Ta là chí tôn

Chương 387: Tiếng địch


- Châm lửa!

Thanh âm thê lương vang lên.

Trong thanh âm, mang theo sự rung động thật sâu.

Một ánh lửa lóe sáng, oanh một tiếng, bốn phía bốc lên một vòng tường lửa!

Vô số rắn độc kêu thảm, một mùi hương kỳ dị bốc lên, cấp tốc tràn ngập chân trời.

Mắt thầy tường lửa có hiệu quả, trong lòng đám người hơi chút buông lỏng, lại thấy phương xa truyền tới tiếng kêu kỳ quái.

- Tê tê ngang...

Trong nháy mắt, đám rắn độc như phát điên, liều mạng xông về phía trước, hoàn toàn không để ý tới biển lửa đã thiêu đốt vô số đồng bạn của mình, vô số mãng xà càng to hơn lao tới, dùng thân thể mình làm môi giới, nhấp nhô dập lửa.

Chỉ chút thời gian ngắn ngủi, đám người tuyệt vọng phát hiện, tường lửa, hy vọng mà bọn hắn vừa châm lên, giống như phù dung sớm nở tối tàn, toàn bộ biến mất không thấy!

Đại xà xuất hiện tính bằng con số hàng ngàn hàng vạn, dùng thân thể mình ép đám lửa có thể đốt cả khu rừng thành khói xanh lượn lờ!

Cũng chỉ vì dập lửa, liền trọn vẹn chết mấy ngàn con đại xà!

Mà trong lúc này, số tiểu xà bị ép chết cũng nhiều vô số kẻ

Nhưng, chiến lược của bọn chúng đã có hiệu quả.

Đến lúc này, bầy rắn cùng đám người chính thức đánh giáp lá cà, cận thân vật lộn.

Hơn hai trăm tên nam tử liều mạng vung vẩy binh khí, mặc dù biết rõ vô vọng, nhưng vẫn lấy tính mệnh kéo dài cố gắng.

Về phần đám công tử tiểu thư kia, lúc này đã sớm bị dọa như chim cút nép vào một bên, sắc mặt hoàn toàn trắng bệch, toàn thân run rẩy.

Chiến trường của bầy rắn cùng đám thị vệ thảm khốc tới cực điểm.

Bầy rắn tuy đông, nhưng cũng chỉ là chiếm ưu thế số lượng, cũng không có sức chiến đấu cao cấp, cho dù bản thân mang theo độc lực, cũng khó có thể xâm hại thân thể đám thị vệ có tu vi không tầm thường. Đám thị vệ nhanh chóng ổn định đội hình, đám rắn độc như thủy triều tràn tới, lập tức bị hất bay ra ngoài, khắp nơi có thể thấy được xác rắn phá toái.

Trên mặt đất còn vô số khúc xác rắn co rút vặn vẹo, dữ tợn đến cực điểm, chỉ trong chốc lát, đã trải đầy một tầng.

Phương xa vẫn truyền tới tiếng xoát xoát không ngừng, lại có vô số mãng xà to lớn bò đến phụ cận, không chút do dự phi thân rút bắn.

Đám hộ vệ có ưu thế sức chiến đấu cá nhân, trong một canh giờ ngắn ngủi đã chém giết ít nhất trăm vạn đầu rắn độc, nhưng ưu thế số lượng bầy rắn dần dần lộ rõ, hung hãn không sợ chết cái sau nối cái trước đột kích không gián đoạn.

Đám võ giả bên trong dù có tu vi không tầm thường, chiến lực hơn xa, nhưng tu vi Huyền khí cuối cùng cũng chỉ có hạn, chiến đầu hơn một canh giờ đã đến tình trạng mệt mỏi kiệt sức, khí không lực kiệt, không thể tiếp tục được nữa. Hết lần này tới lần khác, bầy rắn vẫn liên tục tiến công, đập vào mắt, tựa như từ trước mặt đến tận chân trời, khắp nơi đều là rắn!

Đối mặt với trận thế như thế, đám người không thể không tuyệt vọng.

Cái gọi là kiến nhiều cũng có thể nuốt voi, không phải do voi có thể tích không đủ lớn, sức lực không đủ mạnh, mà chỉ bởi bầy kiến quá đông. Khi một quần thể sinh vật có số lượng đạt tới một mức độ nhất định nào đó, vô luận đối phương có cường đại bao nhiêu, cường giả mạnh mẽ thế nào, cuối cùng cũng không thể tránh được kết cục bị mài chết!

Ngay từ đầu đám người còn có hy vọng may mắn, may mắn hiện tại là mùa đông, trong thời tiết này bầy rắn tuyệt sẽ không hoạt động nhiều, nhưng bây giờ nhìn lại, may mắn cuối cùng của họ đã bay tới chín tầng mây, tan thành mây khói, không còn sót lại dù chỉ một chút!

Sưu sưu sưu...

Vô số rắn độc từ ngọn cây bay tới, trực tiếp dùng thân thể mình như mũi tên.

