Ta không thành tiên

Chương 107-1: Mời chiến (1)


Đi rồi!

Cái bóng khổng lồ của Linh Chiếu đỉnh lướt qua đầu tất cả mọi người.

Ánh nắng rực rỡ không còn bị che khuất, cuối cùng lại chiếu rọi xuống mặt sông, dát một lớp vảy vàng lấp lánh lên đó.

Trên bờ sông, gương mặt tất cả mọi người đều sáng lên vì ánh nắng phản xạ từ mặt sông, lại không có người nào nói nên lời.

Không khác gì đang nằm mơ...

Thủ Chính Quang đã vỡ vụn, lúc này không còn thứ gì ngăn cản họ tiến vào Côn Ngô nữa.

Sau một hồi lâu yên lặng, một vệt sáng từ dưới đất vút lên, bay thẳng sang bờ bên kia.

Có thể vượt sông rồi!

Sau khi vệt sáng này biến mất, vô số người cuối cùng mới bừng tỉnh ngộ.

“Vượt sông thôi! Vượt sông thôi!”

Hoặc là điều khiển pháp khí, hoặc là ngự không mà đi, lập tức một loạt bóng người bay sang bờ bên kia như một đàn châu chấu khổng lồ.

Trên đường lát gỗ.

Ánh mắt Lục Hương Lãnh còn chưa thu ánh mắt từ Linh Chiếu đỉnh Nhai Sơn bay xa xa về thì đã có vô số bóng người che khuất tầm nhìn không thấy gì nữa.

“Khụ...”

Ho khẽ một tiếng, hai hàng lông mày như núi xa của nàng cau lại, mang một vẻ ốm yếu lạ thường.

Mấy nữ tu sĩ Bạch Nguyệt cốc lúc này còn chưa hết sững sờ vì quá mức khiếp sợ.

Người kia...

Chẳng phái chính là nữ tu sĩ bọn họ đã gặp trên núi Bạch Thạch hay sao? Ngay cả con chồn trên vai cũng giống nhau như đúc.

Lục Hương Lãnh đương nhiên cũng nhận ra, nàng than một tiếng, quay đầu lại liền nhìn thấy vẻ mặt của mọi người.

Nàng không nhịn được cười khẽ: “Ngoài núi có núi, cũng không cần quá chú ý“.

Kì thực cũng chỉ có khí chất làm người khác như được tắm gió xuân đó mới có thể làm đại sư tỷ Nhai Sơn mà.

“Đi thôi, chúng ta cũng xuất phát!”

Lục Hương Lãnh nói không nhanh không chậm, cất bước ngự không đạp gió bay lên không trung.

Bóng nàng vừa mới bay lên, xung quanh đã có vô số người phát hiện ra, thế là tiếng trầm trồ thán phục lại vang lên khắp nơi.

“Là dược nữ!”

“Lục tiên tử...”

“Bạch Nguyệt cốc...”

“...”

Trên bục, Ngự Sơn Hành khiếp sợ đưa tay lên đỡ cái cằm sắp rơi xuống đất lại.

“Chu choa, đó là Côn Ngô đấy...”

Nói đâm vào là đâm vào luôn.

Đó là ứng viên Nhất Nhân đài của Côn Ngô, thế mà cũng nói đập là đập luôn.

“Nhưng đó cũng là Nhai Sơn“.

Dù trong lòng vẫn chưa hết cuộn sóng nhưng Khương Vấn Triều lại nói rất lạnh nhạt.

Ngự Sơn Hành lập tức nhìn Khương Vấn Triều bằng ánh mắt xem quái vật.

Khương Vấn Triều mỉm cười, cũng không giải thích thêm, chỉ nói: “Bây giờ Thủ Chính Quang đã vỡ, chắc hẳn không cần đợi thêm. Đa tạ tông chủ đã chỉ đường, bây giờ xon tạm biệt“.

Hai tay chắp lại thi lễ, sau đó hắn xoay người bước đi.

Nhưng mới đi được vài bước, Khương Vấn Triều đã dừng chân lại. Phía trước có hơn mười tu sĩ lam bào không đeo bất cứ pháp khí nào, chính giữa có một thanh niên khí độ hiên ngang được mọi người vây quanh đang nhìn chằm chằm Khương Vấn Triều, trong mắt lộ rõ vẻ kiêu căng và chế nhạo không hề che giấu.

Thông Linh các, Hạ Cửu Dịch.

