Ta là chí tôn

Chương 451: Phó Báo Quốc sầu lo!


Trước đó, trong khi ba vạn thiết kỵ Ngọc Đường xuất chiến, Hà Đại Chùy đang nằm nhoài trên đống tuyết giữa rừng núi, trợn mắt hốc mồm nhìn cảnh tượng thiên quân vạn mã chém giết, cái xúc cảm oanh liệt kia, khiến hắn rung động thật sâu!

- Thế mới là đàn ông!

Ngày sau đó, Hà Đại Chùy khen thiết kỵ Ngọc Đường không dứt lời, lòng thầm mong mỏi.

Trên thực tế, nhiều lần nửa đêm tỉnh ngủ, tiếng rống chấn động thiên địa kia lại vang lên trong đầu hắn, thậm chí có khi Hà Đại Chùy còn mơ bản thân trở thành một thành viên trong thiết kỵ Ngọc Đường, cùng nhau rong ruổi sa trường, sánh vai đẫm máu, cùng nhau gầm thét rung trời!

Từ từ, đáy lòng Hà Đại Chùy sinh ra một tâm niệm kỳ quái.

Hắn có chút hướng tới, có chút nóng máu, còn có một chút hẹp hòi: Nếu để ta mang người đi giúp đại quân đánh trận, cũng nhất định sẽ khảng khái kịch liệt, một đi không trở lại...

Trong thời điểm này, muốn kiếm một chút chiến công, một chút địa vị, những chuyện của quá khứ tuyệt không thành vấn đề a?

Nếu vì vậy mà thu được quan thân, vậy thì càng thêm tuyệt không thể tả...

Đương nhiên đối với huynh đệ thủ hạ của hắn, Hà Đại Chùy cũng không nói như thế.

- Các huynh đệ, ta muốn thương lượng với các ngươi một chuyện. Bây giờ quốc nạn lâm đầu, chúng ta dù thân là tặc, nhưng nói thế nào cũng mang trong mình dòng máu Ngọc Đường. Tổ quốc gặp nạn, không thể không để ý, ta dự định đợi đến lần hai quân giao chiến tới, xuất thủ tương trợ Phó soái một phen, các ngươi thấy thế nào? Nếu không đồng ý thì cứ nói thẳng, lần này thuần túy là đi liều mạng, so với những chuyện mà chúng ta vẫn làm nguy hiểm hơn rất nhiều, ngay cả chính ta cũng không nắm chắc, tuyệt không trách các ngươi!

Mấy tên đầu lĩnh đưa mắt nhìn nhau, nửa ngày mới mở miệng:

- Đại ca có ý nghĩa như vậy cũng không có gì đáng trách, mọi người cũng đã sống với nhau nửa đời, chúng ta cũng chưa làm được gì cho quốc gia dân tộc, hiện nay quốc nạn lâm đầu, vì quốc gia mình mà chiến một trận, cũng là chuyện nằm trong phận sự, coi như mất mạng ở đây, cũng có thể xem như không uổng một đời, dù sao cũng tốt hơn đem danh mã tặc truyền xuống.

Tư tưởng thống nhất rất nhanh.

Dù sao mỗi người đều tự hiểu địa vị của mình trong mắt dân chúng, nếu có thể mượn lần này thoát khỏi tặc danh, đương nhiên có thể nói là ngàn vạn niềm vui, nhất là đám người bọn họ lại rất có lòng tin với thực lực của bản thân, thậm chí muốn nói tới một đối một, bọn hắn còn có thể thắng thiết kỵ Ngọc Đường, dù có đánh trận, cũng có lòng tin có thể toàn thân trở ra!

Hà Đại Chùy có chút thầm thẹn, dù sao tính toán của hắn, cũng có một phần ý định đem tính mệnh các huynh đệ đi đánh cược lấy vinh hoa phú quý.

Mà đánh trận, há có thể không chết người?

Thế nhưng, càng nhiều là cảm xúc phấn chấn.

Hắn thấy được, tiền đồ một mảnh quang minh, đã ở trong tầm tay.

Sau khi tận mắt nhìn thấy đại quy mô chiến đấu, Hà Đại Chùy rút ra một kết luận: Thiết kỵ Ngọc Đường cùng hắc kỵ của Đông Huyền so với Lang đạo của hắn, luận tố chất đơn binh hoàn toàn không mạnh hơn là bao, thậm chí có rất nhiều người có tu vi không bằng huynh đệ của hắn. Nếu nhân số tương đương, Lang đạo của hắn nhất định có thể thắng, thậm chí là toàn thắng!

