Tàng phong

Quyển 1 - Chương 14: Thương Hải Lưu


Dịch: Phuongkta1

Từ Hàn bị tiếng giòn vang phát ra do củi lửa bùng cháy đánh thức.

Hắn mở hai mắt ra, lọt vào trong tầm mắt chính là một đôi con ngươi giống như ngọc bích, con mắt màu vàng cùng với đồng tử hẹp dài giống như khe hở.

Đây không phải là một đôi mắt của con người.

Từ Hàn ý thức được điểm này, hắn phát ra một tiếng thét kinh hãi đang muốn đứng người lên.

Nhưng cử động như vậy lại khiến cho quanh người hắn truyền đến một hồi đau đớn thấu xương, hắn lại ngã ngồi về nguyên chỗ một lần nữa.

Chủ nhân của đôi tròng mắt kia vào lúc đó cũng từ trên người Từ Hàn nhảy xuống, trong miệng dường như cực kỳ bất mãn phát ra một tiếng gào nhẹ về phía Từ Hàn: "meooo!"

Từ Hàn sững sờ, lúc này mới nhìn rõ hóa ra đó chỉ là một con mèo đen.

Hắn nhìn theo hướng mèo đen rời đi, lại thấy con mèo đen kia chui vào trong ngực một bóng người.

Từ Hàn sững sờ, bóng người kia đưa lưng về phía Từ Hàn, trước người đốt một đống lửa, Từ Hàn không thể thấy rõ dung mạo của y, chỉ cảm thấy lưng của y đã còng xuống, dường như tuổi tác cũng đã lớn.

Vì sao ta lại ở chỗ này?

Nghi vấn này cùng lúc đó nổi lên trong lòng Từ Hàn, hắn định thử đứng người lên một lần nữa.

Mặc dù lúc này cũng rất gian nan nhưng hắn lại thành công, chỉ là chỗ cánh tay phải mang đến một hồi đau đớn như kim châm muối xát.

Hắn theo bản năng vươn tay trái của mình muốn nắm lấy cánh tay phải đang đau đớn, nhưng lại chụp vào một khoảng không, hắn có chút sững sờ, sau khi cúi đầu nhìn lại phát hiện chỗ cánh tay phải của mình đã sớm rỗng tuếch.

Hắn đột nhiên nhớ lại.

Cánh tay phải của hắn bị chém đứt khi chống lại những Tu La kia.

Sắc mặt của Từ Hàn từ một khắc này tái nhợt thêm vài phần, hắn hơi sững sờ nhìn cánh tay phải mình đã trống rỗng, tâm tình trong lòng cuồn cuộn những cảm xúc không thể nói rõ.

"Tỉnh rồi?" Lúc này bóng người ngồi ở bên cạnh đống lửa kia chợt nói, thanh tuyến có chút già nua.

Từ Hàn lúc này mới hồi phục tinh thần lại, hắn lắc đầu đồng thời bụm lấy miệng vết thương mình còn chưa kịp băng bó kĩ, chậm chạp đi đến bên cạnh bóng người kia, đang muốn chắp tay cúi đầu lại chợt phát hiện mình đã mất đi cánh tay phải. Hắn cười cười như đang tự giễu chính mình, chỉ có thể thu hồi tay trái, ánh mắt nhìn về phía cái bóng người kia, khẽ khom người nói ra: "vãn bối Từ Hàn, tạ ơn ân cứu mạng của tiền bối."

Hắn nhớ rõ trước khi hôn mê hắn đang bị mấy vị Tu La đuổi giết, lúc đó hắn đã mơ hồ trông thấy có một vị lão giả ôm một con mèo đen ở cách đó không xa, mà đến giờ phút này hắn vẫn đang còn sống ở nơi này, chắc chắn là được lão cứu.

"Ân cứu mạng?" Nhưng ai ngờ bóng người kia nghe vậy, chợt xoay người nhìn về phía Từ Hàn, trong miệng có chút bất mãn nói: "ta cũng không hề muốn cứu ngươi."

