Tâm ý thành

Chương 12: Trình Khâm x Tô Khiết - Phần cuối


Đang tải ảnh, vui lòng đợi một lát hoặc tải lại trang nếu quá chậm

Ân Kiện đã chuẩn bị xong xe ngựa, kể cả hành trang và những thứ quý giá vì sẽ có một chuyến đi dài, thật dài. Hắn quay qua thì trông thấy cảnh vương gia đang kéo chăn đắp cho Tô Khiết khỏi lạnh, nàng nằm ngủ bên trong xe. Ngài nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy, đôi mắt phẳng vặng phản chiếu yêu thương cùng nỗi bi thương.


- Ngài làm như vậy với vương phi, liệu có bất công không?

Trình Khâm hiểu Ân Kiện đang đề cập đến chuyện giấu Tô Khiết việc ngài bị trúng độc và không cho nàng ở cạnh ngài vào giây phút cuối cùng.

- Sự việc xảy ra quá cấp bách, ta không còn lựa chọn. Nếu biết chuyện, Khiết Khiết nhất định không muốn rời khỏi vương phủ, và nếu vệ quân triều đình ập đến thì đã quá trễ, có thể ta và cả nàng ấy đều sẽ chết! Ta không muốn Trình Sở đạt được mong muốn, cả đời này hắn đã tước đoạt của ta quá nhiều rồi. Đây là lần đầu tiên và sẽ là lần cuối cùng ta quyết giữ lấy thứ quan trọng nhất đời mình! Còn Khiết Khiết, nỗi đau theo năm tháng sẽ dần nguôi ngoai, ta đối với nàng ấy rồi cũng sẽ như một giấc mộng...

Dứt lời, Trình Khâm cúi xuống hôn lên trán Tô Khiết, nụ hôn đủ lâu và đủ sâu.

- Dù không còn ta ở bên cạnh thì Khiết Khiết, nhất định phải sống thật tốt.

Ân Kiện có lẽ hiểu những gì vương gia nói, càng hiểu rằng nếu ngài không chết thì oan nghiệt giữa ngài với Trình Sở không thể chấm dứt.

Nhìn Tô Khiết lần cuối xong, Trình Khâm khẽ hạ tấm màn xuống.

Đến trước vị vương gia, Ân Kiện chắp tay hành lễ đồng thời quyết tâm hứa:

- Thuộc hạ sẽ dùng cả đời này bảo vệ vương phi và thiếu chủ!

Chỉ cần nghe được câu nói đó từ người thuộc hạ thân tín nhất là lòng Trình Khâm bỗng chốc nhẹ đi, hoàn toàn an tâm mà siết chặt bờ vai đã kề cận bên mình nhiều năm qua. Dõi theo chiếc xe ngựa khuất dần trong màn đêm tĩnh mịch, ngài bình thản quay gót trở vào trong phòng, ngực lại nhói lên từng cơn vì độc đã ngấm.

Vào thời khắc đó, ba sự việc đều đồng loạt diễn ra...

Chiếc xe ngựa đưa Tô Khiết rời khỏi thành Nghê Hoàng.

Đoàn quân vệ triều đình mau chóng tiến vào vương phủ.

Thất vương gia Trình Khâm mặc áo chiến bào cùng áo khoác đỏ, tay cầm theo thanh kiếm đã cùng ngài chinh chiến bao nhiêu năm, bước ra ngoài.

Dẫn đầu đoàn vệ quân là tướng quân Du Sát, liền xuống ngựa khi thấy Trình Khâm đứng trong sân vườn vương phủ, tay cầm đuốc lửa đang đốt một đống rơm mà trên đó dường như có người vừa chết. Vẫn giữ vẻ điềm tĩnh vốn có, Trình Khâm quay qua nhìn Du Sát, cất tiếng lãnh đạm:

- Hoàng thượng muốn giết ta nên ra tay đầu độc, không ngờ Tô Khiết lại uống nhầm ly rượu độc đó để rồi nàng ấy ra đi trước ta.

- Đó chính là Tô tần?