Hiện đang xếp hạng thứ tám, cũng coi như là một người rất có khả năng sẽ đứng trên Nhất Nhân đài.

Khương Vấn Triều cũng nhìn hắn như nhìn thấy chính mình ngày xưa.

Hắn cũng đã từng kiêu căng như vậy, nhưng sau đó đã thay đổi hoàn toàn.

Hạ Cửu Dịch cuối cùng chậm rãi cất bước đi tới, nhìn thấy chiếc áo bào lá phong đỏ của Khương Vấn Triều, không nhịn được phát ra một tiếng cười nhạo.

“Nhiều năm không gặp, Khương sư huynh vẫn không hề khác xưa. Ờ, dường như tu vi cũng vẫn là kim đan sơ kì, không hề hạ xuống, đúng là hiếm thấy, hiếm thấy!”

Khương Vấn Triều chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, không nói gì.

Trên mặt sông, từng bóng người vẫn không ngừng bay qua.

Phía sau cây đại thụ bên bờ sông, Kim Toán Bàn Tiền Khuyết đã sợ mất hồn mất vía từ lâu, Cố Thanh Mi này đúng là Cố Thanh Mi ở trong Sát Hồng Tiểu Giới!

Hừ!

Trước hắn nói với Cố Thanh Mi một câu “Không phục thì im đi” đã triệt để đắc tội ả, lúc tiến vào cửa thứ ba “Nhất bích khuynh thành” nếu không phải hắn cái khó ló cái khôn đóng giả làm Mạnh Tây Châu tránh được một kiếp, chỉ sợ đã không dễ dàng ra khỏi Sát Hồng Tiểu Giới như vậy mà đã phơi thây trong đó rồi.

Lần tiểu hội này còn tổ chức trên địa bàn của Côn Ngô, giọng Kim Toán Bàn quá đặc biệt, càng huống chi không có mấy tu sĩ dùng bàn tính làm pháp khí như hắn.

Hắn mà không cẩn thận là sẽ đụng phải con mụ này...

Trong lòng run rẩy một hồi lâu, Tiền Khuyết nhìn mười một đỉnh núi Côn Ngô bên kia sông, do dự đến cực điểm.

Cuối cùng ánh mắt hắn trở nên quyết đoán.

Kẻ trộm cũng không bao giờ chịu tay không mà về, mình đã đến Côn Ngô thì sao có thể ủ rũ quay về luôn chứ?

Năm ngón tay hắn nắm chặt trường côn chống mạnh xuống đất.

Rầm một tiếng.

“Khụ khụ“.

Tiền Khuyết hắng giọng, thân thể hơi gù đứng thẳng lên, biến thành ngẩng đầu ưỡn ngực.

Ờ, rất tốt.

Từ bây giờ trở đi, Kim Toán Bàn ta sẽ đổi tên thành Mạnh Tây Châu.

Gan đã to hơn không ít, Tiền Khuyết dùng ánh mắt hào sảng mà bễ nghễ nhìn quanh, cuối cùng từ phía sau đại thụ đi ra, hòa vào sóng người đang vượt sông.

Trong truyền tống trận.

Sau khi ánh sáng của trận pháp lóe lên, một đại hán lưng hùm vai gấu vác một cây trường côn màu đen cũng xuất hiện trên bục.

Mạnh Tây Châu!

Hắn đưa mắt nhìn về phía trước, trong lòng lập tức nóng rực, máu nóng trong người hừng hực bốc cháy lên.

Tiền bối, Mạnh mỗ đến rồi!

Tiền bối có thể tiến vào Sát Hồng Tiểu Giới rất có khả năng cũng sẽ xuất hiện tại tiểu hội lần này.

Có điều không biết là một trong những ứng cử viên sáng giá hay là ẩn giấu trong đám đông.

Mạnh Tây Châu hưng phấn muốn kêu to lên, không hề do dự hóa thân thành một vệt sáng bay sang bờ bên kia.

Vị anh hùng cái thế của ta, ta đến rồi!

Sóng người cuồn cuộn như một dòng sông thứ hai vắt qua sông Cửu Đầu, nhìn rất hùng tráng.

Trong đám người Phong Ma kiếm phái, thiếu niên mặc trường bào đỏ sậm cũng thu ánh mắt lại.

Thân phận của Kiến Sầu là chuyện trong dự liệu, hắn cũng không có gì kinh ngạc.

