Ta là chí tôn

Chương 1137: Đăng Lâm Trung Phẩm (2)


Phác Đức Song cảm thấy xấu hổ, vẫn còn có chút do dự, hồ nghi nói:

- Không phải ta không muốn chơi... Chủ yếu là lão già ngươi làm nhiều việc như thế, không đáng giá tín nhiệm...

Hắn gãi gãi đầu, trên mặt có sầu khổ:

- Vừa rồi ba người chúng ta chơi, ta đã thua tám mươi khối, trong tay thật không dư dả...

Hoắc Vân Phong cười hắc hắc, nói:

- Quên đi đi, đang chiến đấu trong sân là Phượng Minh môn cùng Đại La phái sao?

Phác Đức Song nói:

- Cũng không phải. Thiên Hạ thương minh nguyên bản xếp hạng thứ nhất, bọn họ đã đi lên thượng phẩm chiến đấu, Phượng Minh môn nguyên bản xếp hạng thứ ba động tâm, muốn thay thế vị trí thứ hai của Đại La phái, còn muốn trèo lên vị trí thủ tịch.

Phác Đức Song trầm ngâm một chút, nói:

- Ừm, xem ra Phượng Minh môn rất xem trọng Thiên Hạ thương minh. Các nàng vẫn đang chờ Thiên Hạ thương minh đánh rớt một vị trên Thiên Vận Kỳ thượng phẩm, sau đó bọn họ lại thừa thắng xông lên.

Phác Đức Song lập tức lấy làm kinh hãi:

- A? Trước kia đã biết Hắc Tâm Quỷ ngươi quỷ tâm nhãn đầy mình, lại không phát hiện ánh mắt của ngươi thông thấu như vậy, vừa nhìn đã thấy ngay.

Hoắc Vân Phong hừ hừ một tiếng, liếc mắt, thầm nghĩ: Ta hiện tại đang có tâm tư ôm lấy Kim Đỉnh môn, vận sức chờ phát động, ta vừa rồi còn bị tầm nhìn xa trông rộng và vĩnh viễn không từ bỏ của bọn họ làm buồn nôn thật lâu, hiện tại không đoán ra mới đi gặp quỷ đi.

Khi đang nói chuyện, không khí chiến đấu trong sân càng ngày càng kịch liệt.

Vị Tề sư huynh trong lời Giang Lạc Lạc càng đánh càng hăng, kiếm ảnh trùng điệp, gió mạnh gào thét, cơ bản mỗi một lần xuất kiếm đều mang theo ánh sáng màu xanh mơ hồ, lực lượng thiên địa mênh mông tỏa ra.

Vân Dương tâm niệm vừa động, thấy đây là tiêu chí chiến lực của tu giả đẳng cấp Thánh Giả, cũng chính là hình thức biểu hiện khác của Thiên Địa Tù Lung…

Thanh niên áo trắng đối diện cũng không yếu thế, nhuyễn kiếm như ý, chuyển hướng như cuồng phong mưa rào, cũng nương theo lực lượng mênh mông, không nhường chút nào.

Hai người cùng thi triển thần thông, hết sức hành động, vô số lực lượng không gian bởi vì hai người thúc đẩy mà va chạm, vỡ nát…

Tái đấu một lát, chiến đấu dần dần có xu thế bão hòa, mắt thấy sắp phân ra thắng bại.

Phượng Minh môn ở bên trái chủ khán đài, chưởng môn Bình Tung Nguyệt thở dài một hơi, đây đã là cuộc chiến thứ ba, mà trận chiến này, đệ tử đích truyền của mình đang chiếm cứ chủ động, cũng hóa chủ đông thành ưu thế.

Mà chỉ cần biến ưu thế thành thế thắng, trận chiến này xem như thắng rồi.

Bên cạnh nàng là nữ tử mặc áo trắng gương mặt như tranh vẽ, mái tóc đen suôn dài như thác nước, mặc dù xinh đẹp tới cực điểm nhưng lại cho người ta cảm giác lạnh giá, giống hệt như đối mặt một ngọn núi băng, lạnh đến mức không người nào dám đến gần, quả nhiên đẹp như Đào Lý lạnh lùng như băng.

