Ta là chí tôn

Chương 1019: Dã tâm


- Vân huynh đệ cứ yên tâm, tất cả tài nguyên cần thiết cứ để Thiên Hạ thương minh chúng ta lo.

Lãng Phiên Thiên mỉm cười tủm tỉm, lộ rõ vẻ vội vàng:

- Trên thực tế, chúng ta đã mang tới rất nhiều tài nguyên, còn nhiều hơn lần trước không ít… điểm quan trọng hiện tại, là không biết Vân huynh đệ có thể lấy được Sinh Linh chi khí hay không.

- Ừm… điểm này ta thực sự không dám cam đoan, độ trân quý của Sinh Linh chi khí thực sự vượt quá dự kiến của ta, ta…

- Vân huynh đệ a! Ngươi nhất định phải tận sức giúp đỡ chúng ta đấy.

Lãng Phiên Thiên vội vàng:

- Đồ cần trao đổi không quan trọng, quan trọng là phải có Sinh Linh chi khí để giúp Lý lão khôi phục tu vi… tiền đồ của Thiên Hạ thương minh… tất cả đều nhờ vào huynh đệ, mất rồi sẽ không còn cơ hội nào khác a.

- A? Lại nghiêm trọng như vậy?

Vân Dương thực sự có chút kinh ngạc không hiểu.

Trước đây hắn đã nói rõ, bản thân rất nắm chắc thu được Sinh Linh chi khí, nhưng chưa từng nói nhất định có thể thành, mà Lãng Phiên Thiên nói như vậy, thực sự không khỏi có chút quá coi trọng hắn a?

Có thể cưỡng cầu sao?!

- Bản bộ Thiên Hạ thương minh… khụ khụ… sau khi thượng tầng chúng ta thương nghị… cho rằng nếu hai vị cung phụng có thể cùng nhau xuất chiến… tỷ lệ cạnh tranh thượng phẩm Thiên Vận kỳ… sẽ từ năm thành tăng thêm hai thành nữa… hơn nữa còn có tác dụng như kỳ binh, tấn công địch không chuẩn bị, phần thắng lại càng nhiều…

Lãng Phiên Thiên ấp úng nói, không quá tỉ mỉ, nhưng Vân Dương là ai? Sao có thể không hiểu.

Thì ra là thế.

Hóa ra trước đó Thiên Hạ thương minh đã có tới năm thành chắc chắn tranh đoạt được thượng phẩm Thiên Vận kỳ, chỉ có điều do chiến lực cao giai chưa đủ, nên chưa dám mạo hiểm thử, cho nên trước giờ đều lấy ẩn giấu làm chính.

Mà biến cố Cửu Tôn phủ, lại có thể để cho chiến lực cao giai của Thiên Hạ thương minh phản lão hoàn đồng, hơn nữa còn có thể tiếp tục giúp người khác được như thế!

Vậy chẳng khác nào, bọn hắn tự nhiên tăng thêm hai vị Thánh Tôn cao giai!

Tin vui ngoài dự kiến này, khiến trái tim cao tầng Thiên Hạ thương minh trực tiếp nhảy lên.

Căn bản là cơ hội trời cho a!

Nếu trước khi đại chiến, Thiên Kiếm Địa Đao có thể khôi phục uy năng cường thịnh, chiến lực tổng hợp của Thiên Hạ thương minh lập tức bạo tăng, tính như vậy: Ta con mẹ nó, tỷ lệ thành công tranh đoạt Thiên Vận kỳ đã không phải chỉ là năm năm nữa, mà là rất có khả năng a!

Việc này quan hệ tới đại nghiệp vạn thế của Thiên Hạ thương minh, đã có hy vọng, sao có thể tùy tiện từ bỏ?

Cho nên Thiên Hạ thương minh lập tức ra quyết định: Đệ trình báo danh tranh đoạt thượng phẩm Thiên Vận kỳ.

Quyết định này là lâm thời mà ra.

Khiến vị phó minh chủ Lãng Phiên Thiên trở tay không kịp, luống cuống tay chân một phen.

Mà mấu chốt của tất cả chuyện này… chính là ở chỗ Vân Dương.

Vân Dương thản nhiên lấy ra một đạo Sinh Linh chi khí, cứ vậy mà khơi dậy dã tâm ẩn nấp đã lâu của Thiên Hạ thương minh!

Đã như thế, tự nhiên sẽ không tiếc bất kể đại giới, nhất định phải thu được Sinh Linh chi khí, để Lý Nhất Tâm cũng có thể khôi phục như cũ, lúc đó mới có thể để Tống Lý nhị lão cùng nhau xuất chiến, trở thành ưu thế tuyệt đối của Thiên Hạ thương minh.

Lần này Lãng Phiên Thiên tới đây, cơ hồ có thể nói hắn mang theo sứ mệnh vinh quang vạn thế của Thiên Hạ thương minh!

Áp lực này, khiến Lãng phó minh chủ ứng phó duy gian.

- Kỳ thực, ta không nắm chắc, hoàn toàn không dám cam đoan a?

Vân Dương liên tục lắc đầu, một bộ như muốn bỏ cuộc.