Vẻ tối tăm trên mặt chưa hề tan đi, hắn phất tay áo, đạp lên một làn ánh sáng mơ hồ bay đi.

Trên bờ sông, một thanh niên ngồi dạng chân dưới đất ngáp dài một cái, uể oải cất quyển sách đang đặt trên đùi đi, vươn vai nói: “A, cuối cùng cũng phải xuất phát rồi! Những người được sùng bái, bản lưu manh đến đây!”

Trên bậc thềm dưới bục, một thiếu niên mặc áo khoác ngắn bằng da thú, đi chân đất, trong lòng ôm một quả dưa hấu, đang cầm thìa không ngừng xúc dưa hấu đỏ tươi cho vào miệng.

Hắn vừa ăn vừa lầu bầu tự nói với mình: “Ăn xong miếng cuối cùng ta sẽ đi, chỉ một miếng cuối cùng thôi!”

Chiếc thìa không ngừng nâng lên hạ xuống mà vẫn không thấy hắn đi.

Trong rừng cây, trên đường lát gỗ, vô số người, đủ mọi sác thái giờ khắc này đều hội tụ tại Côn Ngô.

Cố Thanh Mi đứng trên mặt sông, linh lực phát ra hong khô y phục trên người.

Ả lạnh lùng quay lại nhìn đám người đang ùn ùn bay sang, hừ lạnh một tiếng, hóa thành một vệt sáng bay nhanh về phía đỉnh núi chính ở trung tâm Côn Ngô.

Lúc này Linh Chiếu đỉnh Nhai Sơn đã bay qua giã hai ngọn núi bên ngoài, dần dần đến gần đỉnh núi chính.

Từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy ngọn núi chính Côn Ngô rất hiểm trở, tất cả đình đài lầu các nhà gỗ đường mòn đều chỉ là những hình thù lờ mờ nhỏ bé.

Quảng trường Vân Hải lơ lửng giữa không trung trên đỉnh núi chính, những áng mây được ánh mặt trời chiếu rọi trở nên lấp lánh xung quanh quảng trường Vân Hải, quả thực là tiên khí mờ ảo.

Một tòa đại điện màu xanh ngọc rộng lớn lơ lửng phía bắc quảng trường, có thể coi là “cách trời ba trăm thước“. Một bậc thềm hình quạt từ dưới chân đại điện chạy thẳng lên trên, hai bên có hai bưc tường cao như hai núi kiếm sắc đâm thẳng lên trời cao.

Một tấm biển treo lơ lửng giữa trời lấp lánh lưu quang màu vàng, bên trên khắc hai chữ Chư Thiên cổ kính.

Nơi này chính là đại điện Chư Thiên.

Phù Đạo sơn nhân điều khiển Linh Chiếu đỉnh nhanh chóng đến gần đại điện, sau đó liền cười dài một tiếng: “Hoành Hư lão quái, đã lâu không gặp, sơn nhân ta tới rồi!”

Phía sau lão, vô số đệ tử Nhai Sơn quả thực chỉ muốn đâm đầu xuống đất.

Kiến Sầu cũng ngán ngẩm bóp trán: Dù gì cũng là hai môn phái đứng đầu Trung Vực, lúc gặp mặt có thể trịnh trọng một chút được không?

Nhưng Phù Đạo sơn nhân hiển nhiên không hề có ý định này. Lão coi Côn Ngô là hậu viện nhà mình, đúng là hết sức tự do tự tại.

Phù Đạo sơn nhân vừa nói xong, lại có một tiếng thở dài từ trong đại điện truyền ra.

Ầm!

Phía trước đại điện Chư Thiên, trên quảng trường Vân Hải lập tức có mây trắng cuồn cuộn như thủy triều, nhanh chóng ngưng tụ lại trước Linh Chiếu đỉnh tạo thành một con đường rộng rãi đi thẳng đến chỗ cao nhất của đại điện Chư Thiên.

“Ba trăm năm không gặp, Phù Đạo huynh phong thái vẫn như xưa, thật đáng mừng. Mời!”

“Tốt!”

Nhìn thấy con đường bằng mây trắng, lại nghe thấy tiếng “mời” này, hai mắt Phù Đạo sơn nhân lập tức phát sáng.

Bước ra một bước, bóng người Phù Đạo sơn nhân loáng một cái đã biến mất khỏi Bạt Kiếm đài trên Linh Chiếu đỉnh, xuất hiện trên con đường lớn bằng mây trắng đó.

