Tâm tự diệu ngôn

Chương 49



Cố Diệu Dương nhìn màn hình một lúc lâu, phát hiện cổ tay Lâm Duật Ngôn nổi lên một chút, vậy mà xăm tên của hắn, cái tên được thiết kế dị hình xinh đẹp, dùng sợi nhỏ bé nối liền cùng nhau, thoạt nhìn giống một chiếc vòng tay đẹp đẽ.

“Em… xăm cái này làm gì?”

Lâm Duật Ngôn không vui vẻ cho lắm nói chuyện hôm nay ra, “Em không thích người khác xăm tên của anh ở trên người, anh là của em, chỉ có thể xăm trên người của em.”

Lý do này hơi bá đạo, còn có chút không thèm nói đạo lý trước giờ chưa từng có.

Cố Diệu Dương nhìn dáng vẻ hầm hừ của Lâm Duật Ngôn, mỉm cười dịu dàng. Hắn nghĩ, tiêu rồi, đời này vẫn chưa qua hết, kiếp sau của hắn cũng cho cậu luôn.

Thư thông báo trúng tuyển gửi về nhà rất nhanh, Lâm Duật Ngôn gần điểm tuyệt đối thông qua, trợ cấp sinh viên cũng suôn sẻ xin được. Còn thiếu một chút học phí nữa, cậu lấy thẻ của Cố Diệu Dương, ghi từng khoản một vào vở, đợi sau này trả lại cho hắn.

Ngày khai giảng, Lâm Duật Ngôn thực sự lại gặp Trần Trạch, bọn họ trùng hợp được phân đến một lớp, lập tức trở thành bạn thân thiết, bạn cùng lớp cũng rất nhiệt tình, mặc dù quốc tịch khác biệt, nhưng tuổi tác ngang nhau, hơi làm quen một chút là có thể hòa mình. Nhập học hơn một tháng, Lâm Duật Ngôn dần dần quen với cuộc sống ở nước khác, trừ Cố Diệu Dương không ở bên cạnh có buồn một tí, phần lớn thời gian đều vô cùng vui vẻ.

Trác Hàng cũng khai giảng rồi, đi theo đàn chị yêu dấu của cậu ta đến nơi đất khách quê người, hai người thỉnh thoảng gọi điện thoại, còn luôn cảm thán Lâm Duật Ngôn sợ hãi hơn mười năm, đột nhiên làm ra một màn kinh thế hãi tục vì yêu bỏ trốn, thực sự làm cho người khác lau mắt mà nhìn.

Lâm Duật Ngôn nhấn mạnh: “Không chỉ là vì yêu bỏ trốn.”

Trác Hàng nói: “Vậy vì cái gì?”

Lâm Duật Ngôn nói: “Là vì tìm kiếm bản thân.”

Trác Hàng nói: “Chộ ôi, coi mày cao thượng đấy.” Lại hỏi: “Mày với bạn gái mày ở chung thế nào?”

“Rất, rất tốt.” Lâm Duật Ngôn không dám nói thật với Trác Hàng, dẫu sao ấn tượng của Trác Hàng với Cố Diệu Dương cũng không tốt, cậu sợ nói rồi ngược lại biến khéo thành vụng, ngay cả bạn thân nhất cũng không giúp cậu.

Nhưng cũng không thể vẫn luôn giấu giếm, vẫn phải tìm một cơ hội nói cho cậu ta, dù gì hai người là bạn thân nhất, cậu vẫn hy vọng, có thể nhận được chúc phúc của bạn bè.

Cúp điện thoại, Lâm Duật Ngôn thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, mặc dù trường học sắp xếp ký túc xá, nhưng bởi vì thành phố quá nhỏ, mỗi ngày ngồi xe buýt đi đi về về lên lớp cũng sẽ không đến muộn.

Vừa ra khỏi phòng vẽ tranh, đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong hành lang, vậy mà là fan cuồng kia của Cố Diệu Dương, Lâm Duật Ngôn liếc nhìn gã, lén lút hừ một tiếng, cũng không quay đầu lại mà đi.

Tình địch gặp mặt hết sức đỏ mắt, có lẽ chính là cảm giác này. Tuy cậu đánh không lại fan hâm mộ kia, thế nhưng trên khí thế tuyệt đối không thể thua.

Vị fan Cố kia vẫn mặc áo thun in đầy chữ G, giơ lên cánh tay to con, có vẻ như đang khoe khoang mình lớn mạnh.

“Hắn cũng ở học viện của chúng ta, nhưng thành tích rất kém, chắc tên là Orson, phân đến lớp khác.” Giữa trưa, Trần Trạch và Lâm Duật Ngôn đến nhà ăn của trường ăn cơm, lại nhìn thấy người kia.

Mostin quá nhỏ, thành phố nhỏ, trường học càng nhỏ, một khoa càng là ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy. Đời này trừ Cố Diệu Dương, Lâm Duật Ngôn vẫn chưa từng ghét ai, nhưng mỗi lần nhìn thấy Orson đều cảm thấy không vừa mắt, cũng không biết là điểm nào chọc đau nội tâm của cậu, cũng là thể là hình xăm đi, dẫu sao lúc đâm lên đau thế kia, cậu vậy mà có thể vì Cố Diệu Dương làm đến nước này. Lâm Duật Ngôn cảm thấy tâm tư gã không thuần, căn bản không phải fan hâm mộ đứng đắn.