Vừa hỏi Du Sát vừa quan sát thi thể đang cháy hừng hực trong đám lửa, một chút mảnh lụa trắng cùng một phần khuôn mặt nữ nhân vẫn chưa cháy hết. Trước lúc dẫn binh đến đây, tướng quân này nhận lệnh hoàng thượng phải xử tử Viễn Phù Vương Trình Khâm và Tô tần về tội dan díu! Nay theo như vương gia nói thì Tô tần đã chết do trúng độc, vậy là chỉ còn lại ngài...

Vứt cây đuốc vào trong lửa, bấy giờ Trình Khâm mới quay qua, dõng dạc:

- Ta, Nam chinh Bắc chiến nhiều năm, lập bao nhiêu chiến công, cuối cùng lại phải lãnh lấy một cái kết như thế này! Thật quá buồn cười!

Tướng quân Du Sát đối với vị vương gia tài giỏi thâm trầm bậc nhất Bắc Đại này là mười phần ngưỡng mộ, cũng cảm thấy thương tiếc thay khi phải đem quân đến vương phủ với nhiệm vụ xử tử ngài. Lệnh vua khó làm trái, thất vương gia lại liên quan đến phi tần của hoàng thượng, Du Sát không thể không tuân. Vị tướng quân này chậm rãi quỳ xuống và chắp tay như thể hiện sự cung kính, tiếp theo đứng dậy ra lệnh cho quân lính bắt lấy thất vương gia.

Chất độc vẻ như đã ngấm vào người, Trình Khâm đưa tay khẽ bóp ngực áo nhưng sau đó vẫn cầm chặt lấy kiếm, ánh mắt sáng rực lên và lao vào binh lính.

"Trình Khâm ta, kể từ khi sinh ra cho đến nay, chưa bao giờ nắm giữ được những gì mình muốn, bản thân cũng chưa bao giờ hiểu thế nào là hạnh phúc! Ta bị tước đoạt quá nhiều để rồi từ đó trở nên sợ hãi, không dám yêu thương hoặc kiếm tìm một ai. Nhưng đến lúc ta hiểu rõ mình muốn gì, phải nắm giữ cái gì thì ta lại phải ra đi... Số phận quá tàn nhẫn, chẳng bao giờ tròn vẹn đối với ta."

Ngài vung từng nhát kiếm lên, lính từng lớp đổ rạp, máu vấy đỏ vườn hoa...

"Nhưng rồi số phận đã ân đãi khi để ta gặp gỡ Tô Khiết, vào thời khắc đó, với đôi mắt trong veo... Nàng là người nữ nhi thuần khiết, trái tim trong sáng lẫn kiên định đến nỗi ta phải ganh tỵ. Nàng luôn hiểu rõ tâm ý của chính mình, hướng về nó và không bao giờ thay đổi! So với một Trình Khâm bất lực đau khổ, một Trình Sở đố kỵ độc ác, một Quý phu nhân ganh tỵ hiểm độc, thì Tô Khiết thật đẹp đẽ!"

Ngài vẫn kiên cường vung kiếm dù độc đã phát tác, máu trào ra từ khoé miệng, đôi chân khẽ lảo đảo và quân lính đã chém vào thân thể ngài.

"Trên đời này, khó khăn nhất là hiểu rõ lòng mình muốn gì. Hiểu được rồi, nhưng để bảo vệ và giữ vững thì càng khó hơn rất nhiều. Suốt bao năm qua ta luôn bị giam cầm giữa được và mất, quay lưng với tâm ý của bản thân... Nhưng may thay cuối cùng ta cũng đã tìm thấy thứ mà mình muốn nhất, hiểu rõ mình cần giữ gìn điều gì nhất, và ta sẽ không lạc lối nữa. Kể từ giờ, Trình Khâm ta mãi mãi giữ vững tâm ý duy nhất trong kiếp này, cho dù phải đánh đổi bằng sinh mạng..."

Trình Khâm ngừng lại bởi những mũi lao sắc bén lần lượt đâm xuyên qua người mình, dòng máu đặc quánh sẫm sệt không ngừng tuôn trào.

Du Sát trông thế liền hô lên một tiếng, đoàn vệ quân dừng lại đồng thời lùi ra sau vài bước, đứng thành vòng tròn quây quanh Trình Khâm.

