Tà phượng nghịch thiên

Quyển 3 - Chương 53: Chọn loạn uyên ương


Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

"Vị cô nương này, chẳng lẽ ngươi là luyện dược sư bát phẩm?" Nghe thấy lời nói của Hạ Như Phong, phủ chủ lại kinh ngạc nhìn nữ tử trẻ tuổi trước mặt này.

Hạ Như Phong lạnh nhạt cười, cũng không làm ra trả lời gì, nếu như có thể, nàng cũng nguyện ý bỏ bớt một phần lực, để cho Triệu Kình luyện chế, nhưng mà Thanh Hương Đan há là loại người nào cũng đều có thể luyện chế? Nếu không Bạch Thụy cũng sẽ không xuất hiện giao cho nàng mấy phương thuốc.

Huống chi nàng không có một chút hảo cảm nào với Triệu Kình này.

"Quản gia, ngươi đi lấy những dược liệu đó đến đây." Phủ chủ nhìn quản gia, thản nhiên phân phó một tiếng, xoay ánh mắt lại âm trầm nhìn Hạ Như Phong.

"Vâng, phủ chủ." Quản gia ngẩng đầu nhìn Hạ Như Phong, lại cung kính ôm quyền với phủ chủ, xoay người lui ra ngoài cửa.

Không cần trong giây lát, quản gia lại đi đến, lúc này trên tay ông cầm một cái khay, dùng vải đỏ che trong vòng khay, ẩn ẩn tỏa ra mùi dược nhàn nhạt.

Hạ Như Phong vuốt cằm, đưa tay nhận dược liệu, bước chân đi về phía ngoài cửa.

Luyện chế đan dược bát phẩm cần trải qua đan kiếp, lúc trước nàng ở Nam Cung gia, tiến vào Phong Tà đại lục luyện chế, mới không bị ảnh hưởng đến người khác, lúc này dưới nhiều cái nhìn, tất nhiên không thể biến mất, vì giảm bớt ảnh hưởng, vẫn là đi đến sân trống trải thì tốt hơn.

Tất cả mọi người đều đi theo ở phía sau Hạ Như Phong, bọn họ cũng muốn biết, nữ tử này có luyện chế ra đan dược bát phẩm hay không.

Nếu nàng thực sự năng lực này, có thể nói là kỳ tài chưa từng có.

Nhưng rất nhiều người vẫn đều duy trì thái độ nửa tin nửa ngờ, nếu Hạ Như Phong thật sự là luyện dược sư bát phẩm, thật sự là khiến cho mọi người quá khó chấp nhận.

Trong sân, lá cây bay tán loạn, Hạ Như Phong dừng chân vung bàn tay lên, dược đỉnh màu xanh đen đã xuất hiện ở trong viện rộng rãi, ánh sáng nhàn nhạt của ánh chiều tà chiếu lên trên khuôn mặt của Hạ Như Phong, vẻ mặt của nàng dần chứa một phần ngưng trọng.

Âm trầm thở ra ngụm trọc khí, tay nàng khẽ hất, nóc bị nhấc lên, sau đó thi triển ra tinh thần lực trừ đi tạp chất của dược liệu.

Nắm trong tay thủ pháp quen thuộc, ánh mắt mọi người bị rung động, trong mắt mọi người hiện ra một tia kinh diễm không thể che dấu.

"Phốc xích!"

Ngay lúc này, một ngọn lửa tỏa ra từ hỏa cầu xuất hiện ở lòng bàn tay của Hạ Như Phong.

"Hỏa Linh? Đúng vậy, là Hỏa Linh, nàng lại may mắn có được thiên tài dị bảo bậc này."

Hỏa Linh xuất hiện, không khỏi khiến cho mọi người lại sợ run một chút, có lẽ là không ngờ đến, trong tay một nữ tử trẻ tuổi lại có loại bảo vật như Hỏa Linh này.

Triệu Kình tham lam liếm khóe miệng, đôi mắt đen nhìn về phía Hạ Như Phong mơ hồ xẹt qua một tia lạnh lẽo không thể nhận ra.

Lúc này Hạ Như Phong toàn tâm tiến vào trong luyện dược, tự nhiên không đi để ý mọi người kinh ngạc xung quanh mình, mà ở trong đôi mắt đen lạnh nhạt của nàng kia, vẫn chỉ có dược đỉnh màu xanh đen.

"Ầm!"

"Binh binh!"

