Ta là chí tôn

Chương 212: Nói chuyện trước khi chiến đấu


Thủy Vô Âm chậm rãi nói:

- Có chút việc mà chỉ có những nhân vật dưới chót nhất mới có thể làm được. Nếu như Tứ Quý lâu là một tổ chức với quy mô bao quát mạnh mẽ, tuyệt đối sẽ không bỏ qua những mặt tối kia, hoặc nói... Một số chỗ không bị người chú ý.

Thần sắc Vân Dương ngưng chặt:

- Tỷ như?

- Tỷ như... Thanh lâu, kỹ viện, sòng bạc, lưu manh, ăn mày, tiêu hành, kim trang... Thậm chí bao gồm... Khu hỗn loạn Thiên Đường thành...

Thủy Vô Âm chậm rãi sắp xếp suy nghĩ của mình:

- Nếu như ta là người cầm quyền Tứ Quý lâu, như vậy cương vị người chủ chưởng khu đèn đỏ hỗn loạn... Ta sẽ tuyệt đối không buông tha, tất phải nắm giữ trong tay.

- Bởi những nói đó, trong một vài tình huống đặc thù có thể phát huy tác dụng ngoài ý liệu.

Vân Dương trầm ngâm, lại gật đầu.

Sau khi nghe xong lời Thủy Vô Âm nói, Vân Dương cảm thấy suy nghĩ của mình mở rộng rất nhiều.

Thủy Vô Âm nói không sai, từ trước tới nay, hắn chỉ ra tay đối với mục tiêu lớn, còn đối với sự việc sự vật bên dưới lại không hề chú trọng.

Ví như sự kiện đòi lật lại bản án ngày đó, nếu hắn sớm chú ý tiếng nói trong dân gian, sao còn có thể để nó ấp ủ lên men? Sớm đã bóp chết trong trứng nước mới đúng!

Đây chính là một điểm mù trong suy nghĩ của hắn.

- Mặc dù công tử là cố vấn Cửu Tôn, trí tuệ hơn người. Nhưng lực chú ý luôn đặt trên vấn đề hai quân giao chiến...

Thủy Vô Âm nói:

- Cho nên thời điểm cân nhắc chuyện khác, cũng thường ra tay từ góc độ đại khai đại hợp.

- Hai điểm mà ta vừa nói, cũng không phải công tử không nghĩ ra, mà... Trước đó công tử chưa từng tiếp xúc với khía cạnh này.

- Nhưng tương lai của chúng ta, nhất định phải đối diện với mấy thứ này... Vô Âm chỉ hy vọng, có thể giúp công tử bổ sung chỗ thiếu sót, vẫn là câu nói kia, trong giai đoạn này, chúng ta không chịu nổi bất cứ điều gì ngoài ý liệu, hết thảy phải nắm trong lòng bàn tay!

Vân Dương thở dài:

- Vô Ân, ngươi cũng không cần an ủi ta, không nghĩ tới là không nghĩ tới, sai lầm chính là sai lầm. Điểm này không thể phủ nhận, cũng không cần phủ nhận... Nếu cứ tô son chát phất lên mặt ta, như vậy trong tương lai sẽ còn phạm sai lầm tương tự.

- Tựa như câu nói của ngươi, bất cứ điều gì ngoài ý liệu, cũng có khả năng khiến chúng ta rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Chúng ta không thể sai.

- Cho nên, điều mà ta sơ sẩy...

Vân Dương nặng nề, nói từng chữ:

- ... Ta thừa nhận, hơn nữa còn phải nhớ kỹ, tuyệt không tái phạm!

Hắn nhìn Thủy Vô Âm, trầm giọng nói:

- Vô Âm, may là có ngươi.

Trong mắt Thủy Vô Âm lóe lên một tia yên tâm:

- Công tử có thể như vậy, ta thực cảm thấy an tâm. Như vậy, mục tiêu thứ nhất của chúng ta, chính là... Mễ Không Quần!

- Trước tiên phải xử lý mục tiêu đã lộ ra ngoài!

- Sau đó chúng ta lại tìm những mục tiêu chưa từng lộ diện.

Thủy Vô Âm nói:

- Mặc dù tình báo hiện tại trong tay chúng ta còn có hạn, có thể... Trên tay Xuân Hàn Tôn Chủ Hà Hán Thanh, lại có danh sách tất cả nhân viên Xuân đường...

- Động tác lần này của chúng ta, chính là như lấy hạt dẻ trong lửa, phải tiến hành từng bước từng bước, không thể gấp, càng không thể sai lầm!

Thủy Vô Âm thở hổn hển một hơi. Rốt cục phân tích xong, Thủy Vô Âm không nhịn được mà vuốt vuốt huyệt Thái Dương.

Quả thực quá hao phí tế bào não.

- Tốt!

