Tà phượng nghịch thiên

Quyển 1 - Chương 117: Nguy cơ


Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Chiến Vô Ảnh, Tuyết Hồ, Long Tường, Mộ Dung Thanh Nguyệt ngay lúc này đều dừng chiến đấu.

Thế lực của hai bên, lúc cấp bậc của Mộ Dung Thanh Nguyệt tăng lên cơ bản là ngang hàng, cho dù hắn chỉ có năng lực này trong thời gian ngắn, nhưng ở thời gian ngắn như vậy, cũng đủ để biết bên mình thua.

Huống chi, còn có một Bạch Hổ thần bí khó lường.

Ngay lúc này, tất cả mọi người lộ vẻ do dự, lòng tràn do dự, không biết nên lựa chọn thế nào.

Chỉ có Lâu Ngọc Thần nhẹ nhàng đứng ở ngoài chiến đấu, từ sau khi Hạ Như Phong thoáng hiện ra năng lực, hắn cũng do dự có nên đi giúp phía Hạ Như Phong hay không, để cho nàng thiếu mình một điều kiện.

Cuối cùng hắn vẫn loại bỏ ý tưởng này, dù sao lúc đầu lựa chọn không đếm xỉa đến, giờ phút này tùy tiện đi ra, thì chỉ tính là dệt hoa trên gấm, nói không chừng sẽ ngược lại hoàn toàn, dẫn đến phản cảm của đối phương.

Lâu Ngọc Thần không hổ là quốc sư Băng Tuyết quốc, ý nghĩ cũng khác người thường, nhưng cũng là sự thật.

Người đưa than sửi ấm trong ngày tuyết rơi đã ít nay lại ít hơn, người dệt hoa trên gấm nhưng thật ra nhiều không đếm xuể, nếu như Lâu Ngọc Thần lúc này nguyện ý giúp đỡ, chỉ sợ Hạ Như Phong cũng sẽ cự tuyệt, càng sẽ chán ghét đối phương.

Dù sao, nàng có thể luyện chế ra một viên đan dược, cũng có thể luyện chế ra hai viên, chỉ là lãng phí dược liệu quá mức đáng tiếc.

"Ha ha." Đột nhiên, đúng lúc này, Long Tường ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng, thu nụ cười lại, nhìn về phía Chiến Vô Ảnh bên cạnh cơ thể có chút chật vật, nói: "Chiến huynh, chúng ta cũng nên sử dụng triệu hồi thú thôi."

Nghe vậy, mọi người cùng nhau biến sắc.

Sao bọn họ lại quên, hai người này đều là Triệu Hồi Sư, triệu hồi thú của Linh Quân cửu cấp, sẽ có kẻ yếu sao?
Nếu triệu hồi thú của bọn họ gia nhập, thắng bại, hiển nhiên đã rõ ràng.

"Ha ha, nói cũng đúng." Lau vết máu ở khóe miệng, trong mắt Chiến Vô ảnh bắn ra tia âm lãnh: "Sau khi mình trở thành viện trưởng học viện, đã thật lâu không bị ép buộc đến như thế."

Hai người nhìn nhau, ngón tay đồng thời chỉ lên không trung, nửa ngày sau, hai quyển trục màu vàng từ không trung hiện ra.

"Hỏa Diễm Sư, xuất hiện đi!"

"Địa Ngục Ác Vượn, mau đến hưởng thụ thức ngon."

Triệu hồi xong, nháy mắt hai quyển trục phát ra ánh sáng vàng, ở dưới ánh sáng vàng, một con sư tử trên người hỏa diễm thiêu đốt, và một con vượn tay dài bị sương đen bao phủ đứng ở trước mặt hai người.

Nếu Linh Quân muốn triệu hồi, với thực lực của bọn họ căn bản không thể ngăn cản, đành phải tuyệt vọng nhìn triệu hồi thú trước người bọn họ.