Lão không quay đầu lại, cất tiếng gọi các đệ tử Nhai Sơn: “Kiến Sầu, các ngươi đều xuống đi. Đừng khách khí, Nhai Sơn Côn Ngô chúng ta là người một nhà, cứ coi nơi này như nhà mình là được. Bây giờ sơn nhân ta sẽ dẫn các ngươi đi gặp Hoành Hư lão quái Côn Ngô, ha ha ha!”

“...”

Cả đám đệ tử Nhai Sơn đồng loạt cứng họng.

Tại sao Côn Ngô lại chưa đánh chết lão già này nhỉ?

Kiến Sầu đứng trên Bạt Kiếm đài, nở nụ cười chán nản, ánh mắt lại có vài phần nặng nề.

Nàng cùng Trịnh Yêu đi xuống, theo bước chân Phù Đạo sơn nhân đi dọc con đường mây trắng đến đại điện ở cuối đường.

Ở trên đỉnh bậc thềm với vô số bậc có một mặt bằng rộng, có thể loáng thoáng nhìn thấy tinh bàn chu thiên cao ba mươi trượng đứng thẳng trên đó.

Ánh bạc lấp lánh không ngừng chảy trên tinh bàn, dường như có huyền cơ ảo diệu.

Hoành Hư chân nhân quay lưng về phía tinh bàn, đứng trên đỉnh đại điện Chư Thiên, nhìn Phù Đạo sơn nhân càng ngày càng gần trên con đường mây trắng.

Ba trăm năm trước, Thủ Chính Quang của Côn Ngô đã bị Phù Đạo sơn nhân phá tan, rất lâu sau khi lão rời khỏi Thập Cửu Châu mới chậm rãi khôi phục lại. Hôm nay bị lão điều khiển Linh Chiếu đỉnh đâm vào lần nữa, không biết lại phải sửa chữa mấy năm.

“Sư phụ ngươi mấy năm nay vẫn là bản tính khó dời...”

Nghĩ đến đây, Hoành Hư chân nhân bình thản cười một tiếng, nói một câu.

Đứng sau lưng lão có hai người. Người bên trái là đệ tử chân truyền thứ ba Ngô Đoan của lão, mặc áo bào trắng, có dáng vẻ oai phong lẫm liệt. Người bên phải lại là Khúc Chính Phong Nhai Sơn, mặc áo bào đen, khóe môi giữ độ cong tự nhiên, hết sức nhã nhặn, dường như vô hại.

Câu vừa rồi của Hoành Hư chân nhân Côn Ngô là nói với hắn.

Khúc Chính Phong đến Côn Ngô trước để nói rõ tình hình ẩn giới Thanh Phong am, có điều không ngờ lại nhanh chóng gặp được Phù Đạo sơn nhân.

Nét cười trong mắt hắn trở nên chân thành hơn một chút, coi như cung kính nói với Hoành Hư chân nhân: “Chân nhân mắt lửa ngươi vàng, không sai chút nào. Sư tôn ra ngoài ba trăm năm, đến lúc về thực ra vẫn thế“.

“Ôi...”

Hoành Hư chân nhân lắc đầu thở dài.

Ngô Đoan đứng phía sau, trong ánh mắt lại có vài phần kì dị: Thân là thủ tọa Côn Ngô, nhân vật đứng đầu cả Trung Vực, tâm tình của Hoành Hư chân nhân luôn cực kì ổn định, cơ bản không bao giờ có thay đổi gì, hoặc không lộ ra ngoài bao giờ. Vậy mà bây giờ lại thở dài?

Nghe đồn ngay từ ngàn năm trước Hoành Hư chân nhân và Phù Đạo sơn nhân đã là hai thiên tài cùng thời, bây giờ một người là trưởng lão có vai vế cao nhất ở Nhai Sơn, một người là thủ tọa Côn Ngô đức cao vọng trọng, giao tình cũng rất sâu đậm.

Tiểu hội Tả Tam Thiên ba trăm năm trước hình như cũng thế này?

Thời gian trôi mau không bao giờ quay lại. Thấm thoắt đã bao nhiêu năm trôi qua.

Ngô Đoan nghĩ đến đây, không ngờ cũng không khỏi mỉm cười.

