Ta là chí tôn

Chương 690: Các huynh đệ thân yêu!


Vô số kình phong đan lẫn!

Người kia cười dài một tiếng, vậy mà miễng cưỡng nhận một kích, lao ra như gió lốc. Sau khi phun một ngụm máu tươi, nhanh chóng bay ra khỏi cửa sổ.

Ứng biến thần tốc, tu vi cũng không tầm thường, dù sao cũng là đối mặt với tứ đại công tử cùng mười mấy tên hộ vệ liên thủ hợp kích, vẻn vẹn chỉ phun một ngụm máu tươi, quả là đủ cao mình.

Người áo cướp đoạt vừa nhảy ra khỏi tửu lâu, đã thấy một đạo đao quang lóe lên, một âm thanh thâm trầm nói:

- Cho ngươi? Ngươi cũng xứng!

Đối mặt với đao quang đột ngột đánh tới, người vừa lao ra thậm chí còn không kịp kêu một tiếng, đầu đã bị chém xuống. Một thân ảnh quỷ mị lấp lóe xuất hiện, đã lao ra vài chục trượng, tốc độ thân pháp đều thuộc hàng hiếm có.

Lập tức, từ bốn phương tám hướng lại có người lăng không mà đến, đao quang kiếm khí tung hoành:

- Mau thả bảo đồ!

Chỉ trong chớp mắt, không ai thấy được người đó nữa, chứng tỏ hắn đã sớm đi xa.

Phương xa, tiếng rít nổi lên bốn phía, các loại tín hiệu, hỏa tiễn phóng lên tận trời.

Phanh phanh phanh...

Đông Thiên Lãnh chợt ngẩn người ở đó, ngây ra như phỗng, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt đờ đẫn, thật lâu mới như đưa đám:

- Hình như... Ta... Ta mới chọc ra một đại phiền toái...

Đám người đồng thời thở dài.

Nhớ lại cảnh tên tiểu tử này cầm một tấm tàng bảo đồ làm từ da Thần thú, giơ lên ngắm nghĩa, dùng lửa thiêu đốt, lại dùng đao chặt chém...

Mặc dù biết cách làm như vậy là chính xác, nhưng mọi người vẫn không khỏi muốn điên cuồng mắng một trận: Ta xxx con mẹ ngươi, con mẹ ngươi muốn tìm đường chết cũng không nên làm vậy a, bảo bối đến lồng ngực mà còn dương dương đắc ý lấy ra...

Đời này của lão tử, chưa gặp phải tên nào ngu xuẩn như ngươi a!

Một đường về nhà, tứ đại công tử như hồn bay phách lạc, mười sáu tên hộ vệ như hành thi tẩu nhục.

Nhưng bất kể thế nào, tin tức có hai mảnh bảo đồ chế từ da lông thần thú xuất hiện ở Thiên Đường thành đã như mọc cánh mà bay ra ngoài, trong thời gian ngắn đã truyền khắp giang hồ.

Cũng vào lúc trời tối, Vân Dương biết được chuyện này.

Sau đó Vân Tiêu Dao truyền lệnh.

Phóng bế Thiên Đường thành!

Lập tức, đóng cửa chỉ cho ra chứ không cho phép vào thành!

Quyết định này, chính xác không gì sánh được.

Ngươi có thể mang theo bảo đồ ra ngoài, nhưng không nên ở lại trong Thiên Đường thành để tạo thành phá hư.

Đồng thời truyền lệnh, tăng cường đề phòng!

Toàn quân chuẩn bị chiến đấu!

Từng đạo mệnh lệnh, như lôi đình chớp giật truyền xuống.

Ai cũng biết, một trận hạo kiếp bắt đầu buông xuống, mà vị trí trung tâm, lại vẫn là Thiên Đường thành, quốc đô Ngọc Đường!

- Lão đại, xong rồi!

Đông Thiên Lãnh đã không còn vẻ hoảng sợ như lúc ở tửu lâu, mặt mũi tràn đầy hớn hở:

- Ta làm việc, ngài cứ yên tâm, đảm bảo thiên y vô phùng!

Vân Dương khẽ liếc mắt, xong rồi? Cái này còn cần ngươi nói hả?

Mẹ nó, cả nước đều biết!

Ta sớm biết!

Hơn nữa, đây vốn chỉ là chuyện làm theo kịch bản, ngay cả lời thoại của ngươi cũng là do bản Lão đại thiết kế, dù có xảy ra sơ suất, thì đó cũng là vấn đề của ngươi, có gì mà đắc ý vừa lòng!

- Bước đầu đã hoàn thành, lập tức tiến hành bước thứ hai, vẫn tiếp tục làm theo kế hoạch đã định.

...

Ngày thứ hai, Đông Thiên Lãnh chuyển sang một tòa tửu lâu khác mời khách, nhà này chưa tính là cao cấp lắm, thế nhưng lại tuyệt đối là tửu lâu có diện tích lớn nhất!

Xuân Hoa Thu Nguyệt lâu.