- Điều hiện cần làm là chờ thời cơ, chỉ cần xuất hiện đại chiến, lực lượng song phương không mấy cách biệt, tiến vào trạng thái giằng co. Đến lúc đó, chúng ta đột nhiên gia nhập, tất có thể trở thành cọng rơm ép chết Đông Huyền. Chẳng những có thể giúp đại quân giành thắng lợi, càng có thể tỏ rõ uy danh, bởi vậy mà chiếm được một vị trí trong quân đội cũng chưa biết chừng!

- Nếu có thể như vậy, đương nhiên sẽ không cần phải chịu quá nhiều mạo hiểm... Chuyện này có thể làm được, rất có triển vọng!

Hà Đại Chùy nhanh chóng quyết định, vì thế còn thống khoái mở rượu uống mừng với các huynh đệ, đem một chút rượu tích trữ cuối cùng cũng tiêu hao hết.

...

Rốt cục.

Cơ hội mà Hà Đại Chùy chờ đợi đã tới... Trên thực tế, cơ hội như vậy mỗi ngày đến có!

Trước đó thiết kỵ Ngọc Đường xông trận, hắc kỵ Ngọc Đường lấy làm nhục nhã, trong mấy ngày qua, mỗi ngày đều khiêu chiến trước Thiết Cốt quan, tới lui như gió, đủ loại khiêu khích rõ ràng!

Mà Ngọc Đường mới đại thắng một trận, sĩ khí kéo tới đỉnh điểm, mặc dù có quân lệnh của Phó Báo Quốc nghiêm ngặt không chết, nhưng cũng có lúc không thể nhịn nổi.

Phó Báo Quốc đang chờ để cho hắc kỵ Đông Huyền diễu võ giương oai, thể lực hao tổn, lúc đó mới cử một đội kỵ binh, đến tiêu hao chiến lực hắc kỵ Đông Huyền, nếu có thể nhờ đó mà thu hoạch chiến quả, vậy càng thêm vui mừng!

Cho nên sau bữa đại chiến ngày đó, mỗi ngày hai bên đều có va chạm, đánh một hai trận.

Thổ địa nơi hai quân hội chiến, đã sớm bị máu nhuộm đỏ hồng.

Mà hôm nay, có thể nói hắc kỵ dùng bất cứ thủ đoạn nào để chửi rủa, chạm đến ranh giới cuối cùng của thiết kỵ, hai đội kỵ binh vạn người dâng huyết thư xin chiến!

Phó Báo Quốc dù có bất đắc dĩ, nhưng cũng đành giải cấm, để Vương Định Quốc tự mình áp trận, đại chiến trước Thiết Cốt quan!

Đại chiến với hắc kỵ Đông Huyền!

Hai vạn kỵ binh, hắc kỵ cùng thiết kỵ, hai chi chiến đội đứng đầu Thiên Huyền đại lục, được xưng chiến kỵ siêu tinh nhuệ, hai bên đều mũ đen giáp đen, chém giết hồi lâu, rung động cả một vùng!

Phó Báo Quốc đứng trên đầu thành, khuôn mặt có chút lo lắng.

Bình tĩnh mà xem xét, không phải Phó Báo Quốc không muốn đánh một trận, dù sao thiết kỵ tuy không phải át chủ bài của hắn, nhưng cũng chính là một trong những vương bài đối địch, trước đó vì tăng sĩ khí, càng vì có nhiều bố cục cần làm nên mới vận dụng lá vương bài này, mà chiến quả cũng như hắn đoán trước, đại hoạch toàn thắng, không những đánh bại đối phương, càng đem sĩ khí của phe mình tăng lên tới đỉnh.

Sĩ khí tăng cao, chỗ tốt đương nhiền rất nhiều, những trên đời không có gì là tuyệt đối, sĩ khí tăng lên cũng thế, cũng có chỗ xấu đi cùng.

Mà cái gọi là chỗ xấu chính là... Một đám kiêu binh hãn tướng, vốn không dễ ước thúc, bây giờ lại có sẵn cái uy đại thắng, ai nấy đều cảm thấy lão tử vô địch thiên hạ, đối với sự khiêu khích của bại tướng dưới tay, đương nhiên như đổ thêm dầu vào lửa, một chút liền bùng nổ, không thể nào ức chế!

Coi như có thể miễn cưỡng áp chế, không thể nghi ngờ sẽ tạo thành đả kích tính tích cực của bọn họ, càng thêm không ổn. Còn nếu xóa bỏ lệnh cấm, đồng ý để thiết kỵ đối chiến hắc quân, còn có một phần hy vọng mang theo đại thắng chi uy mà không tạo thành tổn thất quá nhiều!

Mắt thấy song phương va chạm, chém giết, Phó Báo Quốc hồi tưởng lại những lời mà đám tân binh lão binh thường nói...

“Ba vạn còn có thể đánh ba mươi vạn đến đầu rơi máu chảy, bọn hắn tính cái rắm gì!”

“Kêu gào cái rắm, thực sự cho rằng bọn ông sợ các ngươi sao?”

