Tạo hóa Tiên Đế

Chương 486: Âu Dương Ngọc Thụ


Đông Hải vô cùng mênh mông, ở chỗ sâu trong Đại Hải, có rất nhiều sinh linh, hơn nữa trong biển rộng sinh cơ dồi dào, cơ duyên vô số, rất nhiều Hoang Thú tu luyện thành yêu, chia làm Đông Hải Yêu tộc.

Rất nhiều Yêu tộc cường đại truyền thừa từ Thượng Cổ Thần Thú, nội tình thâm hậu, trong tộc đều có Yêu Vương tọa trấn, uy chấn một phương, vô cùng cường đại.

Hơn nữa Đông Hải Yêu Tộc cực kỳ bao che khuyết điểm, người bình thường cũng không dám đắc tội, nhất là một ít Yêu tộc tính tình hung tàn, ưa thích giết chóc càng như vậy, Tu Chân giả bình thường đều tận lực tránh cùng bọn họ sinh ra xung đột.

Trước mắt những Yêu tộc kia, tục xưng lính tôm tướng cua, nhìn áo giáp trên người, khẳng định thuộc về một thế lực Đại Yêu tộc.

Mà ba người bị bọn hắn vây công, bên trong một cái hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, thoạt nhìn cực kỳ anh tuấn, tay cầm phi kiếm Linh khí Thất phẩm, kiếm quang như mưa, hành vân lưu thủy, xem bộ dáng là sử dụng một loại kiếm pháp thần thông, mà hai người bên cạnh là thị vệ của hắn, toàn thân sát khí, đồng dạng là hai thanh phi kiếm tung bay, không ngừng đón đỡ đao thương chung quanh.

Nhưng mà ba người bọn họ chỉ là Anh Thiên Cảnh sơ kỳ, chung quanh mười lính tôm tướng cua, từng cái đều không kém bọn hắn, ba người bọn hắn trái ngăn phải cản, trên người máu tươi đầm đìa, bị thương không nhẹ, rất nhanh đã sắp chống đỡ không nổi.

Vừa lúc đó, thanh niên anh tuấn chợt thấy Khương Tư Nam cùng Long Ngưng Tuyết bay tới, con mắt lập tức sáng ngời hô lớn:

- Hai vị đạo hữu, kính xin tương trợ thoáng một phát, tại hạ Ngọc Đỉnh Môn Thiếu môn chủ Âu Dương Ngọc Thụ, xin hai vị cứu giúp, ta tất có hậu báo!

- Ngọc Đỉnh Môn? Đây là môn phái gì? Không có nghe nói qua a, sư tỷ chúng ta có cứu bọn họ không?

Khương Tư Nam hơi sững sờ.

- Ngọc Đỉnh Môn ta cũng không rõ ràng lắm, hẳn là một môn phái Tu Chân ở Đông Hải, những Đông Hải Yêu Tộc này thật bá đạo, vậy mà vây giết Tu Chân giả tộc ta, tự nhiên không thể ngồi yên, ra tay đi!

Long Ngưng Tuyết chậm rãi nói.

Khương Tư Nam cũng nhẹ gật đầu, hai người lập tức liền xuất động.

Ông!

Một đạo kiếm minh vang vọng trời cao, thần kiếm màu xanh da trời như một Ngân Hà lập loè, lập tức chém về phía một đám lính tôm tướng cua, kiếm quang sắc bén, vô kiên bất tồi.

Khương Tư Nam cũng cầm Phong Lôi Kiếm trong tay, kiếm như phong lôi, nhanh chóng mà dữ dằn, lập tức liền chém hai yêu quái nát bấy.

Trong nháy mắt, hơn mười lính tôm tướng cua lập tức chết bảy tám cái, chỉ còn lại có sáu lính tôm tướng cua, trên mặt tràn đầy thần sắc kinh khủng, chỉ vào Khương Tư Nam cùng Long Ngưng Tuyết, ngoài mạnh trong yếu hét lớn:

- Các ngươi là người nào? Cũng dám ngăn cản Hắc Long phủ ta làm việc? Chẳng lẽ chán sống sao? Nếu Hắc Long Đại Vương biết rõ, sẽ ăn hết bọn ngươi!

- Hắc Long phủ? Chưa nghe nói qua!

Khương Tư Nam cười nhạt một tiếng, tay cầm trường kiếm phiêu nhiên rơi xuống, cùng Long Ngưng Tuyết đứng chung một chỗ, khí cơ tập trung vào sáu lính tôm tướng cua cuối cùng, khiến chúng nó như rơi băng uyên, động cũng không dám động.

Hơn mười lính tôm tướng cua, phần lớn là Anh Thiên Cảnh sơ kỳ, tại sao có thể là đối thủ của Khương Tư Nam cùng Long Ngưng Tuyết? Coi như là Khương Tư Nam, dùng không được bao lâu cũng có thể giết sạch chúng.

Ngọc Đỉnh Môn Thiếu môn chủ Âu Dương Ngọc Thụ, còn có hai thủ hạ bên cạnh nuốt vào mấy viên Linh Đan chữa thương, vẻ mặt cảm kích đi tới.

- Đa tạ hai vị đạo hữu cứu mạng, Âu Dương Ngọc Thụ vô cùng cảm kích!

Âu Dương Ngọc Thụ thi lễ một cái, ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Long Ngưng Tuyết lập tức liền chấn kinh.

Thế gian sao có thể có Tiên Tử siêu phàm thoát tục như thế?

Âu Dương Ngọc Thụ vừa rồi không có chú ý, bây giờ nhìn đến dung mạo của Long Ngưng Tuyết, lập tức liền giật nảy mình, ánh mắt ngốc trệ, phảng phất như bị một đạo thiên lôi đánh trúng.

