Tà thiếu dược vương

Chương 480: Đề tỉnh Cầm Tiên Tử


Nếu như đối phương một mực đuổi sát không buông, đương nhiên Nhậm Kiệt không biểu hiện ra được gì, bởi vì đối phương tốc độ cũng đủ nhanh. Hiện tại Ninh Khải vì cứu Sử Vân Phong bay về hướng khác, Nhậm Kiệt lập tức chạy trốn, rất nhanh đã cách xa ngàn dặm, tránh thoát tầm thần thức của đối phương, lại lần nữa đổi phương hướng. Đợi đến lúc Ninh Khải bắt được thần hồn Sử Vân Phong, mới phát hiện bên trong có mấy lực lượng tràn ngập, nếu không trợ giúp trấn áp ngay, thần hồn Sử Vân Phong sẽ nổ tung... Hắn chỉ có thể rống giận một tiếng.

Tiếng gầm chấn cho núi sông mười mấy dặm phía dưới sụp xuống vỡ nát, nhưng cũng không thể làm gì được, cũng không có biện pháp đuổi theo nữa.

Nhanh, nhanh một chút nữa.

Nhậm Kiệt không ngừng tăng lên tốc độ, thời khắc này bởi vì khoảng cách Thiên Thủy Tông còn cách quá xa, Nhậm Kiệt cũng không thể cảm ứng được tình huống của Cổ Tiểu Bảo, nên không ngừng tăng tốc chạy đi.

"A... Nơi này là..." Văn Thi Ngữ không nghĩ tới mình vừa nghe một chữ Đạo kia, lại bất tri bất giác đi vào một loại trạng thái đặc thù, tuy rằng còn không có đạt tới trạng thái lĩnh ngộ, nhưng cũng vô cùng kỳ diệu, giúp cho cảnh giới của nàng có tăng lên không nhỏ. Trong mơ hồ, đột nhiên thanh tỉnh lại, nàng mới phát hiện thời khắc này mình lại đứng ở trên một cây đại kỳ.

Mà ở trước mặt đại kỳ đứng một người, hiển nhiên thời khắc này là bọn họ đang chạy đi, tốc độ vô cùng nhanh chóng.

"Khụ..."

Đúng lúc này, người đứng ở phía trước khống chế đại kỳ đột nhiên ho khan mấy tiếng, sau đó nhanh chóng vận chuyển pháp lực, trên thân thể vận chuyển một tầng huyết khí nhàn nhạt, có thể thấy được hiển nhiên người này trước đó đã bị thương không nhẹ.

Hai người lúc này khoảng cách rất gần, hơn nữa bên cạnh mình có lực lượng bảo vệ, nhưng không có bất kỳ hạn chế gì đối với nàng, loại tình cảnh này khiến Văn Thi Ngữ trong lúc nhất thời có hơi mơ hồ, đây là chuyện gì xảy ra?

- Tiền bối! Đây là vật ngài yêu cầu! Tuy rằng không thấy Sử Vân Phong, nhưng nghĩ tới tình hình vừa rồi, Văn Thi Ngữ nuốt hận nhanh chóng lấy ra nhẫn trữ vật đưa cho người này, nàng muốn xác định một ít chuyện, cũng muốn nhìn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

- Ừm! Nhậm Kiệt quay đầu lại, cũng không khách sáo nhận lấy nhẫn trữ vật, thu cất.

Lúc này Nhậm Kiệt đã khôi phục mặt nạ cười bình thường, vừa rồi không ngừng chữa bệnh thương thế cũng khôi phục rất nhiều. Dù sao đã cách xa vạn dặm, hơn nữa Nhậm Kiệt cũng mượn Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ cùng âm ba hóa giải phần lớn lực lượng, tuy rằng bị thương nhưng cũng không nghiêm trọng lắm.

Lúc này Văn Thi Ngữ đã không còn liên lạc được với bất kỳ người Cửu Âm Tông nào, thấy Nhậm Kiệt quay đầu lại mặt mang mặt nạ cười nàng cũng không nhận ra. Chỉ có điều mặt nạ cười của Nhậm Kiệt kia thật khoa trương, chính là vẻ mặt khoa trương độc hữu của thời đại internet ở địa cầu, làm cho nàng hơi có chút kinh ngạc.

Nhưng lập tức nàng mở miệng nói: - Tiền bối! Các thứ đã đưa cho ngài, ta cũng không còn giá trị gì, hiện tại có thể trở về Cửu Âm Tông hay không?

- Không được! Nhậm Kiệt trả lời vô cùng đơn giản, cũng vô cùng dứt khoát.

Câu đáp này không khỏi khiến Văn Thi Ngữ sửng sốt, không nghĩ tới người này lại dứt khoát trả lời một câu "không được" như vậy.

- Tiền bối giữ lại ta cũng không có bất kỳ giá trị gì, hơn nữa trên người ta hẳn bọn họ có lưu lại tay chân, rất có khả năng bọn họ dựa vào đó đuổi tới, ngược lại sẽ bất lợi đối với tiền bối! Văn Thi Ngữ tuy rằng kinh ngạc vì câu trả lời dứt khoát của người này, nhưng Cầm Tiên Tử vẫn nói tiếp rất là trầm ổn.