"Rống, đã lâu không đi ra ngoài hoạt động, rốt cuộc lại thấy lại uy phong lúc trước của bổn vương." Hỏa Diễm Sư thối tha lắc đầu, hai mắt đỏ rực tàn bạo nhìn chăm chú vào những nhân loại này.

"Khặc khặc, thật nhiều đồ ăn ngon, ta lại có thể hưởng thụ một cách ngon lành." Trong miệng Địa Ngục Ác Vượn, phát ra tiếng làm người ta sởn cả tóc gáy, theo động tác nó há mồm ngậm miệng, miệng phun ra sương khói màu đen, sương khói tỏa ra từng mùi tanh tưởi, khiến cho người ngửi thấy đều có một loại cảm giác buồn nôn.

Địa Ngục Ác Vượn hệ Hắc Ám, tâm hồn thích ăn uống, bẩn thỉu không chịu nổi, thực lực mạnh mẽ, nhất là tay của nó, truyền thuyết có thể nâng lên sức nặng ngàn cân, khói đen trên người, nghe nói có thể ăn mòn xác thịt, quả thực là ác mộng của nhân loại.

Không ngờ, Linh Thú tà ác như thế, lại cũng có người thu làm triệu hồi thú, sao có thể chịu được ở chung một chỗ với nó?

"Ngân Diện công tử, ta cho ngươi một cơ hội, để ngươi rời khỏi đây." Ánh mắt của Long Tường nhìn về phía Ngân Diện công tử, không còn khinh thường lúc đầu, mang theo cảnh giác nhàn nhạt.

Thông qua đại chiến kia, hắn biết thực lực của Ngân Diện công tử, nhất là tốc độ quỷ dị kia, cho nên hắn thật sự không có nắm chắc, có thể một kích giết chết, nhiều lắm cũng chỉ là liên thủ với Hỏa Diễm Sư làm hắn trọng thương.

Loại kẻ thù này, nếu không thể một chiêu giết chết, thật là rất khủng bố, nhất là hắn còn trẻ như vậy, tiền đồ sáng lạn, không muốn vì vậy mà kết thù hận với hắn.

Tất cả mọi người vì lời nói của Long Tường mà cảm thấy khiếp sợ, không ngờ Ngân Diện công tử thật sự mạnh như vậy, ngay cả Long Tường cũng đều bất đắc dĩ lui một bước. Nhưng mà lần này, xem ra Ngân Diện công tử chắc chắn là rời khỏi đây!

Trên mặt của Ngân Diện công tử mang mặt nạ màu bạc, vì vậy không ai có thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của hắn thế nào.

Đôi mắt của hắn lộ ra thâm thúy, nhưng cũng không nói gì, hiển nhiên vẫng đang tự hỏi.

"Ngân Diện công tử, ngươi cũng biết, với thực lực của ngươi, căn bản không có khả năng chiến thắng chúng ta, chúng ta lại không có thù hận thì lớn, không cần phải ầm ĩ như thế? Không bằng hòa giải, rồi quên chuyện hôm nay, ngày sau Ngân Diện công tử nếu đến quốc gia của ta, tất nhiên quốc gia của ta sẽ để Ngân Diện công tử trở thành thượng khách, vĩnh viễn giao hảo với Ngân Diện công tử."

Lời nói của Long Tường, lại làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Giao hảo với một quốc gia, Ngân Diện công tử này cũng quá may mắn? Cho dù Long Thiên quốc không bằng Thương Lang quốc, nhưng cũng kém không mấy, nếu kết thành giao hảo, chẳng khác nào hắn có thêm một hậu trường cường hãn.

Mấy năm qua, Ngân Diện công tử đắc tội quá nhiều người, nếu những người đó liên hợp lại vây đánh, cho dù Ngân Diện công tử mạnh trở lại, cũng là một người khó địch lại được bốn tay, mà giao hảo với Long Tường quốc, thì mặt ngoài về sau Long Thiên Quốc sẽ đứng ở phía sau hắn.

