Tàng phong

Quyển 2 - Chương 51: Đan chia ba phẩm, xưa nay giống nhau



Dịch: phuongkta1

Đội hình đi tới thành Nhạn Lai lần này có thể nói là xa hoa dị thường, khoảng chừng hơn ba mươi người.

Phương Tử Ngư - đệ tử thân truyền đứng thứ hai trên Trọng Củ Phong, Du Lĩnh Khuất thứ ba mươi bảy, cùng với Bạch Phượng Y thứ năm mươi hai, ngoài ra còn có hai mươi vị nội môn tinh nhuệ.

Lạc Văn Cố - đệ tử thân truyền thứ chín của Huyền Hà Phong, cùng với năm vị đệ tử nội môn bao gồm cả Tần Khả Khanh, ừ, đương nhiên còn có vị khách khanh Huyền Hà Phong là Từ Hàn.

Ngay cả Đại Hoàn Phong cũng phái ra một vị đệ tử thân truyền, cùng ba vị nho sinh nội môn.

Nhưng nói thật Từ Hàn lại có chút khó hiểu với chuyện này, mang theo đệ tử Huyền Hà Phong còn có thể giải thích là để trị liệu cho những đệ tử Trọng Củ Phong bị thương trong lúc chiến đấu, nhưng mang theo những người đọc sách của Đại Hoàn Phong thì có ích lợi gì? Cũng không phải là Từ Hàn khinh thường nho sinh, nhưng hắn ngầm hiểu đây là hàng yêu trừ ma, giết người cướp của thì nghĩ thế nào cũng không liên quan đến những người đọc sách, cuối cùng không thể trông cậy bọn họ giảng chút đại đạo của thánh hiền cho yêu ma quỷ quái nghe, cảm hóa Yêu vật đi?

Thế nhưng Từ Hàn cũng không phải là người nhiều chuyện, cũng chưa từng hỏi nhiều về chuyện này, mục đích của hắn rất là đơn giản, bảo vệ tốt Phương Tử Ngư cùng với Tần Khả Khanh và Tống Nguyệt Minh, về phần những người còn lại chết hay sống, Từ Hàn cũng cho rằng cứu được thì cứu, không thể cứu thì thôi.

Thành Nhạn Lai cũng cách Linh Lung Các không quá xa, nếu như toàn lực cưỡi ngựa gấp rút lên đường thì chỉ mất khoảng ba ngày, nhưng bọn hắn mang theo vài vị nho sinh, thân thể những người đọc sách này không thể so với những kẻ vũ phu như bọn hắn, cần được ngồi xe ngựa, bởi vậy tốc độ của đội ngũ bị liên lụy, thực sự chậm rất nhiều. Quãng đường chỉ cần đi ba ngày thì một đoàn người lại mất tới chừng tám ngày mới có thể đi đến.

Cũng may Du Lĩnh Khuất đã có lần giáo huấn nguyệt thủy trước kia, đoạn đường này cũng không dám gây phiền toái, thật khiến Từ Hàn thở ra một hơi.

Nhoáng một cái đã trôi qua năm này, đi hơn phân nửa quãng đường nên còn có ba ngày sẽ đến thành Nhạn Lai.

Đêm ngày hôm nay, mọi người sau khi ăn xong cơm tối lại xây dựng chút lều vải tạm thời, đám đông bị Phương Tử Ngư triệu tập tới.

"Không thể khinh thường Yêu họa ở thành Nhạn Lai, chắc chắn mọi người biết rõ thực lực của hai sư đệ Lý Thanh, Việt Ninh, nhưng lại bị chết không minh bạch, chúng ta đi đến thành Nhạn Lai, nhất định phải làm việc cẩn thận, không thể tham công liều lĩnh. Việc khẩn cấp trước mắt là điều tra ra nguồn gốc của Yêu họa, đến lúc đó mới quyết định xử lý như thế nào."

Chờ mọi người đến đủ, ngồi vây quanh bên cạnh đống lửa, Phương Tử Ngư liền trầm mặt trịnh trọng nói.

