Tái chiến

Chương 51: Say rượu


Chu Kiều đã say rất nhiều lần, mà lần này là nặng nhất, nôn rồi lại nôn. Đồ ăn đồ uống đều nôn ra, từ miệng đến dạ dày, toàn bộ bộ phận tiêu hóa như vặn xoắn lại, co giật, tuôn ra mật đắng. Cô mờ mịt, tay chân không có sức lực nhưng não bộ còn có chút rõ ràng, anh tức giận.

Anh kéo cô đi lên cầu thang. Đường dưới chân không bằng phẳng, tựa như cô không bao giờ đi nổi hết đường. Cô cố gắng yêu cầu anh ném cô xuống nhiều lần, dù sao khách sạn cũng an toàn, chỉ mất mặt thôi, cô không quan tâm. Nhưng anh không buông cô ra, cô tránh không khỏi tay anh, chỉ có thể nghiêng ngả lảo đảo đi theo. Trong lúc cô trượt chân liên tục, đầu gối chạm vào các bậc thang, may mà cảm giác đau biến mất, chỉ còn choáng váng, bất lực.

Cô không dám ngẩng đầu, nhìn mặt đất lay động, hy vọng được nằm xuống trở nên xa vời.

Vào phòng, Tần Vũ Tùng buông tay, Chu Kiều từ từ dựa vào tường trượt xuống. cô nằm co lại trên lối đi, dạ dày bắt đầu run rẩy trở lại. Nhưng cô không đứng dậy nổi, chỉ nằm như đống bùn. Tần Vũ Tùng nghe cô ậm ạch hai tiếng, vội vào phòng tắm lấy khăn lông lót bên cạnh mặt cô. Quả nhiên, cô không mở mắt, đầu gục sang một bên, chất nôn từ miệng trào ra trên khăn.

Tần Vũ Tùng mặc kệ cô, đi tắm rửa, đem quần áo dơ để phòng giặt, thay khăn cho cô rồi anh đi ngủ. Sau nửa tiếng, nghe hơi thở cô ngày càng đều đặn, anh ngủ thiếp đi.

Rạng sáng Chu Kiều tỉnh dậy. Trong phòng có mở đèn ngủ, trong ánh áng mờ nhạt, cô thấy mình nằm ngủ trên đất, hai cái khăn lót hai bên, trên người đắp chăn. Cô thử cử động, huyệt Thái dương giật giật. Cảm giác không dễ chịu, cô ngưng lại. Trên giường anh ngồi dậy, hỏi với giọng không tỉnh ngủ “Em tỉnh rồi?”

Cô không sức lực ừ một tiếng “Mấy giờ rồi?”

Anh ngáp dài “ba giờ, ngủ tiếp đi”

Cô cho là anh nói đúng, kéo chăn lên, vùi đầu tiếp tục ngủ.

Giữa trưa hôm sau, Chu Kiều mặc quần áo mua ở khách sạn, đến quầy lễ tân ký giấy tờ. Quần áo kiểu nửa truyền thống màu nâu sẫm, tay áo, trước ngực có thêu hoa văn chỉ bạc, vòng eo dài rộng, là kiểu phụ nữ trung niên thường mặc. Nhưng vì chúng không phải bán ở chợ mà bán ở khách sạn nên giá trị cao hơn gấp hai mươi lần. Chu Kiều cảm thấy Tần Vũ Tùng muốn chỉnh cô, nên mới không tiếc thời gian ngồi chờ hơn một giờ, chỉ đạo người bán hàng lôi bộ quần áo này từ bên dưới ra. Cô hỏi “Thú vị không?”

Tần Vũ Tùng đang lái xe, mắt cũng không nhìn cô “Em nói xem”

Cô cúi đầu, đầu vẫn còn đau, không muốn tranh cãi với anh. Tối hôm qua anh muốn uống rượu giúp cô, bị cô từ chối, có thể còn tức giận. Cô hiểu anh không thích cảnh tượng đó, cũng hiểu anh đau lòng vì cô. Nhưng có cách nào khác, lúc đó cô là mục tiêu mà người khác muốn. Bất kể ai muốn uống thay cô, uống xong cũng sẽ bị xem như không có. Cách nhanh nhất để giải quyết là đánh nhanh thắng nhanh mà ngã xuống như họ mong muốn.

Anh hỏi “Đáng giá không?”. Cô không uống, bọn họ có thể làm gì cô? Trâu không uống nước làm sao đè đầu trâu, huống chi cô là người. Bàn tiệc rượu chuẩn bị chu đáo, phong bì được cầm; nếu họ muốn “sắc”, cũng có thể sắp xếp tốt, có người phụ trách đem “sắc” đến cho họ, tạo mọi tiết mục hứng thú. Tại sao phải làm niềm vui cho người khác?

Hôm qua nôn quá nhiều, Chu Kiều mở miệng thấy cổ họng đau như dao cứa “Có câu nói, đắc tội ai cũng không thể đắc tội tiểu nhân. Em cũng không phải say quá, nhìn thấy cảnh cũng vui vẻ”. cô giả vờ ngẩng đầu lên nhẹ nhàng “Anh thấy không, ngủ một giấc dậy em vẫn tốt, không có mất mát gì”

Tần Vũ Tùng không bị cô thuyết phục, mặt vẫn dài ra “Nếu, anh nói là nếu, lần sau có người yêu cầu theo hắn ta, em có vui không?”. Chu Kiều cười nói “Ngoài anh ra không ai nói yêu cầu này”. Tần Vũ Tùng quay phắt qua trừng mắt nhìn cô, sao lại so sánh việc của hai người với loại người đó, cho dù là nói đùa cũng không được.