Hiện tại, nữ tử này ngưng mắt nhìn về phía quảng trường bên kia, lông mày nhíu lại:

- Sư tỷ, ngươi nhìn thiếu nữ ở lối vào kia, không phải Lạc Lạc hay sao?

Bình Tung Nguyệt khẽ ngẩng đầu, theo tiếng nhìn lại, trên gương mặt hiện ra nét mừng rỡ, nói:

- Đúng là Lạc Lạc! Tại sao nha đầu này lại tới đây? Ta đang rầu cuộc chiến thứ năm phía nữ đệ tử nào xuất chiến. Lạc Lạc không đến, nữ đệ tử nào xuất chiến cũng khó có nắm chắc tất thắng. nàng đã đến, thật sự là trời nguyện theo người phù hộ, ông trời cũng ủng hộ Phượng Minh môn.

Nữ tử áo trắng kia chính là Phượng Minh môn Đại trưởng lão, Ngọc Lý Đao Cam Thiên Nhan, nàng cau mày, nói:

- Nha đầu Lạc Lạc đến nơi này, đây là đại hạnh của bản môn... Nhưng cũng không biết nàng...

Đang nói chuyện, nữ tử áo trắng ban đầu còn có một tia hòa nhã lập tức ngưng trệ, trên gương mặt xinh đẹp sinh ra một tầng sương lạnh, hàm răng cắn chặt, gằn từng chữ một:

- To con bên cạnh nàng... Không phải chính là Thiên Tàn Thập Tú Lạc Đại Giang sao!... Lạc Lạc vẫn tìm được hắn, lại còn đi cùng với hắn…

Nàng lập tức hừ lạnh, nói:

- Tức chết ta rồi!

Lời còn chưa dứt, thân thể đã biến mất.

Một tiếng gió vang lên, thân thể mảnh mai lướt qua không gian ba ngàn trượng xuất hiện trước mặt đám người Cửu Tôn phủ.

Đám người Vân Dương lúc này đang chú ý long tranh hổ đấu trong sân. ánh mắt rất chuyên chú.

Mắt thấy hai người chiến đấu ở giữa sân, tâm tình chín người Vân Dương phức tạp khó tả.

Nguyên nhân rất rõ ràng, tu vi bất cứ người nào trong hai người đều không yếu hơn bọn họ, mà chiến thuật chiến lược, công pháp thân pháp chiêu pháp, bất kỳ hạng nào cũng cao minh hơn đám người Lạc Đại Giang rất nhiều.

Cho dù với thực lực hiện tại của Cửu Tôn phủ, cũng chỉ có một mình Vân Dương đánh với bọn họ mà không lâm vào hạ phong. Mà những người khác, bao quát Sử Vô Trần và Lạc Đại Giang, không có người nào là đối thủ của hai người.

Mà hai người kia chẳng qua chỉ là đệ tử nhất lưu trong môn phái Thiên Vận Kỳ trung phẩm, địa vị trên danh nghĩa chỉ ngang với đám người Vân Tú Tâm Bạch Dạ Hành mà thôi!

Mặc dù hai người này chính là đệ tử tinh anh, nhưng chênh lệch như thế cũng quá lớn!

Bởi vậy, trên hai người này, còn có thật nhiều người mạnh hơn, cho dù không tính chưởng môn nhân, chí ít còn có mấy trưởng lão đấy!

- Mạnh! Thật rất mạnh! Mạnh ngoài ý muốn!

Vân Dương thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm nói:

- Xem ra muốn đăng đỉnh thủ tịch trung phẩm... Thời gian ba năm giảm xóc, đúng là không thể thiếu...

Vân Dương chưa nói xong một câu, bỗng nhiên phát hiện không gian trước mắt rung động, sau đó có một đạo thân ảnh cao gầy xuất hiện trước mặt đám người Cửu Tôn phủ.

Người tới mặc áo trắng như tuyết, gương mặt như sương lạnh.

- Lạc Lạc, theo ta trở về.

Gương mặt xinh đẹp không tình cảm của Cam Thiên Nhan đã viết đầy những lời nàng muốn nói.

Giang Lạc Lạc trở nên vội vàng:

- Sư phụ...

- Theo ta trở về.