Người đến phó ước hôm nay, gần như là toàn bộ thế hệ trử Thiên Đường thành, ít có bỏ sót1

Ngoại trừ tứ đại công tử ngồi dự thính, còn có ghế cao nhất của Vân đại thế tử, phía dưới Vân đại thế tử chính là hai vị tiểu Hoàng tử của hoàng thất, ngoài ra còn có Mã công tử, Tiền công tử, Vương công tử, Ngưu công tử đã lâu chưa thấy xuất hiện... Cùng các loại công tử lần lượt đăng tràng...

Tón lại, mười mấy bàn lớn, mỗi bàn đều có mười lăm mười sáu người!

Sở Thiên Lâm như chết cha mất mẹ, mộ bộ suy tư ngồi trên chủ vị.

Đám hộ vệ, đã sớm lấp kín tất cả cửa sổ, cửa ra vào, nóc phòng, thậm chí mọi góc chết, lấy danh nghĩa, chuyện can hệ trọng đại, phải giữ bí mật!

Nhưng, đám hộ vệ đều sớm ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thầm xúc động muốn mắng ra miệng.

Con mẹ nó... Giữ bí mật?

Ngươi mời tới hai trăm khách, ngoài ra còn có số hộ vệ của một số người, còn muốn giữ bí mật?

Giữ cái trym a.

Một việc, chỉ có một người biết, đó là giữ bí mật.

Phàm là việc có hai người biết, vậy khả năng giữ bí mật lập tức tăng đến tám phần.

Nếu có ba người biết.... Vậy chẳng khác nào cả thiên hạ đều có thể biết!

Hiện tại ở đây có đến hơn ba trăm người, còn vọng tưởng giữ bí mật?!

Ha ha ha...

- Đến cùng, hôm nay đến đây là có việc gì vậy?

Có vị công tử nóng vội, vừa mới ngồi vững đã bắt đầu hỏi:

- Đến cùng có gì? Lại kêu tất cả các huynh đệ đến đây, muốn làm chuyện lớn gì sao?

Nếu như là tứ đại công tử của trước kia, mặc dù cũng có chút tên tuổi, nhưng cũng chỉ là tiếng xấu, là bại gia tử của thế gia giang hồ, hoàn toàn không có gì đặc biệt, căn bản không được đám công tử Thiên Đường thành đặt vào trong mắt.

Hai bên, cơ bản chính là hai thế giới.

Nhưng mà tứ đại công tử hiện tại, có công huân đẫm máu Thiết Cốt quan, càng có tu vi thực lực cường hoành đủ để khinh thường cái gọi là cao thủ truyền kỳ mười thành đại viên mãn, thanh danh không phải khi trước có thể so sánh, nếu không một tờ thiếp mời của Đông Thiên Lãnh. Thực chưa chắc sẽ có mấy người cho hắn mặt mũi.

- Im lặng!

Bên cạnh có người nhắc nhở:

- Ngươi gấp cái gì, không thấy Vân công tử cũng ở đó không, hắn còn chưa mở miệng, ngươi tính cái cọng hành?!

- Khụ khụ.

Vân Dương ho khan một cái.

Chính một tiếng ho này, hội trường lập tức lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người cùng dựng thẳng sống lưng, nhìn Vân Dương.

Người có tên, cây có bóng, cho dù ở đây còn có hai vị hoàng tử, nhưng tuyệt đối không có ai dám có ý kiến ý cò! Uy danh hiên hách của Vân công tử, mới thực sự là danh chấn Tứ Hải Bát Hoang, rung chuyển Thiên Huyền chư quốc!

Không thấy Tam hoàng tử trực tiếp bị Vân công tử đánh thành trọng thương, kém chút dọa thành ngớ ngẩn mà Hoàng đế Bệ hạ vẫn không trách móc gì sao?!

Hơn nữa, ngay cả Thái tử gia đứng trước Vân công tử cũng không chiếm được nửa điểm chỗ tốt!

Tại Thiên Đường thành này, không nghe Vân công tử, chính là loại ngớ ngẩn ngu ngốc, không phải hành vi của trí giả!

- Ừm... Hôm nay gọi mọi người đến đây, chính là có hai chuyện, một là chuyện riêng của Đông Thiên Lãnh Đông công tử. Cần mọi người giúp đỡ một tay... Chuyện này của hắn, cũng thực đúng là tai bay vạ gió. Ai, thực ra cũng là do bản thân hơi ngu ngốc, choáng váng một chút, trừ cái đó ra, cũng không có thói xấu gì lớn.

Vân Dương thở dài, có chút tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn Đông Thiên Lãnh:

- Vẫn là để ngươi tự nói đi, ngươi nói xem, sao ngươi cứ luôn dính phải mấy chuyện hiếm lạ như vậy được nhỉ?!

Vân Dương mang vẻ mặt cầu xin đứng lên, sắc mặt có chút tái xanh, tựa như lúc nào cũng có thể khóc:

- Các vị huynh đệ thân yêu... Các vị huynh đệ thân yêu a...

Đám công tử ca tự xưng kiến thức rộng rãi, đi nhiều biết nhiều. Nghe vậy cũng không kìm nổi mà rùng mình, ánh mắt quái dị, toàn thân nổi da gà.

Con mẹ nó!

Muốn làm gì vậy!

Thế nào mà lại thành thân yêu rồi?

Có việc cứ nói, cần vậy làm gì?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status