Phía trước, Phù Đạo sơn nhân đã đến gần, đi thẳng tới trước mặt bọn họ, nhìn thấy Hoành Hư chân nhân, nhìn thấy Khúc Chính Phong, cuối cùng nhìn thấy Ngô Đoan, không ngờ còn chưa chào hỏi Hoành Hư chân nhân đã ơ một tiếng.

“Đây chẳng phải Ngô Đoan sao? Ha ha ha, thương thế khỏi rồi chứ?”

“...”

Nụ cười vừa lộ ra trên mặt Ngô Đoan lập tức đông cứng, sắc mặt cũng chuyển thành màu đen.

Quả thực là bị một câu của Phù Đạo sơn nhân làm cho nghẹn lời.

Thương thế?

Còn có thể là thương thế gì nữa? Đương nhiên là thương thế sau trận chiến với Khúc Chính Phong lần trước!

Ngô Đoan thầm nuốt một ngụm máu, cố nén cảm giác kích động, cúi người thi lễ: “Vãn bối Ngô Đoan bái kiến Phù Đạo trưởng lão. Tạ ơn trưởng lão đã quan tâm, thương thế của vãn bối đã khỏi hẳn rồi“.

“Nhanh thế nhỉ!”

Trên mặt Phù Đạo sơn nhân như viết rõ “sao lại khỏi sớm thế”, vô cùng đáng đánh.

Lão lắc đầu, nhìn về phía Khúc Chính Phong: “Ngươi cũng ở đây à“.

“Đệ tử bái kiến sư tôn“.

Khúc Chính Phong cũng thuận thế tiến lên, nhân tiện giải thích: “Từng truyền tin cho sư phụ, đã ra ẩn giới Thanh Phong am, trước báo cho Côn Ngô chuyện Tạ sư đệ, cho nên đến trước“.

Nói đến Tạ Bất Thần, đó cũng là một tên xấu số.

Phù Đạo sơn nhân vừa nghe đã hiểu, phất tay một cái, cuối cùng đi tới trước mặt Hoành Hư chân nhân.

Lão tỏ ra rất gầy gò, đứng ở đó quả thực không hề hài hòa với đại điện rộng lớn, dáng vẻ tương đối luộm thuộm. Hoành Hư chân nhân thì đạo bào sạch sẽ, còn có thể lờ mờ nhìn thấy trên đó vẽ hoa văn cổ xưa, như dùng chất liệu đặc biệt nào đó làm thành, nhìn kiểu gì cũng thấy giống người đứng đầu một môn phái lớn.

Hai người đứng cạnh nhau, lập tức xuất hiện một sự tương phản cực kì khó tả.

Dường như cũng phát hiện sự tương phản này, Phù Đạo sơn nhân không nhịn được tặc lưỡi mấy cái, quan sát Hoành Hư chân nhân từ trên xuống dưới, sau đó cầm một cái đùi gà trong tay, vừa ăn vừa nói chuyện.

“Lúc đến ta nhìn thấy phía dưới có vô số đệ tử Côn Ngô, hình như lại đông hơn nhiều. Ba trăm năm nay ngươi làm cũng khá đấy chứ“.

“Bình thường thôi mà“.

Còn rốt cuộc tình hình thế nào thì cũng chỉ có chính Hoành Hư chân nhân mới biết.

Hai năm trước lão đã gửi phong tín cho Phù Đạo sơn nhân, nói mình xem thiên cơ thấy Côn Ngô sẽ có đại kiếp nạn, cho nên Phù Đạo sơn nhân cũng biết sơ qua tình hình Côn Ngô gần đây.

Hoành Hư chân nhân không nhiều lời, chỉ nhìn Phù Đạo sơn nhân một cái.

Thế là Phù Đạo sơn nhân nhìn về phía tinh bàn chu thiên sau lưng Hoành Hư chân nhân, nói: “Bây giờ còn có thể tính được không?”

“Không tính được nữa“.

Biết lão đang hỏi chuyện gì, Hoành Hư chân nhân lắc đầu.

Tinh bàn chu thiên tính toán thiên cơ cũng có hạn chế, không thể tính toán vô tận. Lần trước dự báo đại kiếp nạn Côn Ngô và tính ra vị trí của Tạ Bất Thần gần như đã hao hết tâm lực của lão.

“Để sau nói tiếp“.

Phù Đạo sơn nhân cũng than thở.

Trăm năm đối với tu sĩ chẳng qua chỉ là một chớp mắt mà thôi.

