Tâm đầu hảo

Chương 12: Không cần để ý tới



Edit: realllllchicken

Xe đang ở giữa sườn núi, chốc lát đã ngừng trước một tòa biệt thự. Lạc Thời theo Chu Trạch Đình xuống xe.

Lúc vào trong biệt thự.

Chu lão gia không có ở phòng khách.

Chu Trạch Đình cởi áo khoác tây trang rồi đưa cho quản gia.

"Ông nội đâu?"

Quản gia thoáng nhìn về Lạc Thời đang đứng sau anh, dừng chút mới nói: "Ông chủ đang ở trong vườn hoa đánh cờ."

Bước chân anh hơi dừng lại, thần sắc trên mặt lãnh đạm, mang theo chút ý tứ khác nhìn chằm chằm quản gia hỏi: "Vài người?"

Câu hỏi này không rõ, Lạc Thời phía sau nghe hơi mơ hồ.

Nhưng quản gia hiểu, nói: "Những người đó, thường đánh cờ cùng ông chủ."

Tất cả đều tới.

Hình như có năm sáu người.

Ấn đường Chu Trạch Đình nhảy liên tục, đột nhiên xoay người nhìn về cô gái nhỏ yên tĩnh ở sau, suy nghĩ chút rồi đột ngột nói: "Hôm nay không nên đưa em đến đây."

Nói xong, anh từ trong tay quản gia lấy áo khoác, nói: "Chúng ta đi thôi, hôm nào lại đến thăm ông."

Tuy rằng Lạc Thời có chút nghi hoặc nhưng cũng không phản bác lời anh nói. Vừa mới xoay người, bên ngoài đã truyền đến một tràn cười từ xa đến gần.

"Tôi nói cho các ông nghe, cháu dâu tương lai của tôi đánh cờ chỉ đứng sau Trạch Đình thôi đó, các ông chờ bị hạ đi."

Cháu... Cháu... Cháu dâu?

Chu Trạch Đình kết hôn khi nào thế?

Lạc Thời mở to hai mắt.

Thẳng đến lúc cô bị ông kéo đến vườn hoa, năm sáu ông cụ nhìn chằm chằm cô với vẻ mặt khổ đại cừu thâm (*).

(*) Khổ đại cừu thâm: Hận thù cay đắng.

Muốn cùng cô bàn luận về kỹ năng đánh cờ, khi ấy cô mới tỉnh ngộ.

Nhất thời không biết nên cười hay khóc.

Chu Trạch Đình nhìn cô gái nhỏ bị ông nội kéo đi, khuôn mặt luôn lạnh lùng của anh, lần đầu tiên xuất hiện một vết nứt.

Đối mặt với bề trên, Lạc Thời rất lễ phép. Chỉ là không nghĩ đến những người đánh cờ cùng Chu lão gia đều giống y chang ông, khi bị hạ liền bắt cô nhường cho vài nước. Cô không còn cách nào, đành dở khóc dở cười đồng ý.

Một giờ sau, thừa dịp cô đang thu dọn các quân cờ, ông hỏi cô: "Trạch Đình mua quà cho con chưa?"

"Dạ mua rồi, con thích lắm."

Chu lão gia vuốt cằm vừa lòng nói: "Còn kém lắm."

Dứt lời, lại lẩm bẩm nói: "Lúc nào cũng phải bắt mình dùng việc xem mắt ra uy hiếp thì mới nghe lời."

Lạc Thời thính tai, nghe rõ những gì ông nói, trong mắt giả vờ kinh ngạc, sau đó nói: "Xem mắt? Xem mắt gì ạ?"

Ông cười tủm tỉm nói: "Ông sắp xếp cho nó một buổi xem mắt."

"A." Động tác cầm quân cờ của cô ngừng lại, nhẹ nhàng nói: "Người như anh Trạch Đình rất được yêu thích, ông không cần sắp xếp xem mắt đâu?"

Âm thanh rất nhỏ, có thể không nghe được.

Ông nội Chu quả nhiên là không nghe rõ, lớn giọng hỏi: "Cháu gái, con vừa nói thầm gì đó?"

Tai Lạc Thời đỏ lên, sau đó nói: "Không nói gì cả, không nói gì cả."

Ván mới bắt đầu, ông cũng không truy hỏi nữa.

Đến khi sắc trời buông xuống, vườn hoa lên đèn, bạn bè đánh cờ của Chu lão gia mới rời đi.

Cô ngồi trong đình (*) ở vườn hoa, nghe cách đó không xa ông nội Chu dùng giọng nói không lớn, mang theo chút ý tứ khoe khoang nói, "Kỹ năng đánh cờ của cháu dâu tương lai tôi thế nào?"

(*) Đình: nơi dùng để nghỉ ngơi trong vườn hoa.