Vị vương gia một đời tung hoành ngang dọc, oanh oanh liệt liệt trên sa trường đó đứng lặng yên, tay vẫn cầm chặt thanh kiếm nhuộm sắc đỏ. Những sợi tóc dài đen nhánh tung bay cùng tấm áo choàng đỏ phấp phới trong vườn hoa lan thơm ngào ngạt, từng chiếc lá rơi nhẹ xuống đất. Ngài đứng vững giữa bao nhiêu mũi lao, dẫu hơi thở đứt quãng nhưng đôi mắt ấy vẫn sáng rực. Áo chiến bào từng nhuốm máu quân thù giờ đây lại nhuốm máu của chính ngài...

Trình Khâm thấy đau! Đau trên từng mảng da mảng thịt, đau trong trái tim đã trải qua quá nhiều mất mát lẫn nuối tiếc.

Nhưng lạ lùng thay, tâm hồn ngài trở nên thanh thản như thể được sinh ra lần nữa, để can đảm hơn, biết trân trọng và hiểu thế nào là hạnh phúc.

Đêm nay trăng rất sáng, màn đen dày đặc sâu thẳm nhưng ở phía xa kia chuẩn bị le lói chút ánh sáng, rồi bình minh sẽ lên thôi.

Trước cảnh Viễn Phù Vương vẫn còn đứng yên với hơi thở thoi thóp, Du Sát không đặng lòng để ngài chịu đựng đau đớn thêm nữa giữa những mũi giáo sắc nhọn nên chậm rãi đến gần, kính cẩn nói rõ: "Để thần tiễn người, vương gia" rồi dứt khoát đâm mạnh mũi kiếm vào cơ thể vẫn đang cố chống chọi đó.

Thất vương gia chậm rãi ngước mặt lên, đôi mắt yếu ớt đó như đang cười, phản chiếu trong con ngươi sáng trong là hình ảnh Tô Khiết đứng dưới đình viên, vào một ngày trời đổ mưa dịu mát, mỉm cười hồn nhiên nói với ngài:

"Vương gia mệt rồi phải không, hãy ngủ đi. Khiết Khiết sẽ luôn ở cạnh ngài."

Trình Khâm liền nở nụ cười vô cùng mãn nguyện. Đôi mắt dần khép lại, dòng lệ nhẹ nhàng chảy xuống đọng nơi gò má lạnh cóng, thời khắc giọt nước đó ngưng đọng cũng là lúc kết thúc cuộc đời một người.

*****

Xe ngựa rời khỏi thành Nghê Hoàng chạy xuyên qua rừng cả đêm, đến lúc trời hừng sáng thì Ân Kiện cho dừng xe lại trên một đỉnh đồi cao.

Cùng lúc đó ở trong xe, Tô Khiết cũng choàng tỉnh dậy, thấy mình nằm trong xe ngựa và bên cạnh chẳng có ai kể cả vương gia, tức thì liền vén màn cửa lên. Nàng thấy Ân Kiện nhảy xuống ngựa rồi nhanh chóng đến chỗ mình, đỡ xuống xe. Đưa mắt quan sát khu rừng vào buổi sáng, nàng chẳng hiểu gì liền hỏi:

- Đây là đâu? Chẳng phải Khiết Khiết đang ở cạnh vương gia ư?

- Vương phi, chúng ta đã rời khỏi thành Nghê Hoàng vào đêm qua. Đây là khu rừng phía Nam, cách rất xa Yên Kinh. Còn thất vương gia thì...

Ân Kiện nhìn Tô Khiết trong một lúc, đành chậm rãi kể lại tất cả mọi chuyện.

Khi đó ở trong vương phủ, vị phó tướng đến bẩm báo với Du Sát rằng:

- Bẩm, đã lục soát khắp phủ nhưng chẳng có lấy một ai ngoài xác của một lão già, có lẽ thất vương gia đã chuẩn bị mọi thứ và lệnh cho người trong phủ rời đi.

- Vậy còn cái xác bị đốt cháy kia thì sao?

- Đúng là xác của một nữ nhân còn trẻ, nhưng đã hoàn toàn bị cháy đen nên khó mà nhận diện được có phải Tô tần không.

- Thôi thì cứ xem như Tô tần cũng đã chết.

- Liệu có ổn không, thưa ngài? Ngài đừng quên, thất vương gia là người đa mưu túc trí, việc tráo xác để Tô tần trốn thoát không phải là không có khả năng.