Nói đến là đến ngay.

Đại kiếp nạn của Côn Ngô, biết đâu không phải đại kiếp nạn của cả Trung Vực?

Hoành Hư chân nhân gật đầu, sau đó nhìn về phía con đường lớn bằng mây trắng.

“Đến rồi“.

Là đám người Kiến Sầu đã đến.

Hơn mười đệ tử Nhai Sơn đến dự tiểu hội cộng thêm một số đệ tử tu vi khá cao đến xem náo nhiệt đều đã đi tới đại điện Chư Thiên.

Ánh mắt Hoành Hư chân nhân không khỏi nhìn qua một lượt.

Đứng ở phía sau là đệ tử thông thường của Nhai Sơn, sau đó là mấy tên đệ tử của Phù Đạo sơn nhân.

Còn phía trước nhất thì là chưởng môn Nhai Sơn Trịnh Yêu và một nữ tu sĩ mặc trường bào màu xanh nhạt.

Trên gương mặt dịu dàng tú lệ dường như còn mang dấu vết nhu hòa ngày xưa, đuôi mắt hẹp dài như dùng chì kẻ lông mày vẽ một nét, lộ ra một vẻ đẹp khác lạ. Trên trường bào màu xanh nhạt có hoa văn chìm, lại thắt chặt eo, sống lưng thẳng tắp, thêm một phần khí chất mạnh mẽ kiên cường.

“Chúng vãn bối bái kiến chân nhân“.

Do Trịnh Yêu dẫn đầu, mọi người cúi người vái chào.

Hoành Hư chân nhân bình tĩnh thu ánh mắt từ trên người Kiến Sầu về, nói với Trịnh Yêu: “Nhai Sơn Côn Ngô gắn bó không thể chia cắt, các vị không cần đa lễ. Trịnh chưởng môn, rất lâu không gặp, hữu lễ!”

Nói rồi Hoành Hư chân nhân khẽ gật đầu với hắn.

Tính bối phận, Trịnh Yêu chính là vãn bối của Hoành Hư, có điều bây giờ Trịnh Yêu cũng là chưởng môn Nhai Sơn, cho nên Hoành Hư chân nhân mới chào hỏi riêng một mình hắn.

Trịnh Yêu đương nhiên không dám kiêu ngạo, vội khom người nhận lễ: “Chân nhân khách khí quá“.

“Vị này chính là đại đồ đệ Phù Đạo huynh mới thu à?”

Hoành Hư chân nhân cười, cuối cùng nói với Phù Đạo sơn nhân câu này, không thể nghi ngờ là hỏi về Kiến Sầu.

Ánh mắt cũng tự nhiên quay lại trên người nàng.

Lúc này Kiến Sầu cũng ngẩng đầu lên nhìn Hoành Hư chân nhân.

Đó là một ông già thoạt nhìn rất thông thường, mái tóc bạc trắng, trên mặt có vô số nếp nhăn, cũng là một tu sĩ để mặc cho năm tháng chảy trong thân thể mình giống như Phù Đạo sơn nhân. Sự mạnh mẽ của lão không thể hiện ra ngoài mà lộ ra qua từng ánh mắt lão, bình tĩnh, tang thương, lại cơ trí.

Chính là ông già này đã thu Tạ Bất Thần làm đồ đệ sao?

Trong nháy mắt, vô số hình ảnh chạy qua trong đầu Kiến Sầu.

Thanh trường kiếm nhuộm máu đâm xuyên qua người mình, góc áo ướt dính lúc Tạ Bất Thần cầm kiếm đi qua bên người nàng, và cả cái huyệt to lớn chôn nàng, mùi ẩm ướt, chiếc quan tài đục từ nguyên một thân cây ra...

Hơn nữa, đã rời nhà rất xa.

Ngực nàng, chỗ từng bị một kiếm xuyên qua lại bắt đầu âm thầm đau đớn.

Một cảm giác bỏng rát như một miếng sắt nung đỏ dí vào bên ngoài vết thương cũ của nàng, như là nhát kiếm ngày đó đâm xuyên qua ngực nàng.

Tìm hắn đòi mạng?

Mạng của nàng thì dễ đòi, nhưng còn mạng của đứa bé?

Và cả tình yêu đặt nhầm chỗ đó, nàng biết đi đòi ai bây giờ?