"Tuy rằng Văn Thi Ngữ nói rất bình thản, cảm giác điềm tĩnh không nao núng, không cảm nhận được có ý gì khác, nhưng nàng cũng không biết mình là địch hay là bạn, hiện tại chỉ biết mình đã làm khó đám người Cửu Âm Tông kia, nàng rất thông tuệ đã đoán được điều này, đồng thời nói cho mình nghe, hiển nhiên hiện tại trong lòng nàng đối với đám người Cửu Âm Tông kia cũng đã rất khó chịu."

Nhậm Kiệt cũng là lần đầu tiên gặp mặt Văn Thi Ngữ, lần trước mặc dù có giao đấu qua một lần, nhưng cũng không gặp mặt. Lúc này không thể để lộ tướng mạo thật, Nhậm Kiệt liền hoàn toàn với thân phận khác này, tùy ý nói: - Một cái ấn ký lạc ấn thần hồn gì đó, còn có một số kẻ truy lùng mà thôi, bản tôn đã toàn bộ thanh trừ! Hiện tại chúng ta cũng đã cách xa Cửu Âm Tông ngoài 5 vạn dặm, người Cửu Âm Tông không thể tìm tới đây!

Văn Thi Ngữ là người rất thông tuệ đã đoán được người Cửu Âm Tông đó sẽ động tay chân, lúc này nói ra cũng chỉ là hy vọng đối phương thả nàng đi, không nghĩ tới người này lại hời hợt nói đã giải trừ như thế, hắn có ý gì?

Bây giờ không nhìn thấy Sử Vân Phong kia, giết chết rồi, hay là lúc rời đi uy hiếp đối phương làm lợi thế?

Không quản ra sao, bây giờ không có Sử Vân Phong, người này dường như lại muốn dẫn mình đi theo, đây là tình huống gì, chẳng lẽ mục đích của hắn thực sự chính là mình?

Nhưng điều này cũng không đúng! Mặc dù mình ở trong thế hệ trẻ hơi có chút danh tiếng, nhưng trừ sư phụ ra, sao có thể có người hao hết khí lực làm những chuyện này vì mình? Đây chính là muốn là địch với toàn bộ Cửu Âm Tông, là đối mặt với nhân vật cấp lão tổ ngàn tuổi, trừ sư phụ cùng người nhà ra, người nào lại sẽ vì mình mạo hiểm thế này?!.

- Tiền bối! Ngài nếu đã chọn để cho ta đi giao nhẫn trữ vật này, có lẽ cũng bởi vì ít nhiều biết một chút, đích xác ta cùng Sử Nguyên Hoành những người nắm trong tay Cửu Âm Tông hiện nay có oán hận chất chứa rất sâu, Cửu Âm Tông ngày nay đã không phải Cửu Âm Tông trước kia! Ta nhất thiết phải đi về, bởi vì sư phụ ta bị giam giữ, ta không trở về chỉ sợ bọn họ sẽ gây bất lợi cho sư phụ ta, cũng sẽ gây bất lợi đối với gia tộc ta. Hơn nữa ta lực lượng yếu kém, đi theo bên cạnh hẳn sẽ liên lụy tới tiền bối! Nếu tiền bối cần ta làm gì, ta sẽ tận lực phối hợp! Văn Thi Ngữ hơi trầm ngâm suy tư một chút, rồi lần nữa nhẹ giọng nói, có lý có tình, chu đáo, vừa nói ra mục đích của chính mình, vừa muốn tìm hiểu tin tức trong đối thoại kế tiếp.

Lan tâm huệ chất, thông minh nhưng cũng có chút xử trí theo cảm tính! Đây là cảm giác của Nhậm Kiệt sau khi tiếp xúc nói mấy câu ngắn cùng Văn Thi Ngữ.

Văn Thi Ngữ ở vào thời điểm này mà có thể tĩnh táo như thế, không có làm bất kỳ hành động quá khích gì, hiển nhiên là nàng sớm đã cân nhắc qua: dưới tình huống ở Cửu Âm Tông lúc đó, lão tổ ngàn tuổi mượn trận pháp ra tay đều không ngăn được hắn, nàng có làm gì đi nữa cũng vô dụng, cho nên dù hắn không có trói buộc nàng, nàng cũng không có làm ra hành động gì khác.

Mà lại rất nhanh phân tích ra tình thế hiện tại, thậm chí đoán ra được chút ít mục đích của mình là muốn dẫn nàng đi, chỉ trong mấy câu nói đã lộ ra chỗ thông tuệ của nàng.

Loại người thông minh này, nếu như là lãnh khốc, máu lạnh một chút, bất kể là nam hay nữ đều là hạng người kiêu hùng một đời. Nếu như có thể tàn nhẫn, hung ác một chút, thì nhất định sẽ tiến rất cao, nhưng ngược lại thì Nhậm Kiệt thích tình cảm kích động nhỏ nhỏ của Văn Thi Ngữ thời khắc này.

