Ta là một gốc cây đào hoa

Chương 17


Editor: Tiểu Ly Ly

Trong triều bất ngờ thay đổi như thế nào, Nhiếp Trường Hoan không thể nào biết được, đã hai tháng nàng không có lệnh truyền tiến cung, mà sau khi Nhiếp Giác khôi phục ngoi vị Thái Tử, Ôn Nhược Cẩn cũng nhàn rỗi hơn nhiều.

Ngoài thành, núi Uyên Ương là chỗ tốt để đi đạp thanh*, núi không cao, Ôn Nhược Cẩn lôi kéo Nhiếp Trường Hoan tới đạp thanh.

Đi đạp thanh: đi chơi trong tiết thanh minh.

Đầu xuân hoa nở, cảnh xuân hòa hợp, trên núi cây cối thay đổi một màu xanh, tươi mới như giọt nước.

Nhiếp Trường Hoan ở nhà buồn bực lâu ngày như vậy, chân đã sớm khỏi, lúc này nghe trong núi có mùi hoa thoang thoảng, trong lòng rốt cuộc cũng thả lỏng không ít.

Không chọn đường lớn, hai người đi dọc theo con đường hẹp quanh co ở chân núi chậm rãi từ từ đi lên.

Đi đến nửa đường, toàn thân ra mồ hôi mỏng, Nhiếp Trường Hoan cởi kiện áo ngoài, thở hổn hển tiếp tục bò lên trên. Ôn Nhược Cẩn theo ở phía sau, trong tay cầm áo của Nhiếp Trường Hoan, khí định thần nhàn*.

Khí định thần nhàn*: Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã

Đi tiếp phía sau, thật sự thể lực chống đỡ hết nổi, Nhiếp Trường Hoan tìm tảng đá, tùy tiện đặt mông ngồi xuống. Ôn Nhược Cẩn muốn dùng y phục làm đệm lót cho nàng, kết quả vừa mới vươn tay, liền chạm vào cái đinh mềm.

Nhiếp Trường Hoan bĩu môi, nhìn hắn, “Chàng và Nhiếp Dục có bao nhiêu mưu đồ, ta có thể biết không?” Nàng vẫn tò mò, rốt cuộc một là phu quân của nàng, một là phụ thân của hắn, tuy rằng cũng không có tình cảm gì.

Ôn Nhược Cẩn đứng ở trước mặt nàng, cười cười, đẩy đầu tóc bị mồ hôi làm ướt nhẹp ở trên trán nàng ra sau: “Hoan Hoan phải biết rằng, vi phu không dám không cáo, mẫu gia của Triệu Quý Phi quá lớn, mấy năm trước Hoàng Thượng đã có ý niệm muốn rửa sạch, chỉ là không thể trực tiếp động thủ, vì thế liền diễn một vở kịch với Hoàng Hậu, giả vờ phế bỏ Hoàng Hậu và Thái Tử, sau đó cố ý để cho Triệu gia lộ ra dấu vết. Lúc trước, Triệu Quý Phi từ Giang Nam trở về, chính là nổi lên tâm tư này, Nhiếp Diễm đi ra ngoài cũng là ngụy trang, kỳ thật đã đi Giang Nam. Tóm lại, Triệu Quý Phi bị phế là kết quả tất nhiên.”

Nhiếp Trường Hoan mấp máy miệng, nhẹ giọng ừ một câu, kỳ thật trước nay nàng tự mình biết, nàng kỳ thật cũng không thông minh, mấy năm nay gian nan cầu sinh, đã là không dễ. Lúc còn nhỏ nàng từ phủ của ngoại tổ phụ đi theo mẫu thân vào trong cung, mẫu thân nói như thế nào? Nàng ngốc, tương lai sẽ chịu thiệt.

Nghỉ ngơi đủ rồi, Nhiếp Trường Hoan ngồi ở chỗ kia, vươn tay, nhìn Ôn Nhược Cẩn từ trên cao nhìn xuống, chu chu môi.

Ôn Nhược Cẩn kéo nàng, chậm rãi nắm tay nàng đi lên trên núi. Đỉnh núi Uyên Ương là một mảnh đất bằng, mặt trên hoa đào nở khắp, vốn dĩ là hoang dại, sau lại thêm người trồng trọt, lớn lớn bé bé, đan xen hợp lí..

Nhiếp Trường Hoan bước lên một cục đá, nhìn ra phía xa, hoa đào kéo dài không dứt, hoa rụng rực rỡ, nở khắp phía chân trời, trước mắt kinh diễm*.

Kinh diễm*: vẻ đẹp làm cho kinh ngạc.

Nàng chạy xuống, lôi kéo góc áo của Ôn Nhược Cẩn, nhỏ giọng lải nhải, “Trong cung hoa đào quá nhỏ, liếc mắt một cái liền có thể nhìn hết, thật là không thú vị. Không bằng hoa đào ở núi Uyên Ương này, tuy rằng không có nha hoàn chăm sóc, nhưng lại tự do hơn nhiều.”

Nói xong liền chạy vào trong rừng hoa, Ôn Nhược Cẩn trầm mặc sau một lúc lâu, đi vào, nhẹ nhàng nhặt lấy một cánh hoa rơi trên tóc của Nhiếp Trường Hoan.

Xem nàng an tĩnh chờ làm xong, một dáng vẻ ngoan ngoãn, Ôn Nhược Cẩn nhịn không được duỗi hai tay ôm lấy nàng, đầu tiên là nhẹ nhàng, thấy nàng không có phản kháng, sau đó tăng thêm sức lực mà ôm chặt.

