Tâm tự diệu ngôn

Chương 14



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lâm Duật Ngôn lập tức đau thương cầu xin tha thứ, nói liên tục mấy câu dễ nghe, mới tránh được kiếp nạn này.

Xe van của Thiệu Chinh dừng ở giao lộ,vừa đẩy cửa xe ra chuẩn bị xuống, thấy rõ hình ảnh trước mắt, trượt chân một phát, suýt chút nữa ngồi bệt xuống đất.

“Chúng, chúng mày?” Hắn ta không nghĩ tới Lâm Duật Ngôn sẽ xuất hiện ở đây, càng không nghĩ tới còn nằm trên người Cố Diệu Dương, chẳng lẽ là, “Bị thương rồi?”

Cố Diệu Dương nói: “Không.” Thả người xuống, để cậu tự hoạt động một lát rồi lên xe.

Lâm Duật Ngôn hơi ngại, cũng không giải thích quá nhiều, nghe lời nhảy mấy cái, nói tiếng “Cảm ơn” với Thiệu Chinh, cùng chui vào trong xe.

Cậu ta sẽ không… vẫn chưa đi chứ? Trong lòng Thiệu Chinh thắc mắc, cầm vô-lăng, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn phía sau một chút.

Cố Diệu Dương dựa vào lưng ghế đang ngủ, Lâm Duật Ngôn ngồi bên cạnh hắn nhe răng trợn mắt làm mặt xấu, còn không dám trắng trợn, từ đầu đến cuối lén lút, có lẽ sát gần quá, Cố Diệu Dương mở một mắt liếc cậu, cậu lập tức sợ hãi quay đầu, đàng hoàng ghé vào cửa sổ xe ngắm phong cảnh.

Nhưng bên ngoài có phong cảnh cái rắm mà nhìn? Ngược lại là khu nhà lều vừa phá dỡ trước đó không lâu, bánh xe nghiền qua, đất vàng đầy trời.

“Diệu Dương.”

“Ừm?”

Thiệu Chinh thấy Cố Diệu Dương tỉnh lại, mở miệng nói: “Lát nữa tao muốn đến nhà bác Chu một chuyến, sửa ít đồ cho bác ấy, mày đi không?”

Cố Diệu Dương thuận miệng đáp một tiếng, chắc là đi.

Thiệu Chinh lại liếc nhìn Lâm Duật Ngôn vểnh tai lên, hỏi: “Cậu ta đi không?”

Lâm Duật Ngôn lập tức cướp lời: “Tôi đi!”

Cố Diệu Dương cười khẽ một tiếng: “Cậu là đồ bám đít?”

Lâm Duật Ngôn lén hừ một tiếng, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng hành động vào giờ phút này, thực sự rất giống.

Bác Chu này hình như không sống ở phố Văn Xương, vắng vẻ hơn phố Văn Xương một chút, đã sắp đến ngoại ô, xe van lái qua một con đường xe lửa bỏ hoang, dừng trên con đường rợp bóng cây cách đó mấy chục mét.

Mười giờ sáng trời lại nóng lên, ve sầu trên cây kêu “ve ve” réo lên không ngừng, gió thổi vào người, vậy là lành lạnh. Thiệu Chinh lấy ra một cái thùng dụng cụ trong xe, đi lên bậc thang trước mắt.

Bậc thang không rộng lắm, hai bên đều là những tòa nhà đơn giản tự xây, nhà bác Chu nằm bên tay trái, một cái cửa nhỏ sơn màu đỏ, cửa còn có một cái ghế mây tre, bên cạnh cái ghế đặt mười mấy chậu hoa.

Thiệu Chinh gõ cửa một cái, chờ mấy phút, một ông bác ngồi trên xe lăn đẩy cửa ra.

“Hôm nay sớm vậy?” Bác liếc nhìn Thiệu Chinh, lại nhìn thấy Cố Diệu Dương, có vẻ như hơi ngạc nhiên, cười nói: “Diệu Dương cũng tới?”

Cố Diệu Dương gật đầu, thản nhiên nói: “Xem xem bác đã đi chưa.”

Hai ống quần của bác Chu trống không, nghe hắn nói xong lời này trong nháy mắt ngạc nhiên lập tức biến mất, không vui lòng quay xe lăn, quay đầu đi.