Tai cô lặng lẽ hồng lên.

Chu Trạch Đình bước tới, ánh đèn chiếu rọi cả khuôn mặt anh, không còn lạnh lẽo mà đã dịu dàng hơn.

"Ông nội thích nói đùa, em đừng tin là thật."

Lạc Thời nhẹ đáp "Vâng"

"Đứng lên, đi ăn cơm rồi tôi đưa em về."

"Vâng."

Sau bữa cơm, ban đầu cô định sẽ tự mình lái xe về, dù sao thì xe đã sửa xong, cô cũng ngại ngùng khi cứ ngồi xe anh.

Chu Trạch Đình nhàn nhạt nhìn eo cô, không nói chuyện.

Lạc Thời: "....."

Sao anh biết eo cô.....

Cô quay phim cả buổi sáng, còn trưa đến chiều thì ngồi đọc kịch bản, quả thật eo.....có chút mỏi.

Lúc ăn cơm, cô đã cố ý thả nhẹ động tác.

Cuối cùng, Lạc Thời ngồi xe Chu Trạch Đình về tiểu khu.

Khi xuống xe, anh đưa cho cô sợi dây chuyền cô để quên và sẵn tiện kèm theo một văn kiện.

"Đây là khẩu cung của người kia."

Lạc Thời trì độn một hồi, mới ý thức được "người kia" trong miệng anh là ai, trong nháy mắt con người hơi khủng hoảng.

Không biết anh có nhìn thấy hay không, khuôn mặt ẩn trong xe, trầm giọng nói:

"Người kia đã bị cảnh sát bắt giữ."

Cô không nhận túi văn kiện, chỉ đứng bên ở cửa, hơi thấp thân mình, đôi con ngươi sáng rực nhìn anh, nói: "Anh Trạch Đình, em không muốn xem khẩu cung, anh trực tiếp nói cho em nghe nội dung bên trong đi."

Trong xe không bật đèn, khuôn mặt Chu Trạch Đình mơ hồ không rõ, đôi mắt cô hiện rõ dưới ánh sáng bên ngoài.

Cảm xúc trong đôi mắt kia đã tràn ra ngoài, anh chỉ nhìn thoáng qua rồi quay đầu đi, để lại cho cô sườn mặt, chậm rãi nói: "Hắn là fan của Giang Thục, tinh thần có phần không bình thường."

Lạc Thời gật gật đầu, đem túi quà quơ quơ trước mặt anh, đôi mắt cười thành hình trăng rằm, "Cảm ơn anh Trạch Đình, em thích lắm."

Sau đó xoay người vào tiểu khu.

- -

Sau khi cô chứng thực Weibo thành công,《Những người sống ở Lolita》cũng bắt đầu tuyên truyền, ngẫu nhiên sẽ đăng một đoạn video, hoặc đăng một bức ảnh hiện trường quay của đoàn phim.

Trong mắt cư dân mạng, Lạc Thời chính thức đã là người của công chúng.

Theo lý thuyết mà nói người mới trong giới giải trí không có kinh nghiệm, cũng không được đào tạo chính quy, thì vai diễn trong bộ phim đầu tiên cực kỳ quan trọng, nên tự nhiên sẽ xuất hiện những kẻ cào phím trên mạng.

Nhưng cô không lo lắng về phương diện này.

Lạc Thịnh chỉ có một người em gái, nên anh sẽ thay cô suy tính trước sau.

Vì vậy, một khi trên mạng có những bình luận không tốt, sẽ bị áp xuống ngay lập tức.

Phản ứng dư luận rất tốt, lượt theo dõi trên Weibo Lạc Thời đã tăng lên nhiều.

Có điều fan nhiều thì tin nhắn cũng nhiều, cô sẽ kiên nhẫn trả lời hết.

Lạc Mi Mi bưng ly cà phê đứng ở cửa sổ đối diện, nhìn Lạc Thời đang trả lời tin nhắn, hơi há hốc miệng.

"Thời bảo bối, em định trả lời từng tin nhắn luôn sao?"

Lạc Thời không ngẩng đầu, ở trên bàn phím máy tính gõ, gật gật đầu.

Lạc Mi Mi: "....."

"Ngón tay em không mỏi sao? Nhiều tin nhắn vậy mà?"

"Ngón tay sẽ mỏi, nhưng nghĩ đến bọn họ thích em vì nhân vật em diễn thì em rất vui. Cho nên, em vô cùng hạnh phúc khi trả lời tin nhắn của họ."

Lạc Mi Mi không nói nữa, bưng ly cà phê đi.

Ở bên đây khi Lạc Thời đang trả lời, có một tin nhắn được gửi tới.

Đầu tiên là một bức ảnh.

