Tà phượng nghịch thiên

Quyển 3 - Chương 144: Cuối cùng Hạ thị cũng bị diệt vong


Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

"Cái gì?" Hạ Phi Lạc mở to hai mắt, ánh mắt đầy kinh ngạc, sao ông lại không biết, Hạ Như Phong có hai đứa con? Đây lại là chuyện khi nào?

Mà sắc mặt của Bá Kình Thiên cũng thay đổi, híp hai mắt, bên trong phát ra tia lãnh khốc, khuôn mặt anh tuấn lập tức nở nụ cười lạnh, mặc kệ người phụ này có con hay không, hắn đều sẽ không bỏ qua cho cô, ai bảo bộ dạng của cô tuyệt sắc như vậy, lại có lá gan từ chối mình.

Cho dù cô đã có bạn trai, hắn cũng có thể dễ dàng đoạt lại, chẳng lẽ thế lực của người đàn ông kia còn hơn tập đoàn Thiên Bá của hắn hay sao?

Ngay ở lúc Bá Kình Thiên sắp mở miệng, một giọng nói tà mị ôn nhu từ phía sau truyền đến: "Vợ, anh và bọn nhỏ chờ em rất lâu rồi..."

Dưới ánh đèn của sảnh yến hội, người đàn ông tuấn mỹ như thiên thần, hai tay đặt ở trong túi tây trang, bước chân tao nhã từ từ đi về phía cô gái ở chỗ không xa.
Trên khuôn mặt tuấn tú của hắn đầy đường cong nhu hòa, mắt tím thâm tình nồng đậm, khóe môi khẽ cong lên nở nụ cười tà mị, như ở trong nhiều ngườ như vậy, trong mắt hắn chỉ chứa được một mình cô.

Đồng thời, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía hai người đang thâm tình nhìn nhau, trong mắt chứa tia kinh diễm.

"Anh là ai?" Khuôn mặt của Bá Kình Thiên trầm xuống, ánh mắt lộ ra một tia hàn ý, lạnh lùng nhìn chằm chằm Dạ Thiên tà.

Dạ Thiên tà mỉm cười, cánh tay duỗi ra, kéo Hạ Như Phong vào trong lòng, khép hờ mắt, ôn nhu nhìn chăm chú vào cô: "Vợ, em nói cho hắn ta, anh là ai đi."

"Đây là chồng của tôi." Hạ Như Phong rúc vào trong lòng Dạ Thiên Tà, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng, khi nhìn về phía khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông, đôi mắt lạnh nhạt như kì tích nhu hòa đi: "Cũng là cha của con tôi, hơn nữa là người cả đời tôi thừa nhận."

Cô thừa nhận hai đứa trẻ này là con của cô?

Mấy người biết Hạ Như Phong, vẻ mặt tất cả đều khiếp sợ, trong đó Hạ Phi Lạc càng sâu hơn, bởi vì chuyện này, một chút chuyện ông cũng đều không biết.

Nếu là cô có con, vậy liên hôn giữa Hạ thị và tập đoàn Thiên Bá đá...

"Cô nghịch nữ này, chừng nào thì cô gạt chúng tôi sinh con?" Hạ Phi Lạc run rẩy vươn tay ra chỉ, chỉ vào Hạ Như Phong, từ khuôn mặt xanh mét kia của ông ta là có thể nhìn ra rất tức giận.

"Này, tên hỗn đản này, mẹ tôi sinh ra tôi, ông có ý kiến sao?" Hai tay của Dạ Minh Diệu chống nạnh, căm tức nhìn Hạ Phi Lạc, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc trác đầy tức giận: "Ông đại khái chính là cha nuôi của mẹ, khiến mẹ liều mạng cho ông, cuối cùng lại hại chết người của bà? Tôi nói cho ông biết, tôi chính thức tuyên chiến với ông, võ quán Hạ thị gì kia, sớm muộn gì sẽ bị tôi san thành bình địa!"

Dạ Tử Nguyệt nhìn Hạ Phi Lạc, đứng ở bên cạnh Dạ Minh Diệu, khuôn mặt cực kỳ giống với Dạ Minh Diệu chứa vẻ thành thục và lãnh ý không hơp tuổi.

"Mày... Chúng mày..." Hạ Phi Lạc vì thế mà chán nản, chỉ là lấy ánh mắt của ông, tự nhiên có thể nhìn ra Dạ Thiên Tà không phải là người thường, cho nên dù là lại phẫn nộ cũng phải ngăn chặn lửa giận.