Lòng tin của binh sĩ Ngọc Đường bạo tăng chưa từng có, căn bản không hiểu nổi nỗi khổ tâm cùng mưu tính trong lòng Phó Báo Quốc.

Nếu đổi lại là trước kia, Phó Báo Quốc còn có thủ đoạn đè tâm tình như vậy xuống!

Nhưng bây giờ, đại chiến liên quan tới quốc vận Ngọc Đường, lòng tin tất thắng này, Phó Báo Quốc hắn nhiều lắm cũng chỉ có thể tạm ức chế, sao có thể cưỡng chế?

Mà tình huống này cũng dẫn đến một chuyện: Trong thời gian này, địch nhân khiêu chiến, nhất định phải xuất chiến, nếu không không thể duy trì trạng thái sĩ khí cao vót mà không thể phát tiết này ngay!

Lấy chiến đấu để tiêu hao sĩ khí quá độ, sau đó sự hi sinh sẽ kích thích cùng chung mối thù!

Chiến đấu như vậy, định sẵn là không thể tránh khỏi!

Còn muốn trở lại trạng thái lui giữ như trước đây? Đã không có khả năng, càng không thể làm!

Nhìn hai vạn kỵ binh bên dưới liều mạng chém giết, trên mặt Phó Báo Quốc vẫn mang theo lòng tin tràn đầy, thế nhưng trong lòng chất đầy bất đắc dĩ cùng đắng chát!

Hai vạn kỵ binh đang đại chiến, đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, ai nấy đều muốn đoạt danh xưng “Thiên hạ đệ nhất kỵ binh” về bên mình, tất cả đều liều mạng chém giết!

Đập vào mắt, phương viên năm trăm dặm đều trở thành chiến trận!

Khắp nơi đều là móng ngựa tung bay, đao quang kiếm ảnh lấp lóe.

Sĩ khí phe thiết kỵ rõ cao hơn một bậc, nhưng mà hắc kỵ cũng dùng sự điên cuồng, sinh mệnh của mình để bù vào!

Trên chiến trường, hai đạo dòng lũ đối xứng, từ đầu tới đuôi không chút suy yếu, gia tốc xông lên!

Tựa như Thiên lôi đụng Địa hỏa, ầm vang đụng vào nhau, song phương đều bảo trì tư thái tiến lên, không lui nửa bước, mặc cho huyết nhục chất thành từng tầng từng tầng... Trong mắt mỗi người, chỉ có địch nhân, lần lượt xông qua quân trận của nhau, đánh ngựa lượn vòng, lần nữa triển khai đối xứng!

Chiến đấu cực đoan như vậy, có thể nói là chiến pháp ngu ngốc nhất, lại cũng là chiến pháp nhiệt huyết nhất, nam nhân nhất!

Song phương đều đang liều mạng, binh sĩ Ngọc Đường trên đầu thành đang reo hò trợ uy, quân đội Đông Huyền đối diện cũng reo hò trợ uy, trăm vạn người cùng đánh trống reo hò, khiến cho chiến trường đã hỗn loạn đến túy bụi, nay càng như một đoàn đay rối!

Người trong cuộc đã sớm không nghe được tiếng người bên cạnh, chỉ một mừng kéo cuống họng kêu gào!

“Sau trận chiến hôm nay, Ngọc Đường vẫn có thể chiến thượng phong, sĩ khí không suy... Thế nhưng tiêu hao như vậy, quá tàn khốc!”

Phó Báo Quốc thầm suy nghĩ:

“Nguồn lính Đông Huyền dư dả, tự nhiên có thể tiêu hao được, thế nhưng chúng ta, dù chiếm được thượng phong, nhưng cũng gánh vác không nổi!”

“Cho nên, nhất định phải nghĩ được cách khác, giảm bớt tiêu hao, làm cho đối phương thương mà chúng ta không tổn. Có điều, nói nghe thì dễ...

- Nên dùng chiến thuật như nào... Mới có thể sử dụng chiến lực hạn chết, ngăn chặn được đại quân hai trăm vạn của Hàn Sơn Hà?!

Phó Báo Quốc trầm ngâm tính toán, đột nhiên ánh mắt sáng lên, không thể tin nhìn về phương xa, há miệng kém chút không ngậm lại được, quai hàm như muốn trật ra ngoài:

- Đó... Đó là cái gì?

Chỉ thấy từ trong rừng tậm, đột nhiên có một chi kỵ binh, nhiều lắm có hơn ngàn người, cả chi đội lao ra như tên bắn, vọt thẳng tới chiến trường đang ác chiến!

Không phải Đông Huyền.

Cũng chẳng phải Ngọc Đường.

Chi kỵ binh này từ đâu mà đến?

Ý đồ của đối phương là gì? Đến cùng là địch hay là bạn?!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status