Tái chiến

Chương 23: Kỳ nghỉ


Một tiệm ăn nhỏ ở nông thôn, một đĩa lớn 10 con bọ cạp chiên, thịt cua có màu vàng đầy ắp, ngay cả rau chân vịt cũng rất ngọt. Chu Kiều đặt một nồi xương hầm, thịt xông khói tươi rất thơm. Cô nhặt rau xanh, cho vào chén Tần Vũ Tùng.

Tần Vũ Tùng vừa ăn vừa nhìn Chu Kiều. Cô mặc áo khoác xanh đậm, mặt mày vui vẻ mà anh chưa từng thấy qua, tốc độ nói cũng nhanh hơn nhiều, toàn thân như bầu trời mùa đông trong trẻo, rõ ràng.

“Phải vậy không?”, Chu Kiều sờ sờ mặt, làn da thô ráp đi nhiều, cô có hơi chột dạ “Có phải già đi nhiều không?”

“Không”. Tần Vũ Tùng nói rất chân thành. Mới thoạt nhìn, cô không giống nữ minh tinh trên tạp chí, tuy rằng cô đang nói đến những rắc rối nhỏ trong công việc nhưng cô biết chính xác phải giải quyết nó bằng cách nào. “Định cắm rễ ở đây luôn?”, Chu Kiều không quá nghiêm túc suy xét việc này, nghe hỏi liền dừng đũa, thành thật nói “Tôi không biết”

Cô không hề nghĩ tương lai xa xôi, bây giờ chỉ có mục tiêu là nhanh chóng xây dựng và đưa nhà xưởng vào sản xuất. Ngoài Cát Tiểu Vĩnh còn có 5 nhân viên, 1 người nhân viên kế toán, 1 người nhân viên văn phòng, dì dọn dẹp nấu ăn, 2 bảo vệ. Chu Kiều cười “Văn phòng bận quá, những người ở thị trấn đều như vậy, họ không được đào tạo chuyên nghiệp, có điều tính cách cũng tốt, bị mắng cũng không ghi hận, còn thường mang đồ này nọ cho tôi ăn”

Tần Vũ Tùng buông lời đùa “nếu anh thất nghiệp, nói không chừng cũng đến tìm em xin chén cơm”

Chu Kiều buột miệng thốt “Miếu nhỏ không chứa nổi đại thần, tôi không dám nhận anh đâu. Nhưng nếu có ai giỏi bán hàng thì giúp tôi chú ý chút, tốt nhất là những người mới tốt nghiệp, ở trong công ty lớn quá tôi cũng không cần”. Tần Vũ Tùng không biết nói sao, nằm yên cũng trúng đạn, dựa vào cái gì mà nhận định anh vậy.

Cơm nước xong, Chu Kiều giành tính tiền, chủ quán thì thầm trong lúc thu tiền “Cô chủ Chu, đây có phải bạn trai cô không?”, Tần Vũ Tùng giả vờ nhìn vào điện thoại, dựng cả hai lỗ tai lên. Chu Kiều không phủ nhận “Đúng rồi, nhìn có ổn không?”, ông chủ cười ha hả “Đâu chỉ ổn, rất là có khí thế đó. Anh ta cũng là ông chủ lớn? rất xứng đôi với cô”. câu tiếp theo hạ giọng thấp hơn “Mọi người đều lấy Tiểu Cát với cô đùa giỡn, tôi nhìn một cái là biết người này mới đúng. Thời gian trong bữa cơm, đôi mắt anh ta đều ở trên người cô, đồ ăn không bị đưa vô lỗ mũi cũng lạ đó”

Có sao? Tần Vũ Tùng không phục nhớ lại, anh đâu phải chưa từng thấy phụ nữ.

Nhưng không có cơ hội để giải thích, anh chỉ có thể oán giận đi ra cửa. Chủ quán vẫn dán mắt vào bóng lưng họ, còn nói với cô gái nhỏ bưng đồ ăn “Hai người này mà sinh con thì trai gái gì cũng đẹp”

Xe cũ có mùi vị như khói, cũng có mùi rau cần. Tần Vũ Tùng không vui, Chu Kiều hỏi “Vừa rồi tâm trạng không tệ lắm, sao tự nhiên lại không vui rồi?”, Tần Vũ Tùng không thể không nói “Họ nói anh già rồi, em có nghĩ vậy không?”, Chu Kiều thuận miệng an ủi “Đàn ông không sợ già”. Tần Vũ Tùng vẫn khăng khăng hỏi “Em có thấy anh già không?”

Chu Kiều “Không có”

“Em có, lúc họ nói em không phản đối”

“Anh so với Cát Tiểu Vĩnh thì lớn tuổi hơn một chút”

“Sao lại so anh với Cát Tiểu Vĩnh?”