"Dạ Minh Diệu, đừng phá hỏng yến hội." Dạ Tử Nguyệt thu ánh mắt lại, cười lạnh một tiếng, lúc ngẩng đầu lên, khuôn mặt đáng yêu đầy sương mù: "Báo thù có rất nhiều thời cơ, người tổn thương mẹ, đều sẽ không có kết quả tốt!"

Đúng vậy, giống như ở trong dị thế, người đối nghịch với Hạ Như Phong, kết quả cuối cùng đều rất thảm.

"Hừ, chỉ bằng chúng mày?" Hạ Phi Lạc hừ lạnh một tiếng, ánh mắt khinh thường đảo qua hai đứa trẻ đáng yêu trước mắt: "Chúng mày còn không có thực lực này." Ông thừa nhận, ông nhìn ra người đàn ông tuấn mỹ tà mị này không bình thường, chỉ là Hạ thị cũng không dễ chọc, ông có quan hệ với người ở thành phố A cũng không bình thường, muốn đối phó với ông? Chỉ dựa vào những người này thì không có tư cách

"Mỹ nhân tỷ tỷ, Tà lão đại..." Tiểu Bạch xuyên qua đám người, thấy được Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà, trong mắt to lóe ra ánh sáng như vì sao, nhanh chóng chạy về phía hai người, giang hai tay đạinh ôm lấy Hạ Như Phong, nhưng mà bị mắt tím của Dạ Thiên Tà đảo qua, hắn đã vội vàng dừng chân lại, oan ức chu môi đáng yêu lên.

Tiểu Bạch xuất hiện lại hấp dẫn ánh mắt của mọi người, bởi vì bọn họ đều nhận ra, hắn chính là thiếu niên lên tiếng đại biểu cho công ty Linh Huyễn Võng Du kia.

Hạ Phi Lạc và Bá Kình Thiên đều kinh ngạc nhìn Tiểu Bạch, lại đưa ánh mắt nhìn về phía Hạ Như Phong và Dạ Thiên tà, không rõ giữa bọn họ có quan hệ gì.

"Hoan nghênh các vị đến tham gia yến hội của công ty Linh Huyễn Võng Du tôi." Hạ Như Phong trông thấy Tiểu Bạch, mỉm cười, rời khỏi vòng ôm của Dạ Thiên tà, ánh ắt nhàn nhạt đảo qua sảnh yến hội đang yên tĩnh lại: "Tôi chính là tổng giám đốc Hạ Như Phong của công ty Linh Huyễn Võng Du, hôm nay đến yến hội này, đều có thể lấy được một viên đan dược do công ty tôi cung cấp, chỉ cần ăn đan dược này vào, là có thể vào trò chơi công ty tôi sản xuất, nhưng hiệu quả này chỉ có một tháng, một tháng sau, cần phải tự mua, bằng không không thể tiến vào trò chơi.

Bởi vì đến đây, đều là nhân vật khá có tiếng ở thành phố A, có bọn họ làm tuyên truyền sẽ tốt rất nhiều. Huống chi, Võng Du này khác với trò chơi khác, ở đây có được thể nghiệm chân thật, hơn nữa thích hợp với người quan trường hoặc người buôn bán không được như ý.

Lúc này, tất cả mọi người trong phòng đều trợn mắt há hốc mồm, ai cũng không ngờ rằng, người phía sau công ty Linh Huyễn Võng Du lại sẽ là một cô gái vừa hai mươi.

"Không, điều này sao có thể?" Hạ Phi Lạc hung hăng lắc đầu, biểu cảm trên khuôn mặt cứng ngắc, tình huống này cũng thật là ngoài dự kiến của ông ta. Chẳng lẽ là người đàn ông bên cạnh cô ta? Không sai, nhất định công ty này là của người đàn ông kia, chỉ là lấy danh nghĩa của Hạ Như Phong làm mà thôi, nhất định là như thế... Dù sao, cho dù như thế nào Hạ Phi Lạc cũng không thể tin tưởng, Hạ Như Phong có thực lực làm công ty kia.

"Các vị, tiệc tối chính thức bắt đầu." Sau khi Hạ Như Phong dứt lời, tất cả mọi người bắt đầu tìm kiếm từng người bạn nhảy.