- Hy sinh chính mình, bảo vệ an toàn cho sư phụ, người nhà, gia tộc, thật vĩ đại a! Nhậm Kiệt nói rất là cảm khái.

Nghe Nhậm Kiệt nói lời này, Văn Thi Ngữ cũng sững sờ, bởi vì giọng điệu của người mang mặt nạ cười khoa trương trước mắt này, cảm giác này, dáng vẻ này không giống như là đang khen thưởng nàng, hoàn toàn là đang châm chọc.

- Cho tới bây giờ Văn Thi Ngữ chưa từng nghĩ tới vĩ đại cái gì, chỉ có bất đắc dĩ, không thể làm gì được mà thôi!

Văn Thi Ngữ nhớ lại chuyện phát sinh bên trong Cửu Âm Tông, cũng rất cảm khái.

- Không phải vĩ đại, không phải muốn hy sinh chính mình cứu người, bảo vệ an toàn cho sư phụ, người nhà, gia tộc, vậy cô nương cần gì làm như thế chứ?

Tuy rằng Thiên Thủy Tông bọn họ cộng hết lại tất cả tài sản cũng không thể sánh được với năm dãy núi linh ngọc của Trường Hồng đạo nhân kia, nhưng dù sao cũng là tất cả tài phú của một tông môn, cộng hết lại cũng là con số rất kinh khủng, nhưng mấy ngày này lão tổ lại dùng hết số linh ngọc này bố trí ra một trận pháp to lớn.

Mà giờ khắc này ở trung tâm trận pháp kia, chính là tên đen lớn bắt được trước đó đang ở bên trong đau khổ gào thét. Tuy nhiên khi màn sáng mãnh liệt mới vừa chiếu xuống, cả thân thể hắn bành trướng vài vòng, lập tức cũng không gào thét nữa... chính điều này làm cho Thủy Chí Bằng lo lắng.

Không nói gì khác hao phí tất cả tài nguyên của Thiên Thủy Tông, cuối cùng người này chết đi, hoặc là xảy ra chút vấn đề gì, vậy thì coi như thảm rồi! Hắn là Tông chủ Thiên Thủy Tông, nếu như tất cả tài nguyên hết sạch, cho dù hắn tăng lên tới Thái Cực Cảnh, chức tông chủ này cũng không dễ làm.

- Ngươi tính toán về chút chuyện nhỏ này ư! Hừ, nghĩ là bổn lão tổ không biết sao? Những vật này tính là gì chứ? Trên người tên này có truyền thừa lực lượng đặc thù nào đó cuồn cuộn không ngừng, chúng ta mượn đại trận trợ giúp hắn, có thể trực tiếp tăng lên lực lượng của hắn tới mức khó có thể tưởng tượng. Người này tiềm chất cùng tình huống vượt ra ngoài tưởng tượng của ta, phỏng chừng không cần tới mấy ngày là được rồi. Chẳng qua nếu làm như thế chỉ sợ hắn có thể trực tiếp đạt tới Thái Cực Cảnh, đệ tử bình thường đúng là không được. Chí Bằng, xem ra lần này xem như cho ngươi nhặt tiện nghi! Thủy Phi Tường vừa mới tăng mạnh thêm một chút trận pháp chung quanh, sau đó thúc giục trận pháp, hưng phấn nói.

- A...

Vừa nghe Thủy Phi Tường nói lời này, Thủy Chí Bằng bị dọa cho nhảy dựng. Hắn chính là mới vừa đạt tới Thái Cực Cảnh, lão tổ lại bảo hắn đoạt xá đi vào trong thân thể tên đen lớn này... Chuyện này... chuyện này sao lại thế?

- A cái gì a! Thủy Phi Tường cả giận nói: - Đồ không biết tốt xấu! Ngươi cho là mình tăng lên tới Thái Cực Cảnh là hết rồi sao, ngươi cho là bằng vào thiên tư của ngươi, cả đời này có thể đột phá Thái Cực Cảnh tầng thứ sáu sao?

Thủy Phi Tường không chút khách sáo nói, sau đó nhìn chằm chằm Thủy Chí Bằng.

Thủy Chí Bằng cũng tự biết rõ mình, tuy rằng hắn đạt tới Thái Cực Cảnh, nhưng Thái Cực Cảnh tăng lên mỗi một tầng đều vô cùng khó khăn, nghe lão tổ gặng hỏi như vậy, hắn suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu.

- Hừ! Thủy Phi Tường tức giận nói: - Nói cho ngươi biết, tổ phù cùng lực lượng truyền thừa của tiểu tử này vượt quá tưởng tượng, có một lực lượng đặc thù đang thức tỉnh ở bên trong thân thể hắn, cộng thêm chúng ta bên này phụ trợ để hắn thừa kế lực lượng này, chờ sau khi ngươi đoạt xá thân thể hắn, ít nhất lập tức có thể có lực lượng Thái Cực Cảnh tầng thứ ba trở lên, không bao lâu còn có thể nhanh chóng tăng lên, kém nhất cũng là lão tổ ngàn tuổi, thậm chí rất có thể đột phá đến Pháp Thần Cảnh chí cao vô thượng kia. Nếu không phải bổn lão tổ bận chủ trì trận pháp, không có trận pháp tương trợ không có biện pháp tự mình đoạt xá, tình huống hôm nay lại khẩn cấp như vậy, bổn lão tổ sẽ tự mình đoạt xá thân thể tên này rồi!