"Hả?" Từ Hàn hiển nhiên không thể ngờ được sẽ nhận được câu trả lời như vậy, hắn hơi sững sờ mà cùng lúc đó nhờ ánh lửa nên thấy rõ bộ dáng người nọ.

Đó là một vị lão giả đầu tóc bạc trắng, nhìn qua đã hơn bảy mươi tuổi, ngoại hình của lão có chút lôi thôi, quần áo mặc trên người giăng đầy khe hở cùng các miếng vá sơ sài, tóc trắng trên đầu không được chải chuốt, có chút qua loa rủ xuống trước trán lão. Lúc này đang ôm một con mèo đen ở trong ngực, một tay không ngừng vuốt ve thân hình mèo đen, trong quá trình vuốt ve có một đường ánh sáng trắng như ẩn như hiện từ tay lão không ngừng dũng mãnh tràn vào trong cơ thể con mèo đen kia. Mà dường như con mèo đen kia cũng rất hưởng thụ vuốt ve như vậy, nó híp mắt yên tĩnh nằm ở trong ngực lão nhân, trong miệng thỉnh thoảng phát ra một hồi tiếng "meo meo" làm nũng.

"Những tên khốn kiếp của Sâm La Điện kia, ba mươi năm lão phu thường thường úp bô ỉa trên đầu chúng, ta giết bọn họ là vì để cho cái con quỷ Bồ Đề kia mở rộng tầm mắt, không cần trêu chọc lão phu. Chưa từng muốn..." Nói tới chỗ này ánh mắt lão giả kia lại dò xét trên người Từ Hàn một hồi, sau đó khẽ bĩu môi, cực kỳ bất mãn nói: "hóa ra là tiết mục chó cắn nhau."

Nghe những lời này thần sắc trên mặt Từ Hàn trì trệ, cũng hiểu được Yêu lực trong cơ thể mình đã khiến xuất thân của mình bại lộ, nhưng càng làm cho hắn cảm thấy hoảng sợ chính là nghe lão giả này nói, quan hệ giữa lão và Sâm La Điện không hề tốt. Mà nếu như Từ Hàn không nhớ lầm, quỷ Bồ Đề là tục danh của Biện Thành Vương trong Diêm La Thập Điện của Sâm La Điện. Lão giả này dám gọi thẳng đại danh của y như thế, có lẽ cũng là nhân vật có thể sánh ngang vai ngang vế với y.

"Bất kể có lòng hay vô tâm thì việc tiền bối cứu ta là sự thật, ta mang ân, ta tự khắc trong tâm khảm, nếu như một ngày nào đó tiền bối cần giao phó chuyện gì, Từ Hàn nhất định nghĩa bất dung từ." Đối mặt với nhân vật như vậy, Từ Hàn đương nhiên không dám lãnh đạm, hắn vội vàng cung kính nói.

Mà lời nói này mặc dù nghe có vẻ đường hoàng, nhưng là những câu phát ra từ đáy lòng Từ Hàn.

Năm đó Tần Khả Khanh cho hắn nửa cái bánh bao không nhân, hôm nay hắn lại vì nàng mà mưu phản Sâm La Điện, chuyện này hiển nhiên chiếm một vị trí rất quan trọng trong suy nghĩ của Từ Hàn.

"Chỉ ngươi?" Nhưng những lời tâm huyết của Từ Hàn lúc rơi vào trong tai lão giả kia lại đưa tới một hồi chế nhạo của lão."nếu như ngươi có thể giúp đỡ những vướng bận của ta, vậy thiên hạ này chỉ sợ không còn việc gì khó rồi."

Từ Hàn nghe vậy nhíu mày nhưng thái độ vẫn cung kính như cũ.

"Nếu tiền bối thực sự có yêu cầu gì, cứ nói đừng ngại, Từ Hàn sẵn sàng đến thử một lần."