Ánh mắt của Bá Kình Thiên lạnh lùng, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh: "Cô ta còn có ý tứ hơn những người đàn bà trên giường của tôi, loại phụ nữ này, tôi tất phải cướp đến tay, cho dù cô ta đã có chồng và con, mà trên đời này, còn không có thứ gì mà Bá Kình Thiên tôi không chiếm được."

Dạ Thiên Tà vẫn đứng ở bên cạnh Hạ Như Phong, cảm nhận được ánh mắt của Bá Kình Thiên, đôi mắt màu tím lóe ra lãnh ý, khuôn mặt tuấn tú cũng trầm xuống. Cô gái của hắn, những người khác há có thể nhìn trộm? Hắn sẽ không bỏ qua cho người này!

"Như Phong." một bàn tay khoác lên trên bả vai của Hạ Như Phong, mặt của Hỏa Hân bỗng nhiên đến gần, chớp mắt, nói: "Cậu cũng quá không đúng rồi, có con cũng không nói với người bạn là mình, nhưng bộ dạng của chồng cậu rất tuấn tú a."

"Hân nhi?" Hạ Như Phong hơi sững sờ, như không đoán trước được nàng sẽ xuất hiện ở đây: "Sao cậu ở đây?"

"Cha mình vừa khéo nhận được thiệp mời, cho nên mình đi đến đây." Hỏa Hân hếch môi đỏ mọng lên, khóe miệng cong lên, ánh mắt nhìn về phía trước: "Nhưng không nghĩ đến, cậu có thể nghiên cứu ra cái loại kiểu mới gì đó, tuy không biết thạt giả, nhưng mình tin tưởng cậu, cậu không phải là người sẽ nói mạnh miệng."

Hạ Như Phong cười nhẹ, ánh nhìn khuôn mặt của Hỏa Hân: "Hân nhi, nếu như có một ngày mình biến mất, công ty Linh Huyễn Võng Du này cậu thay mình quản lý."

"Biến mất?"

"Có lẽ rất nhanh mình sẽ đến nơi mình nên đi rồi." Người thân của cô đều ở dị thế, cho nên sớm muộn gì cô cũng phải trở về phiến đại lục kia, có lẽ ngày đó sẽ không quá xa rồi...

Tiệc tối rất nhanh liền đã kết thúc, trừ Hạ Phi Lạc ra, những người còn lại trước khi đi, Hạ Như Phong đều đưa một viên đan dược, hơn nữa lời thề son sắt cam đoan, đan dược có tác dụng thần kỳ. Mà mọi người cũng tin tưởng, Hạ Như Phong không có lá gan làm giả với nhiều người quyền cao chức trọng như vậy. Vì vậy, ôm thái độ nửa tin nửa ngờ, mọi người nhận đan dược của Hạ Như Phong ra ngoài.

Một đoạn thời gian tiếp theo, Hạ Như Phong dốc lòng luyện chế đan dược, về phần chuyện của Hạ thị, hoàn toàn buông tay để anh em Dạ Minh Diệu đi xử lý. Vì thế sau ngày, mọi người Hạ thị vô cùng thê thảm.

Đầu tiên là Hạ Như Phong kinh doanh công ty Võng Du, bởi vì có chút chiêu bài sống này, sau khi đưa ra thị trường còn có hưởng ứng rất lớn, tất cả mọi người đều tin lời nói của Hạ Như Phong. Ở trong phiến đại lục kia, bọn họ đều bắt đầu phát triển từ ban sơ, mỗi người đều như nhau, thậm chí ở trong trò chơi, bọn họ có thể lạc vào cảnh giới kỳ lạ, làm càn giết hại, không phải chịu chế tài của pháp luật, điều này khiến cho hai bên có thù oán trong hiện thực đều có khoái cảm của báo thù.

Nếu suy nghĩ tiến vào trò chơi, thân thể bên ngoài hoàn toàn có thể không ăn không uống tinh thần vẫn chấn hưng như cũ, đây cũng là tác dụng của đan dược này. Hơn nữa, đây không là một loại trò chơi thao túng nhân vật, hắn là để cho người chơi tiến vào trong trò chơi, dùng thân thể của mình đi chiến đấu, cho nên hấp dẫn rất nhiều người chơi.

