Tà thiếu dược vương

Chương 244: Đại cung phụng!


Chuyện này quá trọng yếu, người của Minh Ngọc sơn trang hơn 1700 năm qua đều đang vì thế mà cố gắng, năm đó tổ sư lợi hại như vậy, đã là tồn tại Thái Cực Cảnh, du lịch thiên hạ thu thập vô số tài nguyên, lại còn nhờ người khác trợ giúp cùng nhau động thủ cũng chưa từng luyện chế thành công Lăng Thiên Bảo Khí này.

Mà hơn 1700 năm qua, vô số thế hệ của Minh Ngọc sơn trang đều đang nỗ lực, vì một cái mơ ước, một cái hy vọng như vậy.

Chỉ bất quá nghe được lời này của Nhậm Thiên Túng, hắn cũng lo lắng, lão già ngang bướng Kiếm Vương Long Ngạo cũng gật đầu đồng ý, Thiên Khí sư, đó là tồn tại tuyệt đối có thể làm cho vô số siêu cấp cường giả cúi đầu, khẩn cầu trợ giúp. Bên trong cả Minh Ngọc Hoàng Triều, đến bây giờ chỉ có không tới một vị Thiên Khí sư công khai tồn tại.

Bình thường tất cả người tu luyện cũng hiểu được một chút luyện khí, nhưng tài nghệ nhất định là có hạn.

Phải biết rằng, bất kỳ lĩnh vực gì chỉ cần ngươi đứng ở đỉnh cao, đủ cường đại, cũng có thể làm cho người ta nhìn lên, có được thân phận, địa vị cùng quyền thế khó có thể tưởng tượng.

- Thiên Khí sư, hẳn là còn kém một chút a.

Nhậm Kiệt rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, nhưng ngay sau đó cười nói.

- Thật ra thì có một số thời điểm, chuyện tình nước chảy thành sông chưa chắc nhất định cần đạt tới trình độ nào đó, lão Đan Vương ngươi cũng cảm nhận được chứ, lúc ấy đại chiến kịch liệt như vậy, vừa lúc mọi người liên thủ lợi dụng dược lô tuyệt phẩm ngăn cản Ngọc Tuyền đạo nhân, dược lô tuyệt phẩm kia cũng đã có một loại dấu hiệu đột phá. Hơn nữa vật này các ngươi đã tế luyện 1700 năm, mặc dù năm đó lúc luyện chế xuất hiện một vài vấn đề, sai lầm, nhưng trải qua 1700 năm dưới sự nỗ lực của vô số thế hệ, cũng coi như bổ khuyết vấn đề của năm đó. Sau đó cộng thêm chuyện ngày hôm nay, hơn nữa lúc ấy các ngươi liên thủ thúc dục, đã để cho dược lô tuyệt phẩm này đạt đến trình độ nhất định, cho nên ta mới hiện tại nên động thủ. Bởi vì qua lúc này, nếu muốn luyện chế nữa sẽ khó khăn, dù sao rất khó tìm được tình huống chiến đấu có thể làm cho các ngươi liều mạng bộc phát ra lực lượng khủng bố như vậy, toàn lực chống đở dược lô tuyệt phẩm. Hơn nữa nơi này còn có đầy đủ địa hỏa, còn dư lại chỉ cần khéo léo chỉ dẫn. Dĩ nhiên, đây là dựa vào phương thức như vậy đạt tới Lăng Thiên Bảo Khí, chưa chắc có thể đạt tới tốt nhất, chỉ có thể coi là Lăng Thiên Bảo Khí bình thường, hơn nữa sau này rất khó có thể tăng lên nữa.

Nhậm Kiệt nói đơn giản một chút.

Dĩ nhiên, Nhậm Kiệt nói đơn giản hơn nữa, nhưng nghe được hắn xác nhận thật sự có thể được lần nữa, miệng của tất cả mọi người cũng mở thật to.

Lăng Thiên Bảo Khí a, cho dù Lăng Thiên Bảo Khí kém đi nữa, uy lực cũng khôn cùng, di sơn đảo hải. Còn cần gì phải tăng lên a, chỉ cần có Lăng Thiên Bảo Khí, như vậy cũng đủ đáng sợ rồi.

Đặc biệt là lão Đan Vương Ngọc Trường Không, khó có thể ức chế tâm tình kích động nữa, hai đấm khép lại muốn hành đại lễ với Nhậm Kiệt.

