Tần phu nhân

Chương 15: Nhà nào cũng có những điều khó nói

Editor: Tiểu Màn Thầu

Beta: MinMin


Nói nói cười cười cả một ngày, Tần Ngọc Lâu cảm thấy còn mệt hơn so với việc tính toán sổ sách.

Khi trở về, vẫn lần lượt ngồi như cũ Tần Ngọc Lâu, Tần Ngọc Khanh và Tần Ngọc Liên ba người trở về cùng một xe ngựa.

Tần Ngọc Khanh không nói nhiều lời, Tần Ngọc Lâu lại có chút uể oải mệt mỏi, chỉ nhắm mắt dựa vách xe dưỡng thần, còn Tần Ngọc Liên xưa nay đều lắm mồm lắm miệng thế mà bây giờ lại vô cùng yên tĩnh.

Không khí trong xe ngựa yên tĩnh không một tiếng động.

Tần Ngọc Lâu nhắm mắt, không biết vì sao trong đầu có chút hỗn loạn, nhớ đến những lời nói vừa rồi của Nhan Thiệu Đình, còn không thể từ chối nhận miếng ngọc bội kia, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy có chút phiền muộn.

Lại nghĩ đến trong yến hội, lời nói của Tần Ngọc Dao. Ngày hôm nay Tần Ngọc Dao làm quen được với một vị bạn hữu, tên là Loan Nhi, đó là nữ nhi của vị phu nhân lạ mặt kia, hoá ra mẫu tử bọn họ chính là thê tử và nữ nhi của Đề Đốc Tuần Phủ Phúc Kiến – Lục Ngao, cũng là khách quý của Nhan phủ hôm nay.

Nghe đồn Nhan lão gia cùng Đề Đốc Tuần Phủ Lục đại nhân chính là bạn tốt lâu năm, Nhan lão gia một bụng kinh thư, Lục Ngao thì văn thao võ lược, năm đó hai người quen biết nhau trong lúc đi đến kinh thành dự thi, vừa gặp đã thân, nhưng sau đó hai người ai nấy đều phải đi cưới vợ sinh con, dần dần mất tin tức.

Bởi vì công vụ mấy năm trước nên thường lui đến mà dần dần thân thiết trở lại. Nghe nói vị Lục phu nhân kia xuất thân trong gia đình quyền quý tại kinh thành, gia mẫu còn có tước vị cao trong triều đình, điệu bộ của bà cũng rất ung dung, sang trọng.

Tần Ngọc Lâu nghĩ đến Nhan phu nhân đối với hai mẫu tử bọn họ rất ân cần, trong lòng lập tức đã có đáp án.

Nàng bỗng thở dài, chỉ cảm thấy không có gì thú vị cả. Chỉ t mong nhanh hồi phủ, tắm rửa nghỉ ngơi, đem người đầy mệt mỏi gội sạch mới thấy sống lại được.

Lại không ngờ, vừa trở về phủ, lại có một hồi phong ba bão táp đang chờ đợi các nàng.

Xe ngựa vừa dừng lại trước cửa phủ, còn chưa kịp bước vào cửa, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng rống giận từ xa truyền đến, dường nhue tức muốn hộc máu mà hét lớn: “Ngươi là đồ phụ nữ lòng dạ hiểm độc còn dám to gan trở về à, hôm nay lão tử nhất định phải hưu người phụ nữ độc ác nhà ngươi, cút đi, đừng cản lão tử…”

Tiếng hét giận ngập trời này chính là của Tần gia nhị lão gia. Mấy người trên xe ngựa đều sợ khiếp vía, không ngừng bước xuống xe ngựa. Liền nhìn thấy Tần nhị lão gia lửa giận ngập trời từ trong phủ bước ra, phía sau là ba bốn gã sai vặt vội chạy theo, vẻ mặt nôn nóng lên tiếng khuyên giải.

Tần nhị lão gia tức giận đạp gã sai vặt trước mặt văng xa tới mấy trượng.

