Tà thiếu dược vương

Chương 556: Ngươi... làm sao biết được?


- A, ngươi... làm sao biết được...? Vốn Nhậm Thiên Hoành đang vui vẻ chuẩn bị đi trở về không nghĩ tới Nhậm Kiệt đột nhiên hỏi tới điều này, làm cho lão cũng bị dọa cho hoảng sợ, gia chủ làm sao có thể biết chuyện này.

Bí mật này, trừ đại ca cũng chỉ có lão ngũ biết, ngoài ra những người khác không ai biết, cũng không có khả năng biết!

Phải biết rằng trên người mình mặc chính là Phệ Hồn Giáp, cho dù lão tổ ngàn tuổi cũng không có khả năng dò xét ra lai lịch của mình, nếu như không phải có cái này cùng lòng tin, đại ca cũng sẽ không để cho mình mất đi thân thể, còn như cũ cố thủ Tây Bắc đại doanh.

- A... Nhậm Thiên Hoành thất thần một hồi lâu, nhìn chằm chằm vào Nhậm Kiệt ánh mắt khó tin, đột nhiên như là nghĩ đến điều gì, "ồ" một tiếng nói: - Ta biết rồi, nhất định là đại ca lưu lại cho ngươi nhẫn trữ vật bên trong có nhắc tới chuyện này, nhưng mà đại ca nói cái này làm gì chứ?

Nhậm Thiên Hoành cảm giác chỉ có loại khả năng này là giải thích thông suốt, nhưng lập tức lại cảm thấy rất khó hiểu, loại chuyện như vậy đại ca nói cho Nhậm Kiệt biết có ý nghĩa gì chứ?

- Không phải! Nhậm Kiệt lắc đầu phủ định suy đoán của Nhậm Thiên Hoành, sau đó như cũ nhìn chằm chằm vào nhị thúc, đợi câu trả lời của lão.

"Không... Không phải?" Nhậm Kiệt vừa nói như vậy, khiến Nhậm Thiên Hoành càng thêm giật mình, thấy ánh mắt Nhậm Kiệt nhìn vào mình, thân thể Nhậm Thiên Hoành bị áo giáp bọc lại, chậm rãi lộ ra một khí tức đặc thù, lập tức cả người lão bị một cổ thần hồn lực bao phủ, Nhậm Kiệt mới phát hiện cặp mắt bên trong khôi giáp kia vốn không phải là mắt thật, chỉ có một đoàn thần hồn lực đang chớp động.

Tu luyện giả đạt tới Âm Dương Cảnh, cho dù thân thể bị hủy, cũng sẽ không thật chết đi. Nếu như đạt tới Thái Cực Cảnh ngưng tụ thần hồn lực, thần hồn sẽ trở nên vô cùng cường đại, đoạt xá sống lại cũng là chuyện rất bình thường. Mà dù không phải Thái Cực Cảnh, trong thời gian ngắn cũng không sao, dựa vào ngoại lực tương trợ cũng có thật nhiều biện pháp. Nhưng tồn tại thần hồn dù sao cũng cực kỳ nguy hiểm: một là lúc thật xảy ra chuyện, rất khó chạy thoát; hai là sau khi chạy thoát cũng rất nguy hiểm, bởi vì có không ít pháp bảo giống như Hoa Văn Triết, chuyên môn dùng để rèn luyện thần hồn con người.

Cho dù không có pháp bảo luyện chế chuyên môn, cũng có không ít người sẽ bắt lấy thần hồn cường đại cho vào trong pháp bảo, hoàn toàn trấn áp luyện thành một loại tồn tại khí linh. Tóm lại, thần hồn có thể tồn tại đơn độc, nhưng bản thân sẽ trở nên yếu đuối hơn rất nhiều, cũng bị không ít người coi là thứ tốt, cho nên vô cùng nguy hiểm.