- Đừng, ta không chơi cái này.

Nhậm Kiệt vội vàng vọt đến một bên, hắn cùng Ngọc Vô Song là bạn tốt, cái này coi như xong đi. Về phần trợ giúp lão Đan Vương Ngọc Trường Không, thật ra thì cũng là trợ giúp chính mình, thân là gia chủ nhãn giới của hắn vĩnh viễn sẽ không chỉ đặt ở trên người mình.

Chính mình phải trở nên cường đại hơn, cái này không sai, nhưng có một vài thời điểm phải nắm toàn bộ đại cục. Minh Ngọc sơn trang của lão Đan Vương Ngọc Trường Không trải qua những chuyện này, đã sớm trói buộc chung một chỗ cùng Nhậm gia và chính mình, nếu như Minh Ngọc sơn trang có thể có một Lăng Thiên Bảo Khí, đối với mình mà nói cũng là chuyện tốt.

Lúc dược lô tuyệt phẩm này thúc dục đạt tới cực hạn, Nhậm Kiệt cũng sử dụng thần thức nghiên cứu qua, vật này cùng tình huống của Huyền Âm Kiếm thượng phẩm giống nhau, bản thân chính là phải tu luyện thành Lăng Thiên Bảo Khí, chỉ bất quá có vấn đề, nhưng người luyện chế cưỡng ép dưới sự khống chế biến thành Linh khí tuyệt phẩm. Sau đó 1700 năm không ngừng chữa trị, bù lại, cộng thêm thời khắc này thúc dục, hiện tại vừa vặn là thời cơ.

- Như vậy cũng được?

Kiếm Vương Long Ngạo sửng sốt một hồi lâu, rốt cuộc đã nói ra một câu, nói xong câu này hắn thật không biết nên nói cái gì nữa.

Bây giờ hắn đang nghĩ rằng, còn có cái gì là tiểu tử này làm không được không?

Thiên Khí sư, hẳn là còn kém một chút a, đây là hắn khiêm nhường hay là muốn làm người ta tức chết? Ngay cả đan dược của lão Đan Vương Ngọc Trường Không được xưng là người luyện chế đệ nhất trong giới luyện đan ở Minh Ngọc Hoàng Triều cũng không sánh bằng dược tề mà hắn phối trí, bố trí lên đại trận ngàn dặm, chỉ huy vô số quân đội, khống chế tứ đại Vương giả, lục đại siêu cấp cường giả bọn họ đánh chết Ngọc Tuyền đạo nhân cùng Thú Vương kiến lửa, hôm nay hắn còn muốn luyện khí ở nơi này, lại còn là Lăng Thiên Bảo Khí.

Cha hắn cũng đã không phải là người, người nầy còn kinh khủng hơn.

Lục gia Nhậm Thiên Túng cùng Vân Phượng Nhi đồng thời nhìn về phía đối phương, ở trong mắt đối phương cũng đều thấy được ý nghĩ giật mình cùng ý cười vui vẻ, sau đó hai người không nhịn được liền cười thành tiếng.

Ngoài khiếp sợ bọn họ chỉ có vui vẻ, thật là vui.

Hiện tại thương thế của mọi người còn không có khôi phục tốt, nhưng Nhậm Kiệt bảo lão Đan Vương Ngọc Trường Không lấy dược lô ra để hắn kiểm tra một chút, thật đúng là phải mau chóng làm, bởi vì bỏ lỡ cơ hội này nếu còn muốn để cho dược lô tuyệt phẩm này đạt tới điểm giới hạn đặc thù này thì sẽ khó khăn.

Thật ra thì pháp bảo cũng giống như người, cũng không phải là mỗi lần đều có thể phát huy được lực lượng mạnh nhất của bản thân, hơn nữa còn là vượt xa cực hạn.

Mà lúc chiến đấu, bất luận là công kích hay là tình huống gì, trong lúc vô tình đã thôi phát dược lô tuyệt phẩm đến một loại cực hạn, thậm chí vượt xa trạng thái cực hạn, mượn cái này mới có thể nước chảy thành sông, nếu không sẽ trắc trở hơn rất nhiều.

Cho nên Nhậm Kiệt cũng không có làm trễ nãi thời gian, lập tức để cho bốn người canh giữ ở chung quanh, trực tiếp dẫn động địa hỏa đi ra ngoài, không ngừng thúc dục bắt đầu luyện chế dược lô tuyệt phẩm này lại một lần.

