Ta không phải vịt con xấu xí

Quyển 3 - Chương 32: Điêu nguyệt



Làn khói hoa mỹ từ từ tản ra trong đêm đen, Tần Vân Chí kéo tay Tần Mạt ngồi trên lan can, hưng phấn kêu: “Nhìn kìa! Mau nhìn! Đẹp quá! Đẹp quá! Năm nay trời thật có lương tâm, cuối cùng cũng bắn pháo hoa ở quảng trường quê mình, chị hai, về sau chúng ta không cần phải xem trên tivi nữa, có thể xem trực tiếp luôn!” Tần Mạt cũng nhìn chằm chằm vào nơi chân trời xa xa, phảng phất như muốn nhìn qua nơi rực rỡ đó, nhìn qua thời gian đã trộm tuổi xuân.

Pháo hoa thời Gia Hựu không thể đốt được như thế, nhưng ở thời tiết này, độ ấm của pháo hoa cũng không lạnh lùng xa cách như hiện đại.

Thợ thủ công có nhiều thiết kế độc đáo, vẽ chữ, phun hoa, thác nước, tên lửa vân vân… Còn có một loại thuốc súng thần kỳ, có thể phun ra từ trong hỏa lực, nhẹ nhàng nhảy múa trong khói hoa, tạo thành một đoạn vui buồn li hợp của nhân gian.

Ngày nào đó, Tần Mạt tổn phí tâm tư, cuối cùng cũng mời được vị kỳ nhân làm pháo hoa ẩn cư trong phố phường kia.

Hắn phối nhạc, thiết kế động tác, mời Cao tiên sinh tạo ra một con rối gỗ mặc áo lông vũ.

Ở tối đêm thất tịch, mang theo Vịnh Sương phóng ngựa ra khỏi thành, đốt pháo hoa lên, dùng con rối gỗ để đổi lại một nụ cười duyên dáng của nàng.

Vịnh Sương quả nhiên cười, đây là lần đầu tiên Tần công tử đánh đàn vì nàng, tâm ý như thế, lại tặng nàng một vũ điệu như vậy.

Sau cùng, nàng lại nói một câu: "Thoáng bóng mây hoa, nhớ bóng hồng[94], nhưng rốt cuộc cũng không qua được Mã Ngôi Pha lụa trắng ba thước[95] Từ đó về sau, Tần Mạt chỉ tặng nàng cẩm ý gấm ngọc, lại không chạm đến tình ý yêu thương.

Nếu như chỉ là giao dịch tạm bợ, thì không cần nói đến ai phụ ai.

Tâm tư của Vịnh Sương, trước giờ là như vậy, đang đàn mà lòng đầy chua xót.

Ngày này lại là đêm thất tịch, cầu Ô Thước Ngưu Lang Chức Nữ, nhân gian lại không có ai có thể thấy được.

Tần Mạt gửi cho Phương Triệt hàng chuyển phát nhanh, bên trong là một “con rối”[96] do nàng tự làm.

Con rối từ ngàn năm trước, món đồ chơi duy nhất trong trí nhớ thời thơ ấu của Tần Mạt.

Tại thời kì Bắc Tống, thất tịch đã lưu truyền rất nhiều tiết mục truyền thống, nữ tử sẽ xâu kim khất xảo[97], nam tử cũng bái sao Khôi[98], hoạt động phơi sách phơi quần áo.

Chỉ có "con rối", mới thuộc về trò chơi của trẻ con.

Bản thân con rối chỉ một loại tò he (nặn bằng đất sét) của trẻ con, thực sự không có nhiều trò để chơi lắm, nhưng với trẻ con mà nói, chỉ cần có một con búp bê không động đậy cũng không biết cười chi, cũng đã mang lại rất nhiều niềm vui rồi.

Bản thân con rối tinh mỹ nhất chính là một loại nghệ thuật, búp bê bùn đều có khuôn mặt, có thần thái, được ăn mặc chỉnh tề, dù là bé hay nhỏ, cũng có vô số chuyện xưa.

Tần Mạt làm con rối này giống với nam đồng, búp bê nhỏ cao chừng mười tấc, đầu to mặt tròn, ngũ quan lờ mờ tựa Phương Triệt, nhất là mi mắt và nhếch môi, quả thực đúng là bản sao hàng ngày của Phương Triệt.

Con búp bê bùn này mặc áo hồng, cái chân mập mạp tròn vo nâng lên, dẫm lên một đoạn cành, thần khí uy phong, lại như ngây thơ giống đứa trẻ.

Con rối thời thơ ấu, thiếu niên Phương Triệt, chỉ là vui vẻ đơn thuần.

Quà sinh nhật này của Tần Mạt, đã mất một phen khổ tâm.

Từ trên nóc sân thượng xuống, sau khi về phòng chuyện đầu tiên Tần Mạt làm chính là mở máy tính ra, viết một bi tình của Sa quốc.

Lần trước Chi Viễn yêu cầu Tần Mạt suy nghĩ về việc kia, Tần Mạt không đồng ý, vốn tưởng hai người sẽ không bàn nữa, không ngờ sau hôm nay khi hai người nói chuyện lần nữa, Chi Viễn lại đề ra phương án mới.

