Tâm tự diệu ngôn

Chương 37



Cố Diệu Dương không muốn thừa nhận, Lâm Duật Ngôn cũng không nhắc lại, cậu tự mình cho rằng Cố Diệu Dương xấu hổ, lén lút để chuyện này trong lòng, một mình vui vẻ.

Ngày hôm sau như thường lệ đến chỗ Tăng tiên sinh vẽ tranh, mặc dù bị Cố Diệu Dương bôi nhọ mấy lần, nhưng Lâm Duật Ngôn đối với thầy của mình, vẫn vô cùng tôn kính.

Nhưng mà gần đây Tăng tiên sinh rất bận, buổi sáng đến câu lạc bộ, buổi chiều trở về chỉ bảo cậu, lại nhận được một email, nhấn mở xem, nói rằng: “Duật Ngôn, mấy ngày nay trò có chuyện gì khác không?”

Lâm Duật Ngôn để bút xuống nói: “Không có ạ.”

Tăng tiên sinh nói: “Vậy vừa khéo, cuối tuần tới thầy muốn tổ chức triển lãm cá nhân ở phía nam, trò đi theo giúp thầy.”

Lâm Duật Ngôn từng xem rất nhiều triển lãm, nhưng tự thân làm đi theo tổ chức triển lãm ngược lại là lần đầu tiên, sảnh triển lãm cũng không phải có sẵn, khoảng thời gian trước Tăng tiên sinh mua một căn nhà gỗ nhỏ dưới chân núi vùng ngoại ô, chuẩn bị sửa sang, làm sảnh triển lãm cộng thêm phòng làm việc của mình.

Bình thường ông đều vẽ tranh trong nhà, bây giờ làm phòng làm việc, chắc hẳn ở trong nhà chán rồi.

Thời tiết Mostin dần dần ấm lên, Lâm Duật Ngôn mặc một chiếc áo len dày, quấn một cái tạp dề dính đầy thuốc màu. Đứng trên thang giúp Tăng tiên sinh vẽ màu lên bức tường. Trên tường là phong cảnh Tăng tiên sinh đã vẽ xong, xuân hạ thu đông, bốn mùa luân chuyển.

“Trò với Diệu Dương sao rồi?”

Tăng tiên sinh ăn mặc giống đồ đệ nhỏ, bưng bảng pha màu, cầm bút vẽ phác thảo lá cây ngô đồng mùa thu.

Lâm Duật Ngôn không biết làm việc cho lắm, trên mặt đủ mọi màu sắc, leo xuống khỏi thang, cười nói: “Rất tốt ạ.”

Dù gì cũng là người yêu vừa xác nhận quan hệ, mỗi ngày đều rất vui vẻ, cứ cho là thỉnh thoảng có cãi nhau, cũng cảm thấy vui. Mỗi giờ mỗi phút Lâm Duật Ngôn đều có vẻ mặt vui cười, chỉ thiếu viết vài chữ to lên trán, nói cho mọi người “Tôi yêu rồi.”

Tăng tiên sinh cười theo, bộ ria mép trắng đen bắt đầu chuyển động trái phải, đánh ý đồ xấu lên người cậu.

“Đồ đệ à. Thầy có thể gọi trò là đồ đệ không?”

Lâm Duật Ngôn nói: “Đương nhiên có thể, thầy gọi em là gì cũng được.”

Tăng tiên sinh hài lòng gật đầu, vòng vo hỏi: “Trò hiểu bao nhiêu về thi đấu võ đài chuyên nghiệp này?”

Lâm Duật Ngôn nói: “Không tính là đặc biệt hiểu rõ, nhưng lúc Cố Diệu Dương đến em đã tra tư liệu.”

“Vậy chính là biết một chút?”

“Dạ.”

Tăng tiên sinh nói: “Thật ra hồi trước có mấy công ty người mẫu đến tìm thầy, hy vọng thầy có thể nhường Diệu Dương cho họ.”

“Tại sao?”

“Bởi vì nó vô cùng quý hiếm, trước đó rất nhiều câu lạc bộ, giành ký hợp đồng với nó, là chính nó chọn thầy đây, lại không có ý định làm tuyển thủ chuyên nghiệp. Nhưng trò cũng biết, thầy rất muốn để nó tham gia thi đấu chuyên nghiệp.” Tăng tiên sinh thở dài: “Vả lại chất lượng tuyển thủ tham gia huấn luyện năm nay, cũng không tốt lắm, bên phía liên minh bảo bên thầy đề cử ba người, đến bây giờ vẫn còn một chỗ trống.”

Lâm Duật Ngôn biết Tăng tiên sinh vẫn muốn Cố Diệu Dương thi đấu chuyên nghiệp, nhưng Cố Diệu Dương có cách nghĩ của mình, có liên quan đến chuyện cũ của hắn, không phải ai cũng có thể dễ dàng thay đổi.

“Nhưng anh ấy không muốn…”

“Cho nên mới tìm trò đấy.” Tăng tiên sinh nói: “Trò biết tại sao Diệu Dương không tham gia?”

Lâm Duật Ngôn gật gật đầu.