Chỉ là Long Tường cũng tự hỏi mình, cao thủ Linh Quân trẻ tuổi như thế, nếu có thể mượn sức lôi kéo, Long Thiên quốc sẽ vượt qua Thương Lang quốc, nhưng phương pháp này không thành công, có lẽ không cần vài năm, Long Thiên quốc sẽ bị Thương Lang quốc bỏ mặc xa ở phía sau.

Cho nên, ông rất chính nghĩa bỏ qua thù hận hôm nay, vì quốc gia bắt vạch kế hoạch.

"Điều kiện của ngươi rất không tệ." Ngân Diện công tử vuốt cằm, trong mắt thâm thúy rất khó thấy cảm xúc của hắn.

Nghe thấy hắn nói như vậy, Long Tường khẽ thở ra, những người còn lại thổn thức không thôi, nhưng đã sớm đoán được quyết định của Ngân Diện công tử, đương nhiên sẽ không vì thế mà cảm thấy kinh ngạc bao nhiêu.

Người bên Hạ Như Phong, ngoại trừ Hạ Như Phong và Mộ Dung Thanh Nguyệt ra, thì sắc mặt thoáng thay đổi.

Không ngờ cuối cùng Ngân Diện công tử vẫn một mình rời đi, thiếu hắn, không cần hai Linh Thú kia, chỉ Chiến Vô Ảnh và Long Tường, thì bọn họ không thể đối địch.

"Ha ha, một khi đã như vậy, vẫn mời Ngân Diện công tử đi trước một bước, ngày sau hoan nghênh công tử đi quốc gia của ta làm khách." Vuốt chòm râu, Long Tường sang sảng cười lớn hai tiếng, hiển nhiên tâm trạng rất tốt.

"Ta có nói ta muốn đi sao?" Ánh mắt lạnh lùng của Ngân Diện công tử nhìn qua: "Ngu ngốc."

Hai chữ cuối cùng, hắn nói không chút khách khí, tiếng cười của Long Tường dừng lại, một vẻ mặt tăng thành màu gan heo.

"Ngân Diện công tử, ý của ngươi là gì?" Long Tường thấy biểu hiện lạnh lùng của đối phương, tất nhiên sẽ không dùng mặt nóng đi dán vào mông lạnh của người ta, giọng nói không nhịn được lạnh xuống, hỏi.

"Ý chính là ngươi ngu ngốc, chẳng lẽ ngươi ngu ngốc này, nghe không hiểu tiếng người?"

"Ngươi..." Vẻ mặt của Long Tường xanh mét, hai mắt phẫn nộ bốc cháy lên tia lửa: "Ngân Diện công tử, ngươi đã muốn chết, cũng không trách được ai."

Ánh mắt lạnh như băng nhìn qua, ánh mắt của hắn lại có một loại rét lạnh xuyên vào tận xương tủy, ngay cả Long Tường cũng run rẩy.

"Ngân Diện công tử, thật không?" Bỗng nhiên, Hạ Như Phong lên tiếng, cất bước đi qua, hai mắt dừng ở trên người hắn, đôi mắt kia, như có thể thấy rõ hết tất cả.

Đột nhiên, bờ môi của nàng cong lên một chút cười khẽ, tuyệt mỹ rung động lòng người.

"Tuy ta không biết ngươi là ai, nhưng rất cảm ơn giúp đỡ của ngươi, trước tiên ngươi đừng vội phủ nhận, nếu ngay cả điểm ấy đều không cảm giác được, như vậy, ta cũng là người ngu ngốc rồi."

Trong mắt của Ngân Diện công tử hiện lên tia mịt mờ, há mồm, cuối cùng cái gì cũng không thể nói ra.

"Ngươi đi đi! Ta cũng không thích nợ nhân tình của người khác, mà nhân tình này của ngươi thật sự quá nặng, ta không trả nổi, cũng chịu không nổi." Hạ Như Phong thản nhiên nói, sau khi nói xong, ánh mắt không còn nhìn về phía Ngân Diện công tử.