Nhậm Kiệt chính là muốn luyện chế dược lô tuyệt phẩm ở nơi này một lần nữa,; ở ngoài sẽ thay đổi một chút, làm một chút chuyện hướng dẫn, để cho bộc phát ra tích luỹ hơn 1700 năm của dược lô tuyệt phẩm này, tài liệu vốn là muốn luyện chế Lăng Thiên Bảo Khí, cộng thêm trạng thái thôi phát tới cực hạn lúc trước.

Dĩ nhiên, chuyện này Nhậm Kiệt cho rằng cũng không tính là chuyện tình khó khăn lắm, sự thật lại khó khăn vượt quá tưởng tượng. Cho dù Thiên Khí sư bình thường tới cũng không thể tránh được, bởi vì phải hoàn toàn nắm giữ vấn đề khi luyện chế ra dược lô Lăng Thiên Bảo Khí nầy một lần nữa, không thể đơn giản hơn bao nhiêu so với luyện chế lại một lần, thậm chí còn khó khăn hơn. Bởi vì nó dù sao cũng không phải là mình luyện chế, biến hóa rất nhỏ bên trong, rốt cuộc sai lầm chỗ nào ai mà biết.

Cũng chỉ có Nhậm Kiệt, bằng vào đại cảnh giới cùng thần thức đặc biệt lúc ấy, đã nắm chặc rõ ràng về dược lô tuyệt phẩm này, cộng thêm đại cảnh giới của hắn làm cho giờ phút này tài nghệ luyện khí của hắn tuyệt đối vượt xa Linh Khí sư đỉnh cấp bình thường, cộng thêm có Kiếm Vương Long Ngạo, lão Đan Vương Ngọc Trường Không cùng Lục gia Nhậm Thiên Túng, Vân Phượng Nhi bọn họ toàn lực tương trợ, hắn mới dám làm như thế.

Oanh! Oanh!

Từ trong nham tương địa hỏa kia, địa hỏa cường đại nhất không ngừng bị lấy ra ngoài, dựa theo như lời Nhậm Kiệt, bốn người bắt đầu tinh luyện sau đó mới bắt đầu không ngừng rèn luyện dược lô tuyệt phẩm. Dược lô tuyệt phẩm này không ngừng xoay tròn ở trong ngọn lửa, không thi triển phòng ngự chống cự, dưới sự thúc dục này dược lô tuyệt phẩm bắt đầu buông lỏng từng tầng một.

Pháp bảo cũng giống như người, cũng không phải nói mỗi lần đều có thể đột phá loại cực hạn này, cho dù tất cả điều kiện đầy đủ cũng là như thế, cho nên Nhậm Kiệt nắm chặc thời gian bắt đầu hướng dẫn, sửa đổi dược lô tuyệt phẩm này.

Loại bỏ một chút vị trí trống sau đó không ngừng tăng thêm một chút trận pháp, phù văn, rèn luyện một lần nữa.

- Tăng cường hỏa lực bên phải, lục thúc bên ngươi yếu bớt một chút, Kiếm Vương ngươi gấp làm gì, ổn định ở loại trạng thái này . . .

Nhậm Kiệt không ngừng chỉ huy, phương diện lực lượng hắn không cần lo lắng.

Mặc dù chẳng qua là hướng dẫn, chuyện tình nước chảy thành sông, nhưng làm thật cũng không dễ dàng như vậy, trình độ phức tạp kia lại càng vượt quá tưởng tượng, vừa bắt đầu lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Kiếm Vương Long Ngạo, Lục gia Nhậm Thiên Túng, Vân Phượng Nhi bọn họ bằng vào lực lượng bản thân, đối với phương diện luyện khí ít nhiều cũng có chút hiểu rõ, còn có thể hiểu được Nhậm Kiệt đang làm cái gì.

Nhưng biến hóa phía sau càng ngày càng nhiều, càng ngày càng tinh vi, cuối cùng bọn hắn cũng đều mơ hồ, chỉ có thể không ngừng căn cứ theo như lời Nhậm Kiệt mà làm.

Lúc Nhậm Kiệt bọn họ đang tế luyện dược lô tuyệt phẩm một lần nữa, chiến đấu ở ngàn dặm chung quanh phía trên mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn cũng càng trở nên kịch liệt, trải qua một vòng lại một vòng chém giết, Đồng Cường, Tạ Kiếm, Mặc Hồng, Thường lão tứ bọn họ lãnh đạo người đã vô cùng thuần thục, nhanh chóng tru diệt, thương vong cũng càng ngày càng nhỏ.

