Tào tặc

Chương 120: Một hảo hán, ba người giúp

Đặng Tắc trịnh trọng gật đầu:

- Tất nhiên là nhớ.

- Thật ra ta cũng tìm được một người thích hợp. Nhưng không ngờ a Phúc còn nhìn người tốt hơn ta, nên tìm được Quách Vĩnh. Ha ha! Ta đã hỏi thăm về Quách Vĩnh so với người ta tìm lại càng thêm thích hợp. Bởi vì người ta tìm chưa từng làm việc quan, nên đối với một vài chuyện cũng không quen lắm. Có điều nếu ngươi đi tới huyện Hải Tây lại cần phải có người giúp đỡ.

Đặng Tắc nhìn Quách Gia có chút nghi hoặc:

- Đại huynh cứ việc nói thẳng.

- Người này nhà ở Trần Lưu tên là Bộc Dương Khải. Tài học của người đó rất xuất sắc, am hiểu thi lễ, xuân thu. Đáng tiếc do không có xuất thân nên ở bên ngoài dạy học. Vốn ta định để cho y giúp ngươi nhưng bây giờ ngươi nói tới chuyện của a Phúc cho nên ta thấy Bộc Dương Khải có thể đảm nhiệm việc này... Đúng rồi! Văn Nhược có nói Khổng Văn Cử đối với người này mặc dù không để ý nhưng đối với tài học của y lại hết sức coi trọng.

- nếu như vậy thì tại sao chủ công lại không mời y?

Một câu nói của Đặng Tắc đã hỏi đúng điểm quan trọng.

Quách Gia có chút xấu hổ:

- Vì thanh danh của người này không tốt lắm.

- Cái gì?

- Y từng ăn trộm gà rồi bị phạt nửa năm. Lúc loạn Thái Bình, y lại theo giặc... Mặc dù không làm chuyện xấu nhưng thanh danh đúng là có điểm...

"Ăn trộm gà? Theo giặc?"

Đây đều là những tội quá lớn.

Ăn trộm gà có nghĩa phẩm hạnh có vết nhơ. Theo giặc tức là khí tiết yếu.

Cho dù một điều nào cũng là tội danh lớn, chẳng trách mà Tào Tháo không dám dùng y. Không phải không muốn mà lo lắng thái độ của người bên cạnh. Lúc này Tào Tháo chiêu hiền cho dù xuất thân thế nào chỉ cần có thể dùng được là dùng.

Y đang trong giai đoạn lập nghiệp nên cũng cần phải suy xét các mặt, thậm chí còn phải cả thái độ của các mưu thần.

Mà đám danh nhân sẽ không chấp nhận làm việc cùng với một kẻ ăn trộm gà.

Đặng Tắc nghe thấy vậy cũng cảm thấy không vui.

- Đang yên lành, ngươi lại giới thiệu một tên ăn trộm gà cho ta, lại còn muốn cho làm thầy của a Phúc? Cho dù y có tài học thì ta cũng không đồng ý...

Đặng Tắc mở miệng đã từ chối.

Quách Gia nói:

- Thúc Tôn! Ta cũng biết người này không thích hợp. Có điều ngươi hãy nghe ta nói... Y ăn trộm gà là vì vợ mang bầu. Nhà y chỉ có bốn bức tường, thấy vợ gầy yếu nên mới nảy sinh suy nghĩ ăn trộm. Còn việc theo giặc cũng là bất đắc dĩ. Nhớ ngày đó thanh thế của giặc Khăn Vàng kinh người như thế nào? Quan quân liên tục thất bại, gần như quá sợ hãi. Bộc Dương Khải nếu không theo chúng thì vợ con đều bị chết. Nên chuyện này có chút bất đắc dĩ.

Đặng Tắc nhíu mày vẫn không nói tiếng nào. Cho dù lý do gì thì việc ăn trộm gà và theo giặc đều là sự thật.

