Ta ở Đại Lý tự làm sủng vật

Chương 178: Truy tinh học viện, Lăng Tĩnh Tiêu ngươi cõng ta được không?


Sáng sớm hôm sau, Như Tiểu Lam còn buồn ngủ đã bị Thanh Mặc Nhan đưa đến Bạch Hạc học viện.

"Hết tiết ta sẽ tới đón ngươi." Thanh Mặc Nhan nghiêm túc sửa sang lại y phục cho nàng, còn búng lên trán nàng một cái.

Như Tiểu Lam ăn đau tỉnh táo lại.

"Công việc ngươi bận rộn như thế, có khi nào sẽ đến muộn hay không?" Như Tiểu Lam đáng thương hề hề nhìn hắn.

Trước kia khi nàng còn đi học, đều ở lại ký túc xá của trường.

Không phải nàng không muốn về nhà, mà do ông nội thường xuyên uống say khướt, hơn nữa nơi bọn họ ở cách trường học quá xa, mất hai giờ đi lại...

"Ngươi cảm thấy công việc quan trọng hay là ngươi quan trọng?" Thanh Mặc Nhan cố ý xụ mặt.

"Đương nhiên là công việc quan trọng." Như Tiểu Lam nghiên túc nói.

Thanh Mặc Nhan vươn ngón tay ra, Như Tiểu Lam bị dọa sợ che trán lại: "Ta nói đâu có sai, nếu công việc ngươi làm không tốt, sẽ ảnh hưởng đến mạng người."

"Ngươi cũng quá coi thường ta đi." Thanh Mặc Nhan hừ một tiếng: "Đi đi, đúng giờ ta sẽ tới đón ngươi."

Lúc này Như Tiểu Lam mới xoay người bước từng bước một vào cánh cửa Bạch Hạc học viện.

Thanh Mặc Nhan đứng ở nơi đó nhìn nàng, thẳng đến khi nàng bước vào cửa mới xoay người, chuẩn bị rời khỏi.

Phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Thanh Mặc Nhan vừa mới quay đầu lại, chỉ thấy Như Tiểu Lam nhào đến ôm lấy thắt lưng hắn, trong đôi mắt to toàn là nước mắt.

"Xảy ra chuyện gì?" Cũng không phải sinh ly tử biệt, bộ dáng nha đầu này thật sự khiến hắn bất đắc dĩ.

"Thanh Mặc Nhan, ngàn vạn lần ngươi không được quên tới đón ta a." Trên lông mi thật dài vẫn còn lưu lại một giọt nước mắt.

Nguyên bản Thanh Mặc Nhan cảm thấy rất buồn cười, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng không muốn rời xa của nàng thì lại cảm thấy trong lòng tê dại, nhịn không được sinh ra tia thương tiếc.

"Đương nhiên sẽ không quên." Thanh Mặc Nhan xoa đầu nàng: "Nếu thật sự có việc không tới được, ta cũng sẽ bảo Huyền Ngọc đến."

"Giữ lời?"

"Ân." Ngoài miệng Thanh Mặc Nhan đáp lời, nhưng đáy mắt lại xẹt qua một tia nghiền ngẫm.

Đây rõ ràng là biểu hiện không cảm thấy an toàn, hắn muốn hỏi một chút có phải trước kia nàng từng gặp qua chuyện giống như vậy hay không, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt trở lại.

Như Tiểu Lam bước chậm rì rì vào học viện.

Qua cánh cửa to thứ nhất, cánh cửa thứ hai, địa thế càng lúc càng cao, cuối cùng trước mặt xuất hiện một đạo bậc thang thật dài, nối dài đến tận đỉnh núi.

Như Tiểu Lam ngửa đầu nhìn ngây ngẩn cả người.

Ta đi, cao như thế, chừng hơn một ngàn bậc đi, này phải bò mất bao lâu mới có thể tới nơi, còn không phải mệt chết hay sao?

Nếu có người ôm đi lên thì tốt rồi.

Theo bản năng, Như Tiểu Lam nhớ tới Thanh Mặc Nhan.

Nhưng hiện tại nàng đang ở trong học viện, làm gì có chuyện sẽ có người ôm nàng đi lên.

Nhìn xung quanh, học sinh đến càng ngày càng nhiều, phần lớn đều là mười lăm, mười sáu tuổi, mười tuổi giống như nàng tựa hồ không thấy được một ai.

Tròng mắt Như Tiểu Lam chuyển động, nàng biết rõ ưu thế mình nằm ở đâu, tiểu cô nương siêu cấp đáng yêu, rất khó để người ta từ chối, chi bằng giả vờ té ngã, rồi cầu người cõng mình đi lên?

Nàng nghĩ như thế, vì vậy ở dưới bậc thang chú ý tới đám học sinh đang đi tới đi lui.

Đúng lúc này, một nam tử trẻ tuổi xuất hiện trong tầm mắt nàng.

Người nọ nhìn khoảng hai mươi, mặc cẩm bào hồng nhạt, bên ngoài khoác áo choàng hồng nhạt thêu chỉ bạc, đang mùa đông, trong tay lại cầm quạt xếp.

Như Tiểu Lam kinh ngạc mở to hai mắt, một đại nam nhân, toàn thân màu hồng như thế, thật sự tốt sao.

Bất quá nhìn diện mạo, người nọ thật ra lớn lên không kém, tuy rằng không soái khí bằng Thanh Mặc Nhan, nhưng lại có một phong cách khác, trong nho nhã mang theo chút tiên khí... A không, là yêu khí.

Như Tiểu Lam nhấc góc váy lên, ở thời điểm người nọ đi qua, thân thể liền nghiêng ngả...