Vân Dương thở ra một ngụm trọc khí, trong mắt lóe lên một tia sắc bén:

- Nếu đã xác định mục tiêu, như vậy cũng không nên chậm trễ, nói làm liền làm mới tốt!

Làm thịt Mễ Không Quần đã!

Đêm.

Thanh Vân phường.

Gần đây Vân Dương có một thói quen. Mỗi lần muốn hành động gì đó, kiểu gì cũng sẽ đến đây theo quán tính, mặc dù không nói cái gì, nhưng trong tiềm thức, tựa như đang báo cáo với huynh đệ của mình: ta đang bắt bọn hắn!

Ta đang báo thù cho chúng ta.

Thậm chí hắn còn thuyết phục bản thân, chỉ cần hắn làm vậy, như vậy các ca ca sẽ biết, và họ sẽ cùng phù hộ, che trở cho hắn.

Chỉ cần hắn thành công, bọn họ sẽ vui vẻ!

Chỉ cần hắn bắt được gian tế, giết được cừu nhân. Như vậy, có lẽ... Các huynh đệ hắn dưới cửu tuyền sẽ tổ chức tiệc ăn mừng.

Cho dù, biết rõ suy nghĩ của mình chẳng khác nào bịt tai trộm chuông, lừa mình dối người, nhưng Vân Dương vân tình nguyện tin tưởng, tình nguyện bị lừa!

Một người tình nguyện lừa gạt bản thân, tự nhiên hết thảy đều như thực, có giả cũng là thực!

...

Một ngày này, khi Vân Dương nhìn thấy Vân Túy Nguyệt, bất giác dâng lên một cảm giác, ẩn ẩn cảm thấy có chút không đúng. Nhưng nhất thời lại không nói được nguyên nhân cụ thể.

Ánh mắt Vân Túy Nguyệt nhìn hắn, lại thêm mấy phần thất thiết, còn có mấy phần thương tiếc.

Vốn dĩ, Vân Túy Nguyệt đối với hắn rất tốt, lúc này lại càng tiến thêm một bước.

Còn nữa, Thanh Vân phường cũng giảm đi rất nhiều người.

Đối với người trong Thanh Vân phường, có thể nói Vân Dương vô cùng nắm rõ, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể xác nhận, trong số nhân thủ có ở Thanh Vân phường hiện nay, ngoại trừ mấy khuôn mặt cũ như Thanh Sơn Tuyết, cũng chính là mấy tỉ muội thân thiết kết bái với Vân Túy Nguyệt, những người khác sớm đã... Biến mất.

- Người đâu? Sao lại thiếu nhiều người như vậy? Là có chuyện gì sao?

Đối với chuyện này, Vân Dương cảm thấy buồn bực.

Trước mặt Vân Túy Nguyệt, hắn cũng không làm bộ làm tịch, trực tiếp hỏi rõ.

Vân Túy Nguyệt chậm rãi ngồi xuống, mỉm cười giải thích:

- Nhiều người phức tạp, miệng cũng hỗn tạp, cho nên, ta trực tiếp giải phóng một bộ phận nhân thủ, cũng thanh tịnh hơn nhiều.

Vân Dương nghe vậy mà sững sờ, chợt rơi vào trong trầm mặc.

Vân Dương lập tức có thể đoán được suy nghĩ của Vân Túy Nguyệt, đại khái cũng chính là vì nguyên nhân sự kiện Cúc Thần lần trước, vì vậy nàng mới loại bỏ hết thảy những thứ không thể nắm chắc kia đi.

Thanh trừng toàn bộ tai họa ngầm có thể xuất hiện!

- Trận này Nguyệt tỷ cũng hao tổn không nhỏ a? Nhất là những người kia chưa hẳn đã là nguy hại, hơn nữa còn vấn đề chia xa với những người đó, chỉ sợ Nguyệt tỷ cũng không nỡ.

Vân Dương nói.

Mặc dù trước đó đã gọi nàng là “Tẩu tử”, nhưng nếu thực sự gọi đến thuận miệng, không chừng liền có thể trở thành nguyên nhân dẫn đến tai họa ngầm, cuối cùng trở thành mầm tai vạ, nếu Vân Túy Nguyệt bởi vậy mà gặp nạn, không cần người khác, Vân Dương sẽ tự dằn vặt bản thân đến chết, cho nên, hắn lại đổi xưng hô thành Nguyệt tỷ.

- Nào có nghiêm trọng đến vậy.

Vân Túy Nguyệt mỉm cười:

- Ta làm chuyện này, cũng vốn là bất đắc dĩ, thân là nữ tử, ai lại không muốn trở lại thành lương nhân, có một cái kết cục an ổn. Lần này, mỗi tỷ muội rời đi, không kể có lý do hay không, đều được phân một trăm vạn lượng bạc, tin rằng ngày sau cũng có thể bình ổn.

