Tà thiếu dược vương

Chương 510: Đại khai sát giới, đứa nhỏ hay lão yêu quái?


Thấy tên này táy máy tay chân không biết sống chết, trong mắt Văn Thi Ngữ lóe lên một tia sát khí. Tuy rằng người này tu vi đã là Âm Dương Cảnh âm hồn đỉnh phong, nhưng ở trong mắt Văn Thi Ngữ cũng không đáng kể chút nào. Tuy rằng nàng không muốn gây phiền toái, nhưng nàng cũng là tôi luyện lớn lên ở Đông Hoang, hơn nữa đoạn thời gian gần đây đi theo bên cạnh Nhậm Kiệt, bất tri bất giác, rất nhiều phương diện nàng đã bị ảnh hưởng của Nhậm Kiệt.

Chính nàng đều không phát hiện, nếu là nàng trước kia thì đã quát lui người này, hoặc là phô bày ra lực lượng cường đại để người này tự thối lui, nhưng lúc này lại không làm như thế, mà ngay lúc hắn định sờ tay vào mình, Văn Thi Ngữ đã chuẩn bị ra tay độc ác.

- Tên vô sỉ! Ban ngày ban mặt lại có tên không biết liêm sỉ như ngươi, dám làm nhục người! "Ầm..." Đúng lúc này, đột nhiên một đạo kiếm quang ầm ầm từ trên bầu trời bay xuống, trong nháy mắt nhắm thẳng vào vị trí Ba Hổ.

- Thiếu chủ cẩn thận! Đúng lúc này, lão già luôn đi theo phía sau Ba Hổ vội vung tay, kéo Ba Hổ đẩy ra. Ầm ầm nổ vang, chỗ Ba Hổ vừa đứng đã bị kiếm quang kia đánh thành một cái hố sâu không thấy đáy.

Vừa rồi chung quanh không ít người còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, nhưng một màn này lập tức thu hút vô số ánh mắt nhìn về phía bên này.

Tuy nhiên Ngọc Kinh Thành ngược lại cũng không giống như trước kia, bởi vì hôm nay bên trong Ngọc Kinh Thành có rất nhiều tu luyện giả, phát sinh đủ các loại mâu thuẫn, chém giết cũng không ít. Cho nên người trong Ngọc Kinh Thành cũng thường thấy quen mắt, dĩ nhiên, bọn họ cũng đều rất thông minh chỉ đứng từ xa quan sát, miễn cho liên lụy tới mình.

Theo đạo kiếm quang này cùng một tiếng quát mắng cao giọng kia, một người trẻ tuổi mặc một thân nho sam, gương mặt tuấn tú, chắp hai tay sau lưng dáng vẻ đầy tự tin từ không trung hạ xuống, người vừa hạ xuống, liền vung tay pháp bảo vừa rồi kia đã bay trở về trong tay, trong nháy mắt ẩn vào trong thân thể hắn.

- Hả? Cổ Tiểu Bảo vừa rồi hơi thất thần, lúc này mới ý thức có điều không đúng, ngạc nhiên nhìn về phía hai người kia, trong lúc nhất thời còn có chút không hiểu rõ chuyện gì xảy ra.

- Con bà nó! Ngươi dám công kích bổn thiếu tông chủ, dám là địch với Thiên Hổ Tông ta, ngươi không muốn sống chăng!? Ba Hổ vừa trông thấy người này, nổi giận gầm một tiếng, một bộ xu thế phải giết chết đối phương. Một tiếng gầm này của hắn, Hỏa Sư yêu thú tọa giá ở một bên cũng theo chủ nhân bạo phát gầm một tiếng trợ uy, làm cho không ít người ở chung quanh kinh sợ, rối rít né tránh, chiến đấu trình độ này đã vượt ra khỏi đệ tử quần áo lụa là trong Ngọc Kinh Thành thường ngày.