Trong nháy mắt, có vô số, vô số tâm tình cuồn cuộn trong lồng ngực nàng. Trong nháy mắt, những vụn băng thù hận lẫn trong máu nàng gần như sắp phá nát người nàng đâm ra. Trong nháy mắt, nàng suýt nữa không kiềm chế được kích động, lớn tiếng vặn hỏi.

Có điều đều không xảy ra.

Khi vô số, vô số căn hận tích lũy đến cực hạn không ngờ lại bình tĩnh đến mức làm cho chính Kiến Sầu cũng phải sợ.

Trước mặt không có gương, tuy nhiên Kiến Sầu cực kì rõ ràng, lúc này vẻ mặt nàng nhất định không khác bình thường, thậm chí còn mang một nụ cười bình thản.

Chỉ có sâu dưới đáy lòng, có một con ác quỷ đang cười quái dị.

Tuy nhiên giọng Kiến Sầu lại bình tĩnh mà hờ hững: “Kiến Sầu ra mắt chân nhân!”

Phù Đạo sơn nhân cũng nhìn tới, lại không nhìn ra một chút khác thường nào, chỉ hừ một tiếng dương dương tự đắc: “Mười ba ngày trúc cơ, có thiên bàn. Tặc tặc, năm đó Hoành Hư ngươi không bằng ta, bây giờ đồ đệ ngươi thu cũng không bằng đồ đệ ta thu. Ha ha ha...”

“Là một hạt giống tốt để tu hành, đi lên điện này không nhanh không chậm, bình tĩnh nhẹ nhàng, mới tu hành hai năm mà có tâm tính như vậy, thật sự hiếm thấy“.

Ánh mắt Hoành Hư chân nhân rất bình tĩnh, rất thâm thúy.

Lão nhìn Kiến Sầu, lộ ra một chút tán thưởng, dường như cũng nhìn ra thiên phú của Kiến Sầu.

“Nghe nói Trí Lâm Tẩu chỉ xếp hạng nha đầu này thứ một trăm, sợ là nhầm rồi“.

“Kiến Sầu nhà ta mới từ Hắc Phong Động đi ra chưa được vài ngày, Trí Lâm Tẩu còn chưa thu được tin tức cũng là bình thường. Hê hê“. Phù Đạo sơn nhân bật cười: “Bây giờ vừa khéo xếp thứ một trăm, chẳng phải rất tốt sao? Sau này lão già kia còn phải sửa đổi xếp hạng, nha đầu Kiến Sầu này nhất định có thể làm tất cả phải khiếp sợ!”

“...”

Thì ra xếp hạng vẫn có thể tiếp tục sửa đổi.

Kiến Sầu đã hiểu.

Có điều trên mặt nàng vẫn không có biểu hiện gì quá rõ, chỉ vì Hoành Hư chân nhân đã nhắc tới Tạ Bất Thần.

Hoành Hư chân nhân cuối cùng thu ánh mắt lại, một tay giấu sau lưng, đi đến nhìn tinh bàn chu thiên từng có thể báo trước hết thảy.

“Tu vi của nha đầu này đã trúc cơ viên mãn, bất cứ lúc nào có cơ hội đều có thể đột phá, lại có Quỷ Phủ trên người, có thể chất kì dị, chỉ sợ sẽ làm chúng ta rất bất ngờ. Mọi mặt xuất sắc, tâm tính cũng cực tốt, lại khiến ta nhớ tới đứa đồ đệ mới thu. Có điều Bất Thần quá lạnh, nhất tâm tu luyện, tầm thường ngay cả cửa cũng rất ít ra, lại hoàn toàn khác đứa đồ nhi bình dị gần gũi này của ngươi“.

“Tặc, ngươi cũng không biết xấu hổ nhắc tới đồ đệ của ngươi?”

Phù Đạo sơn nhân khinh thường.

“Tên đồ đệ ngoan đó của ngươi bị kẹt trong ẩn giới Thanh Phong am, bây giờ sống chết không biết, ngay cả có thể tham gia tiểu hội hay không còn không rõ, thế mà vẫn khoác lác? Sơn nhân ta cũng phải đỏ mặt thay cho ngươi. Kiến Sầu nhà ta, tên đồ đệ lởm đó của ngươi sao có thể sánh được? Đừng tự làm mất mặt nữa“.

“...”

Hoành Hư chân nhân ngẩn ra, sau đó bật cười lắc đầu: “Giang sơn đời đời có tài tử, ngươi và ta bất quá chỉ là sóng trước.