Hình như Orson cũng phát hiện bất thường, hôm nay thừa dịp Lâm Duật Ngôn tan học, chặn cậu ở con đường nhỏ gần cổng trường.

Lâm Duật Ngôn hơi sợ, nhưng ở trước mặt tình địch tuyệt đối không thể nhận thua, không lịch sự hỏi: “Có chuyện gì không?”

Hai tay Orson ôm ngực, nhìn xuống cậu: “Có phải cậu không thích tôi không?”

“Cái gì?”

Orson hất cằm: “Gần đây cậu luôn nhìn tôi chòng chọc, tôi biết tôi vô cùng đẹp trai, nhưng cũng mời ánh mắt của cậu thu lại một chút. Tôi vẫn độc thân, xin đừng để những bạn học khác hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta. Nếu như cậu nhất định phải làm bạn trai của tôi, mời cậu trực tiếp thổ lộ với tôi, tôi có thể cân nhắc đáp ứng cậu.”

Lâm Duật Ngôn kinh ngạc, hoàn toàn nghe không hiểu gã đang nói gì, “Ý cậu là… tôi nhìn cậu chòng chọc?”

Orson cười khẩy, lời nói cử chỉ đều giống Cố Diệu Dương như đúc: “Không sai, tôi phát hiện từ lâu rồi.”

Lâm Duật Ngôn không biết nên giải thích cái từ “trừng” này thế nào, im lặng mấy giây nói: “Xin lỗi, trước đó là vấn đề của tôi.”

“Cậu không cần xin lỗi với tôi, trông cậu cũng không tệ lắm. Mặc dù vô cùng nhỏ yếu một ngón tay đã có thể quật ngã, nhưng không sao, tôi có thể dạy cậu chiến đấu, không nói gạt cậu, tôi rất lợi hại.”

Lâm Duật Ngôn nói: “Tôi nghĩ chắc cậu hiểu lầm rồi, tôi cũng không có…”

“Hiểu lầm?” Orson ngắt lời cậu: “Mỗi lần cậu nhìn về phía tôi ánh mắt đều tràn đầy yêu thương nồng đậm, sao có thể là hiểu lầm? Đừng cảm thấy xấu hổ, tôi biết người phương Đông các cậu đều rất dễ xấu hổ. Yên tâm, tôi đồng ý ở bên cậu.”

Cái này, cái này đã ở bên nhau rồi?!

Lâm Duật Ngôn sụp đổ: “Tôi nhìn cậu không phải vì thích cậu! Là, là vì Cố Diệu Dương!”

“Vì G?” Orson phấn khích hơn: “Quá tuyệt! Không ngờ cậu vậy mà cũng thích G? Cậu thật sự rất tinh mắt! G quả thực là người đàn ông hoàn mỹ nhất trên thế giới này!”

Điểm ấy Lâm Duật Ngôn cũng không phủ nhận, còn nghiêm túc gật đầu một cái.

Orson nói: “Vậy chúng ta càng phải ở bên nhau, chúng ta có chung thần tượng, chúng ta có thể cùng đi xem G thi đấu.”

Lâm Duật Ngôn nói: “Tôi chỉ thích Cố Diệu Dương, không thích cậu. Hơn nữa tôi đã có bạn trai rồi, thật sự không thể ở bên cậu.”

“Bạn trai?” Orson khinh thường xua tay: “Tôi đề nghị cậu chia tay với hắn, trên thế giới này không có người đàn ông ưu tú mạnh mẽ hơn tôi.”

“Đương nhiên, trừ G.”

“Nếu như bạn trai của cậu là G, tôi có thể cân nhắc nhường cậu cho hắn. Nếu như không phải, hy vọng cậu lập tức chia tay với bạn trai gà yếu của cậu. Tin tôi, trên thế giới này chỉ có tôi có thể bảo vệ cậu, tên nhóc vừa gầy vừa thấp như cậu, một thân một mình ở bên ngoài đi học đợi tí để cho tôi nói hết.” Đột nhiên, trên bả vai Orson có thêm một cái tay, vỗ vỗ gã.

“Trước tiên đừng làm phiền tôi.” Orson định tiếp tục thuyết phục, chung quy có thể tìm được một fan hâm mộ cũng thích G điên cuồng như gã, quả thực là quá tốt.

Ai ngờ cái tay kia lại vỗ gã hai cái.

“Chậc, đã nói bây giờ đừng làm phiền tôi!” Orson cáu, chụp lại cổ tay trên vai, muốn ném người qua vai, kết quả dùng sức cả buổi, đối phương không nhúc nhích tí nào. Thoạt nhìn gã hơi xấu hổ, quay phắt đầu lại muốn công kích, nhưng trong nháy mắt đần mặt tại chỗ, không phát ra được âm thanh.

Không biết Cố Diệu Dương đến đây lúc nào, mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, đeo ba lô thể thao quen thuộc, trên ba lô vẫn treo con búp bên đứt đầu, nhướng mày nói: “Xin lỗi, bây giờ có thể nhường tên nhóc trước mặt cậu cho tôi không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status