Trong dược đỉnh truyền đến một tiếng va chạm, Hạ Như Phong nhướng mày, lạnh lùng quát: "Hợp cho ta!"

Độ mạnh yếu trên tay của nàng càng tăng thêm, hỏa diễm ra sức cháy, trong đỉnh đan dược dần bình tĩnh lại, mọi người đều nhìn nhau, sau đó đưa ánh mắt nhìn về phía dược đỉnh.

"Thành công sao?"

"Không đúng? Đan dược bát phẩm không phải là như vậy!"

"Chẳng lẽ nàng luyện chế cũng không phải là đan dược bát phẩm gì?"

"Nhất định là như vậy."

Xem đến đây, tức giận trong lòng của Triệu Kình cũng dịu xuống, nhưng Hỏa Linh trong tay nữ tử này, ông nhất định phải có được.

"Ầm ầm!"

Trong giây lát, tiếng sấm trên trời vang lớn, mây đen cuồn cuộn, phủ kín ở khắp trời không.

Mọi người nâng mắt nhìn về phía thiên lôi cuồn cuộn trên trời, đều không tự chủ được nuốt nước miếng, ánh mắt kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuyệt sắc của nữ tử.

"Đan kiếp? Là đan dược bát phẩm mới có đan kiếp, nàng thật sự là luyện dược sư bát phẩm?"

"Đan dược này quá mức hung mãnh, đan kiếp càng hung mãnh đại biểu phẩm chất của đan dược càng cao, nhưng mà với thực lực của nữ tử này, nàng có thể chống đỡ được sao?"

Ở giờ phút này, mọi người không khỏi lo lắng cho Hạ Như Phong, nữ tử kiệt xuất như thế mà chết ở dưới đan kiếp, cũng quá đáng tiếc mà.

"Cô nương, ta đến giúp ngươi chống đỡ đan kiếp này."

Thấy đến đây, trong lòng phủ chủ nhất thời mừng rỡ, vội vàng đi ra, cho dù thế nào ông cũng không thể để cho đan dược này bị hủy, nói không chừng đây là cơ hội cuối cùng của Minh Dạ.

Nhưng mà đối với ý tốt của phủ chủ, Hạ Như Phong vẫn lạnh nhạt lắc đầu, nhìn đan kiếp phía trên bầu trời, vẻ mặt lộ ra một chút lạnh nhạt: "Không cần, ta tự mình có thể." Ngay lúc này, đan kiếp đã muốn hạ xuống, nàng ngẩng đầu lên, giọng nói khí phách hiên ngang vang lên lúc này: "Ta ngược lại muốn nhìn, là thiên lôi ngươi lợi hại, hay là Nghịch Thiên Lôi của ta lợi hại!"

Cuồng phong nổi lên, y phục đỏ phất phới, Hạ Như Phong đứng ở dưới mây tím, tóc đen tán loạn ở trong gió, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như thường, đôi mắt đen âm trầm nhìn lôi điện đang đánh xuống, khóe miệng không tự giác cong lên lạnh lẽo, dường như thiên lôi phát hiện ra khinh thường của nàng, làm ra thanh thế lớn hơn nữa, khắp trời không đều trở nên vô cùng mù mịt.

"Ầm ầm!"

Ngón tay chỉ lên trời không, trong nháy mắt, trời không xuất hiện một đám mây màu tím, trong đám mây ẩn chứa lôi điện màu tím thanh thế to, phát ra tiếng vang xoẹt xoẹt.

"Cái gì? Đây là cái quái gì?"

"Sao lại có hai thiên lôi?"

Tất cả mọi người bị một màn bất ngờ xảy ra dọa đến choáng váng, sao bọn họ đều không hiểu, vì sao trời không lại xuất hiện hai thiên lôi.

Một màn khiến cho mọi người kinh ngạc còn ở phía sau, chỉ thấy sau đó xuất hiện lôi điện màu tím, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai xông về phía thiên lôi, nhất thời tiếng nổ mạnh cường đại từ phía chân trời truyền đến, mà dưới trời không, còn có một đám nhân loại hóa thành tượng đá.

Bởi vì vừa rồi bọn họ đã nhìn rõ ràng, thiên lôi xuất hiện cuối cùng, là bị nữ tử trẻ tuổi nắm trong tay.