- Thứ hoàng thượng muốn chính là xác của thất vương gia, còn Tô tần chỉ là con cờ mà thôi... Hãy nói với người, Tô tần trúng độc mà chết, xác đã bị thiêu.

Vị phó tướng thoáng nhìn tướng quân rồi vâng lệnh rời đi. Còn lại một mình, Du Sát khẽ thở dài, nói gì đi nữa điều gì qua được thì cho qua, không nên đuổi cùng giết tận. Vào phút hấp hối đó, Trình Khâm đã gọi cái tên "Khiết Khiết", đoán ra người nữ nhân tên Tô Khiết ấy đối với ngài phải rất quan trọng, đấy là những suy nghĩ trong đầu tướng quân khi nhìn những đoá lan rụng tơi tả ở dưới đất.

Quay trở lại khu rừng ở phía Nam, sau khi Ân Kiện kể xong mọi chuyện, Tô Khiết cứ đứng bất động, ánh mắt trong veo trở nên vô hồn trống rỗng, trái tim dường như chẳng còn cảm giác đau nữa dù lệ cứ rơi mãi. Không phải ư, làm sao nàng có thể tin được những chuyện vừa xảy ra? Từ việc vương gia bị hoàng thượng đầu độc cho đến sai vệ quân đến xử tử ngài, và ngài đã bảo Ân Kiện đưa nàng rời khỏi... Không thể được! Tại sao vương gia lại giấu nàng, dẫu cho quá trễ thì nàng cũng được ở cạnh ngài vào giây phút sau cuối! Vậy ra những lời dặn dò, dáng vẻ buồn bã của ngài lúc đó chính là vì sắp đối diện với cái chết...?

Ngài đã hứa sẽ chăm sóc nàng cả đời này, ngài không thể bỏ nàng đi như vậy!

Ngài sẽ không chết đâu và có lẽ đang ở vương phủ trở nàng quay về...

Cũng giống như thuở bé mỗi lần chơi trò trốn tìm, Tô Khiết không tìm thấy vương gia liền bật khóc, rồi rất nhanh ngài bước đến bên cạnh nàng dỗ dành.

Tô Khiết lập tức quay lưng chạy đi, chiếc áo lụa trắng tinh mỏng manh được gió lạnh buổi sớm thổi tung bay lên cao, thật cô đơn, bất hạnh lẫn bi ai. Những giọt nước mắt bay ngược ra sau, mang theo trái tim đau đớn của nàng với mong mỏi được gặp lại người nam nhân đã ở bên mình qua bao năm tháng.

Nhưng chạy chưa được bao xa thì Tô Khiết bị Ân Kiện đuổi theo rồi giữ lại.

- Vương phi hãy bình tĩnh! Người không thể trở về vương phủ được!

- Không! Khiết Khiết phải gặp vương gia! Ngài nhất định còn chờ Khiết Khiết!

- Đã qua một đêm rồi, vương gia không thể sống sót...!

Lời khẳng định của Ân Kiện rõ ràng và sắc lạnh đến nỗi, Tô Khiết bấy giờ mới ngừng phản kháng, khuôn mặt mất thần sắc cứ hướng về phía vương phủ cách xa, rất xa bằng đôi mắt nhoè lệ với cái nhìn mờ mịt. Nàng liền ngồi phịch xuống đất, cả người run rẩy vì đau đớn và vì lạnh, nhưng nàng biết rõ rằng kể từ giờ sẽ không còn vòng tay ấm áp nào ôm lấy mình nữa.

- Sự việc lúc đó quá cấp bách, vương gia lại không còn nhiều thời gian vì thế đã không cho vương phi biết! Ngài muốn người tiếp tục sống, cùng với đứa con ở trong bụng, đó là điều duy nhất ngài ấy để lại cho người.

Lắng nghe chất giọng trầm thấp của Ân Kiện, Tô Khiết khẽ khàng đặt tay lên bụng, cảm nhận mối liên kết cuối cùng và cũng duy nhất giữa nàng với vương gia.

Nàng ước giá như ngài nói rõ mọi chuyện với nàng vào lúc ấy.

Nàng ước giá như có thể ngắm nhìn dung nhan ngài lần cuối.

Nàng ước giá như được nói với ngài một lời rằng, "xin hẹn kiếp sau...".