Sau khi công ty đi vào quỹ đạo, chuyện thứ nhất cần làm đó là thu mua võ quán Hạ thị, đồng thời như thế, anh em Dạ Minh Diệu thu phục thế lực hắc đạo cũng có tác dụng, không biết bọn họ dùng phương pháp gì khiến Hạ Phi Lạc thiếu một khoải vay nặng lãi lớn, cho dù Hạ Phi Lạc biết những hắc đạo đó liên quan đến Hạ Như Phong, nhưng cũng không có cách nào, lại càng không dám báo cảnh sát, đừng nói là báo cảnh sát không có tác dụng, cho dù có tác dụng, hắc đạo hoàn toàn có thể xử quyết ông ở trước khi cảnh sát đến.

"Hỗn đản!" Ném hết thư trên bàn xuống mặt đất, Hạ Phi Lạc hận đến nghiến răng nghiến lợi, trong mắt đầy tơ máu, hiển nhiên mấy ngày này ông ta quá tệ: "Hạ Như Phong, không phải là cô ỷ vào thế lực của người đàn ông làm xằng làm bậy? Một khi đã như vậy, tôi đây sẽ phá hủy tình yêu của cô!" Lúc này, ông ta cũng là chó cùng rứt giậu, dù là vì thế mà phải giao con gái của mình ra cũng sẽ không tiếc, không có gì quan trọng hơn ông ta.

"Ba... Ba ba..." Hạ An Nhu khiếp nhược nhìn Hạ Phi Lạc, không biết vì sao, cô cảm thấy Hạ Phi Lạc vào lúc này đặc biệt kinh khủng.

"Nhu nhi, ba đã tra ra địa chỉ của Hạ Như Phong, hơn nữa, hôm nay vừa khéo cô ta có việc ra ngoài, con đến nhà cô ta, sau đó..." Trong mắt xẹt qua tia âm hiểm, Hạ Phi Lạc không tiếng động cong lên một nụ cười lạnh, ở bên tai Hạ An Nhu nhắc nhở một phen.

Ông vốn tưởng rằng, lấy cảm tình của Hạ An Nhu với Mộc Phong sẽ từ chối yêu cầu của ông, ai biết cô ta lại thẹn thùng cúi đầu, mềm yếu nói: "Ba ba, con đã biết, người yên tâm chờ tin tức tốt của con, con nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ của người." Khi nói lời này, trong mắt cô ta xẹt qua không cam lòng và ghen tị, cô ta thân là con gái của Hạ thị, chẳng lẽ còn kém hơn một con gái nuôi? Dựa vào cái gì Hạ Như Phong làm con gái nuôi còn ưu tú hơn thiên kim chân chính của Hạ thị là cô này? Lúc trước Mộc Phong quan tâm Hạ Như Phong như thế, cho nên cô trăm phương nghìn kế cướp đi Mộc Phong, hơn nữa thuyết phục ba để Mộc Phong trở thành người thừa kế của Hạ thị, cũng may năng lực của Mộc Phong trác tuyệt, Hạ Phi Lạc mới đồng ý.

Bây giừo, có một người đàn ông kiệt xuất hone, nhưng người đàn ông kia lại cố tình thích tiện nhân kia, sao cô có thể cam tâm? Cho dù như thế nào, cô đều sẽ không để cho Hạ Như Phong tiếp tục sống hạnh phúc. Mà trên đời này, làm gì có người đàn ông nào mà không ăn trộm? Cô hiểu tính cách của Hạ Như Phong, nếu là người đàn ông của cô ta... Như vậy, bọn họ sẽ tuyệt đối không thể ở với nhau.

"King, Kong..." Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một tiếng chuông cửa, Dạ Thiên Tà nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú hiện ra vẻ nghi hoặc, không phải là Như Phong vừa đi công ty có việc sao? Chẳng lẽ nhanh như vậy đã trở lại?

Nghĩ đến đây, Dạ Thiên Tà bước về phía cửa, mở cửa ra, khi nhìn thấy cô gái vẻ mặt thẹn thùng nhu nhược đứng ở cửa, trong mắt tím xẹt qua chán ghét và không kiên nhẫn, giọng lạnh lùng nói: "Ỏ đây chúng tôi không chào đón người Hạ thị."