"Sư tỷ nói không sai, chuyện này thực sự có chút kỳ quặc, cần phải làm việc cẩn thận." Một vị nam tử mặc thanh sam khoảng chừng ba mươi tuổi vào lúc đó gật đầu đáp, đó là đệ tử thân truyền mà Huyền Hà Phong phái tới - Lạc Văn Cố, bộ dáng đoan chính, tính khí sáng sủa, trên đường đi vẫn luôn khiến mọi người hảo cảm, nghe Tần Khả Khanh nói, người này dù bài danh trong hàng đệ tử Huyền Hà Phong khá cao, nhưng tính tình lại rất ôn hòa, đệ tử tiểu bối ở Huyền Hà phần lớn được y dạy bảo. Có câu là yêu ai yêu cả đường đi, Từ Hàn cũng cảm thấy rất ưa thích người này.

Du Lĩnh Khuất cũng muốn nói cái gì đó, nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra mấy ngày trước đây, liền cảm thấy trên mặt mình không có ánh sáng, bởi vậy chỉ giữ im lặng ngồi ở một bên, chưa hề biểu hiện ra bất cứ thứ gì.

"Sư muội có tin tức rõ ràng nào không?" Lúc này, một thanh tuyến ôn hòa bỗng nhiên vang lên.

Chính là đệ tử thân truyền mà Đại Hoàn Phong phái tới, y có một cái tên rất kỳ cục, gọi là Phượng Ngôn.

Gã cũng chỉ mới hai mươi tuổi, mặc áo bào trắng rộng thùng thình, đầu đội mũ quan nho, trên mặt mày kiếm mắt sáng, môi hồng răng trắng. Hiện tại gã hé miệng cười hỏi, bất kể là tư thế ngồi hay là ngữ khí lúc nói chuyện, quả thực làm cho người ta không thể tìm ra một chút tật xấu. Người như vậy, cho dù cái gì đều không làm, nhưng chỉ cần đứng nguyên chỗ cũng đủ để người ta liếc mắt nhìn. Trong lúc vô tình triển lộ ra phong độ tư thái đúng là ứng một câu kia, "mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song"*.(dùng để khen một người con trai tuấn tú, có một không hai trên đời)

Mà để cho Từ Hàn khiếp sợ chính là, y xưng hô Phương Tử Ngư là sư muội.

Phải biết rằng dù tuổi tác của Phương Tử Ngư còn nhỏ, nhưng tu vi lại cực cao, lại là nhị sư tỷ của đệ tử thân truyền trên Trọng Củ Phong.

Phóng nhãn toàn bộ Linh Lung Các cũng chỉ có vài người có thể xưng hô cô như vậy, mà hiển nhiên, vị Phượng Ngôn này liền là một vị trong số đó.

Mà có thể ở nơi ngọa hổ tàng long như Linh Lung Các, ngồi trên vị trí đại sư huynh của Đại Hoàn Phong, dù chỉ là một cái nho sinh, Từ Hàn cũngkhông dám có nửa phần khinh thường.

"Không có." Phương Tử Ngư xưa nay đối với người đều không mặn không nhạt lại biểu hiện ra cực kỳ tôn trọng vị đại sư huynh của Đại Hoàn Phong này, cô vào lúc đó nặng nề lắc đầu, cũng có chút buồn rầu nói: "trong tin tức mà Lý Thanh, Việt Ninh đưa về sơn môn mấy lần trước đều báo là không có đầu mối đối với chuyện này, trọn vẹn một tháng cũng không phát hiện một chút dấu vết của Yêu tộc, bọn họ còn cho rằng Yêu tà kia đã bỏ trốn, đều có ý định chuẩn bị trở về sơn môn, nhưng do dự chưa về, sơn môn về sau mới phát hiện hai người và những đệ tử khác cùng đi theo đã chết oan chết uổng từ lâu."

"Chết oan chết uổng? Chết ở nơi nào? Trên người còn có miệng vết thương? Lẽ nào những thứ này cũng không biết sao?" Lạc Văn Cố dù sao cũng là người học y, xưa nay đối với những chuyện này mẫn cảm đến nỗi thông qua những tin tức này, bọn họ còn có thể suy đoán ra rất nhiều tin tức, bởi vậy y lúc này mới hỏi mấy câu này.