"Hô, thử? Việc ta cần phải làm, người trong thiên hạ này có tư cách thử một lần cũng đếm không quá năm ngón tay, ngươi?" Giọng điệu của lão giả lại càng khinh miệt cũng không hề che giấu phiền chán. Lão đứng lên thả mèo đen trở về trên mặt đất, sau đó lão chỉ vào Từ Hàn nói ra: "ta không quan tâm rốt cuộc Sâm La Điện các ngươi đang làm những gì, ta đã cứu ngươi thì sẽ không có lý do gì để giết ngươi, ngươi nhanh đi đi, đừng thêm ô uế ánh mắt ta."

Những lời nói giống như xua đuổi ruồi lúc rơi vào trong tai Từ Hàn lại khiến cho hai mắt hắn chợt tỏa sáng.

"Tiền bối nói là đã cứu ta thì sẽ không hại ta nữa?" Hắn bật người đứng lên, nhìn về phía lão giả, chợt mở miệng hỏi.

Bộ dáng như vậy rơi vào trong mắt lão giả khiến lão ngầm cho rằng Từ Hàn vì nhặt được một mạng mà mừng thầm, phản ứng như vậy càng khiến lão giả phát ra khinh thường với hắn.

"Đúng, tám mươi năm lão phu tung hoành thiên hạ, xưa nay đều nói là làm, ngươi nên nhanh chóng rời đi." Lão không kiên nhẫn nói.

"Nhưng tiền bối đã từng nói qua, ngài chán ghét Sâm La Điện..." Từ Hàn dường như lại do dự, hắn mang theo chút ít lo lắng hỏi.

"Ta chán ghét đầu trâu mặt ngựa của Sâm La Điện các ngươi, nhưng lão phu đã cứu ngươi rồi, nếu như lại giết ngươi đi, không phải là tự mình vung tay tát mặt mình sao, ngươi nhanh chóng rời đi đi." Dường như tính nhẫn nại của lão giã đã đến cực hạn vì bị Từ Hàn dây dưa, lão vội vàng thúc giục, thái độ có thể nói cực kỳ ác liệt.

Nhưng nào ngờ lời ra khỏi miệng, Từ Hàn chẳng những không có một chút ý tứ rời đi, ngược lại bước một bước tới bên cạnh đống lửa, cực kỳ tự nhiên ngồi xuống, dường như tâm tình của hắn vì thế mà tốt hơn nhiều, thậm chí vào lúc đó còn vươn tay vui đùa với con mèo đen ở trên mặt đất.

Hành vi của Từ Hàn hiển nhiên đã vượt xa dự liệu của lão giả, sau một lúc hơi kinh ngạc lão giả mới hồi phục thần trí, chỉ thấy lão bước nhanh đi tới trước mặt Từ Hàn, chỉ thẳng vào mặt hắn nói: "tiểu tử, ngươi có ý gì? Chẳng lẽ thực sự cho rằng lão phu không dám giết ngươi? Tuổi còn trẻ đã muốn vội vã trên đường xuống Hoàng Tuyền nhìn một thứ gọi là đầu trâu mặt ngựa?"

"Tiền bối mới vừa nói đã lỡ cứu vãn bối, thì sẽ không tự mình tát mình một cái, giết chết vãn bối, chẳng lẽ tiền bối đã nói ra những lời nói kia, lúc này lại muốn đổi ý?" Từ Hàn vào lúc đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô tội nhìn về phía lão giả, cực kỳ nghi ngờ hỏi.

"Chuyện này..." Lão giả cũng không nghĩ đến Từ Hàn khiến lão á khẩu không trả lời được, lão ấp úng cả buổi, hiển nhiên đã bị Từ Hàn dồn ép nói không ra lời.

Cho đến một lúc thật lâu sau đó, gương mặt già nua của lão đỏ ửng lên, lần nữa nói ra: "vậy thì như thế nào? Lão phu cũng không muốn cho ngươi lưu lại!"

"Đương nhiên tiền bối không nói, nhưng đối với vãn bối thì tiền bối có ân cứu mạng, vãn bối không cho là báo, chỉ xin đi theo làm tùy tùng phục vụ tiền bối." Từ Hàn đứng thẳng hồi đáp, thần sắc trên mặt cực kỳ đoan chính, thực sự để cho lão giả kia không thể tìm được một chút tật xấu.

