Ta là chí tôn

Chương 986: Huynh đệ khiêm nhượng


Tống Trường Cung cùng Lý Nhất Tâm cùng hành lễ với hai người Vạn Thanh Lưu.

Trong lòng hai người cũng hiểu đây nào không phải khiêm nhượng, rõ ràng chính là khiêm nhượng, còn là nhượng chính tính mệnh bản thân mình. Mặc dù xét kỹ ra không tới phiên hai người bọn họ, nhưng chỉ cần bọn họ có chút ý xấu, chặng đường vạn dặm trước đó hai huynh đệ mình chắc đã chết tới không biết bao nhiêu lần, còn bọn họ sẽ nhận được sinh linh chi khí, loại trừ đại nạn thọ nguyên gần trong gang tấc.

Lại dựa theo tu vi thân phận thực lực hai người, bên Thương Minh cho dù có muốn truy cứu cũng phải dựa theo tình thế mà bỏ qua!

Giờ khắc này, tình cảnh này, phần thâm tình này lời nói chẳng đủ mô tả, chỉ có thể khắc sâu trong tâm khảm, không bao giờ dám quên!

- Huynh đệ, mau mở phong ấn, sử dụng sinh linh chi khí đi.

Tống Trường Cung đứng thẳng người nhìn Lý Nhất Tâm.

- Đại ca, huynh đệ huynh đệ, huynh trước đệ sau, tiểu đệ bất luận thế nào cũng không thể là người đầu tiên, kính mời đại ca tới trước mới hợp tình hợp lý.

Thái dộ Lý Nhất Tâm cực kỳ kiên quyết.

Tống Trường Cung điềm nhiên nói:

- Huynh đệ chúng ta kết nghĩa từ xưa, đến nay đã trải qua vô số chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ, tất cả đều do ta quyết định! Có lúc nào do ngươi làm chủ? Ta bảo ngươi dùng thì ngươi dùng đi! Chẳng lẽ ngươi còn định trái lời vi huynh?

Lý Nhất Tâm cười ha hả nói:

- Huynh đệ với nhau sao phải phân biệt? Đại ca, ta làm theo ý ngươi cả đời rồi, làm đến phát mệt rồi, hôm nay kháng lệnh một lần đã sao?

Tống Trường Cung nghiêm nghị nói:

- Nếu ngươi không lập tức sử dụng, ta lập tức tự tuyệt tại chỗ, ngươi nói xem ta có dám không?

Đám người cùng chấn động, sắc mặt trầm tĩnh.

Lý Nhất Tâm vẫn lạnh lùng thong dong nói:

- Nếu ngươi không dùng ta cũng không cần, cùng lắm hai huynh đệ chúng ta cùng lên đường, cùng xuống U Minh, há chẳng hợp với lời thề kết bái hay sao. Không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, chỉ nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm!

Mái tóc bạc trắng của Tống Trường Cung run lên lẩy bẩy, hắn thở hồn hển nói:

- Ngươi muốn ta tức chết à? Ta để ngươi dùng trước, còn thừa cho ta, sao ngươi lại cứng đầu như vậy?

Lý Nhất Tâm cười ha hả nói:

- Đại ca, tiểu đệ ta nhỏ hơn ngươi tới ba tuổi, ta còn thời gian.

Tống Trường Cung chán nản, hai huynh đệ kết giao từ thuở tóc còn để chỏm, tu vi tưởng đương, tuổi tác cũng tương đương, hai người tu vi đều là Thánh Tôn, được hưởng thọ nguyên hai vạn năm, chênh lệch ba năm… đâu phải chênh lệch!

Hai người cãi nhau không thôi, đám người Lãng Phiên Thiên Phong Quá Hải bên cạnh càng rung động.

Nhị lão ro ràng đã sắp tuổi tận thọ cùng, tính mạng lúc nào cũng như ngàn cân treo sợi tóc, thế nhưng khi đối mặt với dụ hoặc sinh tử như thế vẫn cố gắng nhường cơ hội này lại cho đối phương!

Lãng Phiên Thiên hít một hơi dài nói:

- Hai vị cung phụng không cần như vậy, khi ta tới, minh chủ đã bí mật cho ta một chút thiên tài địa bảo, trịnh trọng nói rằng… Nếu sinh linh chi khí là thật không phải giả, hiệu dụng như thần, đương nhiên phải tiếp tục thể hiện thành ý bổn minh, lại nhờ Vân huynh đệ đi vào một chuyến.