Lúc ấy Chi Viễn nói thế này: "Sa quốc, chúng tôi nghĩ đến phong cách sáng tác của em, cùng với bản thân em không đồng ý chuyện tạo hình đó, quyết định sửa kế hoạch tuyên truyền.

Liếc mắt một cái đã có thể nhận ra hệ liệt bi tình luân hồi, vậy không bằng làm một thần bí cuối cùng.

Chúng tôi sẽ giữ bí mật hết về tuổi và đời tư của em, chỉ cần em thường xuyên làm thêm vài phần phiên ngoại nhỏ kèm theo.” Lúc ấy Tần Mạt quả thật có cảm giác kinh hỉ, hữu xạ tự nhiên hương, 《Quanh quẩn 》 có thể đưa ra cách vẹn toàn cả đôi bên như thế, nàng muốn tiếp tục không đồng ý đúng là không biết điều cậy tài khinh người.

Biện Hà Sa: "Đa tạ mọi người đã bao dung cùng lượng thứ." Chi Viễn: "Đừng cảm ơn quá sớm, chúng tôi còn có thêm điều kiện." Biện Hà Sa: "Xin mời nói." Chi Viễn: "Hợp đồng phải ký một lần nữa, lần này chúng tôi muốn ký độc nhất.

Ý là, hợp đồng ký xong, em chỉ có thể viết văn cho mình tạp chí của chúng tôi, xuất bản tiểu thuyết của em cũng phải là quyền của chúng tôi.

Nếu như em vi phạm, chúng tôi có quyền thu lại bút danh của em.

Ngoài ra, em nhất định phải làm theo ước định, giữ hình tượng “Biện Hà Sa” thật tốt.

Ví như, chúng tôi đã quyết định để em mang hình tượng thần bí, vậy sau này khi tiểu thuyết của em được xuất bản, em cũng không được đến họp báo ký tên tặng sách.” Khóe miệng Tần Mạt nhếch lên, với nàng mà nói, có thể được xuất bản, lại không cần phải đến họp báo ký tên tặng sách, đây mới chính là ưu đãi lớn nhất.

《 Quanh quẩn 》 với nàng mà nói đúng thật là có ơn tri ngộ, điều kiện của họ cũng không quá đáng.

Biện Hà Sa: "Có thể gửi hợp đồng điện tử không? Cám ơn." Tần Mạt sau khi cầm được hợp đồng, đầu tiên là gửi cho Tần Vân Đình xem, nàng không hiểu về pháp luật, nhưng Tần Vân Đình hiểu.

Chờ đến khi Tần Vân Đình gõ lại điều kiện về sau, Tần Mạt liền vui vẻ đáp lại Chi Viễn: “Hợp đồng không thành vấn đềạm thời tôi không thể ký.

Thật xin lỗi, vì trước đây tôi còn làm một chuyên mục của 《 Tạp luận 》, hợp đồng đến tháng mười năm nay.

Các anh yêu cầu độc quyền, tạm thời tôi không thể ký được.” Lần này Chi Viễn tỉnh táo lại rất nhanh, bọn họ cũng sớm đã nghĩ đến vấn đề này: “Hợp đồng mới có thể để đến sau tháng mười mới ký, nhưng hình tượng của em nhất định phải hình thành từ bây giờ, vấn đè xuất bản cũng phải chờ đến khi ký hợp đồng mới thì bàn sau.” Biện Hà Sa: "Cám ơn, không thành vấn đề." Một tháng một kỳ, một vòng luân hồi vẫn tiếp tục không đổi, nhưng ở đêm thất tịch này, nàng đã viết một câu chuyện kể dưới góc nhìn của nam chủ.

Trước kia, chuyện của Tần Mạt viết thường là nữ tử cổ đại, thời điểm này lại hoán vị, là vì với nàng mà nói, viết về nam tử ngày càng nặng nề hơn—nàng có thể thương tiếc nữ tử cùng thời đại, nhưng còn chưa nhận ra, nam tử cũng cần thương tiếc như thế.

Chuyện lần này tên là “Điêu Nguyệt”.

Chuyện bắt đầu từ lúc nam chủ chém giết trên chiến trường Bắc quốc.

Hắn giương cung dẫn kiếm, phóng ngựa khói báo động[99], chỉ thỉnh thoảng khi nghỉ ngơi, mới thổi một cây sáo thủ, nhớ về thê tử một mình ở nhà.

Hắn thường xuyên nhận được thư nhà thê tử liên miên cằn nhằn, nhưng cũng rất ít khi hồi âm lại, vì hắn có thể bị tập kích bất ngờ, không dám tả lại hoàn cảnh tiều tụy và nguy hiểm của mình cho thê tử biết, cho nên hắn chỉ có thỉnh thoảng đáp lại hai chữ: “Bình an.” Thời thiếu niên họ gặp nhau ở chợ đèn hoa thất tịch, nàng cầm theo một hoa đăng nhỏ khoan thai mà đi, nụ cười uyển chuyển, thế là thiếu niên xuất thân từ tướng môn muốn lấy nàng về nhà, bảo vệ nàng cả cuộc đời này khỏi khói hồng trần.