Ánh mắt của Ngân Diện công tử nhìn vào khuôn mặt tuyệt mỹ của thiếu nữ, đột nhiên nói: "Trên người ngươi lại còn có đan dược?"

"Đan dược?" Hạ Như Phong nhíu mày: "Có, nhưng mà chỉ có đan dược tứ phẩm."

"Được rồi, vậy cho ta một viên đan dược tứ phẩm."

Hơi sửng sốt, vẻ mặt của Hạ Như Phong nghi hoặc, nhưng vẫn lấy ra một viên đan dược tứ phẩm đưa cho Ngân Diện công tử.

Nhận đan dược, Ngân Diện công tử tùy tiện nhét vào trong lòng, hắn thu tầm mắt lại, lạnh nhạt nói: "Thù lao của ngươi ta đã nhận, cho nên tính mạng hôm nay của ngươi ta sẽ bảo vệ, ngươi có thể không cần lo lắng trả nhân tình cho ta."

Hạ Như Phong hoàn toàn ngây ngẩn cả người, những người còn lại đều choáng váng, đều kinh ngạc nhìn về phía mặt nạ lạnh như băng trên mặt của Ngân Diện công tử.

Nàng giống như chưa giao dịch với hắn mà? Hắn lại tự tiện chủ trương nhận đan dược của mình, công bố là chính mình cho hắn thù lao...

Nhất thời cảm thấy nói không ra lời, nhưng Hạ Như Phong thấy hắn mạnh mẽ như thế, cũng không nói nữa.

"Ngân Diện công tử, nếu ngươi muốn đan dược, ta có thể đưa ngươi hai viên, thế nào?" Long Tường cho rằng Ngân Diện công tử là vì đan dược, nên mới muốn giúp đỡ Hạ Như Phong, không khỏi dùng lợi ích dụ dỗ.

Ngân Diện công tử trào phúng liếc nhìn Long Tường, miệng vẫn nói ra hai chữ kia: "Ngu ngốc."

"Đồ khốn." Hai lần bị hắn mắng liên tục, Long Tường thật sự lửa giận ngập trời, rống to một tiếng, công kích sắc bén đánh về phía Ngân Diện công tử: "Hỏa Diễm, vây đánh từ phía sau."

Đối mặt là hai kẻ thù, dù thực lực của Ngân Diện công tử mạnh mẽ trở lại, lúc này cũng bị bức bách đến trăm ngàn chỗ sơ hở.

"Hai người các ngươi đối phó một người, cũng thật sự là quá ức hiếp người, này, Hồng Mao Sư kia, để cho Bạch Hổ ta đến gặp ngươi." Tiếng nói ngây thơ đột nhiên truyền đến, lập tức một lão hổ khổng lồ xong qua.

Bốn chữ Hồng Mao Sư này, hoàn toàn chọc vào lông của Hỏa Diễm Sư, ngửa mặt lên trời rống giận, rất có hương vị nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi cái người quái dị này, dám chọc vào Hỏa Diễm gia gia ngươi, Hỏa Diễm gia gia sẽ biến ngươi thành thịt hổ kho tàu."

"Cái gì? Người quái dị? Hồng Mao Sư chết tiệt, lại còn nói ta là người quái dị, ta nguyền rủa ngươi một đời tìm không thấy mẹ Sư, sinh không ra sư tử con, lúc đi đường bị nhánh cây đè chết, khi tắm bị chết đuối, ăn cơm bị sặc chết, kiếp sau nếu may mắn đầu thai, chỉ có thể làm con heo thối mùi hôi ngạt thở cả trời. Hừ, rốt cuộc ngươi có ánh mắt hay không? Lão hổ ta đáng yêu uy vũ như vậy, lai bị nói thành người quái dị, chẳng lẽ ở trong mắt của ngươi, chỉ có chủ nhân ngươi đẹp như vậy sao? Sẽ không phải trong lúc đó các ngươi có gian tình chứ?"




Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.1 /10 từ 8 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status