Ta là chí tôn

Chương 337: Vạn loại Ân oán đều buông xuống, tiễn Huynh đệ ta một đoạn đường


Kiếm Tôn Giả đã nổi điên!

Bi thương phẫn nộ tràn ngập tim hắn!

Trường kiếm bắn thẳng lên trời, đột nhiên điên cuồng xoay tròn, tựa như liệt nhật, ngàn vạn kiếm quang bắn ra không chút góc chết!

Bôc phát kiếm khí không chỉ có kiếm của Kiếm Tôn Giả, Kiếm Tôn Giả ngửa mặt lên trời gào thét, thân thể, cổ, mắt, tai, bai, cánh tay, khuỷu tay, đùi... Mỗi một bộ phận trên người đều trút ra kiếm khí lăng lệ!

Điên cuồng trút xuống Xuân Thu Môn.

Trong nháy mắt này, tất cả đám đệ tử dùng kiếm của Xuân Thu Môn đồng thời nhận thấy kiếm của mình đã mất khống chết!

Hoàn toàn không quan tâm tới ý chí điều khiển của chủ nhân, chỉ không ngừng ông vang cộng hưởng.

Trong nháy mắt này, số lượng kiếm quang tính bằng ức lóe lên rồi biến mất!

Xuân Thu Môn cũng yên tĩnh chưa từng có!

Kiếm Tôn Giả vẫn duy trì tư thế ngửa mặt lên trời gào thét, con mắt dữ dằn nhìn về mấy đạo nhân ảnh mới đến, trên miệng nở nụ cười dữ tợn.

- Các ngươi đến chậm một bước!

Trước mặt Kiếm Tôn Giả lúc này.

Đám đệ tử bố kiếm trận kia, còn có số đệ tử quan chiến, đời thứ hai phụ trách áp trận... Từng tên hiện lên vẻ tuyệt vọng, bất động như pho tượng, tựa như chờ thời khắc tử vong.

Rõ ràng trong mắt bọn hắn còn có vẻ không thể tin được, nhưng không một ai có thể động đậy!

Kiếm Tôn Giả nói xong một câu, từng đạo huyết ti từ trên thân những người này nhao nhao bắn ra.

Thân thể đám đệ tử sơn môn đồng thời vỡ vụn, từ đầu tới chân, hóa thành từng mảnh huyết nhục vỡ nát!

Người duy nhất còn có thể đứng chỉ có Nhất Bút Xuân Thu Tiếu Đằng Không, nhưng giờ khắc này, trên người hắn cũng xuất hiện trăm ngàn lỗ thủng, dùng tận tu vi cả đời để ngạnh kháng, liên tục thối lui mười bảy trượng, cổ họng khanh khách vang động, ánh mắt trừng trừng nhìn Kiếm Tôn Giả, lắp bắp nói:

- Ngươi... Ngươi đã luyện thành... Kiếm Đạo... Chúa Tể...

Một câu còn chưa dứt, thân thể đã bổ nhào xuống đất, co quắp một cái, thân thể hóa thành mấy khối huyết nhục, toái thi mà chết.

Kiếm Tôn Giả cũng không trả lời câu hỏi của của Nhất Bút Xuân Thu.

Ánh mắt hắn thẳng tắp nhìn đám người bay tới.

Nghiêm túc mà nói, hắn chỉ nhìn hai người cầm đầu, còn về phần những người khác, vẫn chưa đáng để hắn chú ý.

Trong ánh mắt của hắn, tràn đầy vẻ điên cuồng khiêu khích!

- Kiếm Tôn Giả!

Một lão già bay tới quát chói tai:

- Vọng hạ sát thủ, độc ác như vậy, không thể để ngươi sống nữa, nạp mạng đi!

Đối với tiếng quát của lão già mới hiện, Kiếm Tôn Giả kêu to một tiếng, nhanh chóng xông lên trời, đem bảo kiếm lơ lửng trên trời thu lại trong tay, kiếm quang đại thịnh, đón đầu chém tới!

- Cũng chỉ là một trận giang hồ sinh tử, máu chảy đầu rơi!

Kiếm Tôn Giả cười ha ha, kiếm trong tay ngang nhiên đối kháng với kiếm đột kích của hai người đối diện!

Oanh!

Ba người toàn lực một kích, đồng thời bắn ngược về ba phương, lực lượng của hai lão già kia hiển nhiên không bằng Kiếm Tôn Giả, mặc dù hai người cùng chém, nhưng vẫn đồng thời phun máu, thân thể không tự chủ được mà lùi lại, ánh mắt lộ rõ thần sắc khó tin đến cực điểm.

Kiếm Tôn Giả đắc thế không tha người, hét dài một tiếng, trong lúc chịu phản lực lại đồng thời xuất kiếm, kiếm quang lăng nhiên, huy sái chém ra.

Phốc phốc phốc...