Chu Kiều miễn cưỡng mới bày ra vẻ mặt tươi cười vì nghĩ đến tâm tình anh, ai ngờ anh không cảm kích còn nổi giận. Cổ cô dường như không chịu nổi sức nặng của đầu, cô uể oải dựa lưng vào ghế, làm cho Tần Vũ Tùng càng bực bội hơn “Em không thể nói điều anh muốn nghe sao?”, Chu Kiều ngơ ngác nhìn phía trước, “Nói về sau em không uống rượu? Không có khả năng, nếu có trường hợp tương tự, phải uống thì em sẽ uống. Không phải anh cũng vậy sao?”

Tần Vũ Tùng thở dài “Anh là đàn ông, say cũng không có hại”

Chu Kiều ôm đầu nghe anh làu bàu “Anh không hiểu em là vì cái gì, có nhiều cách để kiếm tiền. Số tiền của em đầu tư một phần ba vào bất động sản, một phần ba cho tín dụng, một phần ba để ở ngân hàng cũng đủ. Bình thường em không tiêu nhiều tiền, có mười em anh cũng đủ khả năng nuôi. Em nói em là vì cái gì? Làm đẹp mỗi ngày, đi du lịch khắp thế giới, như vậy thật tốt”

Chu Kiều cắt ngang “Cuộc sống như vậy em đã từng có, nhưng xin lỗi, không thích hợp với em”

Tần Vũ Tùng nói “Em nói đi, tại sao muốn vất vả như vậy?”

Nói từ đâu, suy nghĩ Chu Kiều trôi dạt đến trước kia. Khi đó cô mới tốt nghiệp, người nhà đã sắp xếp vào viện thiết kế một cách thuận lợi, Từ Thao nói với cô “Anh không muốn nhìn thấy cuộc sống mỗi ngày đều như nhau. Nhân lúc còn trẻ chúng ta cứ tham vọng đi, không thành công cũng không sao. Không tham vọng anh không cam lòng, anh không nghĩ cả đời phải làm việc dưới sự chỉ huy của người khác”. Ban đầu cô cũng không có ý nghĩ gì lớn lao, cứ ôm ước mơ mà đi về phía trước. Cho đến một ngày cô dẫn nhân viên mới đi một vòng công ty huấn luyện tại chỗ, trong đôi mắt kinh ngạc của họ, cô mới phát hiện ra không ngờ hai người đã thật sự làm ra cái gọi là “sự nghiệp”.

Điều không ngờ là khi cô thay đổi, Từ Thao cũng đang thay đổi. Anh sa vào nhiều trò giải trí khác nhau.

Có lẽ, chỉ có vật chất là thứ bất tử trong thế giới này, cô thở dài.

Tần Vũ Tùng bắt gặp những giọt nước mắt trong mắt cô “Em đang nghĩ gì vậy?”

Cô lắc đầu “Em thích làm việc với nhà máy, công nhân, nhìn mọi người làm việc gọn gàng ngăn nắp dưới sự chỉ huy của em. Mỗi ngày đến văn phòng, không cần lo làm gì để hết thời gian, bởi vì sẽ có việc không ngừng đưa đến tìm em, mà không phải em phải tìm việc gì đó để làm”. Cô thẳng thắn nói “Có thể anh thấy em nói thế này là xem thường anh, nhưng thật sự, làm chủ và làm công là hai loại công việc hoàn toàn khác nhau. Em lựa chọn làm người quyết định, chứ không phải bị quyết định bởi người. cho dù có vất vả cực khổ, thậm chí gặp đủ việc không thoải mái, ít nhất em biết em vì chính bản thân mà trả giá”.

Lời nói của cô vững vàng đánh vào lòng. Chưa bao giờ có khoảnh khắc như bây giờ, làm anh càng cảm giác khoảng cách giữa anh và cô, cho dù sau này hai người ở bên nhau, cô không muốn anh mang theo cô. Đau khổ tràn ngập trong lòng, anh nói “Ngoài công việc, em có thể có những niềm vui khác”

Cô im lặng, anh hiểu ý cô ngay lập tức, cô có công việc là đã đủ.

Đối với cô, anh có thể có cũng có thể không. Có thì dĩ nhiên là tốt, nhưng nếu không có, niềm vui từ sự thành công trong công việc đủ để che lấp những thiếu hụt khác.

Anh nói “Chúng ta chia tay đi”

Cô lặng lẽ hỏi lại “Anh chắc là anh muốn vậy?”

Anh nỗ lực đáp ‘Đúng, anh muốn”. Anh không thể chờ đợi mãi mãi trên vị trí dự bị, thay vì càng lún càng sâu, chi bằng tự tay cắt đứt.

Tần Vũ Tùng nghĩ Chu Kiều sẽ níu giữ lại nhưng cô gật đầu đồng ý.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status