Ta là pokemon (Pokemon đấu la)

Chương 31: Trở về



Cả nhóm Sử Lai Khắc đều lo lắng sốt ruột nhìn Đường Tam... hiện giờ tình trạng của hắn không được ổn sau khi hấp thụ hồn hoàn của Nhân Diện ma chu... Ban đầu là vụ Tiểu Vũ bị Thái thản cự viên đem đi, Tiểu Vi thì liều mình bám theo, cả hai không rõ tung tích... việc này kích thích Đường Tam rất lớn. Hắn liều mạng bám theo tung tích của Thái Thản cự viên... bất ngờ gặp Nhân Diện ma chu rồi kế tiếp là hắn cùng đồng học tương ngộ Mạnh Y Nhiên cùng với Long Công Xà Bà giành hồn hoàn. Nói chung là xảy ra rất nhiều chuyện từ sau khi Bạch Li bám theo con tinh tinh...

Đới Mộc Bạch nhìn Đường Tam hấp thụ hồn hoàn, lo lắng hướng Triệu Vô Cực thấp giọng hỏi: "Triệu sư phụ, nếu cứ tiếp tục như vậy, Đường Tam sợ rằng sẽ có nguy hiểm"

Triệu Vô Cực đồng dạng cau mày "Ta biết, nhưng là... bây giờ không thể dừng hắn lại, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Bây giờ chỉ có thể đứng nhìn lực ý chí của hắn... hồn hoàn này chứa rất nhiều năng lượng, hẳn là hắn có thể hấp thu được. Chỉ là trạng thái thân thể hắn bây giờ không phải tốt nhất, mà năng lượng trong hồn hoàn của Nhân diện ma chu lại vô cùng bạo lệ, nên mới xảy ra tình huống này... Hy vọng Đường Tam có thể qua cửa, nếu không..." Bây giờ điều hắn có thể làm là hy vọng đệ tử hắn thành công...

Năng lượng không ngừng ba động mạnh mẽ hơn xung quanh Đường Tam, huyết vụ quanh người hắn đã trở nên ngày càng rõ ràng. Trong màn huyết vụ, thậm chí còn có mùi tanh nhàn nhạt toát ra... không biết có phải là tạp chất vẫn còn trong cơ thể Đường Tam hay là độc tố của Nhân diện ma chu hay không nữa... Đang lúc mọi người như ngồi trên đống lửa, đột nhiên có tiếng bước chân nhè nhẹ khiến Triệu Vô Cực chú ý

"Người nào?!" Triệu Vô Cực ánh mắt lạnh như băng nhìn về hướng đó, hồn lực ngay lập tức đề tụ. Lúc này Đường Tam đã tới thời khắc mấu chốt, Triệu lão sư quyết không cho phép bất luận kẻ nào hay hồn thú nào quấy rầy đến học sinh hắn.

"Triệu sư phụ" Một thân ảnh nhỏ nhắn từ trong rừng cây chạy ra. Nhìn thấy nàng, không chỉ là Triệu Vô Cực sửng sốt, những người khác cũng không khỏi ngẩn ngơ... vì người từ trong rừng cây chạy ra không phải ai xa lạ chính là Tiểu Vũ. Nàng nhìn qua có chút chật vật, quần áo có nhiều chỗ hỏng, tóc bím bò cạp của nàng thì rối bù lên. Trừ những việc đó ra thì nàng không sao, có điều... chỉ có mình nàng quay lại, không có tiểu thú nào đó...

Sau khi hiểu được tình huống, đồng thời giải thích với mọi người là sau khi bị Thái Thản cự viên bắt đi thì nàng nghe thấy tiếng bò rống, con tinh tinh nghe được thì phân vân một chút rồi đem nàng ném sang một bên, sau đó bỏ chạy rồi rống một tiếng khiến nàng ngất đi... sự việc sau đó là Tiểu Vũ tỉnh lại thấy khá nhiều hồn thú cũng bị ngất. Thế là nàng tìm một con hồn thú thích hợp cho bản thân, lấy hồn hoàn rồi tìm đường quay về... đã dựng lên kịch bản rất tốt, và tất nhiên mọi người đều tin... có điều nàng không ngờ rằng Đường Tam liều mình hấp thụ vượt cấp để cứu nàng với Tiểu Vi... mà điều nàng kinh hãi nhất là Tiểu Vi liều lĩnh bám theo nàng với Nhị Minh tức Thái Thản cự viên. Mà nàng với Nhị Minh không hề hay biết, còn tệ hơn là lúc Nhị Minh đưa nàng trở về không hề thấy Tiểu Vi... nàng nên làm gì bây giờ? 

...

