Ta là chí tôn

Chương 761: Một chùy nở hoa


Nhưng rõ ràng, lá cây cùng đại chùy là hai trạng thái hoàn toàn khác nhau.

Thiết chùy nặng mấy ngàn cân kia, được chính tay Lương Thương Hải, đương kim đỉnh cấp cao thủ toàn lực ném ra, lực lượng cùng quán tính, tính thế nào cũng phải tạo thành mấy chục vạn cân trùng kích!

Theo lý mà nói, một khi thực sự tiếp nhận lực trùng kích lớn như thế, chỉ sợ toàn bộ Thiên Đường thành cũng vì đó mà phát sinh rung chấn mới đúng!

Nhưng vì sao, đập vào Cửu Tôn phủ lại hoàn toàn vô thanh vô tức, hoàn toàn không có phản ứng?

Cố Trà Lương nhìn Lương Thương Hải đang tiêu sái bay ngược, trong mắt toát ra vẻ trào phúng, thản nhiên nói:

- Tự làm tự chịu, Lương Thương Hải xong đời!

Lăng Tiêu Túy kinh ngạc nói:

- Tự làm tự chịu?! Sao lại là tự làm tự chịu?

Cố Trà Lương chậm rãi gật đầu:

- Lời ta mới nói là thật, vừa rồi ta nhìn tướng mạo hắn mới tính quẻ bói. Hôm nay hắn thực sự có họa sát thân, nhất định phải vẫn lạc, tuyệt không có may mắn!

Độc Cô Sầu cùng Lăng Tiêu Túy trừng lớn hai mắt, gắt gao nhìn Lương Thương Hải đang tiêu sái bay trở về, lẩm bẩm:

- Cái này… có vẻ như không giống phải vẫn lạc lắm a… a? Còn sao lại là tự làm tự chịu? Thế nào là tự làm tự… con mẹ nó!

Một tiếng bạo tục này, hai đại cao thủ cùng mở miệng bật thốt.

Chỉ thấy tử quang quanh Cửu Tôn phủ chấn động một cái, sau đó chỉ thấy thiết chùy khổng lồ từ Cửu Tôn phủ bay ra, bay lên cao chừng trăm trượng, sau đó lại hưu một tiếng, đuổi theo Lương Thương Hải.

Tốc độ này…

Tốc độ này, đủ khiến cao thủ như Lăng Tiêu Túy, cũng cảm thấy da đầu tê dại!

Bởi vì…

Bọn hắn vừa thấy thiết chùy bay ra ngoài, sau nháy mắt, đã thấy đầu Lương Thương Hải bạo nở huyết hoa!

Thân thể hắn vẫn duy trì động tác bay ngược tiêu sái, nhưng đầu đã biến thành máu vụn.

Chùy sắt kia vừa nện bạo đầu Lương Thương Hải, thế đi đột ngột dừng lại, tiếp đó liền oanh một tiếng rơi xuống.

Đám người Lăng Tiêu Túy nhìn thấy thiết chùy bay lên, nên Lương Thương Hải đang bay ngược lại càng không có lý gì mà không nhìn thấy.

Trên thực tế hắn thấy được, rõ ràng minh bạch nhìn thấy thiết chùy bay theo, thế nhưng hắn không kịp phản ứng, cứ vậy mà bị một chùy đập chết!

Tự làm tự chịu, thực sự đúng là tự làm tự chịu!

Một đời đỉnh phong Lương Thương Hải, Kim Mang Lượng Thiên uy chấn thiên hạ, cứ vậy chết tại đây!

Mãi cho đến khi hắn chết, vẫn còn đang diễu võ giương oai!

Mãi cho đến trước khi đầu lâu bể nát, vẫn còn phong độ tiêu sái, đắc chí vừa lòng!

Đối diện, mười bảy người Tứ Quý lâu rõ ràng hơi chấn động một chút, vài tiếng kinh hô truyền ra, mơ hồ có thể nghe thấy.

Cho dù là tai họa sát nách, hết thảy đều ngoài ý liệu, nhưng vẫn có hai thân ảnh nhanh chóng chớp động, tựa như thiểm điện tiếp lấy thi thể không đầu của Lương Thương Hải, nhưng Lăng Tiêu Túy có thể thấy rõ vẻ chấn kinh trong mắt đối phương, hiển nhiên kinh ngạc trước tình huống phát sinh trước mắt.

Mà cho tới lúc này, chùy sắt kia mới từ không trung rơi xuống đất, phát ra một tiếng ầm vang thật lớn, đại địa cũng vì đó mà rung đọng, toàn bộ Thiên Đường thành cũng run lên ba lần!

Hai người ở trên không quay đầu nhìn lại, ánh mắt trực chỉ Cố Trà Lương, mặc dù khoảng cách xa xôi, khó mà tạo thành sát thương thực chất, thế nhưng sâm nhiên hàn ý trong mắt đối phương, lại chưa từng che giấu, sát cơ sắc bén.

