Ta không phải vịt con xấu xí

Quyển 4 - Chương 10: Gặp lại



Phương Triệt cuối cùng chỉ miêu tả một câu: "Không có gì, lên lớp, làm bài, lập trình, hoặc vào phòng nghiên cứu, rất buồn tẻ.

Em muốn nghe anh nói về nguyên lý máy tính à?" Tần Mạt ngay tức thì lắc đầu, mất hứng thú ngáp một cái nói: "Ngủ đi, mệt quá rồi." Hôm sau th tươi đẹp lên, nhiệt độ không khí tuy thấp, nhưng ánh mặt trời sáng rõ.

Tần Mạt đi ra từ phòng rửa mặt lúc hơn bảy giờ, liền thấy Casey đang tập thể dục ở vườn hoa, mà Phương Triệt đã bưng bữa sáng lên bàn.

Bữa sáng nóng hôi hổi là sữa và bánh trứng rán, Phương Triệt thắt tạp dề hình con mèo nhỏ bên hông, đang bày dao nĩa, trong phút chốc ánh mắt hắn đi tìm Tần Mạt, khiến Tần Mạt không tự chủ dừng bước lại, ánh mắt trầm xuống.

"Lại đay, Mạt Mạt." Phương Triệt ngoắc nàng, "Em đi rửa bình hoa nhỏ này đi, anh vào vườn hái mấy cành hoa." Tần Mạt đành nghiêm túc mang cái bình hoa cao mười phân kia đi vào nhả bếp, qua cửa sổ lại thấy Phương Triệt đang lấy mấy nhành hoa dưới tán cây.

Tần Mạt lắc đầu trở lại nhà ăn, không nói lời nào về việc này.

Hôm nay Phương Triệt rất bận rộn, ăn xong bữa sáng hắn lại đến phòng thí nghiệm làm nhiệm vụ.

Casey đưa Tần Mạt đi lang thang trong trường đại học, vừa giải thích các điển cố.

Bà có chiếc xe bọ cánh cứng rất thời thượng, tuy xe khá rẻ, nhưng tạo hình bọ cánh cứng là kinh điển, chiếc xe từ từ chuyển động, mang đến cho người ta cảm giác vui vẻ thoải mái.

Xe đi một đường không ngừng, đến khi không thể đi được nữa Casey liền đi tìm bãi đỗ xe ở gần đó, rồi cùng Tần Mạt đi tản bộ.

"Nhìn cây cầu toán học này, là tạo theo nguyên lý toán học của Newton, lúc trước không thế nào đâu.

Đáng tiếc sau lại bị người phá hủy, sau đó xây lại đã không làm như bản thiết kước nữa.

Bây giờ cầu sở dĩ còn giữ tạo hình này, cũng là người đời sau làm ra.” Casey nói, không khỏi tiếc nuối.

"Thấy cái cây kia không? Nghe nói Newton năm đó đã ngồi dưới gốc cây kia, bị quả táo nện trúng, sau đó mới phát hiện ra lực vạn vật hấp dẫn." Tần Mạt có chút không xác định hỏi: "Đó mà là… cây táo sao?" Casey buông tay đứng thẳng vai: "Ta cũng cảm thấy không giống, nghe nói mà thôi." Tần Mạt: "… Có lẽ mỗi người đều có một cây táo trong cuộc đời, chỉ là hình dạng khác nhau, cho nên đều quên hình dáng thật của nó.” Bà cười đến run toàn thân, rất khoan khoái nói: "Tuy không giống, nhưng đây đúng là một gốc cây táo.

Mạt Mạt, em có thể không nhận ra hình dáng của nó, nhưng em không thể lăng nhục dòng giống của nó.

Có thể nó không phải là cây táo năm xưa rơi vào Newton, nhưng ta còn nghe nói, cây này cũng được trồng cùng năm đó.

