Ta là chí tôn

Chương 209: Nhất định là hắn hại ta!


- Nhưng từ đầu chí cuối lại không để lại chút dấu vết! Lão phu tự phụ lắm mưu, mỗi hành động đều có thể tính toán trước sau, nhưng lần này ngay cả đối thủ là ai cũng không biết, lại bị động rơi vào trong vũng lầy này...

Hàn Sơn Hà chỉ cảm thấy bản thân như đi qua một mảnh sương mù, không biết phía trước là ai, lại càng buồn bực không biết phía sau là ai.

Trước trước sau sau, đều là mê vụ.

Hơn nữa lão lại phạm phải sai lầm khi đánh giá thấp Hà Hán Thanh, vốn cho rằng chỉ là một lão nho sinh, kết quả, tình huống trước mắt đã thay lão trả lời câu hỏi, rõ là một nhân vật cực kỳ hung ác và khó giải quyết... Chẳng nhẽ lão lại chọc phải nhân vật cơ võ lâm minh chủ hay sao?

Từng đợt từng đợt, quả thực nối liền không dứt.

Tu vi thấp nhất, ít cũng phải đạt đến tiêu chuẩn Ngũ trọng sơn.

Đội ngũ bốn ngàn người, gặp phải công kích liên miên bất tuyệt, biên độ giảm quân số càng lúc càng lớn.

Thiếu niên áo đen nghiêm túc nói:

- Đại soái, hôm trước ta vừa phát tín hiệu cầu viện. Tin rằng rất nhanh thôi viện binh sẽ tới, bất quá... Chuyện này thực kỳ quái...

- Nhất là thân phận của Hà Hán Thanh, có thể nói thân phận của hắn là điều quan trọng nhất. Nhất định phải hỏi thăm cho được người này là ai.

Thiếu niên áo đen rất âm trầm:

- Người có thể ảnh hưởng tới giang hồ đến mức này, tuyệt đối không nhiều, chúng ta nhất định phải biết đối thủ là ai, như vậy mới có thể ứng phó hiệu quả.

Hàn Sơn Hà nói:

- Người có thể làm đến mức này, ta cũng có thể biết một hai.

Thiếu niên áo đen cười khổ:

- Đại soái, Thiên Huyền đại lục mênh mông rộng lớn, người tài xuất hiện lớp lớp, môn phái với thực lực nội tình cường đại cũng không phải số ít, mặc dù bình thường không lộ diện, nhưng ít nhất cũng có mười cái đang hoạt động, mà thực lực của những môn phái này, lại vượt qua cực hạn mà một quốc gia có thể chống lại, cho nên có liệt kê ra cũng không có mấy ý nghĩa. Người có lực ảnh hưởng như Hà Hán Thanh, mặc dù không nhiều, nhưng cũng không ít, tuyệt không dưới con số năm mươi.,

Hàn Sơn Hà kinh ngạc nói:

- Thế gian còn có nhiều thế lực ẩn náu như thế sao? Sao trước đó ta cũng không biết...

Thiếu niên áo đen lắc đầu:

- Chung quy đại soái chỉ là quân nhân, quanh năm làm bạn với quân lữ, nhưng thế lực này lại không hề tiếp xúc với người ngoài, càng ít tham gia tranh đấu giữa các nước, cho nên...

Hàn Sơn Hà co quắp một hồi:

- Nếu miếu đường của Ngọc Đường có nhiều tồn tại khủng bố như vậy, vì sao...

Đây cũng là nguyên nhân mà lão khinh thị Hà Hán Thanh.

Mặc dù biểu hiện của Hà Hán Thanh rất khủng bố, có thể bảo toàn trước cao thủ khủng bố như Bạch Y Tuyết, đủ để biểu hiện không phải là tiểu nhân vật. Nhưng Đông Huyền chiến đấu với Ngọc Đường nhiều năm như vậy, Hà Hán Thanh lại có lực lượng khủng bố như thế, tại sao lại chưa từng vận dụng qua?!