Tống Trường Cung cùng Lý Nhất Tâm nhìn nhau, gương mặt đầy nếp nhăn của Tống Trường Cung cười nói:

- Huynh đệ, ngươi còn lo lắng gì nữa? Không tranh thủ thời gian dùng đi!

Lý Nhất Tâm cũng vui mừng cười:

- Đúng vậy đúng vậy, đại ca, ngươi thật sự không cần lo lắng cho ta nữa?

Hai người này không ngờ vẫn nhường nhau không ai chịu dùng trước!

- Nếu ta dùng sinh linh chi khí này, vạn nhất huynh đệ ta không còn mà dùng, cho dù sinh cơ phục hồi, thọ nguyên gia tăng cũng đâu để làm gì?

Trong lòng hai người cùng nghĩ vậy.

Vốn dĩ thấy Vạn Thanh Lưu cùng Bạch Ngọc Tỷ chủ động rút lui, Vân Dương đã rất xúc động. Giờ chứng kiến tình huynh đệ của hai lão nhân, gắn bó với nhau sinh tử không rời, cho dù dụ hoặc lớn nhất thiên địa ngay trước mặt vẫn không hề lay chuyển, trong lòng hắn vốn đã ngập tràn xúc động, vội vàng ngắt lời:

- Hai vị tiền bối không cần ngươi nhường ta ta nhường ngươi như vậy, lãng phí thời gian. Theo vãn bối thấy, phần sinh linh chi khí thứ hai chắc chắn có hy vọng!

- Làm sao mà biết được? Vân huynh đệ nói chắc như đinh đóng cột thế, ắt có nguyên nhân?

Đám người Lãng Phiên Thiên, Phong Quá Hải cùng hỏi.

- Vãn bối đã nhiều làn tiến vào Linh Chi Mộ Địa này, mặc dù hiểu biết tình hình bên trong mộ địa chỉ có hạn nhưng dẫu sao vẫn có chút hiểu biết. Như lần đầu vãn bối tiến vào nhận được công pháp tu hành cùng pháp môn mở ra mộ địa. Lần thứ hai tiến vào bắt đầu quá trình lấy vật đổi vật, lúc đầu chỉ lấy được một chút linh tài bảo dược phụ trợ tu vi… Tình huống này kéo dài khá lâu, thẳng tới một lần đi vào, bảo vật đổi thành Tử Cực Thiên Tinh. Tiếp đó vãn bối tu hành có thành tựu, đạt tới cực hạn của vị diện nguyên bản, mộ địa vị tiền bối kia ẩn tu đầu đưa ra yêu cầu thiên tài địa bảo cùng kỳ kim dị thiết cao cấp hơn, đây cũng là nguyên nhân vãn bối hóa thân thành Không Cướp Trời cùng hợp tác với quý minh. Giờ nghĩ lại, Tử Cực Thiên Tinh là trân phẩm khó gặp đương thời nhưng tại Tử Cực Thiên Tinh cũng chỉ là thứ khá trân quý mà thôi, tuyệt đối không phải hiếm có. Nếu không ngày đó tiền bối kia cũng không lập tức cho ta hơn trăm viên Tử Cực Thiên Tinh …

Phong Quá Hải nghe vậy giạt mình, chen lời nói:

- Cái gì? Ngươi còn có hơn trăm viên Tử Cực Thiên Tinh?

Vân Dương lắc đầu:

- Đó là lúc trước khi ta đột phá bình cảnh đăng lâm Huyền Hoàng giới. Lúc đó tu vi ta từng lâm vào giai đoạn đình trệ ngắn ngủi, vị tiền bối ẩn tu kia thấy ta tu vi trì trệ không tiến triển, việc thu thập linh tài dị bảo không tốt, bèn cho ta một mạch cả trăm viên Tử Cực Thiên Tinh, để ta tu luyện, tu vi tăng vọt, vượt qua cực hạn vị diện, phi thăng lên Huyền Hoàng giới…

Đám người Lãng Phiên Thiên nghe vậy giật mình, Vân Dương tuổi còn nhỏ, chỉ mới hơn 20 đã đạt tới cấp độ Thánh Giả, nếu xuất thân bản thổ Huyền Hoàng giới lại có chút lai lịch bối cảnh còn hiểu được. Thế nhưng sự thực chẳng qua chỉ là khách phi thăng từ hạ giới, tiến độ như vậy quả kinh khủng, giờ nghe lại trải nghiệm tu hành của hắn cũng dần lý giải.