Tăng tiên sinh liếc qua đồ đệ của mình, giọng điệu bọn buôn người lừa bán trẻ con: “Nhưng cha mẹ nó mất lâu rồi, những chuyện kia của gia đình nó cũng không có bất kỳ liên quan gì đến nó, nó không nên gánh vác tội danh của cha mẹ nó, vẫn luôn vây trong quá khứ, nó phải nhìn về phía trước, nó phải có tương lai.”

Tăng tiên sinh để bảng pha màu xuống vỗ vỗ bả vai Lâm Duật Ngôn, thấm thía nói: “Trò muốn để nó suốt đời sống trong quá khứ hả?”

Lâm Duật Ngôn lắc đầu.

“Cho nên, trò phải giúp nó.”

“Em? Không phải thầy nói, anh ấy không cần…”

“Chính là trò.” Tăng tiên sinh nói: “Đúng là thầy đã nói với trò, nó không cần người khác cứu vớt.”

“Vâng.”

“Nhưng nó cần tương lai. Mà trò, chính là tương lai của nó.”

Cái từ “tương lai” này quá xa vời, xa đến độ, Lâm Duật Ngôn căn bản không nghĩ xa đến vậy.

Nhưng hôm nay Tăng tiên sinh nhắc tới, cậu cũng suy nghĩ theo. Trên tường bốn mùa luân chuyển, phóng tầm mắt nhìn tới, giống như là đã qua một năm rồi lại một năm. Cũng giống như bắt đầu từ khoảnh khắc đó, trong tương lai của Lâm Duật Ngôn có hình bóng Cố Diệu Dương, mỗi ngày trong tương lai của cậu, đều ở bên cạnh hắn.

Thời tiết hôm nay rất tốt, tuyết xung quanh cũng tan đi rất nhiều, cơm trưa giải quyết trong sảnh triển lãm trống vắng, trừ Lâm Duật Ngôn, Tăng tiên sinh còn tìm vài người tới hỗ trợ.

Đến buổi chiều, Cố Diệu Dương cũng tới.

“Không lạnh à?”

Lâm Duật Ngôn đang ngồi xổm trong sân dọn cỏ dại, đeo một đôi găng tay màu trắng bẩn thỉu, trên mặt mướt mồ hôi, Cố Diệu Dương ngồi xổm bên cạnh cậu, giúp cậu lau thuốc màu trên mặt, dọn cỏ với cậu.

Lâm Duật Ngôn không gặp hắn nửa ngày, nghiêng đầu thân mật cọ cọ về phía người hắn, mới cười nói: “Không lạnh, cảm giác gần đây nhiệt độ không khí tăng lên.”

Lại hỏi: “Tăng tiên sinh bảo anh tới à?”

Cố Diệu Dương “Ừ” một tiếng.

Lâm Duật Ngôn nói: “Hình như ông ấy có chuyện muốn nói với anh.”

“Đã nói từ lâu rồi, cứ nhắc tới không dứt.” Cố Diệu Dương tiện tay lấy ra một điếu thuốc, bị Lâm Duật Ngôn cướp đi, cầm một nắm cỏ khô, nghiêm túc nói: “Trở về rồi hút, ở đây dễ bén lửa.”

Cố Diệu Dương liếc cậu: “Quản rất rộng.”

Lâm Duật Ngôn hừ một tiếng, giúp hắn cất thuốc lá vào, lại hỏi: “Vậy anh nghĩ thế nào?”

Cố Diệu Dương hỏi lại: “Em thì sao?”

Lâm Duật Ngôn nói: “Tất nhiên em tôn trọng ý kiến của anh, mặc dù võ đài chuyên nghiệp rất tốt, nhưng em vẫn cảm thấy, anh vui vẻ là quan trọng nhất.”

Cố Diệu Dương nói: “Không phải Tăng Nghị bảo em làm thuyết khách hả? Sao lâm thời làm phản rồi?”

“Hở?” Lâm Duật Ngôn nói: “Làm sao anh biết thầy định lợi dụng em?”

Cố Diệu Dương nói: “Ông ta gọi anh đến vào thời điểm này, có thể có mục đích gì.”

Lâm Duật Ngôn lại cọ cọ hắn, cười khen ngợi: “Anh thông minh ghê.”

Cố Diệu Dương nói: “Em cũng không kém, còn có thể nghĩ ra ông ta định lợi dụng em.” Dừng mấy giây, lại hỏi: “Vậy còn em, bỏ ý nghĩ của anh ra, em cảm thấy anh nên lựa chọn võ đài chuyên nghiệp hả?”

Lâm Duật Ngôn thành thật gật đầu: “Em hy vọng anh có thể đứng ở vị trí cao hơn tốt hơn, rõ ràng anh lợi hại như vậy, không chừng có thể trở thành ngôi sao chiến đấu.”

Cố Diệu Dương nhướng mày: “Em thích ngôi sao?”

“Không phải đâu.” Lâm Duật Ngôn nghiêng đầu, hôn gò má hắn một cái, cười nói: “Em thích anh.”