Vân Túy Nguyệt thở phào một cái:

- Ta chân thành chúc phúc các nàng, chúc các nàng đều có thể bình an, có một cuộc sống hài lòng như ý, thoát lý được chốn này... Hưởng thụ cuộc sống an ổn, vui sướng mà các nàng vẫn luôn hướng tới.

- Thanh xuân luôn ngắn ngủi, làm gì có gì có thể lâu dài...

Vân Túy Nguyệt cười một tiếng đắng chát:

- ... Sớm muộn đám tỷ muội bọn họ cũng phải đi, ta cũng chỉ... Giúp các nàng sớm hạ quyết tâm mà thôi.

Vân Dương im lặng:

- Nguyệt tỷ nói có lý, chỉ hy vọng chuyến này các nàng có thể vừa lòng đẹp ý, bình an vui sướng mà đi.

Đôi mắt Vân Túy Nguyệt sáng lên, nhìn Vân Dương ân cần nói:

- Dường như mấy ngày nay tiểu đệ ngươi không được nghỉ ngơi tốt... Tại sao sắc mặt có chút không tốt a...

Vân Dương cười cười:

- Làm gì có cái gì không tốt, kỳ thực cuộc sống của ta, so với Nguyệt tỷ còn tự do thoải mái hơn nhiều.

Vân Túy Nguyệt gật gật, nhưng lại không nhịn được mà trầm lại: hiện tại ngươi cũng không ở bên cạnh các huynh đệ của ngươi, một mình người rơi vào trong tâm bão, mỗi thời mỗi khắc đều đứng trên ranh giớ sống chết... Ngươi sao có thể dễ chịu tự tại hơn ta?!

- Đám tỷ muội Thanh Vân phường đã đi, không biết Nguyệt tỷ ngươi lúc nào...

Vân Dương đổi chủ đề:

- Lúc nào người... Ân, hương tới sinh hoạt như vậy?

Lời vừa ra khỏi miệng, Vân Dương liền cảm thấy hối hận, hận không thể quất mình mấy cái bạt tai thật mạnh.

Không phải là hết chuyện để nói a?

Vân Túy Nguyệt nhẹ nhàng cười cười:

- Nếu ta cũng đi.. Lúc hắn trở lại, chẳng phải lại cần phí công phí sức tìm ta sao? Về phần sinh hoạt mà ta hướng tới... Chính là như hiện tại a!

Vân Dương trầm mặc, càng thêm cảm thấy thương cảm.

Vân Túy Nguyệt cười nhạt một tiếng, ôn nhu nói:

- Kỳ thực một đời của nữ nhân rất đơn giản, tất cả đều là chờ đợi. Bất kể là nữ nhân như thế nào, đều sẽ như vậy. Lúc tuổi trẻ, chờ ý trung nhân, chờ đợi một nơi chốn. Sau khi đã thu được kết quả, lại tiếp tục chờ đợi, chờ nam nhân tan tầm về nhà, chờ hắn ăn cơm, chờ hắn đoàn tụ, chờ hắn... Đến khi lớn tuổi, chính là chờ đợi con cháu của mình...

- Mà hiện tại, ta cũng đang chờ đợi, chờ người trong lòng của ta.

Vân Túy Nguyệt nói:

- Đối với quá trình chờ đợi này, Nguyệt tỷ vẫn luôn vui vẻ chịu đựng. Một nữ nhân, cả đời chỉ có một người đáng giá để nàng chờ đợi... Đó cũng là niềm hạnh phúc của nàng, thực sự!

Cổ họng Vân Dương bỗng nhúc nhích, nuốt một ngụm nuốt bọt khô khốc, khô cằn nói:

- Đúng đúng. Đúng là một niềm hạnh phúc, lời Nguyệt tỷ nói, ta tin không thể ngờ.

Vân Túy Nguyệt nở nụ cười, nụ cười như trăm hoa đua nở:

- Tại sao cứ nói đến ta, nói một chút chuyện của ngươi đi. Vân tiểu đệ, nếu ta đoán không sai, thân phận chân thực của người... Cũng không phải là thế tử Thiên Ngoại Vân Hầu a?

Vân Dương nghe vậy ngơ ngác một chút, nhất thời ngạc nhiên, hiển nhiên là hắn cũng không nghĩ tới Vân Túy Nguyệt lại nói thẳng thắn trực tiếp như vậy.

- Ta đoán.

Hai hàng lông mày của Vân Túy Nguyệt khẽ cong.

Vân Dương thở dài khe khẽ:

- Quả nhiên Nguyệt tỷ cực kỳ thông mình. Đoán không sai, xác thực ta không phải là con ruột của Vân Hầu.

Vân Túy Nguyệt tò mò:

- Như vậy, thân phận lai lịch của Vân tiểu đệ, có thể tiết lộ cho ta không?

Sắc mặt Vân Dương cứng đờ như gỗ như sắt:

- Điểm này, ngay cả chính ta cũng không biết.

Vân Túy Nguyệt a một tiếng:

- Ừm? Như vậy là có ý gì?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status