Chúng có quan hệ huyết thống trực hệ, hiểu không? Mạt Mạt." Tần Mạt liên tục gật đầu: "Em hiểu, thì ra đây chính là gien biến dị trong truyền thuyết." Casey vì cái cây này mà tiếp nhận Tần Mạt trêu chọc, nhưng nhìn ra được, giọng điệu của bà tuy vô cùng châm biếm, ẩn bên trong vẫn là, nhiệt huyết và tự hào về nơi này.

"Tám trăm năm trước, Cambridge hỗn loạn, không có một nơi nào để học tập lý tưởng như bây giờ." Casey bỗng than nhẹ, bà lấy đạo lý làm lời kế Tần Mạt ngồi trên chiếc bọ cánh cứng, đến gần công viên Christ thì xuống xe.

Nàng muốn đến khách sạn trả phòng và lấy hành lý, liền để Casey chờ ở bên này.

Kéo chiếc vali nhỏ ra, vẫn cạnh công viên Christ, Tần Mạt lại gặp Tạ Sơ Lãng.

Đây không chỉ là duyên phận, càng chủ yếu là, Tạ Sơ Lãng rất thích lang thang gần công viên Christ.

Cùng đồng hành với Tạ Sơ Lãng còn có một chàng trai tóc nâu cao gầy, khi Tần Mạt chào hỏi Tạ Sơ Lãng, chàng trai kia dùng vẻ mặt kinh hỉ nhìn Tần Mạt, có vẻ muốn nói lại thôi.

Tần Mạt nghi ngờ nhìn lại, cảm thấy người này rất quen.

Tạ Sơ Lãng giới thiệu họ với nhau: "Tần Mạt, đây là học đệ của anh, tên cậu ta rất dài..." Chàng trai tóc nâu khẽ xua tay, có chút kích động ngăn Tạ Sơ Lãng nói, thế nhưng lại dùng tiếng trung rất lưu loát nói: "Rất hân hạnh được quen em, Tần Mạt, tôi có tên tiếng trung, tôi họ Hàn, tên tôi là Hàn Trí Viễn, Trí Viễn trong yên lặng." "Chào anh!" Tần Mạt giật mình nghĩ lại, "Chúng ta từng gặp trên máy bay." Trên máy bay từ Thượng Hải đến London, Hàn Trí Viễn đã từng nhìn chằm chằm Tần Mạt rất lâu, đến nỗi Thư Giai còn trêu nàng.

"Em còn nhớ tôi, thật là tốt!" Hàn Trí Viễn đến gần Tần Mạt, nhìn nàng rất nóng bỏng, "Tuy mạo muội, nhưng tôi vẫn muốn hỏi, Tần Mạt em có họ hàng họ Hàn không?" Vấn đề này không chỉ là mạo muội, quả thực là khó hiểu, Tần Mạt sửng sốt một chút, mới lắc đầu cười nói: "Thật xin lỗi, người thân của tôi không có ai họ Hàn." "Như vậy à..." Rất rõ ràng, Hàn Trí Viễn vô cùng thất vọng.

Hắn hơi do dự, rốt cục vẫn không nói gì thêm.

Casey ngoắc Tần Mạt ở phía xa, ra hiệu nàng đến nhanh.

Tần Mạt lịch sự tạm biệt, vừa mới xoay người, Hàn Trí Viễn bỗng đuổi theo, hạ quyết tâm như muốn nói gì đó: "Tần Mạt hành động của tôi quả thật đường đột, nhưng tôi muốn em xem tấm hình này xong, có thể hiểu không." "Vậy bây giờ có thể cho tôi xem được không?" Tần Mạt không muốn để Casey đợi lâu.

Hàn Trí Viễn vội lấy ví tiền màu đen từ túi quần ra.

Hắn mở ví ra, bên trong là một tấm hình hai tấc cỡ nhỏ ra.

Tần Mạt nhìn kỹ, trên tấm ảnh là hình bán thân của một cô gái trẻ tuổi, đầu nàng hơi nghiêng, làm động tác gài trâm.

