Hải cao giọng hô: “Không bẽ mặt!” Bất thình lình mặt lại xịu xuống...

"Hắc hắc! Vệ Hải bẽ mặt à?" Các nam sinh khác tất nhiên ăn ý với nhau, cùng cao giọng hô lên.

Nhóm nữ sinh lại càng trật tự đáp lại từng chữ một: "Không, bẽ, mặt!" "Ha ha..." Trong tiếng cười vui, Chu Nguyên vỗ tay, hô to giải tán.

Các học sinh giống như là chim sổ khỏi lồng, vui cười vung tay vung chân chạy đến nhà ăn như bị người ta đuổi theo.

Sau khi giải tán là chạy đến nhà ăn, đây cũng là thói quen của phần lớn học sinh từ khi tập quân sự đến nay.

Không còn cách nào khác, dưới sự hành hạ của loại tình huống này, với người nào có thể lực cũng tương đương trải qua kỳ thi học kỳ, một khi đã giải tán, chắc chắn đầu tiên phải là b sung năng lượng.

Tần Mạt cảm thấy hai tuần này so với trước kia có thể ăn được hơn rất nhiều, nàng thậm chí còn cảm thấy mình cao thêm cả một cái đầu, thật ra đến cuối cùng cũng chỉ là cảm giác thôi, sự thật vẫn phải chờ nghiệm chứng.

"Mạt Mạt, khuya hôm nay chúng ta nhất định phải lôi huấn luyện viên ra hát mới được!" Trần Yến San vừa nắm tay, tỏ vẻ quyết tâm.

Tần Mạt lấy tay áo quân phục lau mồ hôi trên trán, gật đầu nói: “Cậu có lên đi, mình tin cậu, Chu Nguyên sẽ không chạy thoát!” Nàng bây giờ ăn mặc một thân quân phục, có thể ngồi xuống đất, quần tương đương với giẻ lau, ống tay có thể là khăn tay, có thể làm gì tùy thích.

Thật ra không chỉ có Tần Mạt như vậy, các học sinh khác cũng thế thôi.

Đến thời điểm mệt mỏi cuối ngày huấn luyện, huấn luyện viên đồng ý cho ngồi xuống nghỉ ngơi tại chỗ mười phút, ai dại gì không ngồi? Dưới loại tình huống này, đừng nói là ngồi trên chỗ cạnh nước bùn, ngay cả ngồi xuống bùn, chỉ sợ mọi người vẫn muốn.

Lần đầu Tần Mạt vứt bỏ hình tượng ngồi lên mặt đất, nàng còn nghĩ trong lòng, cái mặt đất xi măng này thoạt nhìn vẫn sạch sẽ, đứng lâu như thế, có thể ngồi thì cứ an vị đi.

Trong đại đội 19, người duy nhất không ngồi, chỉ có Vương Tử Dục.

"San San, cậu cũng hát một bài đi!" Lữ Lâm vung cánh tay, "Ôi, đúng là bó tay toàn tập, sao thế này mà không thể giảm béo, ông trời ơi, cuối cùng làm thế nào con mới có thể gầy đây!” Thế là đề tài của nhóm nữ sinh lại thay đổi, bắt đầy từ cách giảm b&e tâm đắc đến bí quyết làm trắng da.

Bí quyết trắng da gì đó, thật ra Tần Mạt cũng biết không ít.

Là một quần nhung phong lưu từng trải, đẳng cấp thoa phấn bôi son phối đồ, là hình tượng quan trọng để Tần Mạt thể hiện trước mặt các mỹ nữ.

Cho nên từ ăn mặc đến thẩm mỹ, cho dù là loại bí quyết nào, Tần Mạt dù không tinh thông, nhưng đều có đọc lướt qua, cũng tính là cao nhân một nửa.

Nhưng biết chỉ thuộc về biết, nếu áp kiến thức này dùng với thân thể mình, Tần Mạt thật không có hứng thú.

Trong đầu nàng không có khái niệm làm đẹp cho mình, làm đẹp cho ai xem? Tình hình của nàng, nếu như đi làm cái công trình mẽ ngoài này, không phải tự rước rắc rối vào mình sao? Cho nên khi các bạn cùng phòng trò chuyện về vấn đề làm đẹp, Tần Mạt chỉ giữ yên lặng.

Chuyện này nghe một ít có lẽ còn có hứng thú, tham gia vào nói, miễn đi.

Lại nói phương pháp làm đẹp của người hiện đại và cổ đại thật khác biệt, chênh lệnh trong đó là cả một sự tiến bộ, Tần Mạt cho rằng nếu nghe cũng không quá nhàm chán.

Màn đêm rất nhanh đã thay thế cho ánh chiều tà, tất cả học sinh mới cấp III đều thông thạo quảng trường trên con đường cổ.