Cơ thể khẽ run lên, Hạ An Nhu nâng khuôn mặt xinh đẹp lên, trong mắt nổi lên nước mắt: "Dạ tiên sinh, chị Như Phong không quản lí, nghe nói hai người cũng không mời bảo mẫu, cho nên tôi là đặc biệt vội vàng đến đưa cơm trưa cho anh, chỉ là xin Dạ tiên sinh nể mặt Hạ gia nuôi chị Như Phong nhiều năm như vậy, tha cho chúng tôi đi, chỉ cần anh tha cho Hạ thị, bảo tôi làm cái gì tôi cũng đều nguyện ý." Cô ta điềm đạm đáng yêu ngẩng đầu, nhu nhược động lòng người, nếu đứng ở trước mặt cô ta là người đàn ông khác, chỉ sợ rất dễ dàng bị cô ta hấp dẫn

"Cô là nói, bảo cô làm cái gì cô cũng đều nguyện ý?" Dạ Thiên Tà từ từ cong môi lên, một nụ cười tà mị xuất hiện ở trên môi của hắn, nhưng mà đôi mắt tím kia lại luôn lộ ra tia âm lãnh.

Quả nhiên, không có người đàn ông không ăn vụng, Hạ An Nhu vui vẻ trong lòng, trên mặt không có biến hóa gì, vẫn điềm đạm đáng yêu như cũ: "Vâng, cho dù Dạ tiên sinh bảo Nhu Nhi làm cái gì, Nhu Nhi đều nguyện ý."

"A?" Dạ Thiên Tà nhíu mày, khuôn mặt tươi cười tà mị chợt biến mất, một cỗ hơi thở như Địa ngục từ quanh người tỏa ra: "Như vậy, tôi bảo cô chết thì sao?"

Thân thể mềm mại không khỏi run lên, khuôn mặt của Hạ An Nhu lộ vẻ hoảng sợ, cô chưa từng gặp qua có người biến sắc mặt nhanh như vậy, vì sao người đàn tuấn mỹ như vậy, chỉ ôn nhu khi đối dện với tiện nhân kia, đến cùng cô ta có chỗ nào không bằng tiện nhân Hạ Như Phong kia.

"Dạ tiên sinh, tôi có chỗ nào không bằng chị Như Phong?" Cắn môi, Hạ An Nhu vẫn nói lên câu hỏi trong lòng.

Đánh giá cao thấp một phen, khóe môi Dạ Thiên Tà chứa nụ cười khinh thường: "Cô cho rằng, cô có chỗ nào so được với cô ấy sao? Ở trong mắt tôi, cô không bằng ột cọng tóc của cô ấy, bây gừo lập tức cút cho tôi, bằng không, tôi sẽ khiến cho cô biến mất khỏi đời này!"

"Tôi không bằng một cọng tóc của cô ta?" Hạ An Nhu sửng sốt một chút, đột nhiên ngửa đầu cười ha hả, thay đổi nhu nhược ngày trước, tiếng cười của cô ta đầy điên cuồng: "Vì sao, vì sao tất cả đàn ông đều thích tiện nhân kia? Cô ta có cái gì tốt? Nói đến cùng, chỉ là cô nhi bị cha mẹ vứt bỏ mà thôi, may mắn Hạ gia tôi thu dưỡng cô ta, bằng không cô ta sớm đói chết ở đầu đường, loại phụ nữ vô tình vô nghĩa như cô ta, căn bản không xứng được người khác thích, cô ta không xứng!"

"Ầm!"

Dạ Thiên Tà nâng chân lên, đá vào bụng của Hạ An Nhu, nhất thời Hạ An Nhu bị đá lên trên mặt tường, khóe miệng tràn ra một vết máu. Cô ta như không nghĩ đến, người đàn ông này sẽ ra tay với một cô gái, lại còn là mỹ nữ mảnh mai như cô vậy.

"Tôi nói rồi, tôi sẽ khiến cho cô hối hận vì đã sinh ra trên đời này!" Khuôn mặt tuấn tú âm trầm, Dạ Thiên Tà nâng tay lên, lại đánh về phía bụng của Hạ An Nhu, lúc này hắn như biến thành Tu La, từng nắm đấm đánh ở trên người Hạ An Nhu. Máu trên mặt Hạ An Nhu mất sạch, như tờ giấy tái nhợt trong suốt, trong miệng hét lên vì bị đau, lại không thể ngăn cản Dạ Thiên tà.

"Tiểu Bạch." cuối cùng, Dạ Thiên Tà thu nắm đấm lại, nhìn sắc mặt tái nhợt của Hạ An Nhu, lạnh giọng phân phó: "Ném cô ta trở về, xem như cho bọn họ một cảnh cáo!" Một bóng dáng màu trắng từ bên trong đi ra, vui sướng khi người gặp họa nhìn Hạ An Nhu bị Dạ Thiên Tà đánh không thành người, bàn tay vung lên, nắm cô ta vào trong tay, sau đó nhanh chóng biến mất ở trước mặt Dạ Thiên Tà.