Thiên tử bỗng ban lệnh xuống, hắn phụng mệnh xuất chinh, vứt xuống tháng tân hôn cùng lão bà, đạp ngựa ra chiến trường, đi đến mười năm không về.

Mười năm năm tháng như đao, mười năm khói lửa phun ra nuốt vào, nuốt đến vô số sinh mệnh xanh tươi, phun ra chỉ còn là vài giọt máu đào.

Hắn bồi hồi bên bờ sinh tử, thứ động lực chống đỡ kiên cường chính là thư nhà của thê tử.

Lại mười năm nữa đi qua, thư nhà dài dòng dần trở nên ngắn gọn ít lời, hắn vẫn đáp lại “bình an” như trước, không để ý đến thê tử mỏi mệt, chỉ trông mong vào cuộc chiến tranh này có thể sớm kết thúc.

Cái ngày khải hoàn thắng lợi trở về, hắn không màng đến xã giao tám phương tứ hướng, chỉ vội vàng thoái thác tất cả cỗ mâm, chan chứa mong đợi chạy về nhà! Nhưng mà hiện thực lại như một mảng sấm sét lớn, đánh hắn đến mất hồn phách! Chờ hắn không phải là thê tử có lúm đồng tiền, cùng với linh đường lạnh băng, cùng với nhi tử đã trưởng thành cùng đôi mắt lạnh hờ hững.

Thì ra mười năm trước kia, nữ tử m hứa hẹn sẽ bảo vệ cả cuộc đời này đã mất.

Nàng để lại nhỉ tử của bọn họ, hài tử mười tuổi này từ ngày mẫu thân qua đời đã dần lớn lên, bắt chước mẫu thân ghi chép, gửi những bức thư nhà với lời nói cứng ngắc cho phụ thân mình, mãi cho đến khi hai mươi tuổi.

Thiếu nữ năm đó, cô đơn đi lại ở chợ đèn hoa thất tịch, đủ thấy xuất thân của nàng không tốt.

Còn người con của tướng quân không màng môn đăng hộ đối, khăng khăng lấy nàng làm thê, lại vội lao đến chiến trường, đương nhiên không nghĩ đến nàng ở trong đình viện sâu tối sẽ phải đối mặt với những chi.

Cuối cùng nữ tử này đã chết dưới nhiều lời đồn đãi cùng tưởng niệm, phu quân nàng không phải là không để tâm, chỉ là đã bỏ lỡ mất rồi.

Trăng sáng ngàn dặm, hắn giương cung bắn điêu, bắn rơi đi hạnh phúc của bọn họ.

Tần Mạt khép máy tính lại, bùi ngùi thở dài.

Nghỉ hè là một mảnh oi bức, lại đến thời điểm khai giảng.

Tần Mạt được phân vào lớp 11.3 khoa văn, nhản rồi thì đứng ngoài xem những học sinh lớp 10 tập quân sự, chỉ thấy vô cùng thích thú, không có gì buồn rầu.

Trần Yến San đang làm động tác cảm động: “Năm ngoái khi mình tập quân sự, chỉ là chờ ngày hôm nay á! Cuối cùng cũng đến lượt mình xem kịch, trời ơi! Quả thật không dễ.” Việc học của Tần Mạt cũng nhẹ nhàng hơn lớp 10, vì không cần phải xoắn xuýt chuyện lý hóa sinh nữa, cho nên chướng ngạiàng chỉ có toán học.

Dưới tình huống như vậy, thành tích của nàng cơ hồ bay lên thẳng tắp, kỳ thi tháng lần đầu tiên, nàng nhảy tháng lên thứ chín toàn trường, làm Tần ba Tần mẹ vui mừng hô to tổ tông phù hộ.

Tần Vân Chí bĩu môi nói: "Ba, mẹ, thành tích này của chị hai, không có quan hệ với tổ tông phù hộ đâu!" Đến tháng mười, Tần Mạt hủy hợp đồng với 《 Tạp luận 》, lại ký hợp đồng mới với 《 Quanh quẩn 》, nhiệm vụ tiếp theo của nàng chính là mở rộng “Điêu nguyệt” thành truyện dài hai mươi vạn chữ.

《 Điêu nguyệt 》không thể nghi ngờ độ thành công của nó, tình tiết trong đó tuy không ngạc nhiên, nhưng lại có cách kể chuyện ngược và xen cùng thay đổi dòng thời gian được Tần Mạt sử dụng vô cùng tinh diệu.

Hơn nữa với lối hành văn ngắn gọn nên thơ của nàng, toàn bộ câu chuyện đều biến thành vô cùng mỹ cảm, khiến người ta như hưởng thụ cảm giác đang dự một bữa yến tiệc thịnh soạn.

Một năm này, Tần Mạt đã có bước tiến mới trong thời đại này, một năm này, trắng sáng vẫn tròn khuyết như cũ, mùi hoa quế tiết trung thu, có thể ngừng bên bờ biển xanh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.5 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status