Vốn mệnh lệnh của Thủy Phi Tường, Thủy Chí Bằng cũng không dám làm trái, giờ này lại nghe Thủy Phi Tường nói như vậy, Thủy Chí Bằng cũng kích động không thôi, liên tục gật đầu đáp ứng, đồng thời kích động không dám tin nhìn về phía tên đen lớn bên trong trận pháp.

Tên này đột nhiên làm náo động Thủy Thiên Nhất Sắc Thành, rồi lại thần kỳ đến trình độ này, sau này mình có thể trở thành lão tổ ngàn tuổi, thậm chí... thậm chí là Pháp Thần Cảnh... Trời ạ! Trước kia cho dù thân là Tông chủ Thiên Thủy Tông, chuyện này dù nằm mơ hắn cũng không dám nghĩ tới.

- - - - - - - - - - - - - -

Đây là một vùng sa mạc mênh mông, đây đã là địa phương biên giới ở phía đông Đông Hoang, giờ khắc này có hai bóng người xuyên qua vùng sa mạc mênh mông này, đi vào địa khu trung bộ Đông Hoang.

Lúc này ở vùng ven sa mạc, một người Thái Cực Cảnh đang đợi ở đó, toàn thân bao phủ trong một đoàn khí tức màu đen, người này đúng là một trong người phụ trách chủ yếu của địa khu trung bộ Tàn Hồn, hắn đã nhận được tin nên chờ ở chỗ này mấy ngày, vừa thấy hai bóng người bay đến, hắn vội vàng bay lên.

- Bái kiến hai vị đại nhân, đây là Ngưng Hồn Dịch ngài giao phó, là khắp cả Đông Hoang chỉ có vài giọt, hiện tại đã toàn bộ cầm đến đây! Người này cực kỳ cẩn thận dâng lên các thứ. Ngưng Hồn Dịch này đúng là bảo vật năm đó Hải Vương trong lúc vô tình chiếm được, sau đó cũng khó mà kiếm được. Thế mà Tàn Hồn lại có hàng tích trữ, tuy rằng số lượng không nhiều lắm, nhưng cũng vô cùng kinh người.

Lúc này hai bóng người cuối cùng đã tới gần, người đi đầu đúng là Hoa Thanh Thanh, bên cạnh nàng vẫn là Hoa Văn Triết người luôn đi theo nàng nhiều ngày sắc mặt như cũ khó coi.

- Ừm! Hoa Thanh Thanh nhận lấy Ngưng Hồn Dịch, phất tay một cái, lấy ra một đoàn tia sáng pháp lực bao phủ Hoa Mỹ Ngọc bên trong, vận chuyển lực lượng dung hợp một số đan dược khác, rồi sáp nhập Ngưng Hồn Dịch này vào trong thân thể Hoa Mỹ Ngọc. Lúc trước Hoa Mỹ Ngọc bị hao tổn không nhẹ, lúc này nhận được Ngưng Hồn Dịch cùng Hoa Thanh Thanh không ngừng trợ giúp, đã khôi phục rất nhiều.

- Khởi bẩm hai vị đại nhân! Hiện chúng ta đang điều tra, tuy nhiên trước mắt còn không có tin tức gì của người mang mặt nạ cười kia...

Không đợi người này nói xong, Hoa Mỹ Ngọc vừa mới mượn Ngưng Hồn Dịch cùng đan dược của Hoa Thanh Thanh khôi phục một chút vừa nghe nói tời người mặt nạ cười lập tức mở mắt, vô cùng phẫn nộ gầm thét: - Đồ vô dụng! Đám phế vật các ngươi, thông báo cho các ngươi nhiều ngày như vậy, cho các ngươi điều động tất cả lực lượng điều tra, mà tới giờ còn chưa tra ra được! Các ngươi đều là đám ăn hại, một đám phế vật. Dò tra cho ta, không quản hắn trốn tới đâu, lên trời xuống đất đều phải kiếm ra hắn cho ta!

Hoa Mỹ Ngọc biến thành bộ dáng lúc này, chỉ còn sót lại thần hồn, nhưng tiếng gầm thét phẫn nộ vẫn như cũ the thé như vậy, làm cho người phụ trách Tàn Hồn phụ cận Đông Hoang kia không khỏi rùng mình một cái. Bên trên chỉ là có người của tổng bộ đến hạ lệnh, rồi lại điều động loại bảo vật cứu cấp Ngưng Hồn Dịch này, cũng không nói gì, nhưng vừa nhìn thấy Hoa Thanh Thanh cùng Hoa Văn Triết hắn đã biết ngay đây tuyệt đối là đại nhân vật, mà khi nghe Hoa Mỹ Ngọc lúc này chỉ còn lại có thần hồn rống giận, nghe thanh âm này hắn chợt nghĩ tới một ít lời nói của một vài người ở tổng bộ từng nói.