Đây là một cô gái phương Đông rất có khí chất, nàng mặc áo sườn xám, mái tóc búi cao, tướng mạo tuy không xuất sắc, nhưng lại khiến người ta có cảm giác thư thái.

Tấm hình này có chút cũ, nhưng cô gái trong tấm ảnh lại rất giống Tần Mạt.

Tuy, khí chất của hai người có khác biệt rất lớn.

Phân biệt cẩn thận, mũi Tần Mạt cao hơn nàng, môi cũng dày hơn, gương mặt lại hơi gầy hơn nàng ta, chỉnh thể không đạt đến uyển chuyển hàm xúc như nàng ta, nhưng lại nhiều hơn một phần tiêu sái thanh nhã.

Hàn Trí Viễn rất tự giác nhanh chóng trả lời: "Đây là mẹ tôi, tôi là con lai.

Tần Mạt, em có nhận ra hay không, hai người vô cùng giống nhau?" "Quả thật là thế." Tần Mạt gật gật đầu, làm động tác dẫn đường, "Chúng ta đến bên kia nói được không? Có người đang chờ tôi." Tạ Sơ Lãng cáo từ trước, Hàn Viễn liền đi theo Tần Mạt đến chỗ Casey dừng xe.

Hai người nhận biết nhau xong, Casey cũng nổi lòng tò mò về tấm hình: "Đúng là rất giống! Mạt Mạt, có phải em không có người quen là họ Hàn không?" "Có lẽ, trên đời này có rất nhiều người giống nhau." Tần Mạt cười nói: "Chỉ có thể nói, em có duyên cùng vị phu nhân họ Hàn này." Hàn Trí Viễn nhìn Tần Mạt Mạt, lại nhìn hình, có chút ngại ngùng nói: "Tôi có thể mời hai vị uống cà phê không?" Ở trong quán coffee, Hàn Trí Viễn cuối cùng cũng nói ra một câu nói hắn để trong lòng đã lâu: "Quả thật rất mạo muội, nhưng xin hãy tin tôi, tôi không có ác ý.

Tôi có một người chị cùng mẹ khác cha đã thất lạc nhiều năm chị ấy ở Trung Quốc, năm nay mười tám tuổi.” Nói xong, hắn dùng ánh mắt chờ tuyên án nhìn Tần Mạt.

Tần Mạt lắc đầu cười nói: "Tôi có thể hỏi một chuyện không?" "Mời nói." "Tuổi của anh?" "Mười bảy tuổi, vừa mới tròn ười bảy tuổi được hai tháng!" Hàn Trí Viễn vẫn chăm chú nhìn Tần Mạt.

Vẻ mặt Tần Mạt bình tĩnh, con mắt suy nghĩ.

Nàng có lẽ không phải là con gái do Bùi Hà sinh ra, hai năm trước khi Tần Vân Chí nói đến Tần Mạt không có tên trong gia phả, khi vì chuyện chợ đêm mà Bùi Hà cãi nhau với Tần Bái Tường một trận, Tần Mạt cũng từng nghĩ đến.

Lúc đó nàng liền cho rằng, có phải không thân sinh ra thì cũng không sao, quan trọng là, trong họ đã khắc sâu tình cảm gia đình.

Với Tần Mạt mà nói, Bùi Hà là mẹ nàng, không có quan hệ huyết thống cũng không việc gì.

"Tôi có ba, có mẹ, còn có một người chị, một em trai." Tần Mạt giương mắt, nhìn Hàn Trí Viễn cười không đổi sắc, "Trước giờ tôi còn chưa từng nghe nói tôi có người quen thất lạc." Hàn Trí Viễn cúi đầu đáp lại một tiếng, thất vọng bộc lộ qua biểu cảm.

Tần Mạt khó chịu trong lòng, tuy nàng không phải là người có thể nhận ra tuổi của người phương Tây, cũng không nhận ra Hàn Trí Viễn lớn hay nhỏ, nhưng hắn vẫn chưa trưởng thành, đây là sự thật.