"Lão phu tung hoành thiên hạ tám mươi năm, cho tới bây giờ đều chỉ một thân một mình, không cần ngươi báo ân huệ gì." Thấy Từ Hàn giống như một bộ thuốc cao bôi trên da chó dính chặt trên người mình, lão nhân lập tức một hồi đau đầu.

"Từ Hàn mặc dù chưa từng đọc sách, nhưng cũng biết đạo lý ơn bằng giọt nước, cũng phải coi như suối tuôn mà đáp đền (nguyên văn: tích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo), huống chi tiền bối đã cứu vãn bối một mạng. Tiền bối có cần vãn bối báo ân hay không là chuyện của tiền bối, vãn bối muốn báo ân hay không cũng là chuyện của vãn bối rồi." Từ Hàn cũng không có một chút ý định buông tha, hắn tiếp tục trình bày quan điểm của mình, làm như không thấy huyệt Thái Dương của lão nhân bên cạnh đã nổi lên gân xanh.

"Huống hồ, tiền bối cũng đã nói, vãn bối tuổi còn trẻ, đương nhiên không thể vội vàng đi lên con đường dẫn tới Hoàng Tuyền. Vãn bối muốn sống sót, chỉ có thể đi theo tiền bối." Nhưng Từ Hàn cũng biết mình đùa giỡn pha trò khôi hài cũng chỉ có thể chiếm được một chút tiện nghi bên ngoài, nếu như lão nhân kia thực sự muốn đi, dựa theo công lực của Từ Hàn thì cho dù làm cách nào cũng không thể theo kịp, vì vậy hắn cùng đó xoay chuyển lời nói, giọng điệu trở nên ôn hòa thêm vài phần.

"Có ý gì?" Lão nhân nhướng mày, hỏi.

"Tiền bối cũng nhìn thấy những người Sâm La Điện kia đang đuổi giết tại hạ, mà tu vi của tiền bối trác tuyệt lại đang có hiềm khích cùng Sâm La Điện, có tiền bối ở đây khiến những yêu ma quỷ quái kia không dám vọng động, vãn bối không muốn chết, cho nên chỉ có thể đi theo tiền bối."

"Đó là việc của Sâm La Điện các ngươi, chẳng liên quan gì đến ta." Lão nhân không hề do dự, lão hừ lạnh một tiếng nói như vậy.

"Nhưng tiền bối đã cứu tại hạ, nếu như cứ mặc kệ bỏ mặc tại hạ, chẳng phải là đưa tại hạ vào chỗ chết? Chuyện này cùng với việc hại tại hạ có gì khác nhau sao? Chẳng lẽ tiền bối thực sự là hạng người lừa đời lấy tiếng?" Từ Hàn thấy lão nhân kia cứng mềm đều không chịu, cắn răng một cái, nói ra những lời tàn nhẫn.

Đúng như lời nói của hắn, lúc này hắn đã bị chém đứt cánh tay phải, thương thế nghiêm trọng, nếu không nắm chặt khối gỗ cứu mạng này, vậy thứ đợi hắn trước mắt, chỉ là con đường chết. Từ Hàn hiểu rất rõ điểm này, cho nên dù bốc lên mạo hiểm khiến cho lão giả trước mặt này tức giận, hắn cũng muốn thử một lần.

"Chuyện này..." Những lời ngụy biện của Từ Hàn hiển nhiên đã quấn lão giả này vào, lão nghẹn lời một lúc lâu. Thực sự sau nửa ngày cũng không thể tìm ra cách để phản bác lại Từ Hàn.

"Vậy vãn bối liền tạ ơn tiền bối rồi, tiền bối yên tâm dọc theo con đường này vãn bối tất nhiên sẽ không cho tiền bối thêm nửa điểm phiền toái." Từ Hàn thấy thế nhưng lại là sắc mặt vui vẻ, ở đằng kia lúc vội vàng quỳ xuống, hướng phía lão giả lớn tiếng nói ra.