Dưới đất chất đống vô số rắn độc, những con tới sau căn bản không có chỗ đặt chân, chúng leo lên ngọn cây, phát động tấn công từ xa, thế công của bầy rắn lúc này, tựa như vây kín cả thiên địa, khắp bốn phương tám hướng đều là rắn độc đột kích!

Phanh phanh...

Đám người dù tung hết sức ngăn cản, nhưng rốt cục không thể tránh khỏi xuất hiện kẻ hở.

- A...

Một tiếng hét thảm đột nhiên vang lên, một gã hộ vệ đã bị rắn độc cắn trúng, mặc dù hắn đã lập tức dùng Huyền khí đánh bay rắn độc, nhưng không thể tránh khỏi tình trạng mất khống chế trong nháy mắt, cũng chỉ trong nháy mắt đó, mấy trăm đầu rắn độc đã quấn hắn một cách chặt chẽ...

Hắn giãy giụa, nhất nhô trên mặt đất, liều mạng đốc thúc Huyền khí, hy vọng có thể đánh bay rắn độc trên người, thế nhưng lại chỉ có thể đổi tới càng nhiều rắn độc nhào tới...

Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, trên mặt đất đã xuất hiện một bộ xương trắng hoàn chỉnh!

Đúng vậy, là một bộ xương trắng, trắng không chút đỏ, không còn nửa điểm vết tích huyết nhục!

Mắt thấy bộ xương trắng xuất hiện, trái tim đám người không khỏi lạnh buốt, da đầu tê dại, hãi hùng khiếp vía.

Rõ ràng mới vài giây trước hắn vẫn ở đây, có thể nhảy có thể tránh có thể đánh có thể giết, người sống sờ sờ a!

Cái chết của tên hộ vệ như một tín hiệu bắt đầu, tiếng kêu thảm của nhân loại không ngừng vang lên, không ngừng có người bị bầy rắn thành công công kích.

Đội ngũ hơn hai trăm người, từ người đầu tiên ngã xuống, trước sau không đến nửa canh giờ, đã mất hơn trăm người!

Thắng lợi của bầy rắn đã có thể thấy được, công kích của chúng lại càng thêm mạnh hơn.

Mấy thiếu niên thiếu nữ lúc này chỉ còn có thể kêu lên thảm thiết, thanh âm còn bén nhọn hơn bầy rắn. Từ bé đến lớn bọn họ sống trong cẩm y ngọc thực, nhất hô bách ứng, chưa từng gặp qua cảnh tượng khủng bố như vậy bao giờ?

Tin rằng coi như cuối cùng bọn họ may mắn thoát hiểm, e là chuyện lần này cũng thành ác mộng cả đời của bọn hắn!

Sau một đợt cường thế công kích của bầy rắn, người có thể đứng vững trong đám người cũng chỉ còn không đến hai mươi.

Bóng ma tử vong, không khí tuyệt vọng đã bao phủ tất cả những người còn sống.

Bất luận kẻ nào cũng không thể nghĩ tới, bản thân còn chưa tính toàn hưởng thụ nhân sinh, đã phải cân nhắc chuyện táng thân trong miệng rắn.

Cái này căn bản chính là chết không toàn thây a!

Mắt thấy đám người lâm nguy, cơ bản không còn nửa điểm sinh cơ. Nhưng cũng chính vào lúc này, bầy rắn đột nhiên ngừng công kích, chỉnh tề lui lại.

Mười bảy mười tám người mắt thấy đứng trước sinh tử, không khỏi thở dài một hơi, nhưng mà uy hiếp tử vong vẫn gần trong gang tấc, bầu không khí hiện tại, khiến cho người ta muốn ngạt thở, khắp nơi đều là mùi máu tươi.

Mùi thối đặc hữu trên người đám rắn cũng được phát huy hết công suất, tính ra, cho dù một cái nhà xí ngàn vạn người dùng một năm không dọn, e cũng tươi mát hơn không khí ở đây nhiều!

Nhưng, dù đứng trong bầu không khí này, đám người cũng không dám ghét bỏ, dốc toàn lực thở dốc!

Coi như mùi có thối hơn nữa, cũng là hương vị thuộc về nhân gian a.

Có lẽ chút nữa, chính là Hoàng Tuyền lộ, không còn thuộc hồng trần!

Bốn phía, vẫn chất đầy vô số rắn độc...

Chói mắt nhất là đám mãng xà, thô to như thùng nước, vạc nước... Thậm chí còn to hơn...

Đám người hoảng sợ tuyệt vọng, nhìn về phương xa, không biết vận mệnh bản thân sẽ thế nào, đến cùng là táng thân trong miệng rắn, hay là có chuyển cơ xuất hiện? Sống trong tuyệt vọng còn khổ sở hơn tử vong, dù sao cảm giác tử vong chỉ trong chớp mắt, đi qua không còn cảm giác, nhưng bây giờ, bọn hắn thời thời khắc khắc bị dày vò!

Nhưng coi như chịu dày vò, đám người sống vẫn nguyện tiếp tục chịu dày vò, dù sao so với tử vong, còn sống... Vẫn tốt hơn!

Bên kia, lại truyền đến âm thanh xoát xoát, tựa như có cả một ngọn núi lớn tiến đến!