Văn vẻ, lại bắt đầu diễn rồi.

Phù Đạo sơn nhân rất dị ững trước những câu văn thơ thế này, thấy mọi người đều đứng ở đây không nói liền nói thẳng: “Được rồi, mọi người đều đã gặp nhau rồi, tên gì kia, à Ngô Đoan, ngươi dẫn mấy người này xuống Côn Ngô đi dạo, sơn nhân ta và sư phụ ngươi nói chuyện một chút. Trịnh Yêu, lão Nhị, hai ngươi ở lại!”

Hoành Hư chân nhân cũng nhìn Ngô Đoan, nói: “Đi đi!”

Có nghĩa là đồng ý với Phù Đạo sơn nhân.

Ngô Đoan ngớ ra, đúng là không thể ngờ được mình lại phải làm việc dẫn khách tham quan này.

Hắn cười khổ một tiếng trong lòng, nhìn Khúc Chính Phong ung dung bên cạnh một cái, đại khái cũng đoán được bọn họ sắp nói chuyện Thanh Phong am, chỉ khom người nói: “Đệ tử tuân lệnh!”

Nói xong hắn bái một cái, lùi xuống đi tới trước mặt Kiến Sầu.

“Kiến Sầu sư tỷ...”

Trước ở bên Tây Hải, bọn họ cũng đã từng gặp nhau.

Trên mặt Ngô Đoan nở ra nụ cười, đang định chào hỏi Kiến Sầu, không ngờ lúc ngước mắt nhìn lên lại nhìn thấy một đôi mắt bình tĩnh đến khó tả.

Hắn lại lờ mờ cảm thấy mùi máu tanh cùng với một sự bi thương khôn xiết.

Dường như còn có một tia lệ quang lóe qua trong mắt người phụ nữ trước mặt này.

Nhưng chỉ sau nháy mắt, một nụ cười rạng rỡ đã nở ra trên khuôn mặt thanh tú, thế là tất cả trước đó đều như là ảo giác.

Kiến Sầu không hề có gì khác thường, khẽ cong khóe môi, thấy Ngô Đoan dường như hơi sững sờ chỉ chắp tay nói một tiếng: “Làm phiền Ngô sư đệ“.

Một hồi lâu sau Ngô Đoan mới phản ứng lại, vội vàng xua tay đi trước dẫn đường.

“Mời!”

Kiến Sầu gật đầu, cùng Ngô Đoan và đông đảo đệ tử Nhai Sơn cáo biệt Phù Đạo sơn nhân bước xuống bậc thềm cao vút, cuối cùng đi tới quảng trường Vân Hải rộng rãi.

Vừa xuống đến nơi, các đệ tử Nhai Sơn phía sau đã xôn xao.

Thẩm Cữu cười lớn một tiếng: “Tốt rồi tốt rồi, mọi người đừng gò bó nữa. Này, Ngô sư huynh, Côn Ngô và bọn ta đã rất quen thuộc rồi. Năm nay trước lúc đến Xích Linh tiên tử đã gửi lời mời cho ta, mời ta dẫn người đến nhấm nháp xích linh quả phía sau núi. Thẩm mỗ đã trông mà thèm rất lâu rồi, quy củ vẫn thế, không khách sáo, ta đi trước một bước!”

Nói xong không ngờ Thẩm Cữu lại không hề do dự bỏ đi trước.

Tiểu mập mạp Khương Hạ giậm chân: “Tứ sư huynh, ngươi nhanh quá đấy. Đừng, đợi ta với, để lại cho ta mấy quả“.

Nói xong hắn cũng hóa thành lưu quang nhảy xuống dưới quảng trường Vân Hải.

Ngay từ trước lúc đến, các đệ tử Nhai Sơn đã nghe Thẩm Cữu khoe khoang rất nhiều về xích linh quả Côn Ngô, bây giờ vừa thấy các vị sư bá đi trước, tất cả đều tới tấp chào Ngô Đoan rồi đi theo Thẩm Cữu.

Chỉ một lát sau, trên quảng trường chỉ còn lại có ba người.

Kiếm si Khấu Khiêm Chi ôm trường kiếm đứng cách đó không xa, nhìn Kiến Sầu, lại hỏi một câu: “Đại sư tỷ không đi à?”

“...”

Vì sao bọn họ dường như thật sự coi Côn Ngô là hậu hoa viên nhà mình?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status