Đặng Tắc không nghĩ tới chuyện khác nhưng cũng phải nghĩ tới tương lai của Tào Bằng. Nếu không tương lai người ta nhắc tới Tào Bằng sẽ nói thầy của hắn là một kẻ ăn trộm gà, là giặc Khăn vàng... Chuyện này mà lan truyền thì tương lai của Tào Bằng sẽ vô ích.

- Thúc Tôn! Người này thực sự có bản lĩnh. Ngươi có thể suy xét. Nếu không đồng ý để y làm thầy của a Phúc thì có thể dẫn y tới huyện Hải Tây... Ta nghĩ người này có thể giúp người giải quyết được rất nhiều chuyện rắc rối.

Có thể thấy Quách Gia rất vừa ý với Bộc Dương Khải.

Đặng Tắc suy nghĩ rồi cười khổ:

- Đại huynh! Việc này ta sẽ suy nghĩ rồi trả lời sau.

- Cũng được! Ta sẽ gặp người đó chuẩn bị tư tưởng cho y, để cho y ổn định.

- Ổn định?

- Ta nghe nói Bộc Dương Khải vì tai tiếng nên cuộc sống không được như ý. Y có một đứa con trai tên là Bộc Dương Dật, tuổi xấp xỉ với a Phúc. Bộc Dương Khải lo rằng nếu còn tiếp tục ở quê nhà sẽ làm hỏng tương lai của con cho nên chuẩn bị tới Giang Đông.

Đáng thương cho tấm lòng của cha mẹ.

Đặng Tắc từ trước tới giờ cũng không hiểu rõ lắm câu nói đó. Có điều bây giờ y đã trở thành một người cha. Vào lúc mà đứa bé chào đời, y cảm nhận được gánh nặng trên vai mình. Đột nhiên, Đặng Tắc dường như hiểu được sự đau khổ của Bộc Dương Khải. Nếu không là cha thì khó có thể cảm nhận được sự chua xót trong đó.

Vì vậy mà tâm tình của y có chút thả lỏng...

Một người có thể vì con mà rời xa quê hương thì cũng có điểm đáng chú ý.

Nghĩ tới đây, Đặng Tắc liền gật đầu...

Là đế đô cuối đời Hán, mặc dù Hứa Đô kém xa Lạc Dương hay Trường An nhưng cũng là nơi được mọi người hướng tới.

Trong mỗi ngôi thành đó, mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện diễn ra.

Lớn thì là chuyện đại sự thiên hạ mà nhỏ thì như lông ngan lông vịt. Chuyện Đặng Tắc có con giữa những việc đó có thể nói là vô cùng nhỏ bé. Ngoại trừ vài người thân như Điển Vi, Tào Chân tới chúc thì cũng chỉ có Quách Gia ở lại cùng với Đặng Tắc uống tới lúc say mèm. Còn cho dù là Tuân Úc thì cũng chỉ phái người mang tới tám ngàn đồng để tặng lễ... Nhưng Tuân Du lại sang người mang tới gần mười vạn đồng.

Đây có thể coi như là lễ quý trọng nhất khiến cho ngay cả Điển Vi cũng phải tấm tắc.

- Thúc Tôn! Dường như Công Đạt rất coi trọng ngươi.

Trong tiệc rượu, Điển Vi không nhịn được mà mở miệng hỏi:

- Trước kia ngươi biết Công Đạt sao?

Đặng Tắc lắc đầu, nét mặt hoàn toàn ngơ ngác.

- Lần này Công Đạt hết sức bảo vệ ngươi tới Hải Tây. Ta rất thấy y tiến cử người nào như vậy. Ngươi chính là người đầu tiên.

- Tỷ phu phải tới Hải Tây?

Tào Bằng nghi hoặc nhìn Đặng Tắc.

Chuyện Đặng Tắc tới Hải Tây cũng không có nhiều người biết. Mà y lại là người kín miệng, trước khi chưa biết chắc chắn thì cũng không nói cho bất cứ ai.

Tào Cấp và Vương Mãnh đều ngạc nhiên nhìn Đặng Tắc.