Hơn nữa thần hồn đơn độc rất khó tu luyện, đa số người cho dù thân thể hủy diệt, giống như Ngọc Tiêu công tử Sử Vân Phong của Cửu Âm Tông chính là thân thể hủy diệt sau đó lần nữa đoạt xá, bình thường đều sẽ như thế. Thần hồn đơn độc có thể tu luyện thành công, chỉ có trước thời thượng cổ mới có phát sinh, bỏ đi thân thể còn có thể có thành tựu. Với hiện tại thì không có khả năng, nhưng lúc này thần hồn của Nhậm Thiên Hoành hiển nhiên là không có mượn thân thể, hơn nữa thời khắc này trong chớp động kia cường đại đến khó có thể tưởng tượng.

Chẳng lẽ, nhị thúc là hoàn toàn dựa vào tu luyện thần hồn lớn lên?

- Nếu không phải nhị thúc vì lúc cứu ta, vận dụng một chút lực lượng, ta cũng không có phát hiện! Thấy thần hồn lực của nhị thúc lóe lên ở bên trong khôi giáp trống trơn, lại có một loại cảm giác đưa ánh mắt khiếp người nhìn mình, Nhậm Kiệt biết nhị thúc bị mình hù dọa nên trước giải thích một chút, để cho nhị thúc mau sớm nói ra.

Cho dù bằng vào thần hồn lực nửa bước Pháp Thần của Nhậm Kiệt hiện tại, lúc ban đầu cũng chỉ cảm thấy trên người nhị thúc có gì đó không thích hợp, nhưng cũng không có phát hiện điều gì. Thẳng đến lúc nhị thúc dẫn người chiến đấu, kích phát lực lượng nào đó, lúc đó Nhậm Kiệt đang dồn toàn bộ chú ý hết thảy biến hóa trên chiến trường mới phát hiện không thích hợp: thần hồn của nhị thúc cường đại đến trình độ khó tin. Tuy rằng nhoáng lên một cái rồi biến mất người khác không có phát giác, nhưng khó có thể thoát khỏi chú ý của Nhậm Kiệt.

- Con bà nó! Nhất định là như vậy: sau nhiều năm không có chiến đấu, con bà nó quá hưng phấn mới có thể như thế... Nghe Nhậm Kiệt nói thế, Nhậm Thiên Hoành lập tức không nhịn được lầm bầm mắng một câu.

Sau đó thần hồn lóe lên trong trong áo giáp kia từ từ tiêu tán, lộ ra một cặp mắt lúc bình thường mọi người nhìn thấy, cả người lão ở bên trong áo giáp, lại trở nên giống như một người bình thường.

Thấy Nhậm Kiệt còn đang nhìn mình, Nhậm Thiên Hoành bất đắc dĩ giải thích:

- Có một lần khi thi hành nhiệm vụ, rơi vào vòng vây của địch nhân, lúc đó vì cứu đại ca bị người khác hủy diệt thân thể. Vốn nghĩ rằng hẳn phải chết không thể nghi ngờ, bởi vì lúc đó tuy rằng thần hồn trốn ra được, nhưng bị hao tổn nghiêm trọng. Sau đó đại ca kịp thời dùng một vài thứ phong ấn thần hồn của ta, chờ tới lúc ta tỉnh lại, đại ca ở trong một chỗ di tích tìm được một bộ Phệ Hồn Giáp như vậy. Phệ Hồn Giáp này vô cùng thần kỳ, có thể tẩm bổ thần hồn, nhưng đợi sau khi tiến vào lại phát hiện thần hồn tẩm bổ cường đại rồi có thể đoạt xá khôi phục bình thường, nhưng khó có thể thoát ra khỏi Phệ Hồn Giáp này!

- Chẳng những như thế... Nhậm Thiên Hoành lắc đầu nói tiếp: - Sau đó mới phát hiện Phệ Hồn Giáp này, lại có đặc tính có thể hấp thu lực lượng thần hồn của người vừa mới chết đi lơ lửng trên chiến trường, giống như thủ đoạn của những kẻ tà ác kia chuyên môn rút lấy thần hồn luyện chế pháp bảo. Sau này đại ca tra được nói ở trước thời thượng cổ, đã từng có thần hồn chuyên môn cắn nuốt thần hồn để tu luyện, dùng thần hồn để tồn tại, sau đó loại tồn tại bọn họ này bị coi là thứ tà ác, trước thời Hoàng triều thượng cổ quật khởi, đã bị trăm tộc lúc đó liên hiệp tiêu diệt. Mà áo giáp này lúc đó đại ca chiếm được cũng không có dò xét rõ ràng, bởi vì tình huống của ta tương đối nguy hiểm, phong ấn đều đã khó có thể phong ấn lại, thần hồn sắp tiêu tán, chỉ có thể trước làm liều như thế.