Không thể nào, chẳng lẽ... đây là... đây là... thiếu chủ...

Điều này sao có thể, đường đường là con của người chủ Tàn Hồn, là thiếu chủ Tàn Hồn làm sao chỉ còn lại có thần hồn, mà lại...

- Ngươi không có chuyện gì ở nơi này, chúng ta sẽ tạm thời dừng lại ở gần đây. Ngươi điều động lực lượng truy tìm người kia, một khi có tin tức lập tức cho ta biết! Hoa Thanh Thanh phất tay bảo người kia lui đi. Đã rời khỏi khu hoang vu thần bí nhất Đông Hoang kia, những địa phương khác thì dễ nói hơn nhiều. Lần này nàng cũng không nghĩ tới, vận số của mình lại kém đến mức này, tùy tiện đi vào một lối ra không ngờ lại xuất hiện ở địa phương hoang vu thần bí kia, cho dù một đường nàng đều cẩn thận mới bay qua.

Bản thân Đông Hoang đã rất hoang vắng, nhưng cũng đồng dạng còn có một số địa phương rất hung hiểm, may mà nàng không có mảy may ý nghĩ xông xáo, nếu không có một vài địa phương nguy hiểm cho dù nàng là cấp lão tổ bực này cũng đều rất nguy hiểm.

- Tiểu thư! Người kia biết xảy ra loại chuyện như vậy, đắc tội với chúng ta hắn sẽ không rời Đông Hoang đi những địa phương khác sao? Hoa Văn Triết ở một bên ngẫm nghĩ, rồi lo lắng nói, nếu như người kia chạy thoát, thật đúng là phiền toái.

- Sẽ không đâu! Trừ phi có chuyện đặc thù, nếu không loại người như vậy sẽ không dễ dàng rút lui. Hắn dám lấy vật trong lửa đỏ, ở trước mặt chúng ta nhiều người như vậy tranh đoạt bảo tàng kia, hiển nhiên không có mảy may e ngại cùng cố kỵ! Hoa Thanh Thanh lắc đầu nói, lập tức nhìn Hoa Mỹ Ngọc chỉ còn lại thần hồn mà vẫn giận dữ không thôi, nói: - Mỹ Ngọc! Ngươi cũng không cần nóng nảy, nếu đã như thế, cũng chưa chắc là chuyện xấu! Trong Tàn Hồn chúng ta có một vật khác, có lẽ có thể giúp cho ngươi đạt tới một độ cao không thể tưởng tượng, đợi cô cô giúp ngươi giết chết người kia, sau khi trở về...

Hoa Thanh Thanh không có nói ra phần sau câu nói, nhưng cũng lộ ra một loại khí thế ngút trời.

- Cô cô là nói bộ thân thể kia... Hoa Mỹ Ngọc vừa nghe nói lập tức nghĩ tới điều gì, trở nên tĩnh táo lại, đồng thời cũng có một loại kích động cùng khát vọng, nhưng lại lo lắng nói: - Nhưng... thần hồn của ta có thể đạt tới yêu cầu kia sao? Hơn nữa... những lão già kia bọn họ có đồng ý không?

- Hừ! Hoa Thanh Thanh hừ lạnh nói: - Không phải do bọn họ đồng ý hay không, lúc trước ta liên lạc với phụ thân ngươi, hắn nói lần này không có thời gian đi, đã vô số năm qua hắn cũng không có coi ra gì, kỳ hạn mười năm gần tới, vì thế cho Dịch thúc ngươi đi một lần, kết quả thành công. Từ nay về sau, cuộc sống bị mấy thế lực lớn khác liên thủ áp chế Tàn Hồn ta đã qua rồi, những lão già kia cũng không có lý do, càng không dám nói không đồng ý. Nhất mạch chúng ta sẽ hoàn toàn nắm trong tay hết thảy, cũng sẽ làm cho Tàn Hồn hoàn toàn quật khởi, so sánh với cái gì Trường Hồng đạo nhân kia thậm chí bảo tàng di tích thượng cổ đều không đáng kể chút nào!

Với tính tình lạnh như băng của Hoa Thanh Thanh, nói xong lời cuối cùng giọng nói cũng không nhịn được lộ ra tâm tình của nàng. Hoa Văn Triết ở một bên vốn nghe không hiểu gì, nhưng Hoa Mỹ Ngọc nghe nói thì kích động muốn thét lên.

- Ha ha... Tốt, thật tốt quá! Nếu quả thật như vậy... Ha ha... Hoa Mỹ Ngọc không nhịn được cười to điên cuồng, quên đi phẫn nộ, suy sụp trước đó.

