Tào tặc

Chương 286: Án mạng xuất hiện liên tiếp

-Tử U, Hắc Mạo đã tới rồi sao? Hiện đang ở đâu?

-Khởi bẩm công tử, vừa nhận được truyền tin của Hưng Bá, Hắc Mạo đã qua cửa khẩu Y Thủy, hiện đang tới Tuy Dương này. Hưng Bá còn nói lão phu nhân và Hoàng tiểu thư đều đến đây cho nên sẽ chậm mất hai ngày. Có lẽ họ sẽ ghé qua Nhã Dương.

-A nương và Nguyệt Anh cũng tới đây?

Tào Bằng mới đầu ngẩn ra, rồi chợt thư thái.

Cha hắn ở Hứa Đô còn bận công vụ. Hiện giờ ông được phong làm Dân Tào đô úy, đôn đốc thủy lợi, nông canh, chắc cả ngày cũng không có thời gian rảnh rỗi.

Lúc trước, Tào Bằng học ở núi Lục Hồn, Trương Thị cũng không tiện quấy rầy.

Giờ Tào Bằng đảm nhiệm chức Tuy Dương bắc bộ úy, cách Hứa Đô cũng không xa. Trương thị tới thăm Tào Bằng cũng là chuyện hết sức bình thường. Nhưng chuyện khiến hắn thấy vui mừng chính là Hắc Mạo đã đến. Hắc Mạo đến sẽ giúp hắn giải quyết vấn đề nhân lực, không cho kẻ khác tranh thủ cơ hội làm càn. Càng chưa nói đến chuyện có Hám Trạch, Cam Ninh, Hác Chiêu đi theo, sự tin tưởng của Tào Bằng cũng tăng lên nhiều.

Ý nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, đôi mâu quang của Tào Bằng tức thì đã trở nên linh hoạt, sắc bén hơn.

-Tử U, ngươi lập tức trở về, lệnh Miêu Húc đêm nay tới gặp ta.

Một đêm không ngủ nhưng Trần Quần lại hết sức phấn chấn.

Đầu tiên là ám sát rồi sau đó lại tới án mạng ly kỳ. Chuyện xảy ra tối hôm qua gần như có tất cả mọi thứ. Vì vậy mà sau khi y trở lại nha huyện thậm chí không ăn cơm mà tới hỏi Nhạc Quan. Bởi vì Nhạc Quan là am chủ Cúc Hoa am, cũng là người cuối cùng nhìn thấy người Tuyết Liên. Mỗi một câu của nàng đều hết sức quan trọng, thậm chí có khả năng ảnh hưởng tới vụ án.

Nhưng Trần Quần hỏi cả nửa ngày cũng không được một cái gì rõ ràng.

- Trần huyện lệnh! Bần ni đã nói tất cả những gì mình biết, không biết huyện lệnh còn gì để hỏi nữa không?

Trần Quần nghĩ một lúc cũng không biết phải hỏi cái gì nữa.

Nhạc Quan cung kính:

- Chuyện kia làm phiền huyện lệnh để ý.

Sự phấn chấn từ từ biến mất khiến cho cơn mệt mỏi ập tới.

Còn Tào Bằng thì mãi không thấy về. Trần Quần trở lại phòng, tựa người vào giường rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trong cơn mơ, y mơ thấy Nhạc Quan đang vừa múa vừa hát đầy quyến rũ.

- Công tử! Công tử tỉnh lại.

Trần Quần đang ngủ say thì thấy có người lay gọi bên mình.

Y mở to mắt thì thấy lão Trần quản gia đang đứng bên cạnh gọi mình. Trần Quần hơi khó chịu xoay người ngồi dạy, xoa xoa hai bên gò má:

- Mấy giờ rồi? Ta ngủ lâu chưa?

- Công tử mới ngủ nửa canh giờ. Bây giờ mới qua giờ Mùi.

Trần Quần vươn vai:

- Tào Bắc Bộ đã về chưa?

- Vừa rồi Tử Phương quay lại nhưng Tào bắc bộ vẫn chưa về. Tử Phương nói rằng người nhà của Tào bắc bộ từ Hứa Đô tới đây. Cho nên Tào Bắc bộ đi đón, có lẽ phải qua giờ Thân mới về được.

- Người nhà của Hữu Học tới đây?

Trần Quần đứng dậy, lập tức có thị tỳ mang tới một cái khăn ướt.

Y cầm khăn lau mặt một lúc để cho tỉnh táo lại.

- Nói đi! Có chuyện gì?