Điển Vi không khỏi cảm khái:"Cả nhà Tào Cấp đúng là thật sự phát đạt! Trước tiên Tào Cấp trở thành Giám Lệnh của Chư Dã giám, hiện giờ Đặng Tắc lại làm quan. Hơn nữa Vương Mãnh là Lang Tướng của quân Hổ Bôn và còn ở tại Nhữ Nam có Đô Úy Ngụy Diên. Bất tri bất giác, cả nhà Tào Cấp đều đã đứng vững. Ngày nào đó Tào Bằng lớn lên có lẽ nhà họ Tào chắc chắn phải nói là thăng thiên...."

Đặng Tắc nói:

- Phụng Hiếu đã nói qua việc này với con nhưng trước mắt còn chưa chính xác. Nghe hắn nói thì chủ công còn muốn hỏi ý của Mãn thái thú... Nếu Mãn thái thú không thông qua thì chỉ sợ là dã tràng xe cát mà thôi.

- Làm sao mà Mãn Bá Ninh không chấp nhận? - Điển Vi cười nói:

- Hắn đối với ngươi vô cùng tán thưởng.

Tào Bằng quay đầu lại hỏi:

- Cha! Hải Tây là ở đâu?

Hắn cũng không rõ vị trí của huyện Hải Tây. Thậm chí ở kiếp trước, hắn cũng còn chưa nghe nói tới cái tên nào như vậy.

Hiển nhiên là Tào Cấp cũng không rõ lắm...

- Hải Tây nằm ở quận Quảng lăng...

- Tỷ phu! Đệ đi với huynh chứ?

- Cái gì?

- Một mình huynh đi, bên cạnh cần phải có người quan tâm đúng không? Tỷ tỷ vừa mới sinh vẫn còn yếu nên chưa thể đi theo...

- Nhưng...

Đặng Tắc cảm giác cái câu này nghe có chút quen tai.

Nhớ ngày đó ở Cức Dương khi bị mộ binh, Tào Bằng cũng từng nói như vậy. Có điều y cũng không định mang Tào Bằng theo. Bởi vì Quách Gia có nói tình hình Hải Tây rất phức tạp, nhiệm vụ của y có thể nói là rất khó khăn. Đến lúc đó mà gặp phải cảnh nguy hiểm thì so với khi ở thành Cửu Nữ còn ác liệt hơn.

Nếu như thành Cửu Nữ là do Hoàng Xạ hãm hại thì khi tới Hải Tây sẽ phải đối mặt với các gia tộc quyền thế ở địa phương tấn công. A Phúc mặc dù thông minh nhưng vẫn còn nhỏ tuổi.

Mà tâm tình của Đặng Tắc so với khi ở Cức Dương tốt hơn rất nhiều. Y đã có con, có nghĩa là dòng dõi của mình đã có người nối. Chiếu theo đạo hiếu mf nói thì y đã tận trách nhiệm. Cho dù có chuyện gì xảy ra thì y cũng không còn phải lo lắng. Nhưng Tào Bằng thì khác... Tào Cấp chỉ có một đứa con trai duy nhất. Nếu có sự cố gì thì cả nhà họ Tào sẽ tuyệt chủng. Đặng Tắc không thể làm thế được...

- Cha đi Huynh Dương có Quách tiên sinh giúp đỡ. Trên người cha có đủ tài nghệ nên không cần phải lo lắng nhiều. Hơn nữa, từ Huỳnh Dương tới Hứa Đô cũng không xa lắm. Cho dù cần giúp đỡ thì khoái mã chỉ nửa ngày là có thể tới. Có Điển thúc phụ và Tử Đan ở Hứa Đô, ta không tin họ có thể khoanh tay đứng nhìn có phải không? Mà có bá phụ ở Hứa Đô dẫn người tới thì còn ai dám làm cha đệ khó xử? Đừng quên trên đầu cha còn có người.

Tào Bằng dùng cách nói trêu chọc để nói chuyện.

Điển Vi ngẩng đầu nhìn lên trên xà nhà:

- Trên đó làm gì có ai?

Tất cả mọi người cùng ngẩn ra rồi cười ha hả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status