Tà phượng nghịch thiên

Quyển 1 - Chương 98: Bi kịch của lục trưởng lão


"Nàng, nàng ở... Tầng cao nhất trong Huyết Linh Giới..." Lục trưởng lão run lẩy bẩy, ngay cả nói cũng đều không nói nổi.

Vì sao, vì sao viện trưởng lại hỏi tin tức của thiếu nữ chết tiệt kia? Chẳng lẽ viện trưởng là vì nàng nên mới tức giận? Sao có thể chứ? Sao nàng có thể liên quan đến viện trưởng chứ?

"Ầm!" Dùng sức ném ra, Thu Phong ném ông ta ra ngoài.

Ngã mạnh trên mặt đất, ông đau đớn trên mặt ứa ra mồ hôi lạnh, ngã như vậy cảm giác trên người gãy mấy cái xương sườn.

"Nếu đệ tử của lão tử xảy ra chuyện gì không may, lão tử muốn ngươi đền mạng." Thu Phong vốn định giải quyết ông ta ngay tại chỗ, nhưng nhớ đến Hạ Như Phong vẫn ở trong nguy hiểm, đành tạm thời giữ lại mạng của ông ta, đợi sau khi ông cứu Hạ Như Phong ra, sẽ tính sổ với ông cho rõ ràng.

Đệ... Đệ tử...

Hai chữ này, giống như đánh tỉnh ông, khiến cho đầu óc của lục trưởng lão hỗn loạn, hận không thể lập tức ngất đi.

Trời ạ, ông đánh trọng thương đệ tử của viện trưởng, ông lại tổn thương đệ tử của viện trưởng...

Lúc này, Thu Phong không có thời gian tính sổ với ông ta, sau khi nói xong một câu kia đã rời đi.

Nhưng An Đức Lâm và Phong Lạc không phải đi đến Huyết Linh Giới cứu người, với Huyết Linh Giới, không có ai quen thuộc hơn Thu Phong, cho nên, nhiệm vụ của bọn họ chính là xử lí lục trưởng lão một chút.

"Ngươi thật to gan, dám có can đảm tổn thương người của công hội chúng ta." An Đức Lâm hừ lạnh một tiếng, nụ cười hồ ly thuộc về ông cũng đã biến mất.

Lửa giận trong hai mắt bùng cháy, hiển nhiên là tức giận vô cùng.

"Cái... Cái gì, An Đức Lâm hội trưởng, ta không rõ ngài đang nói cái gì..." Lục trưởng lão hoảng sợ lùi về phía sau hai bước, ông quả thật không biết, không phải tổn thương một thiếu nữ thôi sao? Vì sao hội trưởng An Đức Lâm ông ấy...

"Yên tâm, bây giờ ta sẽ cho ngươi biết rõ." Xoa hai tay, khóe miệng của An Đức Lâm nở nụ cười lạnh, nắm đấm mang theo tiếng gió, đánh thật mạnh vào trước ngực của lục trưởng lão.

"Ầm."

Lục trưởng lão bay ngược ra ngoài, ngã ở trong bụi cỏ, ông kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt đầy sợ hãi thật sâu.

"Con mẹ nó, ngay cả ta người của công hội luyện dược cũng dám giết hại, tiểu tử ngươi không muốn sống nữa à?"

Lúc bình thường, tính khí của An Đức Lâm tốt hơn Thu Phong rất nhiều, luôn cười tủm tỉm, nhưng nếu ông nổi lên tức giận, thì đều bắt kịp Thu Phong, xuống tay tàn nhẫn không yếu thế.

"An Đức Lâm hội..."

Một chữ cuối cùng còn chưa nói xong, nắm đấm đã đến trước mặt, sợ tới mức ông nuốt lời nói vào, theo nắm đấm kia đến còn có tiếng mắng chửi thô lỗ của An Đức Lâm.

"Ta quản muội muội ngươi, tên khốn nhà ngươi này, lại có can đảm tổn thương người của công hội luyện dược ta, chẳng lẽ ngươi muốn hại công hội luyện dược của ta không được phát triển tốt à? Ta chỉ biết ngươi lão nhân này một bụng xấu xa, mỗi ngày gây chuyện tổn thương người khác, loại hỗn đản như ngươi này, nên xuống địa ngục, kiếp sau luân hồi thành súc sinh, không, nói súc sinh còn vũ nhục súc sinh, ngươi căn bản chính là không bằng súc sinh..."