"Hạ thị sống thời gian đủ lâu rồi, tối nay, cũng là lúc bọn họ biến mất." Mắt tím léo ra tia lạnh lẽo, Dạ Thiên tà khẽ thở dài.

Không lâu trước đó Mạnh Thành đã đến một chuyến, nghe nói Hạ Phi Lạc đã đi tìm ông ta, dùng vài món khí cụ cổ đồng của Hạ thị làm thù lao, để Mạnh Thành giúp bắt Hạ Như Phong, ai biết Mạnh Thành sớm trung thành với Hạ Như Phong, tất nhiên từ chối rồi. Có lẽ là dưới bất đắc dĩ, mới để cho Hạ An Nhu đến quyến rũ hắn.

Chỉ là chuyện Hạ Phi Lạc làm đều đã vượt qua cực hạn của hắn rồi, Hạ thị cũng nhất định diệt vong. Khi Hạ An Nhu người đầy vết thương trở lại Hạ gia, chân Hạ Phi Lạc mềm nhũn, ngã trên mặt đất, ông biết, tự bản thân là th sự kết thúc rồi...

Sớm biết như thế, lúc trước ông không nên lợi dụng Hạ Như Phong, đáng tiếc hối hận thì đã muộn. Màn đêm buông xuống, thành phố A đã xảy ra một chuyện kỳ quan, một trận mưa sao băng dưới trời đêm, trận mưa sao băng này toàn bộ lại rơi ở trong biệt thự Hạ gia, bị mưa sao băng dày đặc công kích đến, Hạ gia không giữ lại một tấc đất, cha và con gái Hạ Phi Lạc đều đã táng thân ở dưới mưa sao băng, mà con rể Mộc Phong Hạ thị chuẩn, bởi vì nhiệm vụ ở ngoài, tránh thoát được một kiếp, chờ lúc hắn trở về, đã thấy Hạ gia hóa thành phế tích, sau này hắn lại biến mất, không ai biết hắn đi đâu.

Lúc trận mưa sao băng ban đêm buông xuống, ngoài phòng của công tử tập đoàn Thiên Bá có một ánh sáng màu vàng chợt hiện lên, sau đó Bá Kình Thiên đã ngu ngốc, cả ngày si ngốc nhìn bầu trời, ngay cả cha mẹ của hắn cũng đều không biết, nghe nói đêm đó hắn nhìn thấy gì đó không nên xem, bị dọa ngốc.

Mà rất nhiều năm sau, một người ở nước khác nhìn thấy Mộc Phong, nhưng lúc đó Mộc Phong không còn nữa sáng rọi như đã từng nữa, suy sút khiến người ta đều không thể nhận ra. Xuất phát từ giao tình giữa hai người, người nọ vốn muốn tiến lên chào hỏi, ai biết nhìn thấy hắn, Mộc Phong xoay người biến mất trong biển người mênh mông, từ đây, không còn có người gặp qua hắn ta nữa.

"Mẫu thân, phụ thân, có phải chúng ta nên trở về Linh Huyễn đại lục rồi không?" Dạ Tử Nguyệt mở to cặp mắt sáng ngời kia, trong mắt chứa đầy ý cười: "Tuy những lão gia hỏa kia rất đáng ghét, nhưng mới xa hơn một tháng, con cũng đã nhớ bọn họ rồi."

Hạ Như Phong mỉm cười xoa đầu Dạ Tử Nguyệt, ánh mắt nhìn về phía Dạ Thiên tà: "Chuyện bên này, ngày hôm qua ta đều đã an bày xong, cũng là lúc chúng ta nên rời đi rồi..." Nghe vậy, Dạ Thiên Tà khẽ ôm eo Hạ Như Phong, cười dịu dàng: "Như Phong, chúng ta đi thôi!"

"Được." Khẽ gật đầu, Hạ Như Phong nhìn Dạ Thiên Tà, lại thấy huynh muội Dạ Minh Diệu đứng bên cạnh ở hai người, trong mắt nàng chứa đầy ý cười thỏa mãn.

Đời này kiếp này, nàng có thể có ba người bọn họ bồi ở bên cạnh, thì cũng không còn gì nuối tiếng nữa...

_________________________Hết__________________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.1 /10 từ 8 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status