Từ trước đến nay sấm đều là tồn tại thần bí, có lẽ trong Linh Thú có thuộc tính Lôi, nhưng đó là thuộc tính Lôi trong Linh Thú, cũng không thể nói tùy tiện chỉ huy thiên lôi. Về phần nhân loại thì càng không cần phải nói, cho dù nhân loại thuộc tính phức tạp đa dạng, nhưng người không có thuộc tính Lôi.

Cho nên hành động của Hạ Như Phong, mới khiến cho tất cả mọi người khiếp sợ.

Nữ tử này căn bản không phải là người, bằng không sao có thể khiến cho lôi điện nghe theo hiệu lệnh của nàng?

"Ầm ầm!"

"Ầm ầm!"

Tiếng sấm nổ vang, lôi quang đầy trời bắn ra bốn phía, hai tia lôi điện, ở trước mắt bao người lại... Triển khai một trận kịch chiến...

"Tử Minh phủ xảy ra chuyện gì vậy?"

"Không biết, nơi đó chúng ta lại không vào được, cũng không thể xem kết quả."

Tử Minh phủ đã xảy ra chuyện, sớm đã hấp dẫn tất cả cư dân Đông Thành, bọn họ vây xung quanh ở bốn phía Tử Minh phủ, tò mò nhìn hai tia lôi điện trên không Tử Minh phủ.

"Ầm ầm!"

Hai tia lôi điện cũng không để ý mọi người há hốc mồm quanh mình, đánh đến khó hoà giải, nhưng thiên lôi cường thịnh trở lại, cũng không sáng bằng Nghịch Thiên Lôi trong Nghịch Thiên Quyết, dần có chút không chịu nổi, thanh thế dần yếu đi Nghịch Thiên Lôi thừa thắng xông lên, cuối cùng tiêu diệt một tia thiên lôi ở phía chân trời.

Sau khi thiên lôi biến mất, Nghịch Thiên Lôi cũng từ từ tiêu tán, trời không lại trở về bình lặng và yên ả lúc trước, nếu không phải lúc hai tia lôi điện đại chiến để lại hỗn độn đầy đất, đoán chừng mọi người đều cho rằng tất cả vừa rồi là một giấc mơ.

"Đã xong rồi." Hạ Như Phong nhàn nhạt phun ra ngụm trọc khí, ở dưới tinh thần lực bao vây, một đan dược màu xanh đen bay vào lòng bàn tay của nàng.

Mà lúc ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về phía Hạ Như Phong, đều đã xảy ra thay đổi.

"Phủ chủ, ta may mắn không làm nhục mệnh, đan dược đã luyện chế thành công, bây giờ có thể để thiếu phủ chủ dùng." Hạ Như Phong mở bàn tay non mềm ra, khóe miệng cong lên một độ cong nhàn nhạt.

Phủ chủ nhìn đan dược trong lòng bàn tay của Hạ Như Phong, trái tim cũng bị chặt chẽ xách lên, khẩn trương nhìn rõ tình hình, sợ hãi kết quả lại là một hồi thất vọng.

Hít sâu vào một hơi, phủ chủ cầm lấy đan dược, xoay người mở cửa đi vào, mọi người còn lại bởi vì muốn biết đan dược này hữu dụng hay không, cũng theo phủ chủ đi vào trong nhà.

Ánh chiều tà chiếu đầy trong phòng, khuôn mặt tuấn mỹ trắng nõn của nam tử hiện ra sáng bóng nhàn nhạt, có lẽ là nghe thấy tiếng mở cửa, hắn khẽ nâng đôi mắt lên, khuôn mặt cong lên một nụ cười suy yếu: "Phụ thân, các người đã trở lại? Vừa rồi bên ngoài như đã xảy ra động tĩnh rất lớn, không biết xảy ra chuyện gì?"

"Minh Dạ, yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, phụ thân nhất định sẽ khiến con tốt lên." Ở khoảnh khắc nhìn thấy Tử Minh Dạ, trong mắt phủ chủ hiện ra tia yêu mến.

Lúc này ông không còn là phủ chủ Tử Minh phủ đại danh đỉnh đỉnh, mà chỉ là một phụ thân quan tâm nhi tử của mình mà thôi.

"Minh Dạ, viên đan dược này, con ăn nó vào đi!"

Đôi mắt tím của Tử Minh Dạ đảo qua đan dược trong tay phủ chủ, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, cầm lấy đan dược màu xanh đen trong lòng bàn tay của ông, từ từ đưa vào trong miệng.