Thiệu Chinh ho một tiếng, bước vào nhà trước, Lâm Duật Ngôn chớp chớp mắt, đi theo sau lưng Cố Diệu Dương, cùng đi vào.

Nhà của bác Chu có phần đặc thù, không rộng, nhưng bên trong đầy đủ, trồng rất nhiều chậu hoa, đặc biệt là phía mặt trời mọc nhiều hơn nữa, rất nhiều loại Lâm Duật Ngôn không biết tên, hồng trắng đan xen, rất đẹp.

Đèn trong nhà bác bị hỏng, ống nước cũng bị tắc, Thiệu Chinh đi thông ống nước, Cố Diệu Dương tiện tay kéo cái ghế, đứng lên, vặn bóng đèn xuống.

Lâm Duật Ngôn không giúp được gì, chỉ có thể ngồi xổm ở trong bụi hoa ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng vẫn cảm thấy, chắc hắn là một người không tệ.

“Uống nước đi.” Bác Chu đẩy xe lăn tới, đưa cho cậu một chén trà hoa nhài thơm ngào ngạt.

Lâm Duật Ngôn vội vàng nói cảm ơn, lại ngồi lên băng ghế nhỏ bác Chu đưa cho.

“Lần đầu tiên thấy cháu.” Thoạt nhìn bác Chu chỉ năm mươi mấy tuổi, nhưng nếp nhăn trên mặt lại không ít, đôi mắt lõm sâu trong hốc mắt, tay rất thô, khí chất lại rất nho nhã, hỏi cậu: “Là bạn của Diệu Dương hả?”

Lâm Duật Ngôn lo xuất hiện tình huống giống như của bà Hồ lần nữa, trực tiếp gật nhẹ đầu, lại mỉm cười nói tên mình.

Hình như bác Chu rất vui mừng, cười nói: “Thật hiếm hoi, Diệu Dương cũng biết kết bạn.”

Câu nói này nghe quen tai, bà Hồ cũng từng nói vậy.

Lâm Duật Ngôn không hiểu mà hỏi: “Tại sao… lại hiếm hoi.”

Bác Chu tắm nắng với cậu một lát, tầm mắt dừng trên người Cố Diệu Dương, như là nhớ lại gì đó.

Bác nói, phải đến năm sáu năm, khi đó Cố Diệu Dương mười hai mười ba tuổi, lúc được người ta phát hiện, ngã trên giao lộ phố Văn Xương, nửa người trên quấn băng vải, thấm ra rất nhiều máu.

Chuyện kiểu này, nếu như xảy ra ở nơi khác, có lẽ có người cứu hắn, dù là giúp hắn gọi điện thoại cấp cứu, hoặc là gọi xe cứu thương. Nhưng người ở phố Văn Xương, hoặc nhiều hoặc ít đều trải qua một vài chuyện, nhận hết khinh thường của bên ngoài, sớm đã không còn sự đồng cảm đó nữa.

Cho dù có, cũng không dám tiến lên, hắn bị thương quá nặng, căn bản không giống đánh nhau ẩu đả bình thường gây ra. Cho nên không ai muốn rước chuyện. Có lẽ hắn nằm ở đó một ngày, đợi có chút sức lực, lại đứng lên, chậm rãi chuyển tới chỗ ở bây giờ. Khi đó bác Chu là hàng xóm của hắn, chân vẫn còn tốt, lúc ra cửa bị dáng vẻ chật vật của hắn làm giật nảy mình, muốn đi vòng qua, lại bị hắn ngăn lại.

Lúc ấy Cố Diệu Dương đưa cho bác một ít tiền, bảo bác giúp mua thuốc.

Bác Chu suy nghĩ hồi lâu, mới đồng ý, cầm tiền đến bệnh viện lân cận mua ít thuốc trị vết thương, lại mua một ít băng vải. Nhìn tận mắt hắn tự mình thay thuốc.

Bác Chu hỏi Lâm Duật Ngôn có từng bị thương không?

Lâm Duật Ngôn duỗi ngón trỏ sắp khép lại ra, không biết cái này có tính không. Va va chạm chạm nếu như không tính, vậy hình như cậu chưa từng bị thương, từ nhỏ cậu đã được bảo vệ rất tốt.