- Trình Khâm! Ngài luôn luôn đối xử bất công với Khiết Khiết! - Tô Khiết hét lên nghe đầy tức tưởi xót xa, không phải trách cứ mà là tiếc nuối.

- Vương gia nhờ thuộc hạ nói với vương phi, nếu lúc nào nhớ ngài thì người hãy mở chiếc nhẫn đeo trên tay ra sẽ thấy được điều quan trọng nhất.

Ngừng khóc, Tô Khiết mau chóng nhìn xuống chiếc nhẫn bạc mà Trình Khâm đeo vào tay mình vào ngày hôm qua, bấy giờ mới phát hiện có một đường rãnh được khắc tinh xảo. Khi nàng cẩn thận đưa tay bật lên thì trông thấy một mảnh giấy khá nhỏ được gấp ngay ngắn, liền cầm lên mở ra xem. Đôi mắt đẫm lệ chợt đứng yên bởi phản chiếu trong đó là hai từ "Tô Khiết" được viết tỉ mỉ, nắn nót.

Đó là nét chữ của vương gia, rất đẹp, rất thanh thoát.

Nàng có thể hình dung lúc ngài đặt bút viết cái tên này thì đôi mắt ấy tràn đầy tình yêu thương vô bờ, và nụ cười hạnh phúc nở ra trên bờ môi đó.

Tô Khiết, đó là cái tên Trình Khâm đặt cho nàng.

Tô Khiết, đó là tình yêu duy nhất của đời ngài.

Tô Khiết, đó là tâm ý thật sự mà đến phút cuối cùng ngài muốn bảo vệ nhất!

Trước đây, Tô Khiết không thể hiểu tâm tư của vương gia, ngài chưa bao giờ thừa nhận tình yêu đối với nàng nên nàng không biết vị trí của mình trong tim ngài là gì. Nàng đâu ngờ rằng ngài vẫn luôn ở đó dõi theo, vui buồn cùng nàng, đem cả hình bóng nàng khắc vào trong tâm khảm. Ngài - con người thiếu can đảm nhìn vào mong muốn của bản thân nhưng từ lâu đã xem nàng là tâm nguyện đời mình.

Siết chặt mảnh giấy trong tay, đem kỷ vật chôn sâu vào lòng, Tô Khiết đã khóc thật mãn nguyện, kể từ thời khắc này sẽ cùng Trình Khâm giữ vững tâm ý này...

*****

Sau ngày định mệnh ấy, mọi chuyện tiếp tục diễn ra theo dòng chảy thời gian.

Tô Khiết hạ sinh một đứa con trai, đặt tên Trình Liệt, nghĩa là "cơn gió dữ".

Thời cuộc xoay vần chẳng ai có thể đoán trước được khi mà hai mươi năm sau, Trình Liệt tạo nên biến loạn khói lửa lật đổ Trình Sở, lên ngôi hoàng đế.

Thời trước, sao đế vương đã không chọn Trình Khâm nhưng thời sau sao đế vương đã chọn con trai ngài.

Nghe kể lại rằng, Trình Liệt đem quân tiến vào hoàng cung và lúc đứng trước mặt Trình Sở thì vị hoàng thượng đó lập tức nhận ra chàng nam nhân trẻ tuổi đó có khuôn mặt và đôi mắt sáng rực giống hệt Trình Khâm. Hẳn cũng hiểu ra mọi chuyện, Trình Sở chợt nhiên cười lớn đầy giễu cợt, giờ nghĩ lại hoá ra hai mươi năm trước, Trình Khâm đã thắng rồi! Dù ngài chết nhưng sự sắp xếp kia đã dẫn đến cuộc biến loạn khôn lường ngày hôm nay.

Trình Liệt xưng đế, dẹp gọn các thế lực tàn dư còn sót lại, thống nhất Bắc Đại.

Theo nguyện vọng của mẫu thân Tô Khiết, Trình Liệt cho gây dựng lại vương phủ của Trình Khâm ngày trước ở thành Nghê Hoàng. Nàng không sống trong hoàng cung mà trở về chốn cũ để tưởng nhớ người xưa, ngày qua ngày.

Và một năm trôi qua nhanh như cái chớp mắt...