- - - - - - - - - - - -

"Ầm Ầm..." Tiếng động điếc tai nhức óc, vang dội sơn cốc, chung quanh ẩn hiện đại trận, đồng thời từng đạo lực lượng đánh vào, không ngừng đánh vào sơn cốc to lớn chu vi trăm dặm này. Trận pháp ngưng tụ chung quanh ngọn núi không ngừng sụp đổ, sụp đổ, lộ ra một số lực lượng trận pháp ngưng tụ ở phía dưới, nhưng dưới loại công kích này, hiển nhiên trận pháp kia cũng không chống đỡ được thời gian bao lâu.

Lúc này, ở trong một trận pháp trung tâm sơn cốc, Cổ Côn tộc trưởng Cổ Thôn đang đứng ở trong đó, lãnh đạo một số người Cổ Thôn liều mạng thúc giục trận pháp, đồng thời trong tay mỗi người đều có một khúc xương to lớn. Lực lượng bản thân bọn họ hiển nhiên không có biện pháp thúc giục trận pháp này đạt tới uy thế như thế, hoàn toàn là dùng máu tươi bản thân dẫn động lực lượng của những khúc xương vô cùng to lớn này, sau đó tác dụng lên trên trận pháp.

Chỉ là thời khắc này mỗi người bọn họ đều tinh thần sa sút, hiển nhiên đều có xu thế không chống đỡ được bao lâu.

- Tộc trưởng! Đã sắp không chống nổi nữa, làm sao bây giờ?

Có người lo lắng hỏi.

- Tổ phù truyền đạt, Tiểu Bảo truyền thừa như thế nào rồi? Trên thực tế, từ lúc ban đầu đám người thần bí kia đến đây, Cổ Côn đã biết ngay hoàn toàn không thể ngăn được, cho nên mới không tiếc bại lộ, phát động tất cả lực lượng cản lại, chỉ hy vọng có thể kéo dài một ít thời gian.

Vốn là hắn còn đang lo lắng, tức giận Tiểu Bảo rời đi, nghĩ biện pháp chuẩn bị đi tìm hắn, lúc này lại thầm cảm thấy là chuyện may mắn, may mà Tiểu Bảo rời đi, nếu không đúng thật là Cổ tộc sẽ hoàn toàn bị người diệt tộc!

- Hết thảy thuận lợi, Tiểu Bảo bắt đầu có chút kháng cự, hiện tại đã vô cùng thuận lợi!

- Tốt lắm! Cổ Côn thấy bên ngoài quân đội đông nghịt, ngửa mặt lên trời thở dài nói: - Hy vọng Ông trời có thể thấy, lưu lại cho Cổ tộc ta một tia huyết mạch!

"Ầm... Ầm..." Đúng lúc này, bên ngoài lại bắt đầu một đợt công kích mới, chỉ thấy từng mảng từng mảng quân đội đông nghịt. Quân đội này cả người bị một tầng sắt đen bao phủ... Không thể nói là bao phủ, phải nói là bản thân bọn họ giống như bằng đồng đúc sắt rèn. Chỉ có trong mắt phát ra một chút sinh khí, toàn thân hoàn toàn không giống như loài người, mà tản ra một khí tức kinh khủng, hơn nữa số lượng chừng 10 vạn trở lên, dưới khống chế của một số người ở phía trước, đội đội binh lính hung mãnh dị thường, mỗi một binh sĩ đều có thể bạo phát ra lực lượng khủng bố.

Lực công kích kinh khủng, có thể bạo phát ra pháp thuật thần thông công kích cự ly xa, mà lực phản chấn của trận pháp này, đối với bọn họ dường như không có hiệu quả gì quá lớn, kích trúng trên thân bọn họ cùng đánh trúng tọa kỵ, đều phát ra tiếng sắt thép va chạm nhau, kinh khủng dị thường.

Những quân đội mặt như sắt đen đã từ từ vây quanh sơn cốc chu vi trăm dặm này, từ từ tạo thành một đại trận, đang không ngừng công kích nén ép, uy thế đó so với một nhân vật Thái Cực Cảnh cấp bậc lão tổ siêu cấp cường hãn, cũng chỉ mạnh hơn chứ không yếu.

Mà người dân Cổ Thôn dưới chỉ huy của Cổ Côn, chỉ có thể làm ra vùng vẫy cuối cùng, liều mạng chống lại chờ cái chết đến...

Trong lúc Nhậm Kiệt phi hành hết tốc lực, rất là bình tĩnh, với góc độ người bàng quan phân tích: ­ Sư phụ cô nương không có chuyện gì, hiển nhiên với cô nương không có quan hệ gì quá lớn, nàng là bởi vì cô nương xảy ra chuyện, nhưng cũng tuyệt đối không phải bởi vì cô nương quay trở lại thì có thể bảo toàn.

Bản thân nàng cũng là nhân vật cấp bậc lão tổ, ở trong Cửu Âm Tông có ảnh hưởng rất lớn, Cửu Âm Tông tuy rằng do Sử gia cầm quyền, nhưng cũng còn chưa tới mức lấy thúng úp voi, dù sao cũng có chỗ cố kỵ.

Cô nương nói mình không phải xử trí theo cảm tính, bị kích động hành sự, vậy thì là gì? Nghe người mang mặt nạ cười rồi lại đàm luận với mình như thế, phân tích nói lên chuyện của chính mình...