Nhắc tới Bạch Li thì hiện giờ cô đang cố gắng theo hướng dẫn của hệ thống mà tìm đường đến nhóm Sử Lai Khắc... bình thường thì không có gì rồi, vấn đề ở đây là cô bị trật chân... cũng khó khăn lắm a... nhờ có Quick attack thì cũng đỡ phần nào... nhưng cũng khó quá rồi (TTvTT) 

Đi mãi, đi mãi không biết bao giờ mới tới... không hề có dấu hiệu là sắp tới hay gì cả, nhưng cô vẫn tiến tới với một niềm tin không rõ từ đâu mà có... cứ như vậy mà không hề hay biết có cặp mắt vàng lạnh lùng theo dõi cô... cho đến khi có chướng ngại khổng lồ xuất hiện trước mắt cô... phải... chướng ngại khổng lồ... một thân cây đại thụ nằm giữa đường, rêu với thực vật đã bám trên thân cây chứng tỏ cái cây này bị gãy từ lâu lắm rồi. Vấn đề không phải chỗ đó a! Cô nên đi vòng hay trèo qua đây?! Chân cô bị thương, nếu trèo qua sẽ gặp khó khăn... mà nếu đi vòng thì lại rất tốn thời gian... Cắn răng suy nghĩ... cô quyết định là... trèo qua! 

Bình thường thì đối với cô rất dễ... nhưng trong tình huống hôm nay thì... cô phải gắng sức lắm mới trèo lên được. Mà ai ngờ rằng khi trèo lên tới nơi, chưa kịp tìm cách xuống thì cô bị trượt chân và té xuống a?! Té thì té đi... nhưng bị té đụng đầu, u một cục rồi ngất đi thì mới là tệ cực kì. Cô ngất đi... nếu có thể dùng anime hình dung thì đôi mắt cô hiên giờ biến thành hai vòng xoáy... 

Bóng đen tiếp cận cô... hắn lạnh nhạt nhìn cô một lúc... không ai biết được hắn nghĩ gì rồi quay đi. Lúc Dạ Lãnh Thiên quay người đi thì có vầng sáng xanh nhạt, hơi khó phát hiện được... vầng sáng xanh ấy bọc riêng Bạch Li với Dạ Lãnh Thiên... Cùng lúc vầng sáng xuất hiện thì cả người cô từ từ được nhấc lên không trung rồi bay theo Dạ Lãnh Thiên. Nếu Bạch Li mà tỉnh tất nhiên cô sẽ nhận ra đây là có chuyện gì, hắn dùng chiêu Psychic của hệ tâm linh_Psychic lên người cô, mà hiện giờ cô không biết gì cả vì cô bị đập đầu ngất rồi (==") 

Còn đối với Dạ Lãnh Thiên mà nói thì những chiêu thức dành cho Pokemon này chẳng khác gì mấy với những chiêu thức mà hắn biết, chỉ là tên hơi khác thôi... hắn xuống đây là đền bù cho cô... đền bù của hắn là hướng dẫn với giúp đỡ cô tu luyện... Ban đầu hắn cũng chỉ định đưa cho cô hướng dẫn tu luyện thông qua hệ thống mà ca ca hắn tạo ra, nhưng việc này bị bát bỏ ngay lập tức khi Dạ Hàn Phong nói rằng "Đã đền bù hướng dẫn thì phải tận tay hướng dẫn mới tỏ ra thành ý đền bù, nên đệ hãy đích thân xuống hướng dẫn với kèm cặp đi" Vị Tiên Đế nào đó vừa nói vừa cười... nụ cười rất hiền từ... Dạ Lãnh Thiên vừa đi vừa nhớ lại mà áp suất không khí xung quanh hắn càng ngày càng có xu hướng giảm xuống... 

...

Mọi việc đối với nhóm Đường Tam bây giờ thì tạm ổn định lại, Tiểu Vũ trở về khiến cho Đường Tam thở phào nhẹ nhõm, giảm xuống một nửa sự nặng trĩu cùng lo lắng trong lòng. Bây giờ chỉ còn Tiểu Vi, hiện giờ hồn lực hắn khôi phục hoàn toàn, không những vậy hắn hiện giờ là Hồn Tôn cấp 31... đối với tám cái chu thối hắn thu hồi ở lưng hãy để sau. Có Tiểu Vũ ở đây thì ít ra hắn còn có lý trí bình tĩnh lại mà tìm cách kiếm Tiểu Vi, Đường Tam nhìn qua Triệu Vô Cực... hắn có ý định xin Triệu lão sư cho phép hắn tìm Tiểu Vi. Hắn cũng tính đến trường hợp Triệu Vô Cực không đồng ý thì một mình hắn sẽ đi tìm...

Tâm trạng Tiểu Vũ lúc này áy náy với lo lắng vô cùng, nàng biết với tính cách của Đường Tam thì thế nào hắn cũng sẽ đi tìm Tiểu Vi. Nếu hắn đi tìm Tiểu Vi thì nàng sẽ bồi theo hắn, ít ra nàng đi theo thì sẽ không sợ lạc đường, dù gì đây cũng là nhà của nàng...