Bác Chu gật nhẹ đầu: “Vậy cháu cũng không thể trải nghiệm nỗi đau kia, băng gạc rất mỏng dính vào vết thương nứt ra, hợp với thịt non vừa mọc ra, kéo xuống từng chút một. Bác nhìn mà tim gan cũng run rẩy, nó lại không thốt lên một tiếng nào.”

Lâm Duật Ngôn lắng nghe, trái tim cũng siết chặt lại theo. Cậu biết, vết sẹo kia, nhất định rất đau.

Bác Chu nói: “Về sau, bác lại đưa cơm cho nó mấy lần. Còn có bà Hồ, bà ấy cũng tốt bụng, biết có một đứa trẻ như vậy đến phố, bèn thay phiên đưa với bác.”

“Nó cũng không từ chối, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nói lời cảm ơn.” Bác Chu cười một tiếng: “Đời bác gặp phải quá nhiều vong ân bội nghĩa thế này, cũng không để trong lòng.”

Bác Chu nói, bác cũng đã từng ngồi tù, một vụ án kinh tế lớn, bị người ta vu cáo, sau khi ra tù vợ con ly tán, càng không tìm được việc, không có chỗ ở, đến Văn Xương thuê phòng ở.

Khoảng chừng nửa năm, cơ thể của Cố Diệu Dương hồi phục, không ra khỏi cửa, cũng không đến trường, lại đưa cơm cho hắn, hắn bắt đầu từ chối, thái độ lạnh như băng từ đầu đến cuối.

Bác Chu đem thức ăn về, không để trong lòng, nghĩ rằng có lẽ một ngày nào đó, đứa trẻ này sẽ tự rời đi.

“Vậy, vậy sao đó thì sao ạ?” Lâm Duật Ngôn hỏi.

Bác Chu im lặng hồi lâu, mới nói: “Sau đó, bác gặp tai nạn xe cộ, liệt nửa người dưới, phải cắt.”

Tầm mắt của Lâm Duật Ngôn chuyển đến hai chân của bác, không biết nói gì.

“Thật ra bác cũng không nhớ rõ chuyện trong khoảng thời gian đó, dù sao nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt suốt. Lúc tỉnh lại, chân đã không còn. Sau đó vẫn là bà Hồ kể, nói tiền đó là của Diệu Dương cho.”

Lâm Duật Ngôn hỏi: “Cậu ấy… có tiền ạ?”

Bác Chu nói: “Chắc có một ít, nhưng tiền lúc ấy của nó, cũng chỉ đủ bản thân tiêu xài. Tiền thuốc men đắt cỡ nào chứ, có thể góp đủ, đều là vì trả mấy bữa cơm ân tình của bác, giúp bác… gom góp.”

Bác Chu nói rất mập mờ, nhưng Lâm Duật Ngôn vẫn giật mình, tựa như biết tại sao Cố Diệu Dương tham gia loại thi đấu kia…

Mười mấy phút sau, đèn và ống nước đã được sửa xong. Cố Diệu Dương rửa tay, gọi Lâm Duật Ngôn một tiếng, chuẩn bị rời đi.

Bác Chu thừa dịp trước khi Lâm Duật Ngôn đứng lên, lại thì thầm vài câu với cậu, “Diệu Dương là đứa trẻ khổ. Đừng thấy nó mặt lạnh, miệng lại xấu, nhưng phẩm chất rất tốt. Sau này các cháu… phải chung sống cho tốt.”

Lâm Duật Ngôn cười với bác một tiếng, không trả lời ngay mà đi theo rời đi.

Trên đường về nhà, vẫn im lặng không có tiếng động gì, Thiệu Chinh nhàn rỗi nhàm chán, đổi tốc độ chờ đèn xanh, lại liếc mắt ra sau. Cố Diệu Dương lại ngủ, Lâm Duật Ngôn xích lại bên cạnh hắn lần nữa, lẳng lặng nhìn hắn, lần này không làm mặt xấu, cũng không lén lút, nhìn hồi lâu cũng không cử động.

Giống như trên mặt hắn, mọc ra một đóa hoa.

Đang tải ảnh, vui lòng đợi xíu





que trà

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status