Trong ánh mắt tuyệt vọng của đám người, một đầu cự mãng to đến khó tin xuất hiện, nó di chuyển như cả một tòa sơn lĩnh đang đi, cả người hoa văn lộng lẫy, thong dong hướng tới bên này.

Những nơi nó đi qua, bất kể là cây cối dù to hay nhỏ, đều bị nó đè gãy, hoàn toàn không thể cản trở!

Một đường tiến đến, băng sơn liệt địa, thủy thổ đảo lưu!

Đám người trừng lớn hai mắt, giờ khắc này, tất cả chỉ còn lại một cảm giác hồn phi phách tán!

Nó... Rốt cục là rắn gì?!

Thân thể kia, tối tiểu nhất cũng to tới bốn trượng?!

Vóc người kia, cũng phải đến hai mươi trượng, thậm chí còn nhiều hơn!

Toàn thân trên dưới lân giáp lộng lẫy!

Cho đến phụ cận, con rắn vô cùng to lớn kia đột nhiên ngẩng đầu, trong nháy mắt đã dâng lên cả chục trượng, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào mấy người còn sống xót, tựa như thiên thần đang từ trên cao nhìn xuống, quan sát đám sâu kiến!

Đối mặt với hung thần như vậy, đám người như muốn mềm nhũn.

Trước đó mặc dù tuyệt vọng, nhưng dù sao vẫn còn dung khí chiến đấu, thậm chí còn có hy vọng chờ kỳ tích, ví như gia tộc nhận được tin chạy đến ứng cứu. Nhưng hiện tại, khi con cự xà này xuất hiện, chẳng những dũng khí phản kháng, ngay cả một chút huyễn tưởng xa vời cũng bị vùi tắt.

Coi như mấy nhà bọn họ xuất chiến lực đỉnh phong tới đây, e là cũng không thể ứng phó được con mãng xà lớn đến không thể lớn hơn này nữa a?!

Mấy thiếu nữ trừng mắt hoảng sợ, không chút nháy mắt nhìn thẳng mãng xà, trong đầu sớm đã hỗn loạn tưng bừng, triệt để không còn thể suy tư.

Các nàng chỉ hối hận, vì cái gì mà bản thân không ngất đi? Dù có chết, tối thiểu cũng không cần đối mặt với hiện thực!

Đứng trước kích thích mãnh liệt này, thực sự so với chết còn khiến người thống khổ!

Con cự mãng vừa xuất hiện, tất cả rắn độc mãng xà đều ngoan ngoãn nằm rặp xuống, tỏ vẻ vạn phần thuần phục!

Xà Vương!

Nó tuyệt đối là Xà Vương danh xứng với thực!

Không thể nghi ngờ, không thể tranh luận, không thể hoài nghi!

Chỉ riêng cỗ khí thế này, đủ để ép đám người không thể động đậy.

- Xong! Xong rồi!

Vị Lan công tử kia vô lực ném trường kiếm trong tay xuống, thần sắc một mảnh tro tàn, quay đầu nhìn lại vị tử Vân Yên Tử cô nương, trong lòng tràn đầy vị đắng chát.

Vốn định mang theo giai nhân du ngoạn, biểu hiện trí tuệ cùng vũ dũng, nếu lại có thể bắt được một đầu Yên Vân Tùng Thử thì càng hoàn mỹ, vừa vặn có thể giúp quan hệ hai người tiến thêm một bước...

Tính toàn thì rất tốt đẹp, thế nhưng hiện thực lại vô cùng bi kịch, kết quả chính như trước mắt, trực tiếp chôn vùi tất cả mọi người!

Đối mặt với Xà Vương như vậy, chớ nói không có viện binh cứu viện, coi như có hàng vạn đại quân, chỉ sợ cũng chỉ đến để cung cấp thêm thức ăn cho bầy rắn!!

- Tê...

Xà Vương cúi đầu, ánh mắt lóe lên, nhất thời có một trận tinh phong thổi tới, mấy thiếu nữ nhắm mắt hét rầm.

Giờ khắc này, cái gì mà tiểu thư khuê các, phong độ dung nhan, cái gì mà cao thủ giang hồ, phong phạm cường giả... Tất cả đều không còn sót lại dù chỉ một chút.

- Tê tê...

Xà Vương ngửa mặt ngào thét, diễu võ giương oai.

Bảy tám người bên dưới cấp tốc phát run, một tên bỗng ngã vật xuống, rên rỉ mấy tiếng, thân thể co quắp mấy cái, sau đó không chút động tĩnh, rõ ràng là bị dọa mà chết!

Tròng mắt Hoa Văn mãng trừng lớn, như muốn lồi cả ra ngoài.

Con mẹ nó, ta còn chưa làm gì hắn a, tại sao hắn lại đột nhiên lăn đùng ra chết? Không biết có làm hỏng chuyện của chủ nhân không a?

Hơn nữa... Những người này cũng đã sợ đến vậy, tại sao chủ nhân còn không xuất hiện?

Ngay lúc này, một tiếng địch thăm thẳm du dương truyền đến, càng ngày càng gần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status