Dù trong lúc Ngọc Đường sắp mất nước đến nơi, nhưng Hà Hán Thanh vẫn chưa từng ngoi đầu lên. Bất kể là thân phận văn tông đại nho hay là nguyên lão ba triều, thực sự đều có rất nhiều lúc cần lão xuất lực, nhưng lão chưa từng động!

Không có nghĩa; là không thể động hoặc không có năng lực động!

Cũng là căn cứ vào lý do này, mới khiến Hàn Sơn Hà phải vắt óc suy nghĩ...

Nhưng hiện tại, sau khi có chút căn cứ, lại suy nghĩ tỉ mỉ, Hàn Sơn Hà lại kinh ngạc rút ra một kết luận đáng sợ, vị văn đàn cự phách, nguyên lão ba triều, trung thần mẫu mực này không động không phải vì không thể động, càng không phải vì không có năng lực động, mà là không muốn động, khi chưa có sự kiện có thể uy hiếp đến tính mệnh an toàn của lão, không liên quan đến lợi ích của lão!

Mà, hiện tại, Hàn Sơn Hà đã chọc phải...

Quả nhiên, mặt khủng bố của Hà Hán Thanh đã tới...

Nghĩ lại, Hàn Sơn Hà không còn cảm thấy vô cùng sợ hãi nữa, mà lúc này lão chỉ cảm thấy... Siêu cấp khủng bố, cực hạn khủng bố!

- Không thể coi thường bất kỳ ai a. Không nghĩ tới, Hàn Sơn Hà ta cũng có ngày tính sai.

Hàn Sơn Hà bực mình thở dài.

Mãi cho đến giờ phút này, Hàn Sơn Hà mới nghĩ đến một chuyện: nếu Hà Hán Thanh kia chỉ là một người không quan trọng, cũng không có sức ảnh hưởng, như vậy hắc thủ trong bóng tối sao lại muốn tốn công sắp đặt Hà Hán Thanh cùng lão đối đầu?

Bố trí tầng tầng lớp lớp, thậm chí còn xuất động thiên hạ đệ lục kiếm khách Bạch Y Tuyết...

Bố cục lần này, tuy đúng là nhằm vào lão, nhưng mục tiêu chân chính, e lại chỉ là vì Hà Hán Thanh kia mới là người đối phương coi trọng!

Bởi vậy có thể thấy được, người thúc đẩy phía sau kia, tuyệt đối không phải người bình thường, tất cũng là một nhân vật hung ác lợi hại!

Hàn Sơn Hà chỉ có thể trách mình hiểu ra quá muộn, nếu có thể khám phá sớm một chút, sớm thương lượng với Hà Hán Thanh, cục diện hiện tại sao có tể bết bát như vậy?

Cũng phải trách Hà Hán Thanh ẩn tàng quá sâu? Lại trách bản thân không để lão vào trong lòng?

Hết thảy chỉ có thể trách bản thân không cẩn thận!

- Đại soái không cần quá lo lắng.

Thiếu niên áo đen Cổ Cổ an ủi:

- Ta thấy hành động của Hà Hán Thanh kia chưa hẳn là muốn lấy tính mệnh đại soái, mục tiêu chân chính của hắn phần nhiều là muốn thăm dò, ý đồ bức thế lực thứ ba lộ diện. Nhưng hắn cũng không nghĩ tới, chúng ta cũng chỉ là một quân cờ mà phe thứ ba kia lợi dụng, cho nên, dọc con đường này mặc dù vô cùng hung hiểm, nhưng... Chưa chắc có lo lắng đến tính mạng.

Hàn Sơn Hà chau mày, ánh mắt trở nên thâm thúy.

Không muốn lấy tính mạng của lão... Nhưng lại không ngừng giảm quân số của lão.

- Ta đoán là Hà Hán Thanh muốn giết sạch ngưởi bên cạnh đại soái, mới có thể thả đại soái trở lại Đông Huyền, e là mãi cho đến khi đó, tập sát mới kết thúc...