Lúc đầu, An Đức Lâm vẫn mắng chửi bản thân lục trưởng lão, sau đó, ông bắt đầu mắng tổ tông mười tám đời của lục trưởng lão, cuối cùng, càng nói càng thái quá, ngay cả nhi tử và nữ nhi của lục trưởng lão, tôn tử tôn nữ, chắt trai chắt gái, chắt chắt chắt... Tôn tử tôn nữ đều mắng một lần.

Lục trưởng lão bị tức giận suýt chút nữa muốn hộc máu, chắt tử chắt nữ của ông còn chưa sinh ra, đã bị An Đức Lâm mắng hết mấy lần.

"Phù." Thở ra một ngụm trọc khí, An Đức Lâm liếm môi dưới khô ráo, hung dữ trừng mắt nhìn lục trưởng lão; "Cho nên, vì để chắt chắt chắt của ngươi... Tôn tử tôn nữ không đi ra gây họa cho người khác, ta sẽ đưa nhi tử nữ nhi, tôn tử tôn nữ của ngươi xuống địa ngục hết, cùng ngươi làm vật không bằng súc sinh."

Mọi người nhìn đến cứng lưỡi, sững sờ nhìn khuôn mặt già nua của An Đức Lâm.

Người này có đúng là hội trưởng công hội luyện dược không? Thấy thế nào, cũng đều giống lưu manh ngoài đường, mở miệng một cái, là nói ra một đống lời mắng chửi người...

"Nghe vua nói chuyện một buổi, hơn đọc sách mười năm, lão phu bội phục, bội phục." Phong Lạc vuốt chòm râu, ra vẻ hào hoa phong nhã nói, trong mắt kia híp lại cười.

Đảo cặp mắt trắng dã, An Đức Lâm hừ lạnh một tiếng: "Hắn đáng bị mắng."

Không biết khi nào, bầu trời nổi gió, nhưng vào lúc này, một áp bách cường đại ở xa truyền đến, trong nháy mắt toàn bộ mọi người ngẩng đầu lên, ngay lúc nhìn lên trời, tóc trắng của nam tử khẽ bay trên không trung, trường bào ánh trăng màu trắng bay trong gió, khuôn mặt tuấn mỹ như trích tiên không có biểu tình gì.

Trừ An Đức Lâm và Phong Lạc ra, người khác ở dưới áp bách của hắn ngay cả đứng cũng không vững.

Cường giả Linh Quân, lại là một cường giả Linh Quân, hơn nữa Linh Quân còn trẻ tuổi như thế...

Trong phút chốc, nhìn nam tử chậm rãi hạ xuống phía chân trời, vẻ mặt mỗi người không giống nhau, đầy kinh ngạc.

"Như Phong ở đâu?" Trước kia Mộ Dung Thanh Nguyệt đã gặp qua An Đức Lâm và Phong Lạc, bước chân không khỏi nhanh hơn, đến trước mặt bọn họ, vẻ mặt mới lo lắng hỏi.

Hai lão nhân nhìn nhau, bất đắc dĩ thở dài.

Cuối cùng, vẫn là Phong Lạc nói: "Nàng không xảy ra chuyện gì, Thu Phong lão nhân đã đi cứu nàng rồi, có Thu Phong lão nhân ở đó, cho dù là Linh Thú ở tầng cao trong Huyết Linh Giới, cũng không thể tổn thương tới nàng, trước tiên, dường như nên báo thù cho nàng."

Đều là cường giả Linh Quân, Phong Lạc nói chuyện với Mộ Dung Thanh Nguyệt, là dùng giọng nói ngang hàng.

Từ ánh mắt của Phong Lạc, hắn chú ý đến lục trưởng lão nằm ở trên mặt đất, lạnh lẽo trong mắt bắn ra bốn phía, vẻ mặt không còn nhu hòa như từng có nữa.

"Báo thù?" Mộ Dung Thanh Nguyệt bỗng nhiên nở nụ cười, hắn tươi cười, mang theo hàn ý nhè nhẹ: "Chân chính báo thù, nên để Như Phong tự mình đến hoàn thành, ta nghĩ, Như Phong nàng không thích người khác nhúng tay vào chuyện của nàng."

Nhưng mà, lửa giận trong lòng của hắn, lại vẫn cần đối tượng để phát tiết.

"Ngươi, ngươi là ai..." Kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ xuất trần của Mộ Dung Thanh Nguyệt, hai mắt kia đầy lạnh lùng, ông cảm giác được lạnh lẽo chảy vào trong lòng, nhịn không được sợ run cả người.