Phạm vi trăm trượng quanh vị trí đại môn ban đầu, tựa như xuất hiện mưa đá, khói bụi nổi lên bốn phía, đá tảng nhao nhao băng liệt, sụp đổ.

Phòng ốc kiến trúc ngoài trăm trượng, cũng đồng thời xuất hiện vô số lỗ thủng trong suốt.

Hai lão giả bị kiếm quang mạnh mẽ của Kiếm Tôn Giả bức lại, bị động chưa từng có, sau một hồi hãi nhiên, nhanh chóng ổn định trận địa, phòng ngự bản thân, kiên nhẫn đợi Kiếm Tôn Giả công kích.

Có điều tiếng hét dài dần dần nhỏ lại, thanh âm của Kiếm Tôn Giả vẫn xuyên thẳng thương khung, nhưng thân thể đã nhanh chóng lui lại, sau một cái xoay người, trực tiếp hóa thành kiếm quang bay mất!

- Cứ vậy mà đi rồi?!

Hai lão già đồng thời kinh ngạc, xông khỏi khói bụi, đã thấy Kiếm Tôn Giả hoàn toàn biến mất.

Một tiếng hét dài truyền tới:

- Huynh đệ! Vi huynh đến tiễn ngươi!

Hai người nhất thời cảm thấy buồn bực.

Chuyện này... Hơi chút bất thường a.

Vậy ngươi tới làm gì? Vừa rồi khí thế cuồn cuộn, cường thế hỏi tội, lại đại khai sát giới một hồi, trong lúc chiếm thượng phong lại cứ thế mà đi?

Đập vào mắt hai người, trên đất vẫn còn một đạo kim quang lấp lóe.

Kim quang kia rơi xuống trong lúc Kiếm Tôn Giả thất thủ bị kiếm trận công kích, Kiếm Tôn Giả cũng vì xem nội dung trong kim quang mới thất thần ngoài dự liệu.

Một lão giả đưa tay nhặt lên, còn có thể cảm nhận trên đó còn một cỗ thần niệm nhấp nháy liên tục.

- Tứ Quý lâu Tứ Quý truyền tấn!

Hai người khiếp sợ nhìn nhau.

- Hơn nữa còn là Niên tiên sinh tự phát ra? Nội dung trong này nhất định có điều đặc biệt!

Phương thức đưa tin này được Tứ Quý lâu quy định rõ ràng, dựa vào hào quang là có thể phân biệt, nếu là Tứ Quý đường phát ra, bên ngoài sẽ có một trong bốn màu Lục Hồng Hoàng Bạch. Còn nếu là kim quang óng ánh, đương nhiên là do thủ lĩnh tối cao của Tứ Quý lâu, Niên tiên sinh đưa tin. Sắc mặt hai người nhất thời ngưng trọng, đồng thời đưa thần niệm cùng Huyền khí quán thân.

Kim quang lóe lên.

“Đao vẫn Tuyết thương, mau trở về!”

Trên mặt hai người đột nhiên lộ vẻ kinh ngạc!

Ngũ đại Tôn giả chấn nhiếp giang hồ, lại có thể một chết một thương?!

Khó trách Kiếm Tôn Giả thất thường như vậy, sau một trận cuồng phát, lại xoay người rời đi!

Hóa ra trong nội bộ Tứ Quý lâu, lại xảy ra chuyện lớn như vậy!

- Xuân Hàn Tôn Chủ trong tứ đại Tôn chủ chết, hiện tại ngay cả Đao Tôn Giả trong ngũ đại Tôn giả cũng vẫn lạc...

Một lão giả hít khí lạnh:

- Lần này, chỉ sợ Tứ Quý lâu muốn phát điên rồi... Mau hỏi ý kiến Minh Thái sư thúc, chúng ta có nên tạm lánh một thời gian hay không.

- Được, nhưng Nguy Hành Lộ vẫn chưa trở về...

- Mau gọi hắn lập tức trở về! Báo trưởng môn lập tức an bài nhân thủ tiếp ứng.

Sắc mặt hai người dị thường nặng nề, hiển nhiên cũng ý thức được chuyện này không thể coi thường.

Đao Tôn Giả chết!

Đao Tôn Giả vẫn lạc, không biết sẽ có bao nhiêu người phải bồi táng?

...

Sâm La đình.

Băng Sương bao phủ Địa Ngục cốc!

Thập Điện Diêm La liên thủ đối địch, hai người Băng Sương tung hoành ngang dọc, phối hợp đến thiên y vô phùng, cho dù đối mặt mấy trăm cao thủ Sâm La đình vây kín đánh lén, vẫn có thể lôi kéo khắp nơi, ung dung đối trận.

Hiển nhiên, hai người bị vây công nhưng lại chiếm thượng phong, thậm chí còn nắm hoàn toàn thế cục!

Hoặc phải nói, cho tới bây giờ bọn hắn chưa hạ sát thủ, còn là do trong lòng có kiêng kỵ, cố kỵ chiến lực đỉnh phong của Sâm La đình!