- Hừ! Thanh niên nho sam kia vẫn chắp hai tay sau lưng nhìn Ba Hổ nói: - Thiên Hổ Tông ta chưa nghe nói qua, nhưng nơi này là Minh Ngọc Hoàng Triều, tại hạ là Lâm Vân Thông truyền nhân của Lâm gia, đương nhiên sẽ không thỏng tay đứng nhìn ngươi muốn làm gì thì làm!

Lâm gia, vừa nghe Lâm Vân Thông nói là Lâm gia, ánh mắt của Văn Thi Ngữ hơi sáng lên. Là người Minh Ngọc Hoàng Triều dĩ nhiên cũng không cho phép tông môn cường đại tồn tại, nhưng cũng không phải là không có một vài thế lực tồn tại đặc thù, tỷ như một vài gia tộc còn truyền thừa cổ xưa hơn so với Minh Ngọc Hoàng Triều, bọn họ đã trải qua rất nhiều triều đại, nghe nói có gia tộc ở một vài quốc gia, thậm chí có gia tộc đã trải qua mấy chục triều đại, từ thời đại thượng cổ kéo dài tới nay... những gia tộc như vậy không quản người nào làm hoàng đế, hay người nào mở tông lập phái, đều vẫn tồn tại như trước.

Gia tộc như vậy cũng không thể kém bao nhiêu so với tông môn vạn năm, bọn họ có thế lực, có phạm vi riêng của mình, nhưng nếu như có Hoàng triều đủ cường đại, bọn họ cũng sẽ duy trì cùng phối hợp. Dĩ nhiên, bên trong Minh Ngọc Hoàng Triều không có gia tộc cường đại như vậy, nhưng cũng có mấy gia tộc truyền thừa đã vượt qua ngàn năm. Lâm gia chính là một trong số gia tộc đó, loại gia tộc này đôi khi thậm chí chưa chắc kém bao nhiêu so với năm đại gia tộc của Minh Ngọc Hoàng Triều, chỉ có điều là bọn họ không hoàn toàn tin bất kỳ một Hoàng triều nào. Nói trắng ra là cũng giống như một tiểu vương quốc phong bế!

Trên thực tế hiện nay Lý gia nắm trong tay Minh Ngọc Hoàng Triều, cùng với Nhậm gia, Văn gia, Phương gia, Cao gia vốn trước kia cũng đều là gia tộc như vậy, cuối cùng năm đại gia tộc liên thủ tạo ra Minh Ngọc Hoàng Triều, liên thủ lực lượng chèn ép tiêu diệt rất nhiều quốc gia, tông môn, giáo phái, gia tộc nhỏ có thực lực khác, sau đó mới có Minh Ngọc Hoàng Triều ngày nay. Hiện nay tuy rằng vẫn còn có một số gia tộc coi như cường đại như Lâm gia, nhưng cũng không có thế lực nào có thể lay chuyển nổi năm đại gia tộc, bởi vì bọn họ đã là một phần của quốc gia, không phải một gia tộc có thể so sánh. Nhưng gia tộc có thể truyền thừa ngoài ngàn năm như Lâm gia, trên thực tế không kém bao nhiêu so với tông môn bình thường, bên trong gia tộc nhất định có nhân vật Thái Cực Cảnh.

"Phì..." Vừa nghe Lâm Vân Thông nói như thế, Ba Hổ phun ra một búng nước bọt, khinh thường nói: - Con bà nó! Đừng làm ra vẻ thanh cao như vậy, hạng người như ngươi Ba Hổ ta từng thấy nhiều. Nói trắng ra không phải là thấy cô gái này quá đẹp, muốn tranh chấp mỹ nữ cùng bổn thiếu tông chủ thôi sao? Vậy cứ xem ai mạnh hơn, người nào có bản lãnh hơn thì có nàng!

Ba Hổ thừa kế một chút lực lượng của Long Lân Hổ Vương mở ra truyền thừa ký ức, tuy rằng Lâm Vân Thông ở trước mặt có vẻ rất mạnh, nhưng hắn cũng không sợ, huống chi bên cạnh hắn còn có một vị trưởng lão Âm Dương Cảnh dương hồn đi theo, càng thêm không e sợ Lâm Vân Thông này.

"Ầm..."