"Ta?" Cười lạnh, Mộ Dung Thanh Nguyệt đưa chân ra, như gió lốc đá ông ta một cái.

"Ầm."

Bàn chân đá vào bên hông của ông, đáng thương cho lục trưởng lão lại bay ra ngoài.

Phất áo bào, hắn mới thu chân vào, giọng lạnh lùng nói: "Ta là quản gia kiêm bằng hữu của Như Phong, ngươi tổn thương nàng, thì rất đáng chết, nhưng ta sẽ không giết ngươi, tính mạng của ngươi, nên để Như Phong tự mình xử lí."

Lúc đầu, hắn coi Hạ Như Phong là bằng hữu, sau khi vào hoàng thành, ở Hạ gia là do hắn quản lý, hơn nữa Hạ Như Phong là chủ nhân của Long thần, hắn mới cam tâm tình nguyện làm thuộc hạ của Hạ Như Phong.

Chỉ là, Hạ Như Phong coi hắn là bằng hữu, hắn cũng không khúm núm của cấp dưới nên có, cho nên, nói là thuộc hạ, còn không bằng tiếp tục nói là bằng hữu thì chuẩn xác hơn.

"Cái gì, hắn là thuộc hạ của Hạ Như Phong, còn là quản gia?"

Trong lòng mọi người đều nổi lên sóng to gió lớn.

Cường giả Linh Quân, cho dù là đi chỗ nào, cũng đều có thể xưng bá một phương.

Cho dù là ai cũng chưa từng nghe nói qua, ai đó có thể làm cho cường giả Linh Quân trở thành cấp dưới. Cho dù học viện Linh Phong, công hội luyện dược hay trong hoàng tộc có được Linh Quân, nhưng những Linh Quân đó, thấp nhất cũng là trưởng lão, ở trong thế lực có quyền lên tiếng rất lớn.

Một quản gia, lại chính là cường giả Linh Quân, mà còn là Linh Quân trẻ tuổi như thế, sao nàng có thể sử dụng được chứ?

Trong đó, chỉ có An Đức Lâm mới biết được thân phận của Mộ Dung Thanh Nguyệt, cho nên về việc hắn có thể trở thành Linh Quân trẻ tuổi, cũng không cảm thấy kỳ quái.

Nhưng làm cho ông kinh ngạc, đó là Mộ Dung Thanh Nguyệt tình nguyện trung thành với Hạ Như Phong.

Chỉ là đoạn thời gian trước ông đã khiếp sợ một lần, vì vậy nghe nói lại, thì có vẻ bình thản như thường ...

"Lộc cộc lộc cộc lộc cộc." Tiếng bước chân đều nhịp từ phía sau truyền đến, ở dưới chỉ đạo của tiểu công chúa, hai hàng nam tử mặc y phục của ngự tiền thị vệ bước chân đi tới.

"Bắt hắn lại cho ta." Phất tay, tiếng nói trong veo của tiểu công chúa vang lên, trong giọng nói của nàng đầy vẻ uy nghiêm, nàng như hai người khác nhau với lúc bình thường.

Lúc này, lục trưởng lão thật sự khóc không ra nước mắt...

Hắn đang bế quan tốt lành, vì sao lại muốn ra ngoài? Đi ra thì đi ra, đến cứu Khánh Tùng chết tiệt kia để làm gì, nếu không phải Khánh Tùng, sao có thể mang nguy hiểm to lớn đến cho mình.

Viện trưởng, Phong Lạc trưởng lão, hội trưởng An Đức Lâm, cường giả Linh Quân trẻ tuổi, ngay cả hoàng thất cũng đi ra...

Đây đều tính là có chuyện gì? Rốt cuộc thiếu nữ kia có sức quyến rũ gì, sao có thể liên quan đến nhiều người như vậy?

Nếu như người có thể quay lại một lần nữa, ông khẳng định lựa chọn bế quan một trăm năm, cách xa trần thế phồn hoa này, không bao giờ nữa xuất hiện ở trong này nữa...

Đáng tiếc, đan dược trên đời rất nhiều, nhưng lại không có dược hối hận...

Nơi này là chỗ cao nhất Huyết Linh Giới.

Bầu trời âm u, thiên lôi cuồn cuộn, vô số sóng nhiệt bay bay, trong rừng rậm truyền đến hơi thở cường đại, chiếu vào từng góc, chỉ thấy hơi thở này, đã có thể cảm giác đến, Linh Thú trong rừng rậm rất hung mãnh.