Cam Thiên Nhan lại nhìn sang Lạc Đại Giang một chút, trên mặt sinh ra một tia sát ý, nói:

- Lạc Đại Giang, giấc mộng của ngươi, nên tỉnh.

Lạc Đại Giang nặng nề nói ra:

- Ta đã sớm không nằm mộng, quãng đời còn lại chỉ có con đường phía trước, mà ta trước đó đã bước ra một bước.

Cam Thiên Nhan cười lạnh một tiếng:

- Con đường phía trước, vừa mới bước ra? Con đường phía trước của ngươi chỉ là công dã tràng! Chẳng lẽ ngươi vẫn không rõ, hiện thực như vậy, loại người như ngươi làm gì có con đường

phía trước đáng nói!

Vân Dương hợp thời chen lời nói:

- Cam tiền bối hùng hổ dọa người như vậy, chẳng có khí độ tiền bối gì cả, cho dù ai cũng có tư cách cước đạp thực địa, cố gắng tiến lên, mà con đường phía trước của Đại Giang hiện tại, chính là đường bằng phẳng khang trang, chỉ cần an tâm tiến lên.

Vân Dương mỉm cười:

- Đó mới là hiện thực như vậy, nhân sinh như vậy!

Cam Thiên Nhan không che giấu cười trào phúng, cũng không thèm nhìn Vân Dương một chút, lạnh lùng nói:

- Ngươi là ai?

Vân Dương đứng chắp tay:

- Tại hạ Vân Dương, chính là phủ tôn Cửu Tôn phủ! Mà Lạc Đại Giang, hiện nay chính là phong chủ thứ ba của Cửu Tôn phủ, là nhân vật số ba của Cửu Tôn phủ!

- Ha ha ha... Phủ tôn, phong chủ, nhân vật số ba? Đúng là tên tuổi thật lớn! Thân phận thật là cao! Quả nhiên tốt huy hoàng con đường phía trước! Cam Thiên Nhan cười lạnh một tiếng:

- Chỉ bằng cái tên Cửu Tôn phủ này, ta lại chưa nghe nói qua. Các ngươi có Thiên Vận Kỳ nơi tay không?

Vân Dương cười hắc hắc:

- Bỉ phủ trước mắt thẹn là thủ tịch Thiên Vận Kỳ hạ phẩm. Chúng ta đến nơi này, đứng ở chỗ này, liền đại biểu... Chúng ta sắp có được Thiên Vận Kỳ trung phẩm trong tay!

Rốt cuộc Cam Thiên Nhan động dung quay đầu:

- Các ngươi... Là tới khiêu chiến?

Vân Dương cười ngạo nghễ, nói:

- Không trách Cam tiền bối không biết danh hào bỉ phủ, dù sao trước khi bản phủ đi vào Ngũ Trọng sơn, chỉ mới sáng lập không lâu, là môn phái bất nhập lưu không có Thiên Vận Kỳ nơi tay, có điều bản phủ từ khi đi tới đây, một đường chém quan đoạt ải, khiêu chiến đi lên... Từ không nhập lưu đã giết đến vị trí thủ tịch Thiên Vận Kỳ hạ phẩm, cũng chỉ dùng thời gian ba ngày mà thôi!

- Mà bây giờ, chúng ta sắp bắt đầu trùng kích Thiên Vận Kỳ trung phẩm, không biết con đường phía trước như vậy, phải chăng có thể được tính là khang trang đường bằng phẳng hay không!

Vân Dương cố ý nói từng chữ.

Theo hắn trần thuật, tất cả mọi người Cửu Tôn phủ đều lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo.

Lũ tiểu gia hỏa cũng ưỡn ngực lên cao.

Không hề nghi ngờ, phần chiến tích này đã nói rõ nhiều vấn đề, tại Huyền Hoàng giới, nắm đấm lớn chính là đạo lý lớn, cho dù đi tới nơi nào cũng thông dụng!

Cho dù với thân phận và lịch duyệt của Cam Thiên Nhan cũng rung động không nhỏ!

- Các ngươi quả nhiên lần đầu tham gia thi đấu Thiên Vận Kỳ? Trước đó chỉ là tông môn bất nhập lưu?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status