Văn Thi Ngữ cũng rất bất ngờ, vô cùng kinh ngạc.

Nhưng nàng muốn rời đi, người này không đồng ý là tuyệt đối không có khả năng rời đi, điều này nàng biết rõ.

Hơn nữa câu nói của người này, còn làm cho trong lòng nàng dậy sóng, có dao động rất lớn! Tuy rằng ngoài mặt nàng còn có thể rất bình tĩnh, nhưng trong nội tâm lại sớm đã không phải như thế! ­ Thi Vũ chưa từng nghĩ tới làm người vĩ đại gì, nhưng cũng không muốn bởi vì mình mà liên can tới người nhà, hơn nữa sư phụ vì ta mà xảy ra chuyện, sao ta có thể không quản tới? Gia tộc ta tuy rằng không yếu, nhưng đâu phải đối thủ của Sử gia Cửu Âm Tông...

Dưới tình huống như thế, Thi Vũ không làm như vậy còn có thể làm gì khác? ­ Rất thông tuệ, nhưng vẫn còn có chút xử trí theo cảm tính, có chút nhiệt huyết bị kích động! Nhậm Kiệt nghe được Văn Thi Ngữ nói như thế, không nhịn được đánh giá.

Xử trí theo cảm tính, nhiệt huyết, bị kích động? Văn Thi Ngữ nghe nói vậy, thật không nói nên lời! Bất luận là ở Cửu Âm Tông, ở Đông Hoang, hay ở Ngọc Kinh Thành, ở trong mắt người khác, trong mắt người nhà, trong mắt sư phụ, trong mắt đồng môn, vĩnh viễn nàng đều là người bình tĩnh đến lạnh lùng, gặp đại sự không kinh hoảng, có thể bình tĩnh đối phó hết thảy...

thế nào ở trong miệng người này ngược lại mình biến thành xử trí theo cảm tính, nhiệt huyết, bị kích động...

Lần này Nhậm Kiệt không đợi Văn Thi Ngữ nói gì, đã tiếp tục nói: ­ Lựa chọn vĩnh viễn đều phải có, chỉ là phải xem cô nương định làm gỉ! Nếu như nói không có bị bắt giữ ngoài ý muốn, vậy cô nương vừa rồi muốn đi trở về liều chết, muốn dùng chính mình để tránh liên lụy tới người nhà...

Vậy có phải cô nương có một loại bị kích động cùng nhiệt huyết, sóng lòng của cô nương rất cuồn cuộn, mà cảm giác này lúc bình thường chưa từng có phải không?.

"Hả.." Văn Thi Ngữ không khỏi sửng sốt, cẩn thận nghĩ lại tình huống vừa rồi, thật đúng là bị người này nói trúng rồi, cái này...

­ Cô nương rất thông minh, nhưng bây giờ lại hồ đồ: làm sao cô nương biết gia tộc mình không thể đối kháng với Cửu Âm Tông? Cô nương quay trở lại không có trợ giúp cho sư phụ, vậy tại sao mình không ở bên ngoài nghĩ biện pháp? Vào thời điểm này bọn họ không biết rốt cuộc chuyện cô nương như thế nào, cô nương cho rằng trong khoảng thời gian ngắn họ sẽ đối phó với gia tộc mình sao? Cô nương có biết nơi này cách Ngọc Kinh Thành bao xa không? Cô nương cho là gia tộc mình thật sự một chút nội tình cũng không có sao? Hơn nữa cô nương có nghĩ tới hay không, dù nói thế nào đi nữa gia tộc cô nương là một trong năm đại gia tộc của Minh Ngọc Hoàng Triều, nếu thật chuyện tới trình độ nhất định Minh Ngọc Hoàng Triều cũng sẽ không hoàn toàn không quản tới.

Hơn nữa cô nương có biết hôm nay gia tộc của cô nương đã liên minh cùng Nhậm gia? Hiện nay thực lực đã tăng mạnh, tông môn bình thường không dám chọc tới hay không? Những thứ này cô nương cũng không biết, đã định một người gánh vác chuyện của tất cả...

Cô nương có hỏi qua người nhà của mình hay không? Cô nương không có biện pháp, có lẽ bọn họ có biện pháp thì sao? ­ Cái này...

Văn Thi Ngữ bị những lời nói này làm cho ngẩn người tại đó, bởi vì nàng thật không biết tình huống của gia tộc gần đây, nhưng lập tức nàng vẫn lắc đầu nói: ­ Không có khả năng! Cửu Âm Tông có lão tổ ngàn tuổi trấn giữ, không phải tông môn bình thường có thể so... ­ Vậy thì thế nào? Nhậm Kiệt lại lần nữa không đợi Văn Thi Ngữ nói dứt lời, cắt ngang: ­ Lão tổ ngàn tuổi thì sao chứ? Lão có dám rời khỏi Cửu Âm Tông không? Không dám đi! Lão đã không dám đi, cô nương còn có gì phải sợ, bọn họ có Thái Cực Cảnh thì sao chứ? Địa lợi rất trọng yếu, tại sao lão tổ bình thường cũng không dám tùy ý đi tông môn khác gây phiền toái, bởi vì đối phương phát triển hơn một ngàn năm, các loại trận pháp, các loại nội tình bạo phát, cho dù lão tổ thực lực cường đại cũng không chịu nổi.