Ở trong nháy mắt đan dược vào miệng, một thể khí màu đen từ trên người hiện ra, sau khi thể khí màu đen chảy ra, hắn lại cảm giác được sảng khoái mà cho đến bây giờ đều không trải qua, trong miệng không tự giác phát ra một tiếng rên rỉ.

"Vừa rồi loại bỏ chính là độc khí của U Hồn Thảo, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian, thiếu phủ chủ sẽ phục hồi như cũ." Hạ Như Phong nhìn Tử Minh Dạ, trong mắt xẹt qua một chút trầm tư.

Nghe vậy, phủ chủ nhìn về phía Hạ Như Phong, khuôn mặt già nua hiện lên kích động không thể kiềm chế: "Cảm ơn cô nương đã cứu con ta, chỉ là còn chưa thỉnh giáo tên của cô nương."

Hạ Như Phong xoa mũi, chỉ là thản nhiên nói ba chữ: "Hạ Như Phong."

"Hạ cô nương, vì cảm ơn ngươi đã cứu nhi tử của ta, đêm nay, ta định tổ chức tiệc tối vì Hạ cô nương, vẫn xin hạ cô nương ở lại đây một đêm, đương nhiên, các vị đại sư, ta cũng rất cảm ơn các ngươi quan tâm đến bệnh của Minh Dạ, cho nên cũng mời các vị tham gia tiệc tối lần này, không biết ý mọi người thế nào?"

"Ha ha, phủ chủ đã mời, sao chúng lại từ chối chứ? Chỉ là không thể giúp việc này, chúng ta rất xấu hổ."

Tuy người này nói lời khách sáo, nhưng lại hiển nhiên đáp ứng lời mời của phủ chủ, đây là khó có được cơ hội quan hệ tốt với Tử Minh phủ, sao bọn họ có thể từ chối?

Người còn lại cũng phát biểu vài lời, bao gồm Triệu Kình ở bên trong, không có người từ chối lời mời của phủ chủ Tử Minh phủ.

Phủ chủ hơi cười, ánh mắt nhìn về phía Hạ Như Phong, khuôn mặt uy nghiêm dịu xuống, khuôn mặt chứa vẻ chân thành tha thiết: "Hạ cô nương, ngươi thì sao?"

Nếu như trước kia, Hạ Như Phong sẽ trực tiếp từ chối lời mời của ông, nhưng lần này...

Ánh mắt xẹt qua khuôn mặt hơi có cảm giác quen thuộc của Tử Minh Dạ, trong mắt Hạ Như Phong dần hiện ra một tia mịt mờ, từ từ gật đầu, mà phủ chủ tự nhiên cũng chú ý đến ánh mắt của nàng, chỉ là đã hiểu sai ý tứ hàm xúc trong mắt nàng, đôi mắt không khỏi sáng ngời.

Luyện dược sư bát phẩm trẻ tuổi như vậy, nếu có thể kết thành nhân duyên với Tử Minh phủ ông, như vậy ở tương lai không lâu, nói không chừng trong Tử Minh phủ sẽ có thêm một luyện dược sư cửu phẩm.

Nữ nhân trong lòng Minh Dạ đó, đã mất tích hơn hai mươi năm, nói không chừng thật sự sớm không ở nhân thế, cho nên ông phải nghĩ biện pháp dời đi lực chú ý nó, để tránh nó lại đi làm chuyện điên rồ. Bỏ qua tuổi của hai người không hợp, nhưng Linh Sư có tuổi thọ rất dài, điểm ấy cũng không là vấn đề.

Huống chi, nha đầu kia, ông nhìn đã thích."

"Hạ cô nương, ngươi cứu Minh Dạ, ta cũng sẽ thực hiện lời hứa của ta, không biết Hạ cô nương ngươi muốn Tử Minh phủ ta làm gì cho ngươi?"

Nghe thấy lời nói của phủ chủ, mọi người đều dùng ánh mắt hâm mộ ghen tị nhìn về phía Hạ Như Phong.

"Nghe nói trong Tử Minh phủ có Mộc Linh Thánh Hoa.” Khóe miệng khẽ cong, đôi mắt đen nhìn lão giả trước mặt, Hạ Như Phong thản nhiên nói: "Nếu như phủ chủ không ngại, thì đưa ta một đóa Mộc Linh Thánh Hoa, một yêu cầu của ta là như vậy."