Trong cơ thể Lâm Vân Thông, trong nháy mắt lực lượng Âm Dương Cảnh dương hồn tầng thứ ba bùng phát, biểu hiện ra lực lượng cường đại. Đồng thời lúc lực lượng này bạo phát, Lâm Vân Thông cũng dùng khóe mắt nhìn thoáng qua cô gái đẹp như thiên tiên kia, muốn nhìn thấy biểu tình giật mình khiếp sợ của nàng. Dù sao có thể đạt tới tu vi Âm Dương Cảnh dương hồn, lại còn trong thế hệ trẻ tuổi, cho dù ở trong tông môn ngàn năm đều chỉ có đích truyền, hoặc người xuất sắc nhất mới có thể đạt tới, hắn cũng từng tiếp xúc, từng giao thủ với những người của các đại tông môn, nên rất có tự tin.

Thời khắc này Lâm Vân Thông cố ý hiển lộ ra lực lượng, làm cho quần áo trên người bay phất phới, có vẻ rất là bất phàm, đồng thời vô cùng khinh thường nhìn về phía Ba Hổ: - Lòng thích cái đẹp mọi người đều có! Tiên nữ giáng phàm, đâu phải hạng người dơ bẩn như ngươi có thể chạm vào. Cho dù là tiên nữ muốn tìm đạo lữ song tu, ngươi cũng còn chưa đủ tư cách, Lâm Vân Thông ta hôm nay liền làm một lần hộ hoa sứ giả, bảo vệ tiên nữ, để ngươi biết thế nào là lợi hại!

Hiển lộ lực lượng, đồng thời, Lâm Vân Thông cũng nhân cơ hội biểu đạt ý nghĩ của mình, thầm nghĩ: "Chờ một lát dọn dẹp xong tên dã man không biết lễ phép này, nói vậy hẳn tiên nữ cũng sẽ vì thế ái mộ mình! Không nghĩ tới lần này đến Ngọc Kinh Thành lại có thể gặp mỹ nữ đẹp như tiên nữ như thế, thực sự rất thích hợp làm đạo lữ song tu của mình!"

Lâm Vân Thông tự xem ra, vẻ ngoài đẹp trai cùng lực lượng của mình, chính là lợi khí cường đại nhất, cho dù cô gái giống như tiên nữ này có lẽ cũng muốn làm đạo lữ với mình. Về phần tên dã man kia, hắn hoàn toàn không xứng!

"Ông... Ầm..."

- Tưởng dọa được ta ư!? Hôm nay tiên nữ này ta muốn chắc rồi, nàng chính là đạo lữ song tu của Ba Hổ ta... Trong tiếng nổ ầm ầm, hổ văn bảo vệ trên đầu hắn tản ra một uy lực của long hổ, trong nháy mắt khí thế trên người hắn tăng vọt, một lực lượng vô cùng cường đại không thuộc về Ba Hổ, lại tràn vào thân thể Ba Hổ.

Lần này, trên mặt Lâm Vân Thông không khỏi hơi biến sắc, không nghĩ tới tên này còn có thủ đoạn như thế.

Tuy rằng bọn họ chỉ phóng ra khí thế cùng lực lượng, nhưng cũng làm cho Thành vệ quân ở chung quanh rối rít lui về sau, người xem náo nhiệt ở một bên cũng không ít người thông minh vội bỏ chạy mất dạng; chỉ có một số người đạt tới Thần Thông Cảnh trở lên, hoặc có mấy Âm Dương Cảnh bay tới trên không trung, cùng không ít thần thức mới dám chú ý tới tình huống nơi này.

Dù sao chiến đấu giữa cấp bậc Âm Dương Cảnh dương hồn đều rất kinh người.

- Ồ! Đây không phải là dấu hiệu của Long Lân Hổ Vương sao, cái này thật quen mắt nha... Vừa nhìn thấy trên người Ba Hổ bộc phát ra hổ văn này, Cổ Tiểu Bảo lập tức vui vẻ kêu lên. Tuy nhiên Cổ Tiểu Bảo nói xong đột nhiên phát hiện sắc mặt Văn Thi Ngữ sa sầm xuống, bởi vì vừa rồi hết thảy xảy ra quá nhanh, thật ra Ba Hổ đến đây, Lâm Vân Thông đột nhiên xuất hiện, sau đó hai người ngươi một câu ta một câu, chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt...