Cửu Âm Tông phát sinh chuyện lớn như vậy, hắn thật dám phái ra nhiều người rời đi hay sao? Chẳng lẽ Cửu Âm Tông không có địch nhân, sao cô nương không nghĩ cách lợi dụng địch nhân của Cửu Âm Tông, cho bọn họ một chút tin tức! Thời điểm này cô nương cũng có thể quyền biến, dùng mưu kỳ chước lạ để ứng phó với mọi chuyện, cộng với Cửu Âm Tông ngày nay không phải Cửu Âm Tông trước kia, thì tại sao không lợi dụng một số địch nhân để chèn ép bọn họ! "A..." Nhậm Kiệt nói một hơi, càng nói càng nhanh, giống như tiếng sấm vang rền, lối suy nghĩ hung mãnh nổ tung trong óc Văn Thi Ngữ, đột nhiên làm cho nàng có một loại cảm giác rộng mở trong sáng.

­ Cô nương không phải bình tĩnh thật sự, cho nên bản tôn mới nói cô nương có chút nhiệt huyết, có phần bị kích động, cô nương là bởi vì rất thông tuệ, cho nên lúc bình thường xử lý những chuyện khác mới có vẻ rất lạnh nhạt, bình tĩnh, bất kỳ chuyện gì đều có thể tùy ý xử lý, nhưng hiện tại cô nương là người trong cuộc, chính mình đã rối loạn.

Lại gặp phải chuyện người nhà bị uy hiếp như vậy, cô nương tuổi trẻ, nhiệt huyết dâng trào, muốn một người chống đỡ tất cả mọi chuyện, kết quả ngược lại khiến mình không thấy rõ thế cục.

Hiện tại ta chỉ là nói theo như một biện pháp, ngẫm lại tại sao cô nương không thể lợi dụng Minh Ngọc Hoàng Triều, ngẫm lại tại sao cô nương không thể âm thầm liên lạc với một số người trung lập trong Cửu Âm Tông, ngẫm lại sư phụ cô nương có hay không từng có giao phó gì khác...

còn có rất nhiều những thứ khác cô nương hãy suy nghĩ thật kỹ, sau đó nếu như cô nương còn quyết định quay trở lại đi chịu chết, trở thành tế phẩm hiến tế của đối phương, vậy thì cô nương có thể rời đi bất cứ lúc nào! Cùng nói chuyện với người thông minh là rất ít dùng sức, chỉ cần nêu ra mỗi thứ một chút, vốn cần nói 10 câu, chỉ cần điểm chỉ một câu nửa câu chính yếu như vậy là đủ rồi, không cần phí sức nói ra toàn bộ.

Nhậm Kiệt cũng chỉ là giúp Văn Thi Ngữ mở ra ý nghĩ, để cho nàng lúc này là người trong cục mơ hồ, thanh tỉnh một chút...

Lúc này thấy được ánh mắt, vẻ mặt biến hóa của Văn Thi Ngữ, Nhậm Kiệt đã biết ngay, lời thừa thải đã không cần nói, chuyện còn lại Văn Thi Ngữ đã có thể tự mình suy nghĩ minh bạch. Cuối cùng làm xong chuyện này, cứu thoát Văn Thi Ngữ, hiện tại hắn cần phải làm là mau sớm chạy về Thiên Thủy Tông, để nhìn xem Cổ Tiểu Bảo bên kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì...

Thiên Thủy Tông xem như tông môn nhãn hiệu lâu đời, mặc dù không có lão tổ ngàn tuổi, nhưng cũng đủ cường đại, mấy ngàn năm tích súc làm cho bọn họ cũng có không gian độc lập của riêng mình.

Tuy rằng không gian độc lập này không thể sánh với không gian của Trường Hồng đạo nhân, chỉ có không tới 100 dặm, cũng không tính là ổn định lắm, nhưng từ đó cũng đủ để chứng minh Thiên Thủy Tông lợi hại.

Mà Thủy Phi Tường lão tổ Thiên Thủy Tông chính là tu luyện ở chỗ này.

Giờ khắc này, Thủy Phi Tường lão tổ Thiên Thủy Tông tự mình đang ở chỗ này giám sát, đồng thời tự mình ra tay, vận dụng tất cả tài nguyên của Thiên Thủy Tông bố trí ra một tòa đại trận.

­ Lão tổ...

Đây chính là tất cả tích súc của tông môn chúng ta, ngay cả tất cả vật tư nhân của mọi người đều tập trung lại...

Thủy Chí Bằng thời khắc này nhìn lão tổ không ngừng hao phí linh ngọc cuồn cuộn, bố trí đại trận, hắn giao cho lão tổ một nhóm linh ngọc cuối cùng vừa mới sưu tập được, nhưng không khỏi đau lòng nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status