Diêu Thị nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của Tần nhị lão gia, bộ dạng lửa giận ngập trời, mấy năm gần đây thân mình Tần nhị lão gia có chút mập mạp, khuôn mặt béo tròn, ngày xưa luôn là bộ dạng cười tủm tỉm, mà lúc này chỉ thấy hai mắt đỏ ngầu, cả người giống như la sát.

Diêu Thị thấy vậy tức khắc trong lòng nhảy dựng lên. Lại tỏ vẻ bình tĩnh như không có gì, còn tiến đến hai bước, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Tần nhị lão gia, rồi chợt cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói: “Lão gia sao lại như thế này, không phải lại uống say nói bừa…..”

Nào ngờ Diêu Thị vừa dứt lời, Tần nhị lão gia bỗng nghiêm mặt lại, rồi giơ một bàn tay không chút do dự mạnh mẽ đánh xuống.

Diêu Thị không kịp đề phòng, bị cái tát này làm cho lảo đảo, chỉ vội che mặt, trong tai ong ong lên từng hồi, sau một lúc còn chưa hồi thần lại.

Mọi người trong sân chỉ kịp hô lên một tiếng.

Tần Ngọc Dao vừa bước xuống xe ngựa thì nhìn thấy mẫu thân bị đánh, tức khắc hét lên một tiếng, vội chạy đến đỡ Diêu Thị rồi quay lại nhìn Tần nhị lão gia khóc lớn nói: “Phụ thân, người làm cái gì vậy, người dựa vào cái gì mà đánh mẫu thân….”

Tần nhị lão gia trừng đôi mắt đỏ ngầu, nhìn Tần Ngọc Dao bằng ánh mắt tức giận, vẻ mặt chán ghét nói với Tần Ngọc Dao: “Đánh người đàn bà độc ác, dựa vào cái gì sao? Ngươi hãy hỏi người mẫu thân tâm can của ngươi xem bà ta đã làm ra chuyện tốt gì? Hôm nay ta không những muốn đánh chết bà ta, còn muốn hưu bà ta…..”

Tần Ngọc Dao bị ánh mắt đầy thù hận của Tần nhị lão gia dọa cho sợ hãi, nhìn thấy Tần nhị lão gia muốn giơ tay đánh tiếp, liền kích động chạy tới ôm chân Tần nhị lão gia không ngừng xin tha: “ Đừng mà, phụ thân xin đừng đánh nữa, nữ nhi cầu xin người…..”

Tần nhị lão gia thấy vẻ mặt khóc sướt mướt của Tần Ngọc Dao, chỉ cười lạnh nói: “Có mẫu thân như vậy, chắc hẳn mẫu thân độc ác cũng không giáo dưỡng ra một nữ nhi tốt đẹp gì, nếu như ngươi không buông tay, ta cũng đánh luôn cả ngươi đấy….”

Bên kia Diêu Thị đã được nha hoàn đỡ đứng dậy, lúc này cũng bắt đầu nổi giận lôi đình, nhìn thấy Tần nhị lão gia đối với bà cùng nữ nhi bảo bối như vậy, trên mặt tràn đầy hận thù

Bỗng nhiên dùng sức lôi kéo Tần Ngọc Dao từ trên mặt đất kéo về phía sau mình, nhìn Tần nhị lão gia cười lạnh nói: “Có cái gì thì cứ nhắm vào ta, đừng đụng đến nữ nhi của ta, hừ, muốn đánh chết ta, muốn hưu ta, cũng xem xem ông có bản lĩnh này không…..”

Dứt lời, bỗng nhiên Diêu Thị giơ móng tay dài, hướng về Tần nhị lão gia dùng sức cào vào mặt ông ta một cái, tức khắc ba dấu cào sâu hoắm xuất hiện trên mặt ông.

Trước nay Diêu Thị cũng không phải là người dễ chọc vào, vừa đánh vừa cào vào người Tần nhị lão gia, hai người lao vào đánh nhau.