- Sau đó đại ca cho ta trấn thủ Tây Bắc này, ta liền phát hiện, dù ta không vận chuyển Phệ Hồn Giáp nó cũng sẽ hấp thu lực lượng thần hồn của người vừa mới chết đi. Tuy rằng lực lượng thần hồn của rất nhiều người đều tiêu tán đi, nhưng điều này cũng làm cho ta rất không an tâm. Hơn nữa đại ca cũng nói, cứ như vậy nếu bị người phát hiện, sẽ bị lợi dụng thậm chí sẽ xuất hiện nguy cơ, cho nên đại ca sử dụng một vài phương thức tận lực áp chế, phong ấn lại Phệ Hồn Giáp này. Chỉ có điều ta cũng không dám sử dụng lực lượng nhiều lắm, bởi vì vận dụng lực lượng càng mạnh, uy lực của Phệ Hồn Giáp càng lớn, sẽ không ngừng phá hủy phong ấn của đại ca năm đó!

Nếu đã nói đến đây, Nhậm Thiên Hoành liền nhanh chóng nói rõ tình huống cho Nhậm Kiệt nghe, đối với Nhậm Kiệt lão thấy cũng không cần thiết phải che giấu. Chỉ có điều nếu trước đó Nhậm Kiệt không có chủ động phát hiện, loại chuyện như vậy lão cũng không muốn nhắc tới. Trên thực tế đã nhiều năm như vậy, bất luận đối mặt với bất kỳ tồn tại nào, đây còn là lần đầu tiên bị người phát hiện!

Hơn nữa Nhậm Thiên Hoành càng thêm tò mò là, mình nói xong những chuyện này, Nhậm Kiệt cũng không có phản ứng gì quá lớn, nếu để cho người khác biết những thứ này, nhất định sẽ bị giật mình kinh sợ. Bởi vì áo giáp có thể hấp thu thần hồn, đó là nghịch thiên a, thậm chí là tà ác, là tồn tại kinh khủng, nhưng Nhậm Kiệt lại dường như là đang nghe nói tới một chuyện nhà đơn giản nhất.

- Ta nhìn thử xem! Nhậm Kiệt nói xong, cất bước đi thẳng tới trước người nhị thúc, giơ tay lên đặt trên tay áo giáp.

Nhậm Thiên Hoành cũng không ngăn cản, tuy rằng không biết Nhậm Kiệt nói nhìn xem cái gì, nhưng cũng không lo lắng chút nào để mặc cho Nhậm Kiệt đặt tay lên trên.

"Ầm..." Trong tiếng nổ ầm thần hồn lực cùng pháp lực của Nhậm Kiệt trong nháy mắt dầy đặc trên Phệ Hồn Giáp, trong chớp nhoáng này, Nhậm Kiệt cũng cảm giác giống như xông vào giữa thiên quân vạn mã. Không ngờ trên Phệ Hồn Giáp lại giống như có đại trận do thiên quân vạn mã không ngừng ngưng tụ xếp thành.

Chỉ là vòng ngoài, đã kinh khủng đến khiến người ta khó có thể tưởng tượng, như là ngàn vạn đại quân bày trận, tạo thành lực lượng kinh khủng nhất xé nát hết thảy.

"Lợi hại!" Nhậm Kiệt lập tức thầm cả kinh trong lòng, áo giáp thật cường đại, thật khủng khiếp! Không ngờ lại hấp thu một chút thần hồn yếu ớt mà ngưng tụ thành loại lực lượng này, nếu như không biết áo giáp trở thành ức vạn đại trận, đánh ra uy lực cường đại, quả thực khó có thể tưởng tượng.

Hơn nữa đây là tầng ngoài, khẳng định bên trong còn đặc thù hơn, chỉ có điều lúc này áo giáp phản ứng đặc biệt kịch liệt, như là cảm nhận được bị dò xét, rồi lại sinh ra một lực lượng đề kháng, một lực lượng độc đáo thuộc về áo giáp cô đọng lại, xa lánh thần hồn lực của Nhậm Kiệt, không cho hắn tiếp tục tùy ý dò xét.