Cách mảnh rừng rậm này không xa, thiếu nữ nằm ở trên mặt đất, khuôn mặt trẻ con tuyệt thế của nàng tái nhợt, nhíu mày, như là chịu đựng đau đớn rất lớn.

Đúng lúc này, một màn quỷ dị đã xảy ra.

Một hạt châu màu xanh xuất hiện ở trên đầu của nàng, rắc xuống từng vòng tròn xanh, ở dưới bao vây của ánh sáng xanh kia, sắc mặt của thiếu nữ dần khôi phục hồng hào, lông mi run nhè nhẹ, hiển nhiên là có dấu hiệu tỉnh lại.

"Ưm." Trong miệng thiếu nữ phát ra một tiếng lẩm bẩm nhẹ, đôi mắt chậm rãi mở ra, trong con ngươi đen u ám kia, nghi hoặc chợt lóe lập tức biến mất.

"Ta nhớ rõ, sau khi thi triển lực lượng của Hỏa Linh xong, ta cũng không thể trốn tránh, nên bị thương rất nặng mới đúng, vì sao bây giờ ta lại cảm giác được cả người có rất nhiều lực lượng dùng không hết?"

Tay phải chạm vào trán, sau đó, nàng lại có chút ảo não mở miệng: "Không biết Khánh Tùng đã chết chưa? Còn có lục trưởng lão kia..."

Trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo, nàng biết, với lực lượng của mình, không thể đánh chết lục trưởng lão, nhưng chỉ cần nàng không chết, sẽ có một ngày vượt qua ông ta.

Đến lúc đó, tất cả thù hận, phải tự mình ông ta trả lại.

"Đây là nơi nào?" Ánh mắt lướt qua bốn phía, ánh mắt của nàng dừng ở trong mảnh rừng rậm kia: "Linh khí nồng đậm, lực lượng thật cường đại, sao ta lại ở chỗ này?"

Linh lực ở đây còn nồng đậm hơn tầng thứ nhất trong Huyết Linh Giới mấy chục lần.

Nếu bây giờ tu luyện, nhiều nhất hai tháng, nàng có thể đột phá đến Linh Tướng.

Nhưng lúc này, nàng chẳng những không có vui sướng, ngược lại mang theo một tầng kiêng kị thâm trầm.

"Vật Nhỏ, Tiểu Bạch, đi ra." Ngón tay chỉ lên không trung, không cần trong giây lát, xuất hiện một quyển màu bạc từ ngón tay tiếp xúc với không khí, sau đó nàng kêu lên một tiếng.

Trải qua chiến đấu với Khánh Tùng, lần này, ngay từ đầu nàng đã triệu hồi ra hai Thú.

Vật Nhỏ là Thú lục giai, thực lực cường hãn rõ rệt, về phần Tiểu Bạch... Không biết vì sao, nàng có một cảm giác, thực lực của Tiểu Bạch không kém Vật Nhỏ chút nào, đây cũng là nguyên nhân nàng triệu hồi nó ra.

"Chủ nhân." Vật Nhỏ xông ra, hai móng vuốt rồng bắt được hai vai của nàng, hai mắt đẫm lệ nói; "Chủ nhân, ô ô, vừa rồi... Vừa rồi ta rất lo lắng cho chủ nhân."

Triệu Hồi Thú, trừ phi có chủ nhân triệu hồi, nếu không không thể tự mình rời khỏi thế giới Triệu Hồi Thư.

Cho nên, vô luận nhóm thú có bao nhiêu lo lắng khẩn trương, đều không thể giúp Hạ Như Phong...

Tiểu Bạch xấu hổ cúi thấp đầu xuống, Tà lão đại để cho nó bảo vệ tỷ tỷ xinh đẹp, nó lại không thể làm được, lúc đầu ở trong Linh Thú Sơn Mạch kia, nó bị một lực lượng khống chế không thể đi ra, đành phải trơ mắt nhìn mỹ nữ tỷ tỷ và Vật Nhỏ gặp nạn...

Lần này, nó cũng không có thể giúp đỡ, nếu Tà lão đại đến đây, nó nên ăn nói với hắn thế nào?

"Đi thôi, chúng ta vào mảnh rừng rậm kia nhìn xem, không biết có tìm được cửa ra hay không?" Cười cười, Hạ Như Phong nhàn nhạt nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.1 /10 từ 8 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status