Mà lúc này, một cái bóng âm trầm đã bắt đầu lóe lên trên không.

Đó là người cầm quyền chân chính của Sâm La đình, đã tới chiến trường, tùy thời can thiệp chiến cuộc!

Băng Tôn Giả cười lạnh một tiếng:

- Băng Phong Đại Thiên!

Sương Tôn Giả cũng quát lạnh:

- Sương Hàn Tinh Không!

Băng Sương liên hợp, đột ngột phát động, giữa thiên địa, đều là một mảnh sương mù. Mấy tên Kim Bài sát thủ vừa xông vào phạm vi Sương mù, lập tức xuất hiện dấu hiệu tổn thương do giá rét!

Mà hai người Băng Sương tiếp tục thôi phát uy năng, chuẩn bị cho một trận đỉnh phong chi chiến!

Là trận chiến đỉnh phong chỉ dành cho tuyệt đối cường giả!

Thái độ của Tứ Quý lâu đối với Xuân Thu Môn cùng Sâm La đình hoàn toàn khác biệt. Đối với Xuân Thu Môn, Tứ Quý lâu chỉ lấy chấn nhiếp là chính, thậm chí chỉ cần Xuân Thu Môn đồng ý giao Nguy Hành Lộ đồng thời có bồi thường tương ứng, vậy có thể cân nhắc biến chiến tranh thành tơ lụa, dù sao Nguy Hành Lộ cũng chỉ là một trong những người xuất thủ, sau đó cũng không tiếp tục bức giết. Nhưng còn Sâm La đình, Niên tiên sinh lại hạ tuyệt sát lệnh, tuyệt không khoan nhượng!

Cho nên hai người Băng Sương cũng không chút lưu thủ!

Mắt thấy Sâm La đình nguy cơ ngập mặt, một tiếng cười lạnh âm trầm đột nhiên xuất hiện:

- Nếu là Đao Kiếm Tuyết Sương Băng đồng thời xuất hiện, bản tọa sẽ có một hai phần kiêng kỵ, nhưng lúc này chỉ có hai người Băng Sương các ngươi... Lại dám đến Địa Ngục ta giương oai! Vậy các ngươi không cần đi nữa, ở lại cho ta!

Một bóng người, mang theo âm phong cuồn cuộn xuất hiện.

Hai người Băng Sương cuồng tiếu một trận, không chút khiếp sợ, trực tiếp nghênh chiến.

Chỉ một thoáng, không trung chia làm hai mảnh, một mảnh Băng Sương tràn ngập, một mặt Âm phong ngút trời.

Ngay lúc đó...

Một đạo kim quang lóe lên.

Băng Tôn Giả tiếp lấy kim quang, nhìn thoáng qua đột nhiên biến sắc:

- Sương, chúng ta đi!

Sương Tôn Giả nghe vậy chau mày, sương trắng trong tay hắn đã ngưng thành thực thể, đang chờ toàn lực xuất kích, không cam lòng xoay đầu lại hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Băng Tôn Giả đưa kim quang vào tay Sương Tôn Giả.

Sương mới rót thần niệm, đột nhiên kêu to một tiếng, kinh thiên động địa:

- Ai làm! Ai làm!

- Trở về!

Băng Tôn Giả gấp rút thúc dục.

- Trở về!

Sương Tôn Giả vọt lên không trung, một tiếng thái dài bo phẫn thấu tim gan:

- Ai làm?! A...

Tiếng thét dần đi xa.

Thân thể Băng Tôn Giả xoay tròn, huyền băng trên đất đồng thời biến mất, hắn chắp tay sau lưng, sương lông mày có chút run run, híp lại, mắt lạnh nhìn đám người Sâm La đình, thản nhiên nói:

- Nợ máu này, ngày sau thanh toán! Người trong Sâm La đình, bảo trọng thân thể, tuyệt đối không nên chết trong tay người khác!

Không đợi đáp lại, thân thể hắn cũng phóng lên trời, trăm trượng không trung ngưng kết thành băng.

Dưới ánh mặt trời, xuất hiện ngàn vạn đạo cầu vồng, mỹ lệ vô hạn.

Lập tức, thân thể Băng Tôn Giả cũng biến mất!

Nhưng Huyền băng trên trăm trượng, đột nhiên hóa thành đạo kiếm rơi xuống!

...

Thương thế của Lôi Động Thiên cùng lão Mục cũng chỉ là thương thế ngoài da, hơn nữa lại có cực phẩm trị thương của Huyền Hoàng giới, cho dù không có Vân Dương xuất thủ, cũng chỉ cần một ngày là không còn gì đáng ngại.

Đối với trạng thái của hai người, Vân Dương chẳng những vui vẻ ngoài mặt, trong lòng cũng thầm tấm tắc khen kỳ.

Thuốc chữa thương của Huyền Hoàng giới đúng là không tầm thường, mấy thứ mà Lôi Động Thiên không ngừng nhét vào miệng, hẳn đều là đồ tốt a?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status