Có ý tứ, áo giáp này không ngờ đặc biệt như vậy, trong tiếng nổ ầm ầm Nhậm Kiệt nhốt đánh lực lượng vào trong đó. Tuy rằng áo giáp theo bản năng sinh ra phản ứng, nhưng Nhậm Kiệt đã là thần hồn lực nửa bước Pháp Thần, mấu chốt là cho dù trận pháp của lực lượng trăm vạn đại quân ngưng tụ thành, hắn cũng có thể phá giải. Trong tiếng nổ ầm ầm đi vào, hắn chỉ cảm thấy bên trong áo giáp tràn ngập một khí tức chiến trường thượng cổ cổ xưa, vô số lực lượng đang chém giết nhau, không ngừng, còn có nhiều đội binh lính ngưng tụ trong đó.

Đây là... đây là một chút lực lượng thần hồn lúc đầu hấp thu ở chiến trường thượng cổ, quả nhiên cường đại rất nhiều. Hơn nữa bọn họ lại lần nữa trong chém giết lớn mạnh, có từng tia từng tia lực lượng thần hồn sẽ sáp nhập vào bên trong, có thể rõ ràng cảm giác được, chỗ bị hấp thu sâu hơn, trong đó có một phần Nhậm Kiệt có thể cảm nhận được, rõ ràng là bị thần hồn lực của nhị thúc hấp thu. Có thể cảm nhận được, nếu như nhị thúc hoàn toàn buông ra thần hồn lực, mượn Phệ Hồn Giáp này thì khẳng định kinh khủng dị thường, chỉ có điều mỗi lần lão cũng không dám làm, sợ bị người khác phát hiện.

Nhậm Kiệt dò xét, chỗ sâu nhất có cổ lực lượng còn mạnh hơn, dường như đang trong ngủ mê, đó là thần hồn lực còn cổ xưa hơn dung nhập vào Phệ Hồn Giáp này. Nhậm Kiệt dò xét không có nguy hiểm gì quá lớn, nhị thúc thực sự luyện hóa được Phệ Hồn Giáp này hắn cũng yên lòng. Chỉ có điều nhị thúc hiển nhiên không có biện pháp tùy ý sử dụng. Tiếp đó Nhậm Kiệt dò xét trận pháp của cha mình bố trí, thật là tinh diệu, thật cường hãn... Cái này ít nhất là dùng lực lượng lão tổ Thái Cực Cảnh trở lên, không... thậm chí là lực lượng có thể sánh với lão tổ ngàn tuổi bố trí mà thành.

Dĩ nhiên, lực lượng rất mạnh, nhưng phương diện trận pháp cùng phương diện vận dụng thần hồn lực cũng không bằng Nhậm Kiệt, trong nháy mắt Nhậm Kiệt làm một chút điều chỉnh, gia cố.

"Ầm!"

Nhậm Thiên Hoành vốn cũng không có xem là quan trọng, chỉ nghĩ là Nhậm Kiệt tò mò muốn dò la xem một chút Phệ Hồn Giáp, nhưng không nghĩ rằng, Nhậm Kiệt vừa mới dò xét lão đã cảm nhận được Phệ Hồn Giáp chấn động, chấn động chưa từng có. Sau đó lại có cảm giác dường như rút lui. Tại sao có thể như vậy, Phệ Hồn Giáp cho dù năm đó đại ca dò xét cũng không có như vậy đâu! Đây là chuyện gì xảy ra?

Đúng lúc này, đột nhiên lại cảm thấy Phệ Hồn Giáp trong tiếng nổ ầm ầm chấn động, rồi lực lượng thần hồn càng cường đại hơn sáp nhập vào trong thần hồn của mình, đột nhiên lão phát hiện, Phệ Hồn Giáp trở nên càng thêm tùy ý tự nhiên, vốn lực lượng đang bị phong ấn lão cũng có thể sử dụng.