Thiếu niên áo đen Cổ Cổ thở dài.

Hàn Sơn Hà khẽ động niệm, tức thì hiểu rõ tại sao Cổ Cổ thở dài, giết sạch người bên cạnh, chẳng phải nói ngay cả Cổ Cổ cũng sẽ mất mạng sao?!

Ngay lúc này, một tiếng rít sắc bén vang lên, hiển nhiên lại là một đợt tập kích!

- Nghênh chiến!

Hàn Sơn Hà hét lớn một tiếng.

Mặc dù nhân mã trong tay lão không còn nhiều, nhưng bảy tám trăm người trong tay Quân thần như lão vẫn là một lực lượng không thể khinh thường.

Chờ cho đến lúc chỉ còn cách Đông Huyền đô thành chừng một ngàn dặm, nhân mã bên người đã không còn đủ một trăm.

Hơn nữa, tất cả mọi người còn sót lại đều có thương tích trong người, vết thương chồng chất, máu thịt be bét. Ai nấy đều bước tới biên giới sụp đổ.

Đây quả thực là một hành trình tử vong a...

May mắn, viện binh mà thiếu niên áo đen chờ cũng đã đến...

Mang theo một chút sinh cơ cho tàn lữ!

Trên bầu trời, một đầu đại ưng sải cảnh mười trượng quanh quẩn, từ từ hạ xuống.

- Là đại sư huynh đến!

Thiếu niên áo đen Cổ Cổ kêu to một tiếng, thanh âm hưng phấn sắc nhọn.

Chỉ cần là người thì đều sợ chết, hơn nữa lại còn là chết một cách ngu ngơ khó hiểu, Cổ Cổ nhìn thấy sinh cơ đã đến, sao có thể không mừng tới phát điên!

Một bóng người cao cao nhảy xuống khỏi lưng chim, bào phục thông gió, tay áo bồng bềnh, tựa như Thần tiên trên chín tầng trời phiêu nhiên xuống.

Hàn Sơn Hà thấy thế cũng thờ phào một hơi.

Cổ Cổ càng hớn hở.

Hàn Sơn Hà cùng Cổ Cổ vui vẻ không phải là không có lý, sau khi người này đến, hết thảy công kích tới từ Hà Hán Thanh đều đột nhiên biến mất, phảng phất như chưa hề tồn tại...

Đoàn người Hàn Sơn Hà rốt cục an toàn trở về kinh.

Nhưng vừa mới trở về kinh, Hàn Sơn Hà đã lâm vào hoàn cảnh càng thêm sứt đầu mẻ trán.

Ba nước Đại Nguyên, Thiên Tứ cùng Tử U đồng thời gửi tin đến, từ ngữ nghiêm khắc, hận ý ngập trời, đọc mà như thấy được vẻ nghiến răng nghiến lợi từ người viết, hoàn toàn không hề che dấu.

“Giao giải dược ra!”

Hàn Sơn Hà cùng Cổ Cổ đối mặt với câu nói này hoàn toàn ngơ ngác, không tài nào hiểu được.

Sử dụng Tỏa Hồn châm với bọn hắn?!

Chúng ta?

Lúc nào a?!

- Cổ Cổ... Ngươi?

- Ta không làm!

Khuôn mặt đen kịt của Cổ Cổ đỏ bừng lên.

- Vậy xảy ra chuyện gì?

“...”

Hàn Sơn Hà suy nghĩ hồi lâu, thản nhiên nói:

- Cổ Cổ, ngươi xác định, lúc ở Thiên Đường thành, ngươi chỉ xuất thủ một lần?!

- Không sai, ta chỉ xuất thủ một lần, hơn nữa chỉ có một mai Tỏa Hồn châm! Chính là dùng trên người tên hỗn đản Vân Dương kia.

Cổ Cổ khẳng định.

- Vân Dương...

Hàn Sơn Hà cười khổ một tiếng.