"Không biết, những tin tức này đều là Thái thú trong thành Nhạn Lai thông báo, còn nói tướng chết của mọi người cực kỳ thê thảm, gần như khó có thể phân biệt, vì ngừa dân chúng trong thành khủng hoảng, bọn họ đều giấu kín chuyện này,hiện tại thi thể mấy sư đệ còn bị đặt ở bên trong phủ Thái thú kia, chờ chúng ta đến nhận về." Nói về tin dữ của đồng môn, ngữ khí của Phương Tử Ngư cũng trở nên trầm trọng mấy phần.

"Hừ, trăm dặm chung quanh thành Nhạn Lai thì nó dù sao cũng là một cái thành lớn, có câu là chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ, sao cả một vị khám nghiệm tử thi đều không có? Nếu như lão đã nhận được thi thể, sao lại không hề có một tin tức nào truyền ra?" Lạc Văn Cố lập tức phát ra một tiếng hừ lạnh, hiển nhiên có chút bất mãn với cách làm việc của Thái thú thành Nhạn Lai.

"Lời của Lạc sư đệ không phải không có lý, nếu như vị Thái thú kia chỉ bởi vì triều đình cùng Linh Lung Các trở mặt mà không hành động thì còn may, nhưng nếu như có liên quan đến Yêu tà kia, chúng ta đi lần này có lẽ đúng ý của đối phương." Phượng Ngôn tiếp lời, khẽ nói.

"Ý của sư huynh là rất có thể Yêu họa ở thành Nhạn Lai là âm mưu của triều đình, cố ý dẫn Linh Lung Các chúng ta mắc câu, sau đó đánh bại từng người một, giống như những đồng môn ở các nơi bị ngộ hại trong những ngày này sao?" Lời nói của Phượng Ngôn lập tức làm cho trong lòng mọi người ở đây phát lạnh, lúc này mới thực sự hiểu được chuyến này rất hung hiểm.

"Vẫn chưa thể kết luận được việc này, thế nhưng chúng ta đi chuyến này lại không thể làm như hai sư đệ trước đó, cần phải suy nghĩ kế sách thật kỹ." Phượng Ngôn khóe miệng mỉm cười, hiển nhiên trong lòng đã có thượng sách.

"Sư huynh cũng không cần che giấu, nhanh nói ra a." Lập tức liền có người thúc giục, dù sao chuyện này liên quan đến sinh tử của bọn họ, ánh mắt của mọi người lúc nhìn về phía Phượng Ngôn quả thực cực kỳ nóng bỏng.

"Vấn đề lớn nhất của chúng ta trong chuyến đi này đơn giản chính là địch trong tối ta ngoài sáng, mà kế sách của ta cũng rất đơn giản, chỉ cần làm những kế nhỏ, lại có thể nghịch chuyển tình thế." Phượng Ngôn nói được một nửa liền ngừng lại, ra vẻ cao thâm nhìn mọi người.

"Ài, ta nói những tên mê sách như các ngươi có phải đều ưa thích thừa nước đục thả câu hay không, ngươi có nói không, không nói ta đi ngủ đây." Mọi người nghe cũng thấy tò mò, chỉ có Sở Cừu Ly khoát tay áo không kiên nhẫn hét lên. Từ Hàn nghe cũng đau đầu một hồi, quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn đại hán này một cái, Sở Cừu Ly lúc này mới tự biết nói lỡ, vội vàng thu tiếng.

Trái lại tính tình của Phượng Ngôn lại rất tốt, bị Sở Cừu Ly hét lên như vậy nhưng cũng không giận, nhếch miệng mỉm cười, liền nói tiếp.

"Nếu như không rõ địch ta, mà cũng không thể tín nhiệm cái phủ Thái Thú kia, vậy chúng ta chia binh làm hai đường, một đội có Du sư đệ cùng Bạch sư muội lấy danh nghĩa Linh Lung Các tiếp xúc với lão, nhận thi thể trở về, trong mấy ngày sau lại làm ra dáng muốn điều tra, sau đó lại không công mà lui, mượn cớ ly khai, khiến kẻ địch trong chỗ tối buông lỏng cảnh giác, đội còn lại do ta cùng Phương sư muội dẫn đầu, cải trang lẻn vào âm thầm điều tra, kể từ đó tình thế giữa hai bên địch ta sẽ thay đổi, địch ở chỗ sáng mà ta lại ở chỗ tối, lúc này tiến hay lùi thì quyền chủ động đều trong tay chúng ta, chẳng phải đẹp quá thay?"