- Cũng không có gì, chờ sau này khi nhị thúc có thể hoàn toàn khống chế Phệ Hồn Giáp này, thì dù không hấp thu lực lượng thần hồn của người khác cũng giống vậy có thể tăng cường tăng lên. Ta cũng đã giúp ngài gia cố một chút phong ấn, hiện tại cho dù ngài bạo phát ra lực lượng dưới Thái Cực Cảnh tầng ba, cũng không bị người khác phát hiện Phệ Hồn Giáp cùng bí mật của bản thân. Bất quá những năm này thần hồn của ngài lớn mạnh đến mức vượt qua rất nhiều lần so với lão tổ Thái Cực Cảnh, nếu như mượn Phệ Hồn Giáp hoàn toàn phát huy cũng có thể phát huy ra lực lượng của Thái Cực Cảnh cấp bậc lão tổ, chỉ tiếc tạm thời chúng ta còn chưa đủ cường đại, quyền phát biểu không ở bên chúng ta, vì để tránh cho bị người khác có cơ hội để lợi dụng, nắm lấy cơ hội, tạm thời đích xác không thể để lộ!

Nhậm Kiệt kiểm tra xong, thu tay lại tiếp tục nói: - Tuy nhiên cũng không có gì quan trọng, tin chắc không cần tới bao lâu, là có thể tùy ý rồi! Về phần nhị thúc nếu như muốn tìm một thân thể mới sáp nhập vào trong đó... Chỉ sợ dường như khó, bởi vì hiện tại thần hồn của ngài quá mức cường đại, rất khó có thân thể nào có thể thừa nhận nổi!

Gia cố? Không thể nào, hắn nói là gia cố phong ấn của đại ca, Nhậm Thiên Hoành cho là mình nghe lầm, nhưng lập tức đột nhiên nghĩ đến biến đổi của mình vừa rồi, chẳng lẽ cũng là vì gia chủ gia cố trận pháp...

Nhậm Thiên Hoành lập tức vận chuyển lực lượng, trong tiếng nổ ầm ầm thân thể phát ra lực lượng có thể so với trình độ Thái Cực Cảnh, mà lại không hiển lộ ra chút nào chuyện lão không có thân thể, lực lượng này là dựa vào Phệ Hồn Giáp hoàn toàn dùng thần hồn lực bộc phát ra.

- Con bà nó, quá khó tin! Rốt cuộc ngươi làm sao làm được? Nhậm Thiên Hoành không thể tin được hết thảy, năm đó đại ca chính là vượt qua lão tổ Thái Cực Cảnh, còn mượn một số bí pháp mới ngưng tụ trận pháp, phong ấn lại một số đặc tính độc hữu cùng tình huống điên cuồng hấp thu của Phệ Hồn Giáp này, nhưng Nhậm Kiệt lại nhanh như vậy đã gia cố xong, còn làm cho mình có thể phóng thích ra lực lượng Thái Cực Cảnh, điều này cũng quá... quá kinh khủng đi!

- Cũng không có làm gì nhiều, hơi điều chỉnh một chút thôi! Nhậm Kiệt cười giải thích. Chuyện này với hắn đích xác không có gì khó khăn.

- Tốt lắm! Quả nhiên là lão cha anh hùng con hảo hán! Ha ha... đại ca nếu biết nhất định vô cùng vui mừng, ta sớm đã thành thói quen, có thân thể hay không cũng không sao! Nhậm Thiên Hoành vô cùng vui vẻ, đối với tình trạng của mình không chút phật lòng.

- Thật ra cũng không phải hoàn toàn không có biện pháp... Đột nhiên, Nhậm Kiệt nghĩ tới một màn trong hoàng lăng, hoàng đế Lý Thích 800 năm trước kia, còn có hoàng lăng thần bí kia. Nếu như có thể lấy được một bộ thân thể của lão tổ Thái Cực Cảnh hoặc là tồn tại mạnh hơn, nhị thúc lần nữa đoạt xá khôi phục cũng không phải không có khả năng! Mà Phệ Hồn Giáp này mặc dù có một tầng cuối cùng Nhậm Kiệt không có dò xét tra rõ, nhưng cũng cảm nhận được, thật ra đây chẳng qua là một nhân vật cường đại nào đó năm xưa vì thần hồn của mình luyện chế áo giáp thần hồn, cho dù có thân thể cũng không ảnh hưởng, ngược lại sẽ giúp cho thần hồn càng thêm cường đại.