- Sư nương làm sao vậy? Còn có, bọn họ nói đạo lữ song tu là ý gì? Vừa rồi bởi vì Cổ Tiểu Bảo đi vào Ngọc Kinh Thành nhìn chung quanh hết thảy đều rất mới mẻ, có chút thất thần, hơn nữa hai người này xuất hiện đột ngột, ngươi một câu ta một câu làm cho đầu óc Cổ Tiểu Bảo có hơi choáng váng, không hiểu rõ chuyện gì xảy ra đâu. Nhưng đột nhiên nhìn thấy Văn Thi Ngữ mất hứng, Cổ Tiểu Bảo vội vàng hỏi thăm.

Sư nương? Vừa nghe Cổ Tiểu Bảo kêu Văn Thi Ngữ là sư nương, Lâm Vân Thông khẽ nhíu mày.

- Ha ha... Đạo lữ song tu chính là sau này sư nương ngươi chính là nữ nhân của bổn thiếu tông chủ! Sau này ngươi có thể kêu ta là sư phụ! Yên tâm đi, sau này ta sẽ đối tốt với ngươi, sẽ không để ngươi gầy nhom còn mặc da thú như thế nữa... Ha ha... Ba Hổ thật ra không quan tâm tới những thứ này, không đợi Văn Thi Ngữ nói gì, hắn đã giành trước mở miệng cười lớn. Nghe Cổ Tiểu Bảo hỏi, hắn lại đắc ý hưng phấn nói, đồng thời bạo phát khí thế, vận chuyển lực lượng, chuẩn bị tùy thời tiêu diệt tên lo chuyện bao đồng Lâm Vân Thông kia.

"Ầm!" Vốn Cổ Tiểu Bảo còn đang lo lắng, ngửa đầu nhìn sắc mặt không vui của Văn Thi Ngữ, nhưng vừa nghe Ba Hổ nói vậy, trong nháy mắt bên trong thân thể Cổ Tiểu Bảo lửa giận ầm ầm nổ tung, trong mắt nó lóe lên vẻ phẫn nộ chưa từng có.

Sư phụ ở trong mắt nó là nhân vật tối cao vô thượng, là không gì không làm được, không có bất kỳ người nào có thể nói động tới sư phụ, nhất là nó nghe nói như vậy, tuy rằng nó còn không tính là hiểu rõ lắm, nhưng cũng ít nhiều biết: đây là người này muốn cướp đoạt sư nương!

Tranh đoạt sư nương với sư phụ...

Không có bất kỳ dấu hiệu gì, đột nhiên Cổ Tiểu Bảo liền phóng vọt tới, thân thể gầy nhỏ thoạt nhìn đen kịt kia, giờ khắc này đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Ba Hổ.

"Bịch..." Bay đến trước mặt Ba Hổ đang thúc giục lực lượng hổ văn Long Lân Hổ Vương, ngay lúc Ba Hổ mở to hai mắt còn không kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, Cổ Tiểu Bảo chính là trực tiếp tung một quyền, đánh cho Ba Hổ bay qua một bên.

- Thiếu tông chủ... To gan! Lúc này, vị trưởng lão phía sau Ba Hổ vừa thấy thế, nổi giận quát một tiếng, vận chuyển thần thông định ra tay.

"Bốp... Ầm..." Cổ Tiểu Bảo cũng không có quay đầu lại, chỉ vỗ ngược lại một chưởng, bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ chỉ có năm tuổi, thân thể đen kịt nhỏ bé gầy teo, ai cũng không cảm thấy có gì quan trọng, nhưng cứ như vậy vỗ vào trên đầu vị trưởng lão tu vi dương hồn tầng thứ năm, lập tức vị trưởng lão ngay cả phản ứng một chút cũng không có, cả người ầm ầm nổ nát.