Tựa như trước mắt lão xuất hiện thân ảnh thiếu niên tuấn mỹ không nên tồn tại trên thế gian kia. Không những tuấn mỹ, lại còn cơ trí siêu phàm, thủ đoạn liên miên.

Ánh mắt Hàn Sơn Hà cùng với Cổ Cổ giao nhau, hai người đều nhìn thấy một khả năng nhỏ nhoi từ trong mắt đối phương.

- Nếu quả thực là tính huống này, như vậy chỉ có một khả năng...

Cổ Cổ có chút do dự.

- Cũng chỉ có người kia... Mới có cơ hội...

Hàn Sơn Hà nói:

- Có điều, sao hắn có thể dùng một mai Tỏa Hồn châm mà công kích nhiều người như vậy>

Cổ Cổ phẫn nộ nói:

- Tất nhiên chính là tên vương bát đản kia hãm hại ta!

Hãm hại ngươi...

Hàn Sơn Hà thở dài.

Nếu ngươi không dùng Tỏa Hồn châm đối với hắn, chỉ sợ ngay cả hắn muốn cũng không có cách nào hãm hại ngươi... Hiện tại, coi như biết rõ là hắn, nhưng cũng không thể giải thích với các quốc gia... Không có chứng cứ a.

Người nói là người ta hãm hại ngươi thì đúng là người ta hãm hại ngươi?

- Độc tính của Tỏa Hồn châm vô cùng đặc biệt, căn bản là không hề có giải dược. Nhiều người trúng độc lại không có người nào chết, vậy đã nói rõ... Độc tính của Tỏa Hồn châm bị pha loãng.

- Nhưng phải pha loãng thế nào... Mới có thể dùng một mai Tỏa Hồn châm đồng thời đối phó với nhiều người như vậy... Mới có thể xuất hiện tình huống như vậy?!

Cổ Cổ hung hăng nói:

- Tên Vân Dương này, quả là không có một chút ý tốt! Cứ như vậy, chẳng khác nào đem Đông Huyền ta đối lập với quân đội ba nước!

- Nếu cho ta cơ hội, ta tất chém hắn thành muôn mảnh!

Cổ Cổ tức tới dịch dung trên mặt gần như rớt xuống.

- Gia hỏa này, cũng thực biết ẩn nhẫn, hắn biết rõ người ra tay với hắn, nhưng lại không chút biểu hiện ra ngoài, hơn nữa lại âm thần sắp đặt, dùng thủ pháp của người hạ độc thủ với tướng lĩnh các nước khác...

Hàn Sơn Hà cười khổ:

- Bây giờ, chúng ta đều đã về nước của mình, cách nhau tới mấy vạn dặm... Căn bản không còn bất cứ cơ hội nào để ngồi xuống xua tan hiềm khích... Tính toán như vậy, cũng thực cao minh.

- Cũng không phải là không có cách nào.

Cổ Cổ khẽ cắn môi, quay đầu nhìn đại sư huynh, cầu khẩn nói:

- Đại sư huynh...

Đạo bào màu xanh, ba sợi sâu đẹp run run, đại sư huynh cười nhàn nhạt:

- Mặc dù chúng ta không có giải dược cho Tỏa Hồn châm, nhưng vẫn phải có phương pháp áp chế. Hơn nữa bọn hắn cũng trúng độc không sâu, đối với người trong bản môn mà nói càng không vấn đề. Nếu bọn hắn có hiểu lầm, lại liên quan đến ám khí bản môn, như vậy đúng là chúng ta nên đi một chuyến.

Hai mắt Cổ Cổ sáng lên:

- Đại sư huynh là người tốt nhất.

Đại sư huynh nở nụ cười nhàn nhạt:

- Nhưng, ngươi muốn ta chở một tiểu tử xấu xí đi cũng không được a, nếu là một tiểu mỹ nhân thơm ngào ngạt, chẳn hẳn Ưng nhi sẽ rất thích thú.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status