Chỉ bất quá theo thời gian trôi đi, nhất là sau khi Thú Vương kiến lửa chết, những yêu thú kiến lửa này cảm giác được, một phen điên cuồng cũng rất dọa người.

Chỗ Chiến Thiên Long ở nơi trọng yếu trung ương trận pháp cũng bị tập kích, chung quanh trận pháp cũng bị một chút yêu thú kiến lửa điên cuồng va chạm, có một vài nơi thậm chí xuất hiện lổ hổng, cũng may Chiến Thiên Long sắp đặt kỵ binh cách mỗi trăm dặm thì có một tổ, mặc dù không thể tiến vào trong yêu thú kiến lửa để chiến đấu như Đồng Cường bọn họ, nhưng bổ khuyết một chút lổ hổng, đánh chặn đường số ít yêu thú kiến lửa đi ra ngoài còn không có vấn đề.

Cục diện vốn là có khuynh hướng chuyển biến xấu, cũng may lúc này Tề Thiên xuất hiện, mặc dù Tề Thiên chỉ là một người, nhưng là sau khi hắn xuất hiện cục diện lại hoàn toàn thay đổi.

Thương thế của Tề Thiên thật ra thì cũng không nhẹ, pháp lực có thể sử dụng cũng không nhiều, nhưng sau khi hắn đi ra, bước ra mỗi một bước mặt đất cũng sẽ chấn động, không ít yêu thú kiến lửa chung quanh cũng bị chấn giết, trực tiếp để cho vô số yêu thú kiến lửa chết đi, máu, thi thể của yêu thú kiến lửa nổ tung dẫn yêu thú kiến lửa khác tới.

Sau đó Tề Thiên mới chân chính động thủ, bước ra mỗi một bước cũng là mấy trăm mét, mỗi một quyền oanh kích ra cũng sẽ có mấy yêu thú kiến lửa bị đánh nát, địa phương chân rơi xuống, những yêu thú kiến lửa khổng lồ kia giống như bị giẫm nát. Trong lúc giơ tay nhấc chân vô cùng hung hãn, hoàn toàn không giống một vài tồn tại Âm Dương Cảnh lúc trước len lén tiến vào, nếu không phải bọn họ nhanh chóng phi hành đi qua, chỉ cần hơi bị yêu thú kiến lửa dính vào đầu một chút, muốn bộc phát pháp thuật thần thông, kết quả là sẽ bị sóng biển yêu thú kiến lửa vây khốn công kích như tre già măng mọc.

Những yêu thú kiến lửa kia cũng có thể công kích khoảng cách xa, hơn nữa số lượng càng nhiều uy lực càng mạnh, đã có Âm Dương Cảnh tiến vào từ trước tự cho là có thể bay được, bay đến khoảng cách gần phía trên mấy vạn yêu thú kiến lửa xem xét, bị một cái biển lửa kéo xuống, cuối cùng suýt nữa bỏ mạng.

Nhậm Kiệt bố trí đại trận ngàn dặm này, dù sao phạm vi quá rộng, chủ yếu áp chế nhằm vào vây khốn yêu thú kiến lửa, nếu có Âm Dương Cảnh muốn vào thật đúng là vô cùng khó ngăn cản, bất quá bọn hắn đi vào cũng không điều tra ra cái gì.

Mà giờ khắc này Tề Thiên lại giống như lướt sóng mà đi, pháp thuật, thần thông, thân thể, căn bản không có phân rõ ràng như vậy, càng ngày càng nhiều yêu thú kiến lửa tụ tập công kích tập thể, cũng không tạo được uy hiếp quá lớn đối với hắn, nếu như những yêu thú kiến lửa kia đồng thời phun ngọn lửa ra ngoài, hắn vẫn trượt đi như đang lướt sóng trên biển.

Thân thể vĩnh viễn ở phía trước, hơn nữa hoàn toàn không có mệt mỏi, trong chiến đấu giống như là giãn ra, thương thế ngược lại khôi phục rất nhiều, càng giết càng thống khoái, cuối cùng vượt qua mười mấy vạn yêu thú kiến lửa truy kích, hắn đi xuyên qua công kích của yêu thú kiến lửa một cách tự nhiên, cuối cùng thoải mái cười to.