Hàng lông mày hắn còn mang theo xúc động, hắn thấy Tần Mạt thì vội vã mong đợi biểu hiện rõ ràng.

"Các người..." Tần Mạt do dự một chút, lại hỏi nói: "Vẫn tìm người chị thất lạc của cậu sao?" Bàn Coffee rất nhỏ, Hàn Trí Viễn không để ý đến Casey bên cạnh, duỗi thẳng tay nắm lấy tay Tần Mạt, kích động nói: "Vừa rồi là chị thăm dò em, hoặc là giải vờ nói cha mẹà cha mẹ của chị đúng không? Có phải chị đã biết rồi không? Chị cũng đi tìm mẹ đúng không?” Casey ho nhẹ một tiếng, cười tít mắt nhìn Tần Mạt.

Tần Mạt mỉm cười, chậm rãi nói: "Tôi có thể hiểu tâm tình của cậu, nhưng một tấm hình chẳng nói lên điều gì, tôi trước giờ cũng không cho rằng tôi là con đẻ của ba mẹ tôi.

Tôi có vấn đề muốn hỏi cậu, cậu có thể trả lời rồi sau đó chúng ta sẽ thảo luận về vấn đề của cậu được không?” Hàn Trí Viễn có chút lúng túng cười cười, vội vàng nghiêm chỉnh ngồi lại vị trí.

"Vấn đề cũ, người chị thất lạc của cậu đã đi tìm bao lâu rồi?" Hàn Trí Viễn có chút buồn bực dùng thìa quấy coffee, bỗng thở dài: "Chị Tần Mạt, em sẽ kể toàn bộ với chị trước, sau đó chị sẽ hỏi, được không?" Tần Mạt bị một chữ chị này đánh trúng, nàng hơi thu nụ cười lại, gật đầu.

"Thật ra, ba mẹ em không biết em đang đi tìm chị." Hàn Trí Viễn có chút ngại "Là tự em tìm mọi cách đòi đi du lịch Trung Quốc… À, từ hồi lên mười sáu tuổi.

Em đã mơ có thể nhìn thấy chị trong dòng người, tuy chỉ là một hi vọng xa với.

Nhưng, Thượng Đế đã nghe thấy tiếng của em, không phải sao?" Tần Mạt tạm thời không phản bác "Tôi không phải chị cậu", chỉ ra hiệu cho hắn tiếp tục.

"Em không biết chị sẽ là người thế nào, cũng không biết sau khi thấy chị, em có thể không thích chà chị không thích em không.” Vẻ mặt Hàn Trí Viễn lo âu, “Vì mẹ em muốn tìm chị, tuy trước giờ mẹ không nói, nhưng em biết bà rất không vui, em biết bà vẫn hay nhớ chị.

Trung Quốc có thành ngữ nhớ nhung thành bệnh…” Tần Mạt lẳng lặng nhìn hắn, không sửa lưng “nhớ nhung thành bệnh” không phải dùng như thế, tiếp tục chờ hắn nói đoạn dưới.

"Thân thể mẹ em không tốt, thời tiết kém là lại suy yếu, bà luôn cầm một tấm hình trẻ con đã cũ, có thể xem đến cả ngày.” Hàn Trí Viễn chờ đợi, “Chị Tần Mạt, em biết mới quen mà đề nghị yêu cầu này là quá đường đột, nhưng em không nhẫn tâm nhìn thấy mẹ cứ suy sụp như thế.

Biết bao khó khăn mới gặp được chị, em không muốn nhiều, em chỉ cầm chỉ biết đích xác.” Tần Mạt thở dài: "Nếu như không phải tôi, không phải cậu càng thất vọng sao?" "Em muốn thử một lần, Trung Quốc không phải còn có một câu nói, là cứu ngựa chết thành ngựa sống sao?” Tần Mạt cúi đầu, nàng muốn bây giờ lại cười Hàn Trí Viễn, từ hắn vừa dùng, quả thật càng buồn cười.