Dù sao Tần nhị lão gia cũng là người đọc sách, tuy sức lực có mạnh hơn Diêu Thị, nhưng trước sau đều không làm ra bộ dạng la lối khóc lóc, hơn nữa phía sau còn có bốn năm nha hoàn cùng bà tử lên ngăn cản, ngược lại Diêu Thị càng chiếm thế thượng phong.

Tần Ngọc Dao thấy thế, chỉ biết khóc không nói nên lời, muốn tiến đến can ngăn, Tần Ngọc Lâu vội kéo nàng ta ra.

Tần Ngọc Dao không còn biết làm gì, vội quay đầu nắm tay Tần Ngọc Lâu, khóc lóc tuyệt vọng nói: “Đại tỷ, phụ thân xưa nay thích tỷ nhất, xin tỷ cầu xin phụ thân, cầu xin bọn họ đừng đánh nhau nữa….”

Tần Ngọc Lâu chỉ ôm chặt Tần Ngọc Dao, trên mặt có chút phức tạp. Tần Ngọc Liên cùng Tần Ngọc Khanh bị tình huống này làm cho ngây ngốc, ngay sau đó là phản ứng vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp họa, chỉ tới khi nhìn thấy dáng vẻ khóc thương tâm muốn chết của Tần Ngọc Dao, bỗng nhiên thần sắc có hơi ngưng động.

Nhưng thật ra vẫn có một người với vẻ mặt bình tĩnh đứng ở một bên.

Vất vả lắm mới kéo được hai người đó ra, một người tóc tai rối loạn, một người thì trên mặt toàn vết cào, mặt hai người đều đỏ bừng, dường như hận không thể cào nát mặt đối phương, lúc được tách ra vẫn còn cố với với muốn lao vào đánh nhau tiếp, Tần Ngọc Lâu phải hét lớn lên một tiếng: “Đủ rồi…”

Toàn bộ mọi người trong sân chợt yên lặng. Tần Ngọc Lâu không nhìn đến sắc mặt của hai người kia, trực tiếp đi vào sân, ánh mắt bao quát nhìn khắp bốn phía, nhàn nhạt nói: “Xem náo nhiệt đủ chưa?”

Giọng nói rõ ràng là mềm mại, ôn nhu nhưng cũng đủ làm cho những người núp phía sau cây đại thụ, cửa sổ, các nha hoàn và bà tử đứng dưới mái hiên, cũng cảm thấy sợ hãi, nháy mắt trốn đi không còn bóng dáng.

Tần Ngọc Lâu lại nhìn xung quanh nói với quản gia: “Hạ thúc, làm phiền thúc đóng kín cửa phủ Tần gia lại, để bên ngoài không nghe thấy động tĩnh gì, bằng không sợ mấy hôm nữa, toàn bộ thành Nguyên Lăng này đều sẽ biết chuyện kinh thiên động địa của nhà chúng ta mất…”

Dứt lời, Tần Ngọc Lâu chậm rãi xoay người, nhìn hai vị kia nói: “Được rồi, Nhị thúc Nhị thẩm, hiện giờ đã không còn chuyện gì nữa, các người có thể tiếp tục…”

Nói xong, liền lôi Tần Ngọc Dao lui về phía sau, cùng tứ tỷ muội đứng thành một đường, nghiễm nhiên thể hiện dáng vẻ của người xem náo nhiệt.

“………”

Khuôn mặt Tần nhị lão gia đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi, trợn mắt nhìn Diêu Thị.

Còn Diêu Thị cũng cáu giận trừng mắt với Tần nhị lão gia. Cuối cùng hai người cũng dừng tay.

Đúng lúc này, hậu viện của Tần gia đại lão gia và Viên Thị cũng kịp hay tin, liền nằm tay nhau vội đi tới đây, thấy trong viện đã loạn thành một đống, nhìn thấy Diêu Thị tóc tai hỗn độn, trâm cài buông lỏng, bộ dạng chật vật vô cùng.