Vào buổi chiều nọ ở vương phủ, người hầu ra vào với vẻ sốt ruột bởi tình trạng bệnh của quốc mẫu đã chuyển biến xấu, không biết có qua khỏi đêm nay không. Có lẽ hoàng thượng cũng đã nhận được tin, chỉ e rằng sẽ không thể đến kịp.

Trong khi tất cả đều lo lắng thì ở ngoài đình viên, Tô Khiết đang nằm trên trường kỷ, thân thể ốm yếu bệnh tật được ủ ấm trong tấm chăn dày. Thật kỳ lạ, mấy ngày trước đổ bệnh, nàng nằm trên giường mơ mơ hồ hồ thế mà hôm nay tâm trí tỉnh táo đến lạ, liền bảo nô tỳ đưa mình ra ngoài vườn.

Nơi này yên tĩnh, chỉ nghe tiếng gió và ngửi thấy mùi hương hoa lan thơm ngát, xen lẫn trong đó là mùi đất ẩm nồng, đoán rằng trời sắp mưa.

Tô Khiết đưa mắt nhìn khu vườn vắng lặng, lòng chợt nhiên bình yên khó tả. Lúc vương phủ này được dựng lại, nàng đã lệnh cho người hầu sắp xếp tất cả mọi thứ giống y hệt trước đây như lúc Trình Khâm còn sống. Từ thư phòng, phòng ngủ, chiếc bàn đá, hồ cá cho đến đình viên này và khu vườn hoa lan mà vương gia từng rất thích, làm như vậy nàng sẽ có cảm giác ngài vẫn luôn kề cận.

Chậm rãi, Tô Khiết tháo chiếc nhẫn bạc mình vẫn luôn đeo trên tay, cùng mảnh giấy ngả màu với nét mực sắp phai theo năm tháng, hai từ "Tô Khiết" vẫn vẹn nguyên trong ký ức của người sống. Nàng rất nhớ vương gia, không giây phút nào quên được. Ngài từng bảo rằng, theo thời gian Tô Khiết sẽ xem ngài như một giấc mộng, nhưng không phải như vậy bởi đã hơn hai mươi năm sau cái chết của ngài, nàng vẫn nhớ như in hình bóng áo khoác lông màu bạc năm đó.

Tô Khiết làm sao dễ dàng xem Trình Khâm như một giấc mộng...

Nàng đã tiếp tục sống thật tốt, thật vui vẻ và sinh ra Trình Liệt, nuôi dưỡng khôn lớn để rồi đứa trẻ đó giờ đây đang ngồi trên ngôi vị chí tôn. Thế này nghĩa là nàng đã giữ vững đồng thời hoàn thành tâm nguyện của ngài rồi.

Bây giờ đến lượt nàng thực hiện tâm ý sau cùng của bản thân.

Gió chợt thổi mạnh, mưa bắt đầu lất phất mang theo từng giọt nước lạnh giá bay vào trong đình viên, Tô Khiết cuộn người trong chăn, đôi mắt nhuốm màu mệt mỏi khép lại mơ màng và bờ môi ấy bất giác thốt lên khẽ khàng:

- Vương gia, Khiết Khiết lạnh...

Khung cảnh trước mắt bỗng nhiên sáng bừng, Tô Khiết thấy mình trở về lúc mười tám tuổi, khuôn mặt xinh đẹp như hoa lan nở rộ, đôi mắt trong veo và đang mặc trên người bộ giá y màu đỏ rực rỡ, bước vội qua những dãy hành lang hệt như tìm kiếm ai đó. Mãi cho đến khi trông thấy một bóng dáng thân thương đứng lặng lẽ dưới đình viên ngắm nhìn những hạt mưa thì nàng dừng lại.

Người nam nhân cao lớn trong chiếc áo khoác lông màu bạc, những sợi tóc đen nhánh xoã dài sau tấm lưng vững chãi, mọi thứ đều hiện lên thật lung linh, đẹp đẽ. Tiếp theo vương gia quay lại nhìn Tô Khiết bằng đôi mắt tĩnh lặng êm đềm và biết cười, cùng lúc miệng cất lên tiếng gọi ấm áp nhất: "Khiết Khiết!".