Mà ngay sau đó Cổ Tiểu Bảo đã bay tới phía trên Ba Hổ, một chân đạp hắn nằm dài trên mặt đất. Với tu vi của Tiểu Bảo, muốn giết hắn một ngón tay đều không cần, nhưng hiện tại Cổ Tiểu Bảo vô cùng phẫn nộ, dám tranh đoạt sư nương với sư phụ, dám nói sư nương như vậy, tên khốn kiếp này...

Lúc này Cổ Tiểu Bảo vô cùng phẫn nộ, cho nên nó không có lập tức giết chết tên Ba Hổ, ngược lại người trưởng lão kia thì không sao, cho nên trực tiếp một bàn tay đập chết. Đối với Ba Hổ, Cổ Tiểu Bảo khống chế lực lượng rất vừa vặn. Vừa rồi bạo phát, Cổ Tiểu Bảo lập tức đánh cho tên khốn kiếp có gan nói động tới sư phụ này bay đi, vốn cũng không phát tiết được lửa giận, sau đó nó hạ xuống theo, dùng một ít lực lượng, điên cuồng đánh cho tên này thống khổ nhất, khó chịu nhất, mà không đến mức làm cho hắn chết đi.

Nắm tay nhỏ bé kia giống như hạt mưa rơi. Cổ Tiểu Bảo một mặt vừa đánh một mặt còn cả giận nói: - Dám nói động tới sư phụ ta, dám nói động tới sư nương ta, ngươi tính là thứ gì chứ?! Ai cho phép ngươi nói, đánh chết ngươi, đánh chết ngươi...

- A...

Một màn này, làm cho Lâm Vân Thông vốn đang vận đủ lực lượng chuẩn bị liều mạng cùng Ba Hổ... lập tức cứng họng, đứng ngẩn người ở nơi đó.

"Đây... đây là chuyện gì xảy ra, vừa rồi xảy ra chuyện gì, đứa nhỏ này... đứa nhỏ đen kịt xấu xí này... tùy tiện một bàn tay liền đập chết cảnh giới dương hồn kia... trưởng lão đó lực lượng còn hùng hậu hơn so với mình... điều này sao có thể?"

"Còn có tên Ba Hổ kia, rõ ràng hắn vận chuyển bí pháp, lực lượng tuyệt đối rất mạnh, nhưng thời khắc này, lại bị đánh cho giống như con chó hét thảm không dứt... Trời ơi... Đây... đây là chuyện gì xảy ra?"

"Đứa trẻ này chẳng lẽ là lão yêu quái, không giống, bộ dáng vẻ mặt đó giống như là đứa nhỏ năm, sáu tuổi bình thường, hơn nữa nếu là lão yêu quái, làm sao có thể gọi tiên nữ này là sư nương!"

Lâm Vân Thông cảm giác mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra, thật đáng sợ! Đến giờ này đều không có cảm nhận được dao động lực lượng của đứa nhỏ xấu xí, điều này sao có thể? Cho dù là nhân vật cấp bậc Vương giả, chặn đánh giết Âm Dương Cảnh dương hồn, cũng không đến mức dễ dàng, giống như đập chết một con kiến như vậy... người này... người này...

Đừng nói là hắn, những thần thức ở chung quanh dò xét kia, còn có một số người đang nhìn, hết thảy đều ngây dại.

- Không nhìn lầm chứ? Vừa rồi... người bị đập chết kia là Âm Dương Cảnh dương hồn ư?

- Thật khó tin! Đứa nhỏ này là ai? , Khi nào Ngọc Kinh Thành đến đây một vị như vậy?

- Hắn còn mặc da thú, hơn nữa không giống tu luyện mấy trăm năm, cố ý giữ lại vóc người của đứa trẻ đâu!

- Quá kinh khủng! Vừa rồi hoàn toàn không có phát hiện bất kỳ biến cố gì, hắn giết như thế nào?