Đột nhiên sau lưng nàng truyền đến một cỗ đại lực, cả đám nữ học sinh đều kêu la đồng loạt ngã xuống, đem nàng đè ép trên mặt đất.

Như Tiểu Lam không ngóc đầu lên nổi, bị đè ở dưới đất không thể kêu ra tiếng, chỉ có thể vung loạn hai tay, liều mạng muốn túm bừa thứ gì đó.

Hồng y nam tử dừng lại bước chân, nhìn về phía bên này.

Cứu ta... Mau cứu ta, sắp hít thở không thông...

Như Tiểu Lam liều mạng giãy giụa.

Nhưng mà những nữ học sinh trên người nàng cũng đều kêu la sôi nổi, ai u ai u một mảnh nũng nịu.

Như Tiểu Lam trơ mắt nhìn hồng y nam tử nhìn nàng cười mị hoặc, phe phẩy cây quạt trong tay nghênh ngang rời đi.

Đây là cái quỷ gì?

Cứ như thế mà đi? Người này một chút phong độ thân sĩ cũng không có sao, kéo người lên thì hắn sẽ chết sao, không chịu giúp một tay...

Trong lòng nàng oán giận, đám học sinh nữ đè nặng trên người lần lượt đứng lên, cười trộm nói: "Vừa rồi Tiêu tiên sinh hắn cười với ta đi."

"Đừng nói bậy, hắn cười với ta mới đúng."

"Các ngươi cứ nằm mơ đi, hắn là đang cười với chính mình."

"Từ trước đến nay Tiêu tiên sinh yêu nhất vẫn là chính hắn, chẳng lẽ không ai có thể đả động được tâm hắn sao?"

Như Tiểu Lam thở phì phò quỳ rạp trên mặt đất, thẳng đến khi tất cả mọi người đều rời đi, vẫn không có một ai đến đỡ nàng đứng lên.

"Thật đúng là quá mức." Nàng uể oải đứng lên, những nữ nhân này quả thực còn đáng sợ hơn cả truy tinh tộc.

"Ai u!" Chỗ mắt cá chân truyền đến một trận đau đớn.

Sẽ không đen đủi như thế đi, trẹo chân?

Như Tiểu Lam vẻ mặt như đưa đám nhìn dãy hành lang thật dài.

Hiện giờ bị trẹo chân, bò bậc thang còn khó khăn.

"Uy." Sau lưng vang lên giọng nam nhân lạnh lùng.

Như Tiểu Lam quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu niên khoảng mười ba, mười bốn tuổi đang đứng phía sau, mặc trên người một thân cẩm bào hoa lệ, bên hông đeo ngọc bội đẹp đẽ, vừa nhìn là biết có xuất thân vô cùng tốt.

"Có việc gì?" Như Tiểu Lam hỏi.

"Ngươi cản trở đường ta." Thiếu niên hờ hững nói.

Lúc này Như Tiểu Lam mới phát hiện mình đang chiếm cứ tay vịn bậc thang, nàng liền xê dịch ra bên cạnh.

Thiếu niên lướt qua nàng, cất bước muốn đi lên bậc thang.

"Cái kia..." Như Tiểu Lam ấp úng: "Ta bị trẹo chân, ngươi có thể cõng ta đi lên không?"

Thiếu niên nhìn chằm chằm nàng, hừ một tiếng từ lỗ mũi: "Ngươi nghĩ ta là ngốc tử sao, rõ ràng ngươi câu dẫn Tiêu tiên sinh bất thành nên mới bị trẹo chân, vì cái gì lại muốn ta cõng ngươi."

Như Tiểu Lam suýt chút nữa nổi nóng: "Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta muốn câu dẫn Tiêu tiên sinh, hôm nay là lần đầu tiên ta đến Bạch Hạc học viện, căn bản không biết Tiêu tiên sinh nào cả!"

"Người mặc hồng y vừa rồi chính là Tiêu tiên sinh, hắn là người dạy học đứng đầu ở đây, đừng cho là ta không biết, loại nữ hài tử như các ngươi có những tâm tư gì, cho rằng chỉ bằng điểm nhỏ năng lực đó của các ngươi sẽ khiến Tiêu tiên sinh phải đưa mắt nhìn? Đúng là quá buồn cười!"

Như Tiểu Lam đứng ở nơi đó, cả người choáng váng.

Phong cách học viện này... Hình như không đúng a.

Không phải nói toàn đệ tử quyền quý đến đây học sao, tại sao nhìn qua lại giống như một nơi truy tinh đây?

Nhìn bậc thang cao cao Như Tiểu Lam khóc không ra nước mắt, trời xanh a, ai đến giúp ta bò lên đi.

"Tiểu Lam?" Đúng lúc này, từ phía sau nàng truyền đến một thanh âm quen thuộc.

Nam hài anh tuấn khoác tăng bào đứng ở nơi đó, trên cổ tay trái quấn một chuỗi hạt châu thật dài, lấy tiêu chuẩn góc bốn mươi lăm độ, ngẩng đầu nhìn nàng: "Tiểu yêu quái, ngươi lại trưởng thành."

"Lăng Tĩnh Tiêu?" Như Tiểu Lam bổ nhào qua tựa như nhìn thấy thân nhân: "Ô ô ô, ta bị trẹo chân, ngươi tới cõng ta đi lên được không?"

"Ngươi xác định?" Lăng Tĩnh Tiêu đánh giá dáng người nàng.

Hiện tại, thân thể nàng đã cao hơn đối phương một khoảng lớn, loại cảm giác này, giống như phải là nàng cõng đối phương lên núi mới đúng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status