Cố Trà Lương không thèm mảy may để ý, ngược lại cười ha ha, sướng ý vui vẻ nói:

- Hai người các ngươi nhìn cái gì? Trời gây nghiệt còn có thể sống, tự gây nghiệt thì chỉ có đường chết, trước đó ta đã tiết lộ thiên cơ, nói cho hắn biết hắn có họa sát thân, tử quan sắp tới, hắn lại xem thường, hết thảy là hắn tự làm tự chịu, trách được ta sao?! Thực sự coi Thiên Vấn ta là kẻ lừa thần gạt quỷ sao?

Bên kia, một thanh âm thanh nhã nói:

- Thiên Vấn, thủ đoạn thực như thần, lại có thể nhìn trộm thiên cơ, lúc này gặp mặt quả hơn cả nghe danh, bội phục bội phục.

Cố Trà Lương trào phúng nói:

- Chỉ là một quả pháo hôi mà các ngươi phái ra thăm dò mà thôi, cần gì giả bộ, khiến người buồn nôn! Nếu thực sự coi hắn là huynh đệ, sao không thay hắn đến thử Cửu Tôn phủ một lần?

Bên kia, mấy người tức giận hừ một tiếng, từng cánh tay đè lên binh khí thiếp thân của mình, vận sức chờ phát động.

Cố Trà Lương thấy thế vẫn hoàn toàn không quan tâm, vẫn càn rỡ cười liên tục:

- Thực sự làm ta sợ muốn chết mà! Tứ Quý lâu các ngươi thực đúng là trâu bò, nếu đã có tình nghĩa huynh đệ như thế, hiện tại Lương Thương Hải đã chết rồi, các ngươi còn không mau tranh thủ báo thù cho hắn?! Cùng nhau lên đi a!

- Là Cửu Tôn phủ giết chết Lương Thương Hải! Trực tiếp qua báo thù cho hắn là được, bày tư thế làm gì, trực tiếp qua sống mái mới là đúng đắn a?!

Cố Trà Lương phi một tiếng, khinh bỉ nói:

- Dám động tới Cửu Tôn phủ các ngươi mới tính là cao thủ đinh phong, nếu không dám thì chỉ là một đám trộm cắp nhát gan! Tu vi có cao hơn, vẫn chỉ là một đám chuột nhắt!

Lăng Tiêu Túy cười ha ha:

- Lão Cố nói không sai, không sai, không dám báo thù cho huynh đệ của mình, dù tu vi có cao hơn nữa, cũng chỉ là đám chuột nhắt!

Ngoài xa, mười bảy người Tứ Quý lâu hung hăng nhìn ba người bên này, sát ý không ngừng tích lũy, tựa như hồng thủy dâng lên, một khi phát tiết, nhất định tràn trề không gì đỡ nổi, không thể chống cự!

Nhưng ba người Lăng Tiêu Túy không sợ chút nào, tiếp tục châm chọc khiêu khích,cười ha ha, rõ ràng là đang muốn chọc tức người ta!

Phía dưới, Cửu Tôn phủ vẫn tiếp tục tản ra tử quang rạng rỡ, lù lù bất động, tựa như thập vạn đại sơn không thể rung chuyển, lãnh đạm nhìn thiên hạ.

Thật lâu sau, cho dù phẫn nộ thế nào đi nữa, cho dù liên tiếp bị châm chọc khiêu khích, nhưng mười bảy người của Tứ Quý lâu vẫn không có ai có ý nghĩ ra tay tới Cửu Tôn phủ!

Siêu cấp cao thủ như Lương Thương Hải, cường giả có thể so với Lăng Tiêu Túy chỉ thử một cái cũng đã bị Cửu Tôn phủ nhẹ nhõm diệt sát… bọn hắn đi lên, chẳng khác nào nhảy ra tự sát!?

Thậm chí coi như mười bảy người cùng xuất động, cũng chưa chắc có thể kiến công, không chừng cũng chỉ là đưa thêm mười bảy cái mạng cho đối phương!

Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu không tiếc tự hạ thân phận, mở miệng trào phúng rõ ràng là bụng dạ khó lường, muốn gạt bọn hắn tiến lên chịu chết, quả thực đáng giận!

Một thanh âm lạnh lùng từ xa truyền đến:

- Lăng Tiêu Túy, Độc Cô Sầu, Cố Trà Lương, những gì các ngươi làm hôm nay, chúng ta đều nhớ kỹ! Núi không chuyển thì nước chuyển, sơn thủy có ngày còn gặp lại, các ngươi có thể may mắn chạy trối chết một hai lần, lại có thể chạy trối chết được mãi.

Người kia mới nói một lời, không đợi bên này đáp lại, thẳng thắng dứt khoát hạ lệnh:

- Chúng ta đi!

Độc Cô Sầu cất giọng nói:

- Đi gấp làm gì a, tên giả trang Phượng Huyền Ca kia chết chưa? Ba người chúng ta rất quan tâm người bạn cũ này a, sớm tối đầu bạc, nháy mắt cạn sinh, không còn mấy ngày vùng vẫy giành sự sống a.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status