- Công tử! Vừa rồi có người tới báo phát hiện ở trong rừng cây thành Nam có một xác chết.

Trần Quần đứng đối diện với cái gương đang chải bộ râu, nghe thấy câu nói đó thì run tay mà giật đứt mất hai sợi.

- Người nói cái gì?

- Trong cánh rừng phía Nam thành phát hiện có một xác chết.

- Đã thông báo cho Nam bộ úy chưa?

- Đã trình báo với Nam bộ úy. Nam bộ úy đã dẫn người đi điều tra, đồng thời cũng phái người tới bẩm báo công tử.

Trần Quần vỗ nhẹ lên trán rồi lại cho người hầu thay quan phục sau đó sai Trần Cự dẫn đường.

Tuy Dương phân ra bốn bộ úy chịu các trách nhiệm bốn phía.

Khu vực thành Nam cũng là do Nam bộ úy quản lý vì vậy mà Trần Quần cũng không cho người thông báo với Tào Bằng.

Trần Quần đi thẳng ra ngoài thành thì thấy một đám sai dịch đang vây quanh khu rừng.

Xung quanh có rất nhiều người dân đang tò mò đứng xem.

Nam bộ úy Tuy Dương tên là Mạnh Thản.

Khi lần đầu tiên Tào Bằng tới Tuy Dương cũng nghe thấy người này.

Có điều lúc đó Tào Bằng đang nóng lòng bái sư cho nên cũng không tới gặp. Sau khi làm Bắc bộ úy thì có gặp Mạnh Thản một lần nhưng cũng không quan hệ nhiều. Tuổi Mạnh Thản chừng ba mươi là người Tuy Dương. Từ năm Kiến An thứ hai y được phong làm Nam Bộ úy, gần như là nhậm chức cùng lúc với Chu Tán. Luận về tư cách thì y là già đời hơn so với Tào Bằng. Còn luận về tuổi thì y lớn hơn Tào Bằng vì vậy mà cũng không chủ động giao tiếp.

Nhưng đối với Trần Quần, Mạnh Thản vô cùng cung kính.

- Mạnh Nam bộ! Tình hình thế nào?

Trần Quần xuống ngựa vừa đi vừa hỏi Mạnh Thản.

- Gần trưa, lý trưởng Nam Hương và vài người dân đi ngang qua đây liền nghỉ lại. Không ngờ họ phát hiện trong rừng có một cái xác chết liền lập tức cho người đi báo. Hạ quan nhận được tin liền dẫn người tới đây phong tỏa rừng cây rồi thông báo với huyện lệnh.

- Ngươi đã điều tra ra thân phận của người chết hay chưa?

- Đã điều tra rõ. Người đó là dân thuộc phạm vi của hạ quan tên là Xích Trung, là người Kinh Triệu.

Trần Quần chợt dừng bước ngạc nhiên hỏi Mạnh Thản:

- Xích Trung?

- Đúng vậy.

- Chính là Kinh Triệu Xích Bá Dư?

Mạnh Thản ngẩn người rồi bật thốt:

- Huyện lệnh cũng biết người đó?

Trần Quần chỉ biết cười khổ rồi để Mạnh Thản dẫn đường. Một lúc sau, y đi thẳng vào sâu trong rừng. Dưới những tia nắng len lỏi xuyên qua tán lá, một cái xác chết dính đầy bùn nằm ngửa mặt lên trời.

Trần Quần nhắm mắt lại rồi hít sâu một hơi, bước tới.

Y ngồi xổm bên cạnh tử thi rồi đưa tay lau bùn bám trên mặt xác chết.

Quả nhiên là Xích Trung.

- Đã điều tra ra chết thế nào chưa?

Mạnh Thản vội vàng trả lời:

- Người khám nghiệm chưa tới cho nên còn chưa biết. Hạ quan sợ hỏng xác chết nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Có điều Xích Trung vốn là một kiếm thủ nổi danh.

- Ta biết.

Trần Quần nhíu mày, sắc mặt trầm xuống.

Mạnh Thản mặc dù nhiều tuổi gấp đôi Tào Bằng nhưng lại không được cẩn thận như hắn.

Nếu Tào Bằng ở đây chắc chắn sẽ nói cho Trần Quần biết nguyên nhân Xích Trung chết, thậm chí còn nói được thời gian nữa.

Nhưng bây giờ còn phải đợi người khám nghiệm tử thi tới.

Trần Quần trầm ngâm một lúc rồi nói:

- Mạnh Thản! Lập tức lệnh cho người của ngươi rời khỏi đây.