Mà Tần nhị lão gia cũng không khá hơn, trên mặt nhiều vết thương còn đang chảy máu. Đại lão gia cùng Viên Thị không khỏi kinh hãi, hai người vội tiến lên, một người đỡ Diêu Thị, người kia ra sức khuyên giải Nhị lão gia.

Không bao lâu, người trước nay không để ý mọi chuyện như lão phu nhân cũng bị kinh động.

Lão phu nhân đã 60 tuổi, mặt tròn mắt to, gương mặt hiền từ, mặc một bộ xiêm y tơ lụa mềm mại màu tím, đầu mang đai buộc trán thêu hoa, đầu tóc trắng xoá, cẩn thận nhìn qua cảm thấy thập phần quen mặt, hoá ra có điểm tương đồng với gương mặt của nhị lão gia, rõ ràng tướng mạo của hai người rất giống nhau.

Lúc này, lão phu nhân đang được một lão mama cùng một đại nha hoàn dìu đứng ở bậc thềm, Tần Ngọc Khanh thấy thế, vội tiến đến đỡ.

Lão phu nhân nhìn thấy trong viện đã nháo đến nông nỗi này, tầm mắt nhìn thoáng qua Nhị lão gia cùng Diêu Thị, không khỏi tức giận nghiếng răng nói: “Nghiệp chướng, hai cái nghiệp chướng các ngươi…”

Nhị lão gia cùng Diêu Thị vội quỳ xuống trước mặt lão phu nhân. Lúc này Diêu Thị đã lấy lại bình tĩnh, chỉ dập đầu trước lão phu nhân nói: “Tức phụ thất đức, xin mẫu thân trách phạt…”

Tần nhị lão gia nghe xong lại thẹn quá hoá giận, chỉ thẳng vào mặt Diêu Thị với vẻ mặt đầy hận ý: “Ngươi nào chỉ thất đức, ngươi còn vô cùng ghen ghét đố kị với người khác, ngươi chèn ép thị thiếp hà khắc với hạ nhân, ngươi còn muốn đoạt mạng người khác, cái đồ phụ nữ độc ác nhà ngươi, ta đây không dung thứ cho nhà ngươi đâu…”

Diêu Thị nghe xong chỉ giương mắt nhàn nhạt nhìn Tần nhị lão gia, vẻ mặt bình tình nói: “Lão gia nói ta ghen ghét đố kị, sao không nói mình là kẻ phong lưu háo sắc, nói ta chèn ép thị thiếp hà khắc với hạ nhân, sao không nói thị thiếp cùng hạ nhân không làm tròn bổn phận, còn nói ta muốn đoạt mạng người khác…”

Bỗng nhiên Diêu Thị gằn từng chữ: “Lời nói này lão gia phải nói cho cẩn thận, nếu không có chứng cứ, bằng không, tội lớn như vậy ta không chịu nổi, cũng không dám nhận…”

Nào biết Tần nhị lão gia nghe xong, lại thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, ngón tay run rẩy chỉ vào mặt Diêu Thị, ánh mắt đỏ rực nói: “Ngươi ngươi ngươi….. chứng cứ à, ngươi muốn ta lấy chứng cứ ra, được, ngay bây giờ ngươi cùng ta đi đến Thù Tước viện, để cho ngươi nhìn thấy Thù nương lúc này sống chết ra sao, đến giờ nàng ấy còn đang hôn mê bất tỉnh, còn nhi tử của ta, nhi tử số khổ của ta, nhi tử của ta…”

Tần nhị lão gia kêu thảm thiết một tiếng.

Diêu Thị sửng sốt.

Mà người đang cảm thấy có chút vui sướng khi nhìn người khác gặp hoạ Tần Ngọc Liên, lúc này hai chân mềm nhũn, trong miệng thì thào nói:“Di nương….”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status