Giờ khắc này, thân ảnh bá đạo của Tề Thiên, khí thế của một người để cho rất nhiều người thấy vậy cũng khiếp sợ không thôi.

- Hắn làm sao làm được?

Chiến Thiên Long không dám tin nhìn về nơi xa càng ngày càng nhiều yêu thú kiến lửa bị một mình Tề Thiên lôi kéo, khiếp sợ nói ra.

Bởi vì Tề Thiên xuất hiện, phần lớn yêu thú kiến lửa ở chỗ bọn họ bị dẫn đi, bọn họ cũng thoải mái hơn rất nhiều.

- Hô! Quả nhiên, ta biết hắn đến chỗ nào cũng là như vậy, ở trong yêu thú gây chuyện cũng như vậy, không chọc cho lớn chuyện hắn cũng không thoải mái. Trừ phiếu cơm lão Đại, xem ra bất luận là người hay là yêu, thật đúng là không ai có thể trị được hắn.

Lúc này, mập mạp mới vừa cứu một người, đứng dậy nhìn thoáng qua liền cảm khái.

Bởi vì nghe được thanh âm cười to của Tề Thiên, nàng liền không nhịn được mà rùng mình, vừa nghe cũng biết người nầy khôi phục, nàng chính là sợ người này.

- Ừm?

Chiến Thiên Long nghe được nhưng không giải thích được, mập mạp nói cái gì vậy?

Mập mạp nói xong một câu, căn bản cũng không có cho Chiến Thiên Long hỏi thăm, đã đi cứu người, mặc dù Chiến Thiên Long hiếu kỳ, khiếp sợ nhưng thời điểm này thân là người chỉ huy, hắn rất nhanh đã điều chỉnh lại kế hoạch.

Mà có Tề Thiên nhảy ra, càng ngày càng nhiều yêu thú kiến lửa hướng tới mục tiêu càng ngày càng phách lối là hắn, để cho áp lực ở các phương diện cũng nhẹ đi rất nhiều, ngay cả Đồng Cường bọn họ cũng có được thời gian nghỉ ngơi.

Bọn họ cũng không nhớ rõ rốt cuộc đã đánh chết bao nhiêu yêu thú kiến lửa, 10 vạn, trăm vạn, tóm lại nhiều lắm.

Nhưng số lượng yêu thú kiến lửa này cũng quá nhiều, cũng may từ sau khi Nhậm Kiệt bọn họ giết Thú Vương kiến lửa, lại không có yêu thú kiến lửa mới xuất hiện, số lượng nhiều hơn nữa cũng chỉ có giết cho tới khi nào xong thì thôi. Hơn nữa hiện tại số lượng bị Tề Thiên hấp dẫn vượt qua mười mấy vạn, bọn họ có thể cảm nhận được áp lực giảm bớt, điều này làm cho trong lòng mọi người vốn có một chút lo lắng, rốt cục thấy hy vọng.

- Đại hán thật là khí phách, thật là bá đạo, đây là người nào?

Nhưng vào lúc này, một người khoác trường bào màu đen từ bên cạnh len lén lẻn vào lối vào của một cái quặng mỏ mạch khoáng linh ngọc, bụng to đến giống như phật Di Lặc đang muốn len lén ẩn dấu thân hình tiến vào trong đó đột nhiên cũng dừng lại, thần thức dò xét Tề Thiên chiến đấu cùng mười mấy vạn yêu thú kiến lửa hơn nữa còn đang không ngừng gia tăng, cũng nhịn không được nữa mà than thở một tiếng.

Mặc dù lực lượng của người này vẫn chỉ là trình độ âm hồn, hơn nữa còn giống như bị thương, nhưng phương thức hắn chiến đấu cũng rất đặc biệt, hơn nữa khí phách đi lại trong thiên địa, tới lui tự nhiên tung hoành trong trăm vạn yêu thú kiến lửa, tiện tay tàn sát cũng rất làm cho người ta tán thưởng.

Nếu không phải còn có chuyện, hắn thật muốn nhìn thêm nữa, bất quá thân là Đại cung phụng của Minh Ngọc Hoàng Triều, Hoàng đế rất hiếm khi mời hắn ra mặt làm việc, vẫn là phải hoàn thành hoàng mệnh trước rồi hãy nói, trong lòng nghĩ vậy hắn đã xoay người tiến vào bên trong quặng mỏ linh ngọc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status