Trong đầu của hắn, tất cả đều là khuôn mặt tinh xảo của Long Ngưng Tuyết, còn có thân ảnh phong hoa tuyệt đại kia, trong khoảng thời gian ngắn có chút ngây dại.

Thẳng đến Long Ngưng Tuyết khẽ nhíu mày, hai thủ hạ bên cạnh Âu Dương Ngọc Thụ chứng kiến thiếu gia nhà mình xấu mặt, đẩy hắn thoáng một phát, lúc này Âu Dương Ngọc Thụ mới phản ứng qua, liền vội vàng cúi đầu không dám nhìn nữa.

Khương Tư Nam thấy một màn như vậy, cũng bất đắc dĩ lắc đầu, Long Ngưng Tuyết thật sự là quá đẹp, để cho từng người nhìn thấy nàng đều khiếp sợ không thôi, chớ đừng nói chi là Thiếu môn chủ một môn phái nhỏ.

- Âu Dương đạo hữu, các ngươi làm sao sẽ bị hơn mười lính tôm tướng cua này đuổi giết? Còn có Hắc Long phủ này là địa phương nào?

Khương Tư Nam khẽ cười nói, bắt đầu nói sang chuyện khác.

- Không dối gạt hai vị đạo hữu, ba người chúng ta đều thuộc về Tam Tiên Đảo Ngọc Đỉnh Môn cách nơi này vài nghìn dặm, mấy ngày trước ở chỗ sâu trong Đông Hải tìm được một cây Linh Dược, kết quả bị những lính tôm tướng cua này nhìn thấy, một đường đuổi giết đến tận đây, nếu không phải hai vị đạo hữu cứu giúp, chúng ta liền nguy hiểm! Về phần Hắc Long phủ...

Âu Dương Ngọc Thụ khẽ cười nói, thân hình hắn cao lớn, tướng mạo rất anh tuấn, trên mặt treo cười ôn hòa, thoạt nhìn phong độ nhẹ nhàng.

- Ngươi nói bậy, rõ ràng là ngươi trộm Hắc Long thảo của Hắc Long phủ chúng ta, lại vẫn nói là ngươi tìm được? Nhân loại quả nhiên là vô sỉ...

Một hà quái giận dữ hét, trực tiếp cắt đứt hắn nói.

Âu Dương Ngọc Thụ phảng phất như không có nghe được hắn nói chuyện, tiếp tục nói:

- Hắc Long phủ là một thế lực Yêu tộc, ở Đông Hải xưng bá một phương, thực lực rất cường đại, Hắc Long Đại Vương là Hắc Long phủ Phủ chủ, nghe nói đã là Yêu Vương, hết sức lợi hại. Hắc Long phủ ngày thường cực kỳ hung hăng càn quấy, giết rất nhiều Tu Chân giả nhân loại chúng ta, có thể nói là một trong các thế lực Yêu tộc căm thù Nhân tộc nhất!

- A? Là như thế...

Khương Tư Nam từ chối cho ý kiến nhẹ gật đầu, xem ra Hắc Long phủ là một thế lực Yêu tộc rất cường đại, về phần Âu Dương Ngọc Thụ nói mình tìm được Linh Dược, hay trộm Hắc Long phủ đều không sao cả, mấu chốt nhất là Khương Tư Nam cùng Long Ngưng Tuyết giết những lính tôm tướng cua này, đã đắc tội với Hắc Long phủ.

Long Ngưng Tuyết cùng Khương Tư Nam nhìn nhau, đều lập tức ra tay, kiếm quang ngập trời, mênh mông đung đưa, lập tức giết chết sáu lính tôm tướng cua còn lại.

Như đã đắc tội Hắc Long phủ, vậy không thể lưu lại mấy Tiểu Yêu này đi mật báo, vẫn là tất cả đều giết thì tốt hơn.

- Chúng ta cứu ngươi, vì nể tình ngươi là Nhân tộc Tu Chân giả, hơn nữa nhìn ngươi coi như người Chính đạo tiên môn, không phải tà ma ngoại đạo, không cầu ngươi báo đáp cái gì, ngươi đi nhanh đi!

Khương Tư Nam nhìn Âu Dương Ngọc Thụ nói, sau đó liền chuẩn bị cùng Long Ngưng Tuyết ly khai.

- Chậm đã!

Thanh âm Âu Dương Ngọc Thụ vang lên, hắn vội vàng đi tới, vụng trộm liếc nhìn Long Ngưng Tuyết, trong ánh mắt hơi không xem xét kỹ hiện lên một tia mê luyến, đối với hai người khẽ cười nói:

- Hai vị đạo hữu, bất kể như thế nào là các ngươi cứu được tại hạ, dù hai vị thi ân không cần hồi báo, nhưng trong nội tâm tại hạ vẫn bất an, cả gan thỉnh cầu hai vị tiến về Ngọc Đỉnh Môn làm khách, không biết như thế nào?

Âu Dương Ngọc Thụ sợ Khương Tư Nam cùng Long Ngưng Tuyết không đáp ứng, tiếp tục nói:

- Hai vị đạo hữu tu vi xem ra đều đạt đến bình cảnh, Tam Tiên Đảo ta có một bí cảnh kỳ diệu, đối với vượt qua ải có chỗ tốt rất lớn, nếu hai vị tiến về Tam Tiên Đảo, ta nhất định cầu cha ta mở ra bí cảnh, để cho hai vị đạo hữu tiến vào trong đó tìm hiểu, coi như là tại hạ báo đáp ân cứu mạng của hai vị!

Thanh âm của Âu Dương Ngọc Thụ rất thành khẩn, một bộ quân tử, Khương Tư Nam trong lúc nhất thời có chút trầm ngâm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.9 /10 từ 8 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status