"Grào..." Đúng lúc này, bởi vì từ đầu đến cuối, người khác căn bản không cảm nhận được dao động lực lượng gì trên người Cổ Tiểu Bảo, cho nên Hỏa Sư yêu thú kia trong thấy chủ nhân bị đánh, liền phóng vọt tới, trên hai chân bắn tung tóe đốm lửa, lại muốn giết chết Cổ Tiểu Bảo.

Hiện tại Cổ Tiểu Bảo đang vô cùng phẫn nộ, thân thể gầy nhỏ đen kịt chợt đứng lên, xoay người vung hai tay chụp thẳng vào hai vó trước mang theo đốm lửa nóng rực của Hỏa Sư kia, rồi xé toạt giống như một người trưởng thành xé đôi một tờ giấy.

Nó thoải mái xé toạt con Hỏa Sư yêu thú đến gần đại yêu hóa hình, cường độ thân thể còn cường đại hơn so với Âm Dương Cảnh dương hồn, tiện tay ném qua một bên, rồi quay đầu lại xách lên Ba Hổ bị nó đánh cho đau khổ không chịu nổi, nhưng còn chưa có chết.

- Ngươi... "Phốc..." ngươi dám... ta là Thiên Hổ Tông... lão tổ nhà ta còn có Long Lân Hổ Vương... sẽ không... tha... tha cho ngươi... Ba Hổ bị đánh cho thê thảm không nỡ nhìn, chỉ là hết thảy xảy ra quá nhanh, tới giờ hắn còn có điều không hiểu được, nhưng vẫn như trước vùng vẫy nói.

- Dám nói động tới sư phụ cùng sư nương ta, nhất thiết phải chết, ngay cả Thiên Hổ Tông của ngươi kia cũng phải tiêu diệt! Long Lân Hổ Vương ư? Vừa lúc lần trước giết một con không đủ chơi đùa, lần này ta bắt sống một con cưỡi đi chơi! Cổ Tiểu Bảo nói xong, bàn tay nhỏ bé lại thọc vào mi tâm Ba Hổ, mạnh mẽ rút ra ấn ký hổ văn kia, làm cho Ba Hổ đau đớn hét thảm. Cổ Tiểu Bảo tuy rằng nhỏ tuổi, nhưng lực lượng của nó lại cao hơn những người này quá nhiều, với nó bọn người kia đều không tính là gì, còn dám lớn lối, còn dám nói động tới sư phụ mình!

Rút ra ấn ký này, là muốn tìm được một con Long Lân Hổ Vương còn sống khác, nó thật sự muốn bắt sống một con cưỡi chơi, lần trước để sư phụ bắt được, sư phụ lại để cho hắn rèn luyện, không có giúp hắn bắt giữ nên giết chết.

"Bịch!" Làm xong những thứ này, cũng đánh đã ghiền, Cổ Tiểu Bảo trực tiếp ném tên Ba Hổ vào chỗ tường thành, Ba Hổ ngã chết.

- A... Lúc này, thấy đứa nhỏ xấu xí đen kịt nhỏ gầy kia đi trở lại bên Văn Thi Ngữ, trong tay còn cầm ấn ký hổ văn sáng lấp lánh kia đùa nghịch, vẻ cười trên mặt Lâm Vân Thông trở nên đọng cứng lại.

- Ngươi vừa rồi cũng đề cập tới đạo lữ song tu phải không? Lúc này Cổ Tiểu Bảo đi tới gần, đột nhiên nhìn về phía Lâm Vân Thông hỏi.

"A..." Lâm Vân Thông vừa nghe nói, sợ tới mức hồn phách đều sắp bay ra ngoài. Tuy rằng hắn tràn đầy tự tin, tự nhận là anh kiệt trong thế hệ trẻ, nhưng trông thấy một màn vừa rồi kia, hắn sớm đã bị dọa cho vỡ mật.

- Không... không phải! Vừa rồi... là ta ra mặt giúp cho... cho sư nương ngươi, cho rằng... tên kia không đủ tư cách... Lâm Vân Thông sợ tới mức liền vội vàng nói, lời nói đều có hơi nói lắp.