Thoáng thu lại suy nghĩ, Tần Mạt lại mở mắt hỏi hắn: "Hai người thất lạc thế nào, có thể nói cho tôi biết không?" Hàn Trí Viễn gãi gãi đầu: "Tha thứ cho em, em cũng không biết rõ.

Có lẽ...

Nghe nói là bởi vì, bởi vì trước đây mẹ em có một cái...

Á, chính là ba chị.

Giữa họ, hẳn là đã xảy ra vài việc không vui." Tần Mạt nhảy dựng trong lòng, lại nghĩ đến Tần Vân Chí từng nói đến Tần Bái Tường đã quỳ trước từ đường tổ tông suốt cả đêm.

Có lẽ, việc này không chỉ là khúc mắc của mẹ Hàn Trí Viễn, cũng là khúc mắc giữa Tần Bái Tường và Bùi Hà.

Tần Mạt hạ quyết tâm trong lòng, nhưng vẫn hỏi: "Vậy cậu hi vọng tôi làm thế nào?" "Nếu như có thể, nếu như không quá phiền…" Hàn Trí Viễn rất cẩn thận chờ đợi, "Chị có thể đi gặp mẹ em không?" Tần Mạt nói ra một câu vượt qua mong muốn của Hàn Trí Viễn: "Tôi muốn làm xét nghiệm huyết thống trước." Ba người đồng thời im lặng rất lâu trước bàn cà phê, vẻ mặt Hàn Trí Viễn phức tạp gật đầu nói: “Được! Chị Tần Mạt chờ em đi liên lạc với vài bạn bè đã.

Chúng ta có thể làm xét nghiệm nhanh, đợt lát nữa chị đưa cho em vài sợi tóc, chiều mai là sẽ có kết quả.” Hàn Trí Viễn đứng dậy đi ra khỏi quán cà phê, không lâu sau liền cầm một cái túi lại gần.

Hai người trao phương thức liên lạc cho nhau xong, Hàn Trí Viễn lại vội vàng rời đi.

Casey nhún nhún vai nói: "Ta phát hiện ra một chuyện rất lý thú." "Chuyện gì?" "Chàng trai này nói muốn mời khách, nhưng còn chưa thanh toán đã rời đi rồi." Tần Mạt cười cười, sau đó trả tiền.

Buổi tối ở nhà Casey lại gặp Phương Triệt, Tần Mạt phiện thần sắc hắn lại kém hơn ngày hôm qua.

Ba người cùng nhau ăn cơm tối, vẫn là Tần Mạt rửa chén, Casey chỉnh tài liệu trong phòng sách, Phương Triệt mang notebook lại gần, liền gõ những ký hiệu mà nhà văn xem không thể hiểu.

Tần Mạt từ từ rửa sạch chén, lại lau khô cất vào trong tủ, vừa chuẩn bị lời nói trong lòng.

Khi đến gần chín giờ nàng mới đi ra từ trong nhà bếp, sau đó ngồi xuống cạnh Phương Triệt, nhìn ngón tay hắn lướt trên bàn phím, nhẹ nhàng như tinh linh.