Một yêu cầu của nàng là như vậy? Chẳng lẽ nàng còn muốn vài yêu cầu sao?

Xem nàng nói nhẹ, nhưng ở đây có ai mà không biết, Mộc Linh Thánh Hoa là bảo bối của Tử Minh phủ, cũng là dựa vào thứ này, Tử Minh phủ mới có được cường thịnh như hôm nay.

Nhất thời, mọi người lại chuyển ánh mắt nhìn về phía phủ chủ, như là muốn nhìn xem ông sẽ làm ra quyết định gì.

"Nếu Hạ cô nương muốn Mộc Linh Thánh Hoa, ta lập tức sai người đưa cho Hạ cô nương, chỉ là giờ phút này thời gian đã không còn sớm, ta để cho người an bài một chút tiệc tối, các vị theo ta tiến đến thế nào?" Phủ chủ vuốt chòm râu, khuôn mặt già nua đầy tươi cười.

Dù sao bà mối này ông đã định rồi, cho nên một đóa Mộc Linh Thánh Hoa trân quý thế nào đi nữa, Tử Minh phủ ông cũng không phải cho không nổi.

Huống chi đây là hứa hẹn ông đồng ý, cho dù nàng đưa ra yêu cầu gì, ông cũng không từ chối, nếu không Tử Minh phủ còn có uy tín gì để đặt chân ở đại lục?

Trong bóng đêm, ánh trăng xa xôi, Tử Minh phủ ở dưới đêm trăng, không khí trong khoảng thời gian này chưa bao giờ trải qua vui thích, từ sau khi thiếu phủ chủ Tử Minh phủ sinh bệnh, khuôn mặt của phủ chủ đã mất đi nụ cười, người còn lại cũng không dám ở trước mặt ông lớn tiếng vui đùa ầm ĩ, mà lúc này, rốt cuộc lại khôi phục lại trạng thái đã từng có.

"Đúng rồi, Hạ cô nương, không biết ngươi đã xuất giá chưa?" Trong phòng khách, ánh mắt của phủ chủ nhìn chăm chú vào Hạ Như Phong, khuôn mặt tươi cười hòa ái dễ gần hỏi.

"Không có..." Hạ Như Phong nghi hoặc nhíu mày, thật là không rõ trong lòng phủ chủ đánh chủ ý gì.

"Vậy thì thật tốt quá!" Phủ chủ vỗ thật mạnh xuống chân, vừa lòng đánh giá Hạ Như Phong: "Ngươi xem nhi tử của ta thế nào? Tuy tuổi của hắn lớn hơn ngươi rất nhiều, nhưng khuôn mặt có thể không nhìn ra, hơn nữa hắn vẫn là người cầm quyền tương lai của Tử Minh phủ, không biết Hạ cô nương có thể cân nhắc không?"

"Phụ thân!" Tử Minh Dạ nhíu mày, bất mãn nhìn về phía phủ chủ.

"Phụt!"

Nhưng mà phủ chủ chọn loạn uyên ương, khiến Hạ Như Phong vừa uống nước đột nhiên phun ra.

Ánh mắt kinh ngạc của hai người đồng thời nhìn nhau, như không rõ ràng, lời mới vừa rồi, vì sao khiến cho nàng phản ứng kịch liệt như vậy?

"Thật xin lỗi." Hạ Như Phong nhận khăn tay nha hoàn đưa đến, lau khóe miệng, dù là nàng lúc này cũng không nhịn được xuất hiện một tia xấu hổ: "Phủ chủ, tuy ta chưa thành thân, nhưng ta đã có người trong lòng."

Dứt lời, ánh mắt nhìn Tử Minh Dạ, trong mắt dần hiện ra tia cổ quái.

Từ sau khi bệnh của Tử Minh Dạ phục hồi như cũ, trên người hắn có một loại khí chất rất giống với Dạ Thiên Tà, nhất là đôi mắt tím kia, khiến cho nàng có một suy đoán lớn mật...

Cho nên lời nói của phủ chủ, mới khiến cho nàng phản ứng kịch liệt như thế.

"Haiz, vậy thật sự là đáng tiếc." Phủ chủ tiếc hận lắc đầu, khẽ thở dài: "Không biết Hạ cô nương thích nam tử là dạng người gì? Có thể lấy được lòng của Hạ cô nương, nam tử kia cũng nhất định không phải là người đơn giản gì?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 9.1 /10 từ 8 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status