Lời vừa nói ra khiến mọi người đều gật đầu liên tục, ngay cả Từ Hàn cũng ngầm cảm thán vị đại sư huynh của Đại Hoàn Phong quả thật rất cao minh. Mặc dù không thể nói kế sách như vậy quá mức tinh diệu, đổi lại là Từ Hàn cũng có thể nghĩ ra, nhưng chắc chắn không thể nhanh chóng phân tích rõ ràng mọi chuyện như vậy được.

Mà nếu như đã xác định được kế sách, mọi người đều không có bất kỳ dị nghị gì, Phượng Ngôn lại cẩn thận sắp xếp một phen, rồi mọi người liền tản đi.

"Tử Ngư." Từ Hàn đi ở sau cùng của đội ngũ bỗng nhiên như nhớ ra cái gì đó, mở miệng gọi Phương Tử Ngư lại.

Cô gái kia nghe vậy ngoái đầu nhìn về phía Từ Hàn, tròng mắt đen thui dường như rất biết nói chuyện, triển lộ hoàn toàn nghi vấn ở trong lòng.

"Ta nghe nói lúc Đan Dương cảnh đại thành sẽ kết thành Nội đan, chia làm ba phẩm, ngươi biết trong đó khác nhau chỗ nào không?" Từ Hàn có chút không đầu không đuôi hỏi.

Tròng mắt Phương Tử Ngư hơi híp lại, cô đánh giá Từ Hàn một phen từ trên xuống dưới, dường như nhìn ra mấy thứ gì đó, nhưng cũng không nói ra.

"Đan chia ba phẩm, hạ phẩm là vàng, trung phẩm là đỏ, thượng phẩm là tím. Phẩm cấp của kết đan phụ thuộc vào trình độ chân khí hùng hậu của người tu hành, cùng với thiên phú trời cho quyết định, thí dụ như vị hôn thê của ngươi chính là đan tím thượng phẩm vạn người có một, tao ngộ như vậy, nếu như sau này không gặp đại nạn, nàng chắc chắn sẽ đạt tới Tiên cảnh, nhưng chuyện đời thực sự không phải tuyệt đối, thí dụ như..." Nói đến đây, hàm răng ngà thiếu nữ bỗng nhiên bị nàng nghiến thật mạnh, "thí dụ như tên đồ đần họ Trần kia, Đan Dương cảnh kết xuất đan vàng hạ phẩm, nhưng thực lực hôm nay..."

Từ Hàn thông qua những ngày này ở chung nên đã biết được tên đồ đần mà thiếu nữ tâm tâm niệm niệm trong miệng chính là Trần Huyền Cơ - Đại sư huynh trên Trọng Củ Phong.

Hắn cũng không quan tâm yêu hận tình cừu giữa hai người, vào lúc đó lại hỏi tiếp: "ngoại trừ ba phẩm này, lẽ nào không có những Nội đan khác sao?"

Từ Hàn vốn ôm thái độ khiêm tốn mà thỉnh giáo, nhưng ai biết thiếu nữ sau khi nghe vậy, lại lộ ra một thần sắc như là đang hỏi "ngươi là đồ ngu sao?".

"Đan chia ba phẩm, từ xưa đến nay đã là như vậy, sao có thể có phẩm thứ tư?" Thiếu nữ cực kỳ chắc chắc nói.

"Thế nhưng.." Từ Hàn lúc này còn muốn hỏi thêm chút, nhưng trong đám người bỗng nhiên vang lên một tiếng gọi, dường như là một nữ đệ tử tìm Phương Tử Ngư có một số việc, thiếu nữ này xưa nay ham chơi, cô vào lúc đó cũng không quan tâm đến Từ Hàn nữa, sau khi trả lời đối phương một tiếng liền bước nhanh rời đi.

Mà Từ Hàn lại khổ não nghĩ đến lời nói của Phương Tử Ngư, hắn đứng một mình ở trong bóng đêm, thì thào lẩm bẩm vô kế khả thi.

"Đan chia ba phẩm, hạ phẩm là vàng, trung phẩm làm đỏ, thượng phẩm là tím."

"Nội đan của ta lại có màu ánh kim, rốt cuộc là cái thứ gì?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status