Lãng Phiên Thiên ngắt lời nói:

- Vân huynh đệ, chúng ta mặc dù cũng rất hứng thú với quá trình tu hành của ngươi, nhưng lúc mấu chốt này thật sự không có tâm tình nghe kể. Ngươi có thể nói thẳng chuyện chính được không?

Vân Dương cười ha hả nói:

- Tới chuyện chính ngay đây, ta đang định nói đến mà. Tử Cực Thiên Tinh vốn là bảo vật tốt nhất mà Linh Chi Mộ Địa cung cấp, nhưng lúc này xuất hiện sinh linh chi khí, e rằng Tử Cực Thiên Tinh đã bị hạ thấp, cũng e rằng không còn phần sinh linh chi khí thứ hai. Thế nhuwg chư vị còn ít tiếp xúc với Linh Chi Mộ Địa, không biết vị tiền bối ẩn tu trong mộ địa chỉ muốn trao đổi linh tài kỳ kim, ai tới cũng không cự tuyệt, càng nhiều càng tốt. Tin rằng cho dù không nhiều như Tử Cực Thiên Tinh nhưng dẫu sao cũng còn mấy lần.

Vân Dương lạnh lùng nói:

- Theo hiểu biết của ta đối với linh mộ, lần này chỉ vừa mới xuất hiên sinh linh chi khí… chí ít lần tiếp theo vẫn có… Khả năng này ít nhất cũng phải chín thành. So với dậm chân tại chỗ chẳng bằng thử nghiệm, việc do người làm, đừng lo không đâu.

Đám người trầm tư.

Ánh mắt Vạn Thanh Lưu cùng Bạch Ngọc Tỷ bừng sáng, cùng lộ vẻ vui mừng, cũng âm thầm thở phào.

Phẩm đức cao là một chuyện, khiêm nhượng độ lượng rộng rãi cung là một chuyện, nhưng đã có cơ hội sống sót, ai lại muốn chết?

Lý Nhất Tâm cười ha hả đứng dậy nói:

- Được, ta ra ngoài hộ pháp cho ca ca, chờ cơ hội lần sau.

Đám người cùng khuyên bảo một hồi, Tct1 rốt cuộc thở dài một tiếng, nhìn ra ngoài cửa với vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tức tối nói:

- Nếu vạn nhất không có… lão phu sẽ hối tiếc cả đời, ôm hận mà chết!

Lãng Phiên Thiên nghiêm mặt nói:

- Xin Tống tiền bối yên tâm, lời của Vân huynh đệ đã như vậy ắt có lòng tin. Nếu hy vọng đã ngay phía trước, Thương Minh có táng gia bại sản cũng sẽ đưa Vân huynh đệ vào lần nữa, mãi đến lúc… thu hoạch đầy đủ sinh linh chi khí mới thôi!

Hắn dùng một chút rồi nói:

- Đây cũng là điều minh chủ đại nhân đã sớm ưng thuận, hứa hẹn!

Tống Trường Cung thở dài một tiếng, đã thấy Vân Dương ngồi xuống trước mặt hắn.

Lúc này Vân Dương không đủ tu vi để sánh với những người này, nhưng hắn ở lâu với Lục Lục như vậy, đã cực kỳ mẫn cảm với chấn động sinh mệnh. Trong số những người trước mắt quả thật Tống Trường Cung là yếu nhất, khí tức sinh mệnh đã yếu tới gần như không có. Lý Nhất Tâm đương nhiên cũng yếu, nhưng vẫn khá hơn Tống Trường Cung một chút.

Vân Dương vui lòng để hắn sử dụng sinh linh chi khí, đồngt hời cũng cảm phục tình nghĩa hai huynh đệ này. Rõ ràng sinh cơ ngay phía trước, hai ông lão vẫn không ngừng nhường nhịn lẫn nhau, tình nguyện để bản thân chịu chết...

Tống Trường Cung đặt tay lên cánh tay Vân Dương, dùng thần thức bản thân bao trùm lên phong ấn.

Thần thức phát động, kết nối cùng thần thức phong ấn trên cánh tay. Vân Dương cũng đồng thời khởi động lực lượng thần thức, luồng sinh linh chi khí chậm rãi vận chuyển từ trong cánh tay ra ngoài.

Mọi người đứng bên quan sát, chỉ thấy thân thể Tống Trường Cung đột nhiên chấn động, gương mặt già nua đỏ ửng như đang kích động.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status