- Sư nương ta đâu cần ngươi ra mặt! Có ta bảo vệ sư nương, nếu ta đánh không lại sư phụ ta tùy thời có thể chạy đến, xem ngươi cũng không phải người tốt gì... Cổ Tiểu Bảo nhìn Lâm Vân Thông, vẫn chưa hoàn toàn nguôi giận quơ quơ nắm tay nhỏ nhắn một hồi. Đồng thời hắn dùng ánh mắt sáng ngời nhìn thoáng qua Lâm Vân Thông. Mặc dù chỉ là nhìn thoáng qua rất bình thường, nhưng với loại uy thế vừa rồi, cái nhìn này lại tạo cho người ta một loại áp lực vô cùng to lớn.

- Không... không... không phải ý đó... tiểu... tiểu huynh đệ... Lâm Vân Thông bị dọa cho nói lắp.

- Tiểu Bảo! Được rồi, chúng ta đi thôi! Vừa rồi Văn Thi Ngữ cũng không có ngăn cản Cổ Tiểu Bảo, bởi vì Cổ Tiểu Bảo không động thủ, chính nàng cũng thiếu chút muốn động thủ, tuy nhiên nghĩ lại mới vừa trở về đã huyên náo lớn như vậy, nàng cũng không thích lắm. Bản thân nàng cũng không phải là người thích gây chuyện, cũng không muốn Cổ Tiểu Bảo bị quá nhiều người chú ý. Tuy rằng nàng biết Cổ Tiểu Bảo cũng không sợ bất cứ ai, với lực lượng bản thân Cổ Tiểu Bảo, nếu như không phải hắn còn nhỏ, cho dù khai tông lập phái cũng không phải không có khả năng!

Nhưng có thể ít phiền toái một chút, vẫn tốt hơn! Tuy rằng Lâm Vân Thông kia nàng cũng có thể nhìn thấu tâm tư hắn thế nào, nhưng ít nhất vừa rồi hắn không nói gì quá đáng, cũng coi như ra mặt giúp nàng, nên nàng cũng không quản tới hắn, nói xong liền nắm tay Cổ Tiểu Bảo tiếp tục đi vào Ngọc Kinh Thành.

"Bùm..." Lâm Vân Thông tuy rằng cũng không có chiến đấu gì, nhưng thời khắc này còn hư nhược hơn so với sau một trận đại chiến, cả người mệt lả.

Hết thảy chuyện vừa rồi giống như đang nằm mơ, tuy rằng Lâm Vân Thông cũng rất tự phụ, cũng từng xông xáo khắp thiên hạ, từng chiến đấu với vô số người gọi là anh kiệt, nhưng hôm nay hắn đúng là hoàn toàn bị dọa cho hoảng sợ!

Mật đều bị dọa tan ra, hắn có thể cảm nhận được, nếu như đứa nhỏ đen kịt kia muốn động thủ, có lẽ tùy tiện vỗ một cái, tùy tiện đánh một quyền là mình xong đời. Quá kinh khủng! Cho dù đối mặt với nhân vật Thái Cực Cảnh, cũng không có loại kinh khủng thế này.

- Sư nương! Lại phát hiện Long Lân Hổ Vương, con này dường như còn cường đại hơn một chút, đã có thể kích phát ra ấn ký truyền thừa. Sư nương nhìn xem, chúng ta đi bắt đi, ta thật muốn cưỡi đi chơi! Cổ Tiểu Bảo giống như nói một chuyện bình thường, lắc lắc tay Văn Thi Ngữ, năn nỉ.

Bộ dáng đó giống như một đứa nhỏ đòi kẹo, hay món đồ chơi bình thường nào đó.

- Ái chà...

Chỉ có điều, Lâm Vân Thông nghe Cổ Tiểu Bảo đòi vật này, lại thiếu chút nữa làm cho hắn hụt hơi ngất đi: đây chính là Long Lân Hổ Vương! Cho dù ở trong yêu thú cũng được xưng là tồn tại cực kỳ cường đại, hơn nữa bởi vì thân thể có huyết mạch Thần Long, Long Lân Hổ Vương này một khi xưng vương, thì coi như là Thiên Yêu Thú, còn có ấn ký truyền thừa thì ít nhất cũng là Thái Cực Cảnh tầng năm trở lên... Thế mà... thế mà vừa rồi mình nghe nói cái gì...