“Hoan Hoan có nghĩ tới sẽ rời khỏi Thịnh Đô không, đi đến nơi khác sinh hoạt?” Nhiếp Trường Hoan mặc cho hắn ôm, nghe hắn nói chuyện, lồng ngực hơi hơi chấn động, dừng ở trong lỗ tai nàng, dường như sắp choáng váng.

Nhiếp Trường Hoan gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu, hắn là Thừa tướng của một quốc gia, nàng là công chúa, muốn tùy ý sinh sống, rất khó.

Ôn Nhược Cẩn nhìn ra băn khoăn của nàng, nhẹ nhàng ra tiếng: “Không cần suy xét nhân tố bên ngoài, chỉ nghe âm thanh của lòng mình.”

“Muốn, bầu trời của Thịnh Đô quá nhỏ.” Nhiếp Trường Hoan ở trong lòng ngực hắn, khó chịu ngột ngạt trả lời. Nếu có thể đi, tự nhiên rất tốt, Thịnh Đô và nàng, không có gì vướng bận. Tháng trước, ngoại tổ phụ đã sớm về hưu, Nhiếp Dục giữ lại không thành, liền đồng ý ngay tại chỗ, cũng là chuyện mấy ngày này, một nhà ngoại tổ phụ liền phải trở về Xương Châu, chỉ để lại phu thê Lâm Thù Hàn còn nhậm chức ở trong kinh.

“Nhưng mà, chàng là Thừa tướng.” Nhiếp Trường Hoan nói thêm, dưới một người trên vạn người, thử hỏi có ai có thể dễ dàng từ bỏ quyền thế to lớn này. Nàng sợ, sợ hắn chỉ là tạm thời cao hứng, sợ hắn hối hận về sau.

“Giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, là cử chỉ sáng suốt. Huống hồ ta chưa bao giờ tham luyến địa vị cao, trong triều đình đã được thanh trừ, Hoàng Thượng chỉ biết đề bạt người mới, một lần nữa thanh trừ một phen, ta lưu lại, vô ích.”

Sau khi trờ về từ núi Uyên Ương, Ôn Nhược Cẩn lập tức tiến cung yết kiến Nhiếp Dục, Nhiếp Dục quả thật giật mình, qua hồi lâu vẫn là đồng ý. Hiện tại hết thảy triều đình đều đi theo phương hướng tốt, người tài ba chí sĩ dũng mãnh vào triều đình, tuy rằng không địch lại Ôn Nhược Cẩn, người mới cũng có thể thuận thế trở thành nhân tài.

Đêm trước khi rời đi, Nhiếp Dục triệu kiến Nhiếp Trường Hoan, đèn cung đình Trường Minh, nội điện to lớn, ánh đèn lay động, lại không thấy sinh khí.

Nhiếp Dục đứng ở dưới đèn thưởng thức tranh vẽ, cửa gỗ mở ra, Nhiếp Trường Hoan thu ô che, mang một thân hơi ẩm vào tới.

Trong cung tuy rằng thắp đèn, nhưng cũng không chịu nổi đêm tối xâm nhập, trong ánh nến mờ nhạt, Nhiếp Trường Hoan một thân y phục mùa xuân hồng chu sa, cầm dù giấy màu lục đậm, thướt tha yểu điệu.

Nhiếp Dục quay đầu, dường như nhìn thấy Lâm Vi Như năm đó, ngây ngô sạch sẽ, mặt mày mang theo ý cười, từng bước một đi đến trước mặt hắn.

Ngây người một lúc, Nhiếp Trường Hoan đã cúi người hành lễ, âm thanh trong suốt truyền đến, đánh vỡ suy nghĩ của hắn, Nhiếp Dục từ hồi ức tỉnh lại, hô câu bình thân, không nói thêm gì nữa.

Ngoài phòng mưa rơi lớn dần, thỉnh thoảng sấm sét nổ vang, nước mưa từ gạch ngói hội tụ sau đó ào ào rơi xuống.

Một tiếng sấm sét nổ tung, giống như ở bên tai, Nhiếp Trường Hoan đã rời đi, Nhiếp Dục nhìn bức tranh sơn thủy trước mắt, lại không còn tâm tư.

“Ngươi tính toán đi nơi nào sinh sống?”

“Không biết, trước đến Giang Nam nhìn xem.”

“Còn có thể hồi kinh sao?”

“Sẽ không.”

……

Ngẫm lại đối thoại của hắn và Nhiếp Trường Hoan, không lưu loát, không nghĩ tới phụ thân và nữ nhi, lại giống như người xa lạ, đối mặt thân phận, không thể không ứng phó một chút.

Chính là loại tình huống này như thế nào sinh ra? Trước nay đều là hắn một mình làm thành, là hắn tự tay chặt đứt tình cảm phụ tử.

Bắt đầu từ mười bảy năm trước, hắn liền từ bỏ. Hắn từ bỏ Lâm Vi Như, ngược lại lựa chọn của hắn mà nói lại càng có lợi củng cố cho địa vị Triệu gia, hắn vô cùng sai lầm

Chính là mỗi lần đêm khuya nằm mộng hồi tưởng, hắn chưa bao giờ dám thừa nhận.

Mãnh liệt ho khan đánh vỡ suy nghĩ của hắn, Nhiếp Dục móc khăn tay ra, che ở ngoài miệng, sau một lúc lâu, khăn dính máu đỏ tươi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status