Triệu Vô Cực nhìn Đường Tam, cũng có dự cảm là tên học trò này sẽ xin phép hắn tìm tiểu thú... qua mấy ngày săn hồn hoàn thì Triệu Vô Cực cũng hiểu được Tiểu Vi với Tiểu Vũ đều rất quan trọng với Đường Tam. Nếu trong tình huống bình thường thì hắn có lẽ sẽ đồng ý, nhưng đã xảy ra nhiều chuyện, tuy cũng có chút lo cho thành viên duy nhất không là nhân loại trong nhóm... nhưng hắn còn có trách nhiệm của một lão sư, hắn không thể để học trò của mình gặp nguy hiểm... Nếu Đường Tam mà định một mình đi tìm Tiểu Vi thì Triệu lão sư hắn cho dù có dùng bạo lực cũng phải lôi con nhím này về cùng với nhóm!

Mà trước khi bất kì ai nói gì thì mọi người đều đột nhiên rùng mình, có một loại áp lực đè nén bọn họ. Mọi người lập tức cảnh giác lên, tất cả đều xuất ra vũ hồn của bản thân, các cơ bắp và giác quan đều căng ra... chuẩn bị phản ứng cho mọi tình huống... khi cả nhóm tìm được nguồn gốc của áp lực thì kinh ngạc. Trước mắt bọn họ là một con hồn thú đẹp một cách kỳ lạ... nó có đôi tai nhọn dài có nét khá giống tai thỏ, toàn thân là lông đen tuyền với một vài hoa văn hình oval màu xanh dương, cặp mắt vàng vương giả lạnh lùng nhìn bọn họ... Con hồn thú này nhìn có vẻ hơn được một trăm năm... nó có vẻ đẹp kỳ lạ vô cùng, nếu có so sánh thì họ sẽ nói con hồn thú này có vẻ đẹp cao quý lạnh lùng của màn đêm. Mà đó không phải là nhận xét hiện giờ của mọi người... vừa nhìn thấy và kinh ngạc qua đi... tất cả đều đề phòng nhìn hồn thú trước mắt 

"Nó xuất hiện từ khi nào mà Triệu lão sư/ hắn không biết?" Đây đều là tiếng lòng của mọi người

Con vật này xuất hiện lúc nào không ai hay biết, nó đứng đó được bao lâu rồi? Kể cả Hồn Thánh như Triệu Vô Cực cũng không cảm thấy được sự hiện diên của nó mãi cho đến khi nó phát uy áp. Nghĩ đến đây thôi cũng đủ cho mọi người đề phòng cùng cảnh giác lên... chưa kể đến uy áp nó phát ra cộng thêm tràng khí lạnh... tuy không cuồng dã như Thái thản cự viên... uy áp này rất lặng lẽ, rất tự nhiên, nó không quá rõ ràng nhưng họ vẫn cảm nhận được nguy hiểm...

Tâm trạng của Dạ Lãnh Thiên không được tốt lắm sau khi hồi ức lại những gì Tiên Đế nói, cộng thêm vài lời hùa theo của tên Mộc Thanh Dương nên tâm tình của hắn triệt để xuống dốc. Uy áp cứ thế mà trào ra lúc nào không hay, khi tìm được nhóm Đường Tam rồi hắn cũng lười thu liễm mình lại, chỉ lạnh lùng nhìn đám người lạ đó...

Cả nhóm căng thẳng nhìn con vật bề ngoài không có vẻ nguy hiểm lắm... khi thấy nó tiến về phía họ thì dây thần kinh đã căng như dây đàn của nhóm bây giờ có xu hướng muốn đứt rồi... Dạ Lãnh Thiên nhẹ nhàng bước từng bước về phía nhóm Sử Lai Khắc cho đến một khoảng cách nhất định thì dừng lại. Hắn nhìn bọn họ một chút sau đó cả người phát ra vầng sáng xanh, sau đó mặc kệ cái nhóm nào đó đang căng thẳng thủ thế tấn công... hắn ngước nhìn về phía sau mình...

Khi nhìn thấy Dạ Lãnh Thiên phát ra ánh sáng xanh, mọi người đều thủ thế đề phòng, cho dù hơi khó hiểu vì sao hắn nghiêng đầu nhìn phía sau nhưng họ vẫn đề phòng và khi thấy bụi cây sau lưng hắn phát ra tiếng xào xoạt thì cả nhóm càng cẩn thận hơn... cho đến khi thấy vật thể được vầng sáng xanh bao bọc giống Dạ Lãnh Thiên bay ra từ bụi cây, thì bọn họ đều trợn mắt kinh ngạc nhìn thấy tiểu thú lông nâu quen không thể quen hơn...

"Tiểu Vi?!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status