Ta ở Đại Lý tự làm sủng vật

Chương 123: Đến đây đi nhị gia, chúng ta cùng tính sổ


Nhị thiếu gia dậy rất sớm.

Nghĩ tới việc ba ngày nữa Ngũ tiểu thư sẽ vào phủ, trong lòng hắn lại cảm thấy khẩn trương cùng hưng phấn, chuyện không tìm được chức quan đã bị hắn vứt ra phía sau.

Sau khi dùng điểm tâm xong, hắn liền tới thỉnh an lão Hầu gia.

Tuy rằng gây ra chuyện không ra gì, nhưng nhị thiếu gia chung quy vẫn là con của Hầu gia, Hầu gia tuy nhìn hắn không vừa mắt, nhưng cũng không thể không bỏ qua.

Bên người hắn chỉ có hai người con trai này, trước kia hắn còn có thể khống chế Thanh Mặc Nhan, nhưng gần đây hắn cảm nhận được, tính tình của Thanh Mặc Nhan càng ngày càng khó lắm bắt, hơi có cảm giác như đang thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.

Cho nên thứ hắn có thể nắm chắc bây giờ, chỉ có mỗi mình tiểu nhi tử.

Nghĩ tới khi Ngũ tiểu thư vào phủ, đầu óc hắn có thể sẽ được thả lỏng hơn chút, đến lúc đó chỉ cần chuẩn bị ít tiền, rồi giúp hắn tìm một chức quan, cũng đỡ tốn chi tiêu mỗi ngày trong phủ.

Nhị thiếu gia nói với hắn muốn mua thêm một ít đồ đạc.

Vừa nghe nói phải dùng đến tiền, sắc mặt lão Hầu gia liền đen lại.

Nhị thiếu gia kinh sợ đứng ở bên cạnh, lão Hầu gia trầm mặc mất nửa ngày, cuối cùng mới gật đầu, gọi quản gia trong phủ tới, đưa chìa khóa của nhà kho, để hắn đến đó chọn vài thứ.

Dù cho không thể mua đồ mới, nhưng có thêm đồ vật đã là tốt lắm rồi.

Nhị thiếu gia vui vẻ đi đến nhà kho.

Quản gia mở cửa nhà kho, nhị thiếu gia bận bịu nửa canh giờ, cuối cùng cũng chọn ra được vài miếng ngọc cùng với mấy bức tranh chữ.

Cao hứng phấn chấn trở về sân chính mình, từ xa nhìn thấy mấy thân hình hộ vệ cao lớn đang đứng ở trong sân của hắn, đến khi vào đến sân hai mắt hắn liền choáng váng.

Tiểu nha đầu Như Tiểu Lam đang ngồi trên bàn, hai cẳng chân lắc lư ở giữa không trung, góc váy bay lên bay lên.

Huyền Ngọc cùng với một vị tiên sinh trông coi sổ sách đang đứng ở bên người nàng, hắn ta cầm một quyển sách trong tay, chỉ huy mấy chục gã sai vặt bê đồ từ trong viện hắn ra.

"Dừng lại hết cho ta!" Nhị thiếu gia gầm lên, tiến lên đoạt lại bức tranh hoa khai phú quý từ trong tay gã sai vặt: "Đây là sân của ta, các ngươi muốn làm cái gì!"

Huyền Ngọc chắp tay nói: "Nhị gia, chúng ta cũng chỉ là phụng mệnh làm việc, trước kia ngài có mượn vài món đồ của thế tử chúng ta mà không thấy trả, vốn cũng không phải chuyện gấp gì, nhưng mà hai ngày nữa ngài phải thành hôn, sau khi có gia quyến mới trả lại mấy thứ này sẽ không khỏi làm cho Ngũ tiểu thư sinh ra hiểu lầm, cho nên tốt nhất nên trả lại vào bây giờ, đỡ cho đến lúc đó lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Sắc mặt nhị thiếu gia lúc trắng lúc xanh.

"Ta mượn đại ca thứ gì... Ta... Tại sao ta lại không nhớ..."

Như Tiểu Lam âm thầm bĩu môi, xem ra vị nhị thiếu gia này chính là bạch nhãn lang, uổng công nàng còn lo lắng sẽ làm tổn hại đến tình huynh đệ của bọn họ.

Nếu hắn đã là loại người này, kia nàng cũng không cần phải cố kị nữa.

Nhìn xung quanh, đột nhiên chỉ về phía bức tranh 《 thu vận đồ 》treo ở giữa chính phòng, giòn tan nói: " Huyền Ngọc, ta muốn có thứ kia."

Huyền Ngọc liếc mắt nhìn bức tranh, rồi phân phó một gã sai vặt: "Lấy đi."

Gã sai vặt lập tức chạy vội qua, có người chuyển một chiếc ghế đến, hắn liền đứng lên ghế để lấy bức tranh, không tốn bao nhiêu thời gian đã lấy được bức tranh xuống.

Nhị thiếu gia máu xông lên não, tiến lên kéo lấy một gã sai vặt, tát mạnh một cái: "Để ta xem các ngươi ai còn dám động đến đồ của ta!"

Gã sai vặt bị đánh, nhưng lại không hề sợ hãi, bụm mặt đi tới trước mặt Huyền Ngọc: "Ngài xem mặt của ta..."

"Không có việc gì, lát nữa trở về thế tử sẽ thưởng cho ngươi." Huyền Ngọc khinh thường nói.

Gã sai vặt nghe xong lời này, mặt mày liền trở nên hớn hở.

Thế tử trước nay ra tay rất hào phóng, bạc thưởng xuống cũng không hề ít, ai bị đánh sẽ được nhận bạc, việc này không mệt.