Tần Mạt im lặng không nói chỉ nhìn, ước chừng hơn mười phút, Phương Triệt dừng tay, quay đầu hỏi: "Sao không nói chuyện?" "Em đang nghĩ, phải là một gia đình thế nào mới nuôi dạy ra một người như anh." Khóe môi Phương Triệt khẽ nhếch lên: "Anh thế nào?" "Em cảm thấy..." Tần Mạt cười hì hì, mở trừng hai mắt, "Anh có can đảm làm chuyện anh hùng." Phương Triệt đẩy notebook trước mặt ra, lại thuận tay đóng lại, bận rộn mà vẫn thong dong hỏi: "Nhìn ra từ đâu?" "Làm gì cũng chỉ đơn độc, em rất ít khi gặp bạn bè của anh." Phương Triệt cười nhẹ lại gần Tần Mạt hơn, từ phía sau duỗi hai tay ôm nàng lại, nói bên tai nàng: "Em muốn hiểu rõ về anh sao?" Tần Mạt buồn cười tránh ra, phát hiện tên nhóc này tuy không dùng nhiều lực, lại hoàn toàn có thể khống chế nà "Anh đang làm gì? Chỉ nói chuyện thôi, muốn ôm thi đi ôm bạn gái anh đi!" Nàng bất đắc dĩ cười mắng, "Đúng là đồ đầu gỗ, không biết phải chung sống với mọi người thế nào sao?" "Vậy thì em dậy anh cách sống với mọi người đi?" Tần Mạt thuận thế tim một vị trí thoải mái, vung tay lên, cười thành tiếng nói: “Em bây giờ không thể dạy anh, trước kia em dạy anh, có phải anh cười trong lòng đúng không?” Nàng nói xong lại nắm tay Phương Triệt, lần này nhẹ nhàng tách ra.

Tần Mạt tìm vị trí cách xa Phương Triệt, nhíu mày đánh giá hắn từ trên xuống dưới: "Với dáng vẻ bây giờ của anh, hẳn là rất thích thảo luận mới đúng." "Anh không có hứng thú với người khác." Phương Triệt nói, liếc mắt một cái nhìn notebook trên bàn cười: "Rất nhiều bạn học của anh, kể cả giáo sư cũng nói, bạn gái anh chính là máy tính.

Nói thật máy tính rất cứng, tuy anh thích, nhưng ôm lên rất khó chịu.

Mạt Mạt, đến đây để anh ôm một cái, em mềm mại hơn máy tính nhiều, ôm rất thoải mái.” Tần Mạt đứng dậy, nhìn xuống từ trên cao mím môi lườm Phương Triệt, bỗng lộ ra nụ cười tà khí, nâng ngón tay nói: "Tiểu Triệt, lại đây..." Phương Triệt rất không nể tình giễu cợt nói: "Em chưa gặp mỹ nhân mỹ nhân phương Đông nóng bỏng à? Bằng thân thể này của em cũng muốn câu dẫn người ta?” Tần Mạt không thú vị bĩu môi, lại ngồi trở ghế sô pha, lờ đờ uể oải dựa vào lưng ghế nói: "Hôm nay em một người, nói dáng vẻ của em rất giống mẹ cậu ta, nghi ngờ em là người chị thất lạc nhiều năm của cậu ta." "Sao lại có chuyện này?" Ánh mắt Phương Triệt ngưng đọng.

"Em đã xem hình, quả thật rất giống." Tần Mạt thở dài một tiếng, "Em cảm thấy không phải không có khả năng.

Tuy em bây giờ có gia đình toàn vẹn, nhưng mẹ em...

Có lẽ em không phải là con đẻ của họ." Phương Triệt đứng dậy, đi vào trong phòng bếp rót một chén sữa, dùng lò sưởi hâm nóng rồi đưa cho Tần Mạt.

Tần Mạt nhận ly sữa, cười nói: "Em không buồn, anh không cần an ủi em.

Em vốn không quan tâm đến chuyện này, con đẻ hay không thì có sao, tình cảm gia đình không phải khoảng cách huyết thống có thể phủ định.

Nhưng ba mẹ em lại rất để ý chuyện này, cho nên em phải chuẩn bị cho chuyện sẽ xảy ra.” Phương Triệt không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn Tần Mạt, tư thế lắng nghe.

"Có lẽ ngày mai sẽ có kết quả, em đã yêu cầu xét nghiệm huyết thống." Tần Mạt uống sữa xong, "Chỉ nói với anh một tiếng thôi, không có ý khác." Phương Triệt đi đến cạnh Tần Mạt, nâng tay vuốt tóc nàng, sau đó lại rơi xuống trên vai nàng, vỗ nhẹ: "Ngày mai anh sẽ đi cùng em, đi ngủ sớm đi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.5 /10 từ 6 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status