Chụp sườn mặt của cô và Chu Trạch Đình.

Cô nhìn bức ảnh kia đến sững sờ, nhất thời không nhớ cô chụp chung với Chu Trạch Đình khi nào.

Tin nhắn được gửi tiếp.

"A a a, không nghĩ tới chị là minh tinh, bạn trai chị cực kỳ đẹp trai, còn có khí chất tốt nữa. Hai người rất xứng đôi, sớm biết thì hai ngày trước ở trong cửa hàng, em đã xin chữ ký rồi chụp chung với chị một tấm." Theo sau là một chuỗi icon kinh ngạc kích động vui vẻ.

Cô nhíu mày suy nghĩ, hình như là hai ngày trước Chu Trạch Đình đưa cô đi mua trang sức.....

Xứng đôi?

Gương mặt cô nóng lên.

Nhưng mà cô không nghĩ tới, bức ảnh kia của cô và Chu Trạch Đình, buổi tối đã lên #1 hot search.

"Cổ đông lớn nhất Hoàn Tinh Chu Trạch Đình và nghệ sĩ mới Lạc Thời"

Khi cô thấy hot search này, là đang ở bên ngoài ăn tối với Lạc Mi Mi.

Cô lướt đến tin này thì kinh ngạc đến mức chiếc đũa đang gắp thức ăn liền dừng lại, Lạc Mi Mi trừng mắt nhìn hai cái tên trên hot search.

Hai người liếc nhau, bấm mở hot search.

Lạc Thời liếc nhìn một cái, tâm thở phào nhẹ nhỏm. Đây là bức ảnh chụp chung của hai người, buổi sáng cô có thấy qua.

Lạc Mi Mi cũng thấy, nhìn bức ảnh kia nhất thời không biết phải mở miệng như thế nào.

Hai người trầm mặc ăn cơm, trên đường về Tống Giản gọi cho cô.

Tống Giản không biết nội tình, cho rằng chỗ dựa của Lạc Thời là Chu Trạch Đình, ngữ khí vững vàng nói: "Hot search kia em không cần phải xen vào, ông chủ đã hỏi qua Chu đổng, Chủ đổng nói không cần để ý tới. Nên em cũng không cần đáp lại, người ta bình luận, hoặc gửi tin nhắn gì em cứ mặc kệ không cần trả lời."

Lạc Thời nhìn ra ngoài cửa sổ, trả lời: "Đã biết."

Cô nghĩ rằng Chu Trạch Đình sẽ không thích xuất hiện trên mạng, nhưng ban nãy Tống Giản nói "Ý kiến của Chu đổng là không cần để ý tới"

Nghĩ đến hai người quang minh chính đại xuất hiện trên mạng, trong lòng cô liền có những đợt bong bóng màu hồng.

Dọc đường đi, cô hưng phấn muốn nhảy cẩn dựng lên.

Vẻ mặt Lạc Mi Mi nhìn cô có chút phức tạp.

- -

Lạc Thịnh thấy bức hình bạn thân với em gái chụp chung, liền gọi cho Chu Trạch Đình.

Anh biết tính tình Trạch Đình, là người không thích phô trương. Nếu cậu ta thấy bức ảnh này, bảo đảm giây tiếp theo sẽ cho người dọn dẹp cái hot search kia.

Chu Trạch Đình vừa kết thúc cuộc họp cấp cao, đang chuẩn bị gọi video cho cuộc họp tiếp theo, điện thoại của Lạc Thịnh vừa vặn reo ở thời điểm này.

Đứng một bên là thư ký, trên màn hình máy tính là ảnh chụp trên hot search.

Cô chưa kịp báo cáo, thì thấy ông chủ mang khuôn mặt lãnh lẽo đi đến bên cửa sổ nhận điện thoại.

Thư ký chuẩn bị hoá nhỏ sự việc lại, trước mắt đang làm các mặt công tác khác. Ngẩng đầu phát hiện đôi mắt ông chủ mới liếc qua cô, sau đó đem theo vẻ mặt không cảm xúc đi tới bên đây.

Chu Trạch Đình nhìn ảnh chụp trên máy tính, xác thật đó là ngày cùng Lạc Thời đi mua dây chuyền bị chụp lén, giống như bị nhân viên cửa hàng chụp.

Cô cẩn thận nhìn sắc mặt ông chủ, tuy ngũ quan không biến hoá gì nhiều, nhưng có thể cảm nhận được tâm tình ông chủ đang không tốt.

Chờ anh nghe điện thoại xong, mới nhỏ giọng nói: "Đem cái hot search này áp xuống phải không ạ?"

Chu Trạch Đình nghĩ đến lời nói vừa rồi của Lạc Thịnh, mặt mày tối sầm lại, nói:

"Không cần để ý tới."

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status