Nghe Huyền Ngọc nói như thế, mấy gã sai vặt khác ngược lại còn cảm thấy hâm mộ tên vừa bị đánh kia, tất cả đều nhìn về phía nhị thiếu gia cười tủm tỉm, giống như đang rất muốn được hắn đánh.

Nhị thiếu gia giơ tay lên, thế nhưng phát hiện mình đánh ai cũng thấy không thích hợp, liền đi tới trước mặt Như Tiểu Lam, chỉ tay vào nàng rồi nói với mọi người: "Các ngươi đều bị mù rồi sao, nàng rõ ràng chính là yêu quái, hiện giờ đại ca đã bị con yêu quái này mê hoặc, ngay cả tình cảm huynh đệ cũng không màng đến, các ngươi có tin ta sẽ khiến nàng hiện nguyên hình hay không?"

Nhị thiếu gia vừa nói xong đã đưa tay vào trong ống tay áo.

Sao Như Tiểu Lam có thể để cho hắn có cơ hội ra tay được, nàng kêu lên một tiếng: "Chó ngốc."

Một đạo bóng dáng màu đen từ dưới gầm bàn chạy ra, há mồm cắn vào cánh tay nhị thiếu gia.

Nhị thiếu gia bị dọa lui về phía sau, chó đen nhe răng, kéo rách một bên ống tay áo của hắn.

Một bọc giấy dầu rơi xuống mặt đất.

Chó đen quay đầu nhặt lên, chạy về phía Như Tiểu Lam, mừng rỡ phe phẩy đuôi, đem đồ vật giao vào tay nàng.

Như Tiểu Lam nhìn thứ trong tay, lại thấy tất cả mọi người xung quanh đều đang nhìn chằm chằm vào nàng, liền không kiên nhẫn phất phất tay: "Các ngươi còn thất thần cái gì, tiếp tục dọn đồ cho ta."

Huyền Ngọc khụ một tiếng, hạ lệnh nói: "Dọn tiếp!"

Hắn mới mặc kệ Như Tiểu Lam có phải yêu quái hay không.

Nhị thiếu gia bị chó cắn vào cánh tay, trên cánh tay máu chảy đầm đìa, hắn còn muốn tiến lên ngăn cản, nhưng Huyền Ngọc lại đang đứng ở trước mặt hắn, hắn biết rõ chính mình không có chút phần thắng nào.

"Các ngươi chờ đó cho ta!" Hắn xoay người trực tiếp ra khỏi sân, đi tìm phụ thân hắn.

Tiên sinh trông coi sổ sách nhìn bóng lưng nhị thiếu gia có chút lo lắng: "Như cô nương, hay là người nên tránh mặt đi, nếu lát nữa Hầu gia đến đây thì sao?"

Như Tiểu Lam lắc đầu như trống bỏi: "Thanh Mặc Nhan đã nói, phải tự mình đòi lại được đồ vật thì mới xem như là của ta, nếu đi rồi mấy thứ này sẽ không có quan hệ gì với ta nữa."

Nói xong nàng lại chỉ vào cái giá ở một bên: "Cái bình kia, còn có bộ ấm trà kia nữa... Chính là bức tranh hoa mai đó... Còn có sáu con sư tử nhỏ bằng ngọc ở trên..."

Như Tiểu Lam dứt khoát đứng lên trên bàn, hưng phấn vung tay múa chân.

Chó ngốc ngồi ở dưới đất kêu "gâu gâu" phụ họa cho thanh âm của nàng, cái đuôi phe phẩy đến sung sướng.

Đúng lúc này, có người thấp giọng nhắc nhở: "Hầu gia tới."

Như Tiểu Lam giống như không nghe thấy, nhận lấy ngọc sư tử đưa lên trước mặt thưởng thức.

Lão Hầu gia mang theo mười tên tôi tớ vào sân, cánh tay nhị thiếu gia vẫn còn chảy máu, vẻ mặt ủy khuất.

"Mấy tên nô tài các ngươi thật to gan, đến ngay cả chủ tử cũng không để vào mắt." Hầu gia tức giận quát lớn.

Nhóm gã sai vặt không coi ai ra gì, tiếp tục chuyển đồ từ trong phòng ra, Như Tiểu Lam ngồi ở trên bàn chơi đùa ngọc sư tử, đến ngay cả chó đen cũng ngây ngốc duỗi đầu lưỡi ra, ánh mắt cực kỳ vô tội.

Lão Hầu gia đứng ở nơi đó tựa như một người trong suốt, muốn phát hỏa lại không tìm được người.

"Còn không phải là mượn chút tiền từ chỗ nghịch tử kia thôi sao? Cần gì phải lấy hết đồ!" Lão Hầu gia cả giận nói.

Ba ngày sau Ngũ tiểu thư sẽ vào phủ, mà đồ trong sân lại bị chuyển đi hết, đến lúc đó Ngũ phủ sẽ khó tránh khỏi không sinh ra ý khinh thường, hắn còn tính toán muốn dùng đồ cưới của Ngũ tiểu thư để đi xin một chức quan cho con trai hắn đây.

Huyền Ngọc bất đắc dĩ nói: "Chúng ta cũng không muốn mang hết đồ đi, chỉ tại trong tay nhị thiếu gia hắn không có bạc, cho nên chúng ta chỉ có thể dùng đồ vật để thay thế."

"Mang sổ sách tới đây ta xem!" Lão Hầu gia vốn định chất vấn về chuyện vết thương ở trên tay nhị thiếu gia, nhưng khi nhìn thấy sổ sách, ánh mắt hắn liền trừng lớn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status