Âm nhạc đã bắt đầu, ánh đèn bảy màu chiếu xuống, từng dòng nước phun như mây như khói, hơi nước còn phun lên, sắc thái mờ ảo, càng giống như phép thuật của thần tiên, trong suốt đẹp mắt.

Cán sự hội học sinh lớp trên đưa thiết bị âm thanh đến, một cô gái mặc quân phục bước đi nhẹ nhàng đến cạnh bồn phun nước, ánh đèn sáng ngời chiếu lên khuôn mặt thanh lệ có của nàng, Tần Mạt liếc mắt một cái nhìn lại, liền nhận ra cô bé này.

Đây chính là Liễu Tích có mặt tại bữa tiệc tạ ơn thầy của Tần Vân Đình.

Liễu Tích đã từng nói muốn mời Tần Mạt đến nhà nàng chơi, thật ra sau đó nàng lại gọi cho Tần Mạt, thông báo cả kỳ nghỉ hè nàng đi du lịch thủ đô, cho nên từ đó đã không gặp lại, đây là lần thứ hai Tần Mạt nhìn thấy Liễu Tích.

Từ góc độc của Tần Mạt mà nói, lúc trước quả thật nàng rất chân thành muốn kết bạn với Liễu Tích, nhưng hành vi của Liễu Tích trước sau lại làm hao mòn dần cảm tình của Tần Mạt với cô bé này.

Có lẽ với Liễu Tích, nàng muốn đi du lịch, cũng chẳng có gì không đúng, nhưng với Tần Mạt, Liễu Tích đã muốn đi, lẽ ra trước đó không nên mời nàng làm gì.

Có lẽ quyết định du lịch của Liễu Tích là quyết định sau, nhưng đã nói thế, thì nàng càng phải thực hiện lời mời kia sau khi đi chơi về chứ.

Trong《 Sử ký 》 cũng từng ghi thế này: "Được trăm tiền vàng, cũng không bằng một tấm chân tình.” Lời hứa đáng giá nghìn vàng, tiếng tốt lưu danh thiên cổ, từ bé Tần Mạt đã đọc thi từ, tự nhiên vô cùng coi trọng.

Hứa dù nhỏ dù lớn, cũng không thể bâng quơ.

Lúc còn là Tần công tử quần lụa năm đó, hắn cũng không dễ dàng hứa hẹn, nếu đã hứa hẹn thì chắc chắn phải đáp ứng.

Tần mạch cũng thường dùng lời ngon tiếng ngọt, nhưng lời ngon tiếng ngọt của hắn không có hứa hẹn, vì theo hắn, lời ngon tiếng ngọt là cảm tính, mà hứa hẹn, là trách nhiệm! Ánh đèn tập trung vào Liễu Tích một tay cầm microphone, bắt đầu một đoạn phát biểu tình cảm mà mạnh mẽ.

Thì là nàng được phân vào lớp 10.1 là do việc nàng lên làm đại diện cho nhóm học sinh mới, phát biểu trước các vị huấn luyện viên.

"Chim ưng phải bay cao, chúng ta hãy bay lên bầu trời cao rộng lớn, vì tổ quốc mai sau mà phấn đấu học tập!” Liễu Tích cao giọng ở câu cuối khi kết thúc bài phát biểu, học sinh nhất thời vỗ tay như sấm.

Tần Mạt vỗ tay chậm chạp từ từ, trong lòng chỉ có cảm giác buồn cười.

Cô bé này đọc nhấn rõ từng chữ, giọng điệu ngọt ngào, diễn cảm mãnh liệt.

Nhưng dùng ánh mắt của Tần Mạt chiếu đến, bài phát biểu này quá hình thức, đúng là chỉ có vẻ hào nhoáng bên ngoài.

Cả bài phát biểu từ trên xuống dưới, ngoại trừ câu khẩu hiệu, Tần Mạt chẳng hiểu gì nữa.

Trần Yến San nhẹ nhàng kéo tay áo Tần Mạt, tiến bên cạnh đến nàng nói thầm: "Bài phát biểu này chắc chắn là Đỗ Kiệt An làm, mình vừa nghe giọng điệu này đã biết rồi.

Cái tên chết tiệt này cho mình là giỏi, tự xưng là đại văn hào của đại văn hào số một của Thị Tam chúng ta!" "Cậu không phải học sinh mới à?" Tần Mạt nghi ngờ.

"Hì hì, Đỗ Kiệt An là học sinh của mẹ mình, lớp 11, mình đương nhiên biết anh ta." Khương Phượng ngồi trước mặt Tần Mạt quay đầu lại, gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, bài giảng này nghe mà nổi da Lữ Lâm sát lại gần: "Thật ra cũng đáng vỗ tay, giọng nói Liễu Tích rất êm tai, cũng rất có cảm tình mà!" Tần Mạt khẽ mỉm cười, mắt hơi khép hờ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.5 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status