“Tôi không có”

“Em có, nếu không em sẽ không để họ nói vậy”

“Tôi thực sự không nghĩ vậy” Chu Kiều hít sâu, thả lỏng thả lỏng, đàn ông tự nhiên nổi điên không thể nói lý lẽ, mình không thể điên theo. Không phải cô bé phục vụ nói có hai câu sao? “Họ chỉ là người qua đường, tôi không quan tâm họ nói gì”. Tần Vũ Tùng vẫn nhìn ra cửa sổ, Chu Kiều đành rút củi đáy nồi “Hơn nữa, Cát Tiểu Vĩnh với Ngô Nhiễm Nhiễm đang yêu đương, nếu tôi với anh ta không rõ ràng thì không phải làm kẻ thứ ba sao?”

“Ngô Nhiễm Nhiễm?” Tần Vũ Tùng tưởng mình nghe nhầm “Người ở công ty anh?”

“Đúng vậy, lần trước ăn cơm thì quen nhau. Hai người họ cũng xem như có duyên, hai bữa cơm sau thì bắt đầu”

Tần Vũ Tùng cười lạnh, không phải Ngô Nhiễm Nhiễm cố tình làm vậy? Cô ta cũng can đảm, vậy mà không sợ bị phát hiện. Nhưng khoan đã, tại sao muốn nói rõ ràng? Nếu Cát Tiểu Vĩnh không bị kiềm chế, nếu Cát Tiểu Vĩnh có ý định với Chu Kiều, ở xa như vậy anh cũng không có cách nào biết.

Nhìn biểu hiện của Tần Vũ Tùng, Chu Kiều chợt nghĩ tới một việc, không lẽ Ngô Nhiễm Nhiễm với anh là kiểu cỏ gần hang “Cô ấy với anh có quan hệ?”

“Anh sao có quan hệ với xe buýt?”* Tần Vũ Tùng thở ra, anh đâu phải kiểu làm chồng ai cũng được.

Chu Kiều yên tâm, không biết tại sao nghĩ đến Tần Vũ Tùng có thể có những người phụ nữ khác, ngực có cảm giác hơi khó chịu “Anh không thể nói chuyện thiếu tử tế vậy được, nhất là đối với con gái”. Anh hỏi lại “Anh khắc nghiệt chỗ nào?”. Cô trợn mắt, sao có người không tự giác vậy “Anh nói với tôi rất nhiều, nhớ kỹ đi”

Tần Vũ Tùng á khẩu không trả lời được, hồi lâu sau mới nói “Thật ra anh không phải…”. Chu Kiều ngắt lời anh “Vâng, anh là người quản lý bình tĩnh, ông chủ bình dị dễ gần, chỉ có trước mặt tôi tương đối thoải mái nên lời nên nói hay không nên nói đều nói. Lúc vui vẻ thì __ không vui liền bày sắc mặt cho tôi coi, dù sao thì tôi với anh lúc nào cũng có thể nói chuyện”.

Tần Vũ Tùng phản đối “Em là bạn tốt nhất của anh”

Nói xong rồi, chỉ còn tiếng động cơ xe, không nghĩ tới trong lòng anh cô lại có vị trí cao như vậy, Chu Kiều có chút cao hứng. Tần Vũ Tùng nói thêm “Anh thích bộ dạng hiện giờ của em, thật sự em đúng là như vậy”. Không phải như là cô trước kia, khuôn mặt luôn tươi cười, nhưng dựng bức tường vô hình bên người, ở những lúc thân mật, tâm của cô cũng rất xa xôi, giống như trước mặt chỉ có thể xác.

Chu Kiều cười mắng “Bậy bạ, không lẽ trước kia trong mắt anh tôi như hình nộm?”

Nhưng có lẽ, Chu Kiều thừa nhận rằng thực sự có một thời gian cô và thế giới bị ngăn cách bởi một tầng màng xám xịt. Bất kể loại cảm giác nào, trải qua tấm màng đó đều yếu đi, tựa như trong lòng hồ chỉ có gợn sóng. Đến tận khi trên đỉnh Hoàng Sơn xem mặt trời mọc, cô lại bắt đầu khao khát hạnh phúc.

Làm điều mình hạnh phúc mới có thể có hạnh phúc.

Chu Kiều ở trong một khách sạn đơn giản trong thị trấn. Nói là khách sạn, thật ra chỉ là một khách sạn tư nhân, treo bảng khách sạn, có khoảng chục phòng. Buổi chiều cô còn chút việc ở văn phòng, muốn Tần Vũ Tùng về trước nghỉ ngơi nhưng anh không chịu “Anh đến là vì muốn gặp em, nếu ngủ thì thà ở nhà ngủ”. Rời khỏi Thượng Hải, anh nói chuyện dễ nghe hơn nhiều.

Nhưng lúc hai người quay trở lại công trường, mới biết có vị khách không mời mà đến.

Bảo vệ nói với Chu Kiều có khách, người đó là “Là một người trẻ tuổi cao gầy, mắt to hai mí, có lúm đồng tiền bên má, mặc quần jean áo da”

Mặt Chu Kiều trong phút chốc nổi mây đen.

————-

*Theo ý hiểu là xem Ngô Nhiễm Nhiễm như phương tiện công cộng, ý nói quan hệ bừa bãi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status