Bắt chơi, làm tọa kỵ...

Nếu như trước đó không nhìn thấy một màn Cổ Tiểu Bảo ra tay, nhất định Lâm Vân Thông sẽ bật cười ra tiếng: đứa nhỏ này nghĩ gì vậy? Thế nhưng lúc này hắn cũng chỉ có bị giật mình kinh sợ.

Chỉ có điều, càng khiến hắn không nghĩ tới chính là:

- Tiểu Bảo ngoan! Trước theo sư nương về nhà, chúng ta ở Ngọc Kinh Thành dạo chơi mấy ngày, cho ngươi nhìn thấy nhà sư nương một chút. Sau đó đợi sư phụ ngươi trở về đến đây, nếu đã giết Thiếu tông chủ Thiên Hổ Tông cùng Trương lão này, thì đợi sư phụ ngươi trở về hoàn toàn tiêu diệt bọn họ cũng tốt! Thiên Hổ Tông này cũng chỉ là một tông môn bình thường, ngược lại loại tông môn này càng không hiểu chuyện sẽ tìm tới gây phiền toái, có tiêu diệt cũng tiết kiệm chút phiền toái! Đến lúc đó sư nương giúp ngươi nói một câu, để sư phụ ngươi giúp ngươi bắt giữ Long Lân Hổ Vương kia! Bất tri bất giác đi chung lâu như vậy, Văn Thi Ngữ cũng đã nói thành thói quen, thuận miệng nói với Cổ Tiểu Bảo.

- A... Thật tốt quá! Cổ Tiểu Bảo hưng phấn dùng phương thức chúc mừng Nhậm Kiệt dạy cho nó, vui vẻ đi theo Văn Thi Ngữ đi vào Ngọc Kinh Thành.

Chỉ để lại Lâm Vân Thông ngơ ngác ngồi tại chỗ, về phần những người dò xét trước đó, khi Cổ Tiểu Bảo bạo phát tùy ý đánh chết trưởng lão Âm Dương Cảnh dương hồn kia, rồi xé toạt làm hai Hỏa Sư yêu thú, tùy ý giày xéo Ba Hổ có ấn ký hổ văn... cũng không có người nào dám tùy ý dò xét nữa.

Mà Lâm Vân Thông thì hoàn toàn hoảng sợ choáng váng, cả đời này hắn chưa từng bị dọa kinh khủng, quá kinh khủng như vậy.

Hắn có cảm giác giống như người bình thường nhìn thấy ác ma, không biết phải hình dung loại cảm giác này như thế nào: Tiêu diệt Thiên Hổ Tông, tuy rằng hắn cũng không rõ lắm Thiên Hổ Tông này như thế nào, nhưng có thể xưng là tông môn đều không tầm thường, huống chi Thiên Hổ Tông này còn có Long Lân Hổ Vương trấn giữ... đây tuyệt đối là tông môn rất cường đại trong tông môn, thế mà... thế mà...

Tiêu diệt... Trời ạ! Ta có nghe lầm không?

Những người này là ai đây? Mà lại có nhà ở Ngọc Kinh Thành, đây là chuyện gì? Ngọc Kinh Thành khi nào có tông môn cường đại bực này, chẳng lẽ hắn là người trong hoàng tộc?

Không có khả năng! Người trong hoàng tộc mình cũng biết một chút, hơn nữa cho dù Hoàng đế Minh Ngọc Hoàng Triều cũng không có khả năng nói diệt một tông môn liền diệt một tông môn!

Thời khắc này, Lâm Vân Thông mới cảm thấy mình may mắn dường nào, may mắn mình có một chút tâm tư như vậy, nhưng còn ẩn giấu ở trong lòng... Nếu không, hậu quả hắn cũng không dám tưởng tượng...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status