"Ngươi!!! Lão phu chưa từng..." Lão giả kia không biết làm thế nào với Từ Hàn, cũng không muốn nói thêm gì nữa.

"Về sau hãy giao cho vãn bối mang theo những vật này đi." Mà Từ Hàn nhất định cần phải dựa vào lão giả này, hắn hoàn toàn không cho lão có cơ hội nói chuyện, liền đi tới trước đống lửa, trông thấy chỗ đó đang đặt một vật dài đang được bao bọc bằng vải trắng, Từ Hàn vội vàng nói như vậy, cũng không chút nghĩ ngợi định xách nó lên, chuẩn bị vác ở trên người mình.

Nhưng tay của hắn vừa mới vươn ra, nét mặt của hắn đã hoàn toàn thay đổi.

Thứ này nhìn qua có vẻ không đến ba thước nhưng lại nặng kinh người, trong lúc nhất thời Từ Hàn không thể dịch chuyển hay buông xuống.

"Tốt!" Lão nhân thấy thế hai mắt lại tỏa sáng, thái độ của lão biến đổi chợt cất bước đi tới trước mặt Từ Hàn, "ngươi đã muốn đi theo ta, vậy giúp ta mang theo thứ này đi, nếu như có một ngày ngươi không thể vác theo nó, vậy ngươi phải tự mình rời đi, đến lúc đó sống hay chết cũng không thể oán trách ta rồi."

Lão nhân nói xong liền vươn tay xách bổng vật mà dưới suy nghĩ của Từ Hàn là có thể nặng tới nghìn cân kia, đặt ở trên lưng Từ Hàn, trên mặt rõ ràng mang theo ý cười hả hê.

Vật ấy vừa kề vai đã khiến thân thể Từ Hàn cong xuống, trên trán lập tức nổi lên vết mồ hôi chằng chịt, sắc mặt càng trở nên tái nhợt không gì sánh nổi.

"Làm sao vậy?" Lão nhân thấy thế, vẻ đắc ý trong nội tâm càng lớn, lão truy vấn.

Từ Hàn tự biết là mình mắc mưu rồi nhưng hắn cũng không còn lựa chọn nào khác.

Hắn cắn răng gian nan ngồi thẳng người, nhìn về phía lão giả nói ra: "mệnh lệnh của tiền bối, vãn bối đương nhiên... đương nhiên không dám chối từ."

Trên gương mặt non nớt của hắn vào lúc đó lộ ra sự tàn nhẫn, giống như chim ưng con còn chưa lên như diều gặp gió liền đã gãy cánh, hoặc là con nai đã tới bước đường cùng khi rơi vào hang sói vẫn liều mạng như cũ.

Bên trong vẻ điên cuồng kia mang theo không cam lòng, bên trong vẻ không cam lòng lại bao bọc lấy phẫn nộ.

Mà tất cả những chuyện này đếu khiến cho lão giả khó tránh khỏi sững sờ.

Lão không muốn thừa nhận nhưng dưới đáy lòng lại âm thầm cảm thấy, hắn cực kỳ giống mình trước kia.

Cuối cùng lão rốt cuộc khẽ gật đầu, nói ra: "tốt, ta xem ngươi có thể kiên trì tới mấy ngày!"

Nói xong liền đưa tay ôm mèo đen đặt ở trên vai mình, cất bước đi vào trong bóng đêm.

Từ Hàn thấy thế chỉ có thể cắn răng đuổi kịp.

Nhưng mới đi ra được vài bước, hắn giống như chợt nhớ đến điều gì đó, vội vàng ngoảnh về phía cái thân ảnh trước mặt hỏi: "đã muốn kết bạn đồng hành, vẫn chưa thỉnh giáo đại danh của tiền bối."

Người ở phía trước nghe vậy nhưng cũng chưa từng quay đầu lại, một giọng nói già nua đã xuyên thấu qua cảnh ban đêm truyền tới.

Thanh âm kia nói ra như thế.

"Thương, Hải, Lưu."
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status