Tô Khiết mỉm cười, là nụ cười hạnh phúc nhất trong đời, lập tức chạy đến bên Trình Khâm, sà vào vòng tay rộng lớn mạnh mẽ đó. Ngài ôm chặt lấy nàng ở trong lòng, đem cả sự ấm nồng và trân trọng phủ trọn lấy cơ thể mềm mại của nàng, kể từ bây giờ mãi mãi chở che cho nàng không rời bỏ.

"Ta sẽ vĩnh viễn sưởi ấm ngươi, Khiết Khiết."

Với nụ cười thoả nguyện, Tô Khiết nhắm mắt, lòng thầm gọi một tiếng "Khâm".

Tà dương ngày hôm ấy nhuốm màu buồn man mác, và có một người vừa thanh thản ra đi, trở về bên cạnh người mà nàng thương yêu nhất.

Chỉ còn cơn gió lạnh, những hạt mưa rơi, cùng với câu hỏi dịu dàng rằng:

"Cuối cùng ngài cũng hiểu rõ tâm ý của mình rồi phải không, Trình Khâm?"

Không có một tiếng đáp lại, không còn một ai để trả lời.

Hoa lan trong vườn nở thật đẹp, hương thơm ngào ngạt bay khắp vương phủ.

Và ẩn hiện đâu đó, ở nơi xa xôi ấy, là bóng dáng một người đang lặng lẽ mỉm cười./.

.

.

.

.




Hỏi thế gian đổi dời biết bao năm tháng

Mới được một lần cùng người cận kề

Trăng soi bóng nước, dưới gốc bồ đề lại gặp nhau

Duyên, khắc nơi đầu ngón tay.

Thiêu đốt năm tháng, để bụi trần lay động tình niệm

Gặp nhau cũng chẳng được bao nhiêu năm tháng.

Chuyển qua ngàn kiếp, thành toàn vẫn là khó nhất,

Mỉm cười ngắm nhìn dung nhan của người

Đợi một kiếp ta cũng tình nguyện.

Trời đất quá rộng, người lại ở ngay trước mắt,

Cớ sao lại lưu luyến lướt qua nhau?

Đời người quá xa, ta chỉ cầu một giây một phút

Là phút giây khắc cốt ghi tâm.

Vượt qua trăm ngàn đêm, người lại cùng ta mặc niệm.

Kiếp sau liệu có thể trùng phùng?

Duyên phận một đời ước hẹn

Hãy ngừng nói lời tống biệt

Nguyện cùng nhau tình này bất diệt...

(Bồ đề kệ)




Truyện cổ đại "Tâm ý thành" đã hoàn thành chặng đường khá ngắn chỉ với 12 chương. Vốn dĩ ngay từ đầu truyện đã được quyết định là tác phẩm ngắn chương, và là khởi đầu cho phần II. "Tâm ý thành" không dài dòng như các tiểu thuyết trước của Anh Thơ, truyện đơn giản khắc hoạ số phận của nhân vật nam chính - thất vương gia Trình Khâm: Có những con người khi sinh ra đã phải chọn việc chấp nhận số phận! Vì ta không thể thấy rõ được tương lai, nên chỉ có thể làm những việc khiến mình không phải hối hận, dù đúng dù sai...

Truyện chuyển tải được ý nghĩa, thông điệp của tác phẩm đến với độc giả, về việc "hiểu được tâm nguyện của chính bản thân mình và bảo vệ nó cho dù phải trả giá", một tác phẩm vẫn đúng chất Võ Anh Thơ.

Phần II của "Tâm ý thành" mang tựa đề "Từ bi khúc" - khúc hát từ bi về lòng khoan dung và tha thứ - sẽ được post ngay sau đó, nối tiếp câu chuyện đời con của Trình Khâm & Tô Khiết. Truyện theo thể loại vua chúa - nữ cường, có yếu tố cung đấu + đánh trận, yêu - hận ngược trước sủng sau (18+), nội dung cũng như tình tiết nhiều hơn, kịch tính hơn phần I. Đây là kiểu truyện Anh Thơ từng rất muốn viết về một nam chính là đế vương tàn nhẫn đúng nghĩa cùng nữ chính quật cường lạnh lùng mưu trí. :D

<3 Lần nữa cảm ơn những độc giả đã theo dõi "Tâm ý thành" và hi vọng sẽ tiếp tục ủng hộ "Từ bi khúc". :)

Nguồn: facebook.com/anhtho.vat
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status