- Lần một không được, chúng ta có thể làm lần hai. Hai lần không được, chúng ta có thể làm lần ba! Trước đó Vân huynh đệ cũng rất tự tin a, liên tục thử còn không được sao?

Ánh mắt Lãng Phiên Thiên trở nên nóng bỏng chưa từng có.

Câu nói này trực tiếp khiến Vân Dương hiểu ra một điều: Vật tư mà Lãng Phiên Thiên mang tới lần này, há chỉ dừng lại ở câu hơn lần trước kia, căn bản ứng phó ba bốn làn cũng có thể, thực sự là đại thủ bút.

Vân Dương nghĩ tới đây, không khỏi trầm ngâm một trận.

Tình thế lập tức biến đổi, không khí trở nên lúng túng, nửa ngày sau, Vân Dương mới cắn răng nói:

- Ta… tận lực, tận lực thử một chút.

Chỉ là thần sắc trên mặt hắn, vẫn trầm như nước, không mảy may dịu bớt.

Hắn làm như vậy, tuyệt không phải không có lý do, mặc dù hắn có thể lấy Sinh Linh chi khí ra dễ như trở bàn tay, thậm chí là tiện tay cũng không tính, nhưng điểm này quyết không thể để bất kỳ kẻ nào được biết, ngay cả tám người Sử Vô Trần, Tiền Đa Đa hay các loại cao tầng Cửu Tôn phủ cũng không được!

Trước đó, hắn đã tận lực đánh giá cao hiệu năng cùng khả năng xuất hiện tình huống khí lấy ra Sinh Linh chi khí, thế nhưng hiện tại nhìn lại, xem ra là hắn vẫn đánh giá thấp.

Thương minh biết rõ điều kiện để Vân Dương tiến vào Linh Chi Mộ Địa có rất nhiều hạn chế, hiện tại nếu dồn dập đưa tài nguyên vào, tất sẽ tạo thành ảnh hưởng đến tương lai lâu dài, lại vẫn kiên trì để Vân Dương làm như vậy, chỉ có thể nói là lợi ích động nhân tâm, lợi ích không thể bỏ mặc, còn những thứ khác, chỉ là phụ không đáng nhắc tới!

Thậm chí Vân Dương còn có một suy nghĩ không tốt lắm, ngẫm lại những lời trước đó hắn từng nói, mặt lợi và hại khi tiến vào Linh Chi Mộ Địa, vậy quyết định hiện tại của Thiên Hạ thương minh, căn bản chính là muốn dùng lợi để nghiền ép hắn, mà bản thân hắn chẳng khác nào đang dùng rượu độc giải khát.

Đương nhiên, tình huống thực tế không hẳn như vậy, giao dịch càng nhiều mới là chuyện Vân Dương mong muốn, nhưng tình huống này do Vân Dương hắn chủ đạo, so với để đối phương chủ đạo lại tồn tại khác biết từ bản chất, lợi hại trong đó, Vân Dương tự nhiên thấu hiểu!

Nghe được thái độ của Vân Dương, Lãng Phiên Thiên lập tức vui mừng, hớn hở ra mặt, luôn miệng nói:

- Đa tạ Vân huynh đệ, đa tạ Vân huynh đệ.

Chợt lại giới thiệu người Thiên Hạ thương minh đi theo lần này, chuyến này ngoại trừ mấy người trước đó đã tới, còn có tám người khác chính là Bát Đại Kim Cương hộ pháp của Thiên Hạ thương minh, từng người tiến lên chào.

Chào hỏi cũng chỉ bình thường, không ảnh hưởng tới chuyện chính, thế nhưng khi nhìn thấy Kim Cương hộ pháp thứ năm Tiêu Giang Hồ, Vân Dương lại đột nhiên sinh cảm giác không thích hợp.

Vị Tiêu Giang Hồ này dáng vẻ khôi ngô, khí độ ung dung, mặc dù khi tiếp tục chạm mặt đã cố ý làm ra vẻ cẩn thận chặt chẽ, nhưng nội hàm trong đó lại hoàn toàn khác với biểu hiện.

- Vị này là… Tiêu Giang Hồ?

Vân Dương mỉm cười, khen không dứt miệng:

- Cái tên rất hay, Tiêu Giang Hồ, Tiếu Giang Hồ, Tiếu Ngạo Giang Hồ, tục danh như vậy thực đủ bá khí, nhất kiếm tiếu giang hồ, tên rất hay.

Tiêu Giang Hồ nói:

- Vân phủ chủ quá khen, tên cũng chỉ là danh hiệu để gọi, may mắn mà thôi.

Vân Dương cười ha ha một tiếng, nói:

- Tên có tốt có xấu, vốn là tình huống bình thường, nhưng có người hợp với tên, cũng có người không gánh nổi tên của mình. Tất cả đều phải nhìn số mệnh a.

Tiêu Giang Hồ cũng cười ha ha một tiếng:

- Điểm này, tại hạ chưa từng nghĩ qua.

Lãng Phiên Thiên cười ha ha một tiếng:

- Một cái tên thôi mà, nào có nhiều vấn đề như vậy? Vân huynh đệ, không biết lần này tiến vào linh mộ cần những gì? Dựa theo giá lần trước mà tình sao?

Một câu lập tức chuyển chủ đề.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status