Hai người dọn dẹp sạch sẽ đống cỏ khô, còn phát hiện một mảng hoa giấu trong đống tuyết, tuy rằng đã khô, nhưng cánh hoa chưa mất đi hình dạng vẹn toàn, Lâm Duật Ngôn hái một nắm, lại tìm được một sợi dây màu đỏ ở gần đó, buộc nó lại.

Thu dọn xong, hai người ngồi trên bậc thang gỗ tắm nắng, trong phòng “leng keng leng keng”, Tăng tiên sinh đang chỉ huy công nhân, đo đạc kích thước, chuẩn bị làm vài cái tủ mới.

Lâm Duật Ngôn tựa trên vai Cố Diệu Dương, cầm tay hắn, miêu tả đường vân lòng bàn tay hắn. Bàn tay hắn hơi thô ráp, ngón tay lại thon dài đẹp đẽ, nếu như không phải sinh ra trong gia đình như thế, có lẽ nên là một cậu ấm sống an nhàn sung sướng. Cho dù không phải cậu ấm, cũng nên là một thiếu niên bướng bỉnh tỏa nắng như mặt trời lại cực kỳ ưu tú.

“Em sẽ rời khỏi anh à?”

“Dạ?”

Cố Diệu Dương đột nhiên mở miệng, hỏi lại một lần: “Em sẽ, rời khỏi anh à?”

Lâm Duật Ngôn nói: “Tất nhiên sẽ không.”

“Xác định?”

“Em không những có thể xác định, còn có thể thề.”

Lâm Duật Ngôn nói xong, giơ thẳng hai ngón tay lên, nghiêm túc nói: “Em thề, tuyệt đối sẽ không rời khỏi anh. Mặc dù một năm cuối cùng của cấp ba có thể sẽ xa nhau một khoảng thời gian, nhưng mỗi ngày chúng ta có thể gọi video, vả lại sau khi tốt nghiệp em sẽ lập tức đến tìm anh.”

Cậu để tay Cố Diệu Dương xuống, lại tựa trên vai Cố Diệu Dương, nói hết tương lai đã nghĩ tới trong hôm nay ra, “Nếu như khi đó anh chọn thi đấu chuyên nghiệp, em sẽ chọn trường đại học gần anh nhất, đến lúc đó anh thi đấu, em thì yên tâm đi học. Nếu như ở cùng một thành phố thì tốt hơn, chúng ta có thể ở cùng nhau, còn có thể nuôi một con thú cưng nhỏ, mèo hoặc là chó con, vẹt con cũng được. Lúc anh không ở nhà em sẽ học nấu cơm, học chuẩn bị thực đơn khỏe mạnh, tuyển thủ chuyên nghiệp hình như đều cần ăn bữa ăn dinh dưỡng thì phải? Đợi em học được rồi, sẽ chuẩn bị bữa tiệc siêu cấp phong phú cho anh, chúng ta có thể trồng một ít hoa cỏ, đặt ở ban công giống chú Chu ấy, giá vẽ của em cũng phải đặt ở ban công, bao cát của anh để trong phòng sách.”

Cố Diệu Dương cầm ngược tay cậu hỏi: “Tại sao em muốn ban công?”

Lâm Duật Ngôn nói: “Bởi vì em nhỏ hơn anh mà, em cần hấp thụ ánh nắng, phát triển khỏe mạnh.”

Cố Diệu Dương cười một tiếng: “Chỗ nào nhỏ hơn anh?”

Lâm Duật Ngôn biết hắn nghĩ lệch rồi, lập tức bổ sung: “Tuổi tác! Vóc dáng!”

Cậu nói tốt đẹp quá, chỉ nghe cũng khiến người ta động lòng không thôi, Cố Diệu Dương còn có một vấn đề muốn hỏi cậu, nhưng lời đến bên miệng, lại nuốt vào, hắn sợ nhắc nhở Lâm Duật Ngôn rồi, sợ sau khi cậu nghe được, thì bắt đầu chùn bước.

“Vậy em nói lại lần nữa. Sẽ không rời xa anh.”

Lâm Duật Ngôn cong khóe miệng, quay về phía lỗ tai hắn, nói từng câu từng chữ: “Em nhất định nhất định sẽ không rời xa anh, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, em cũng sẽ không rời xa anh.”

Cậu nói đến kiên định lại nghiêm túc, Cố Diệu Dương im lặng hồi lâu, cong khóe miệng: “Vậy được rồi, anh có thể thử tham gia thi đấu chuyên nghiệp.”

Lâm Duật Ngôn không ngờ hắn sẽ đưa ra quyết định như vậy, kinh ngạc hỏi: “Thật á?”

Cố Diệu Dương: “Ừm.”

“Vì sao?”

“Không có vì sao, có lẽ chính là muốn nuôi một con vẹt nhỏ đi.”

Lâm Duật Ngôn cười hỏi: “Vậy anh sẽ trở thành ngôi sao chiến đấu ư?”

“Có lẽ vậy.”

“Tốt quá rồi!” Lâm Duật Ngôn lại hôn hắn một cái, cầm lấy bó hoa khô bên cạnh, cười híp mắt đưa cho hắn: “Vậy sau này anh làm ngôi sao lớn, em làm họa sĩ nhỏ của anh.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status