Bởi vì không có thân thể làm cơ sở, dù sao rất khó có phát triển lớn, nhất là không thể trải qua lôi kiếp, đánh sâu vào tầng thứ cao hơn.

- Nhị thúc đã nói rồi, ngươi không cần để ý tới chút chuyện này, ngươi cứ quản tốt chuyện Nhậm gia là được! Nhị thúc ngươi cả đời này sống đủ vốn rồi... Ha ha... Đi! Chúng ta đi xuống ăn mừng ba ngày ba đêm! Nhậm Thiên Hoành lúc này vì biểu hiện của Nhậm Kiệt vừa kinh sợ vừa vui mừng, câu nói của Nhậm Kiệt lão cũng không có nghĩ là thật, chỉ cho là Nhậm Kiệt muốn an ủi, lão cũng không có suy nghĩ nhiều, liền kéo tay Nhậm Kiệt bay xuống phía dưới.

Nhậm Kiệt cười lắc đầu, cũng không có nói thêm gì nữa, thật có cơ hội cứ trực tiếp làm là được, nói hay không cũng không ảnh hưởng gì.

- Đúng rồi nhị thúc, lúc cha ta giúp ngài phong ấn Phệ Hồn Giáp này, là lúc mạnh nhất hay sao?

- Không phải! Khi đó đại ca đã quá cường đại rồi, chỉ có điều sau này đại ca rất thần bí, bố trí xong chuyện Tây Bắc, Tây Nam rồi cũng không có tiếp xúc với chúng ta nữa... có chuyện gì sao?

- À, không có gì! Chỉ là muốn biết sau đó rốt cuộc cha ta cường đại tới mức nào thôi!

- Ha ha... Nếu nói tới đại ca, khẳng định là xưa nay chưa từng có! À! Không đúng, có tiểu tử ngươi chính là chưa từng có ai bằng! Nếu không nhờ có đại ca ra tay, làm sao Minh Ngọc Hoàng Triều có thể có ngày hôm nay, chỉ có điều sau đó dường như đại ca tiếp xúc rất nhiều tồn tại khác, rất nhiều chuyện chúng ta cũng không biết rõ lắm!

Những tồn tại khác? Tồn tại bí ẩn của Minh Ngọc Hoàng Triều, hay là có quan hệ với tông môn vạn năm, di tích thượng cổ, hoặc là chiếm được Ngọc Hoàng Quyết giống như mình, hay là có quan hệ với những đại giáo vô thượng trong truyền thuyết kia?

Nhậm Kiệt cũng không có gạn hỏi quá nhiều, rất nhiều điều không cần nhất nhất hỏi rõ, Nhậm Kiệt xem theo chuyện trước kia đã biết được, chuyện liên quan với cha mình, thời gian sau này sẽ không có người nào biết rốt cuộc cha mình đang làm gì! Hiển nhiên cha mình sau đó tiếp xúc tầng thứ cùng tình huống lúc đó, đã vượt ra ngoài phạm vi người bên cạnh cha mình có thể tiếp xúc.

Dưới loại tình huống đó, đặt mình vào hoàn cảnh người khác thử nghĩ, nếu như đổi lại là mình cũng sẽ không để người nhà biết nhiều lắm, như vậy không có ích lợi gì. Chỉ là hiện tại Nhậm Kiệt cũng tiếp xúc với rất nhiều tồn tại đặc thù, bây giờ hắn suy nghĩ chính là, cha mình biến mất có liên quan gì với những tồn tại đặc thù kia hay không?

Nhậm gia còn có chuyện rất bí ẩn giữa cha mình và hoàng đế, cũng rất đặc thù, hơn nữa hoàng gia có bí mật như vậy, hoàng gia là khả nghi nhất. Thứ yếu chính là cha mình tiếp xúc một số tông môn, còn có chính là Ngọc Hoàng Quyết mình tu luyện... Tuy rằng Nhậm Kiệt mới tùy ý nói mấy câu cùng Nhậm Thiên Hoành, nhưng trong đầu hắn đã nghĩ tới rất nhiều rất nhiều...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 10 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status