- Tại sao?

- Ta sẽ sai người mời Tào Bắc bộ tới đây. Về mặt này hắn rất giỏi, nhờ đó điều tra nguyên nhân cái chết sẽ dễ dàng hơn.

- Nhưng cái này không phù hợp với quy tắc.

- Đêm qua Xích Trung còn ngồi uống rượu với bản quan. Mà trong đêm qua bản quan liên tục gặp phải ám sát và án mạng. Bản quan hoài nghi việc Xích Trung chết có liên quan tới chuyện đêm qua. Việc này vẫn do Bắc bộ úy phụ trách nên bản quan quyết định hợp hai chuyện lại. Ngươi có ý kiến gì không?

- Cái này...hạ quan không dám.

Mạnh Thản cảm giác rất uất ức nhưng bắt buộc phải nghe theo lệnh.

Chưa nói Trần Quần là thượng quan của y mà cho dù Trần Quần không phải là huyện lệnh Tuy Dương thì chỉ với xuất thân cũng đủ khiến cho Mạnh Thản phải cúi đầu.

"Tào Hữu Học thật đáng giận."

Mạnh Thản cảm thấy hơi hận.

Vốn y cho rằng sau khi Chu Tán bị giết thì bản thân có thể tiếp nhận chức Bắc Bộ úy.

Trên danh nghĩa thì Nam Bộ úy và Bắc Bộ úy là ngang nhau. Nhưng trên thực tế thì Bắc Bộ úy lại đứng trên cả bốn bộ úy của Tuy Dương. Địa vị của Nam Bộ úy còn ở dưới.

Không ngờ được đột nhiên Tào Bằng lại chui ra khiến cho Mạnh Thản rất khó chịu.

Hiện giờ vụ án này rõ ràng thuộc thẩm quyền của y vậy mà lại đưa về cho Bắc Bộ úy. Điều này đối với Mạnh Thản mà nói thì đúng là không nể mặt. Còn chưa nói tới trước đó Tào Bằng đã đoạt vị trí của mình. Y có thể không dám trái lời Trần Quần nhưng lại có thể oán hận Tào Bằng. Mạnh Thản dẫn người rời khỏi rừng cây rồi đứng ở ngoài đó mà chờ.

Trần Quần sai người đi tìm Tào Bằng còn bản thân thì ngồi xổm bên cạnh thi thể quan sát.

Ở với Tào Bằng một thời gian, Trần Quần cũng từng nghe Tào Bằng nói về một số điểm phá án.

Hiện giờ Tào Bằng không có ở đây y cũng có thể phán đoán được Xích Trung bị một kiếm xuyên qua ngực mà mất mạng.

Có điều do bị ngâm trong nước bùn cho nên Trần Quần cũng không thể nhìn rõ tình hình vết thương.

Xích Trung là một kiếm thủ có thể nói là nổi danh.

Hiện giờ hắn...

Trần Quần đứng dậy mà trầm ngâm.

Một lúc sau, y đột nhiên hạ lệnh:

- Lệnh cho Mạnh Nam bộ cho người vào trong thành bắt Chúc Đạo quy án.

Bắt Chúc Đạo?

Mạnh Thản hơi ngạc nhiên nhưng vẫn tuân lệnh, dẫn người vội vàng rời đi.

Khi y vừa mới đi được mấy bước thì thấy từ cuối đường có một đội thiết kỵ lao tới nhanh như gió.

Đội thiết kỵ đó mặc giáp trụ màu đen.

Người dẫn đầu là Tào Bằng. Khi tới nơi, Trần Cự đứng ở ngoài rừng thấy Tào Bằng tới liền nhanh chóng nghênh đón.

Liếc trộm về phía sau, Trần Cự hơi giật mình. Đội quân phía sau Tào Bằng ước chừng hơn ba mươi người, có một viên đại tướng, thân cao tám thước. Khi y nhảy xuống ngựa còn có thể nghe thấy tiếng chuông vang lên nho nhỏ.

- Hưng Bá! Ngươi dẫn người ở bên ngoài canh gác, ta đi vào trong xem.

Đại hán giơ tay tuân lệnh. Ba mươi người liền xuống ngựa rồi phong tỏa khu rừng đẩy dân chúng lui hơn mười bước.

Tất cả những việc này hoàn thành trong nháy mắt thậm chí còn hết sức trật tự.

Trần Cự thầm cảm thán: Một lực sĩ như vậy tại sao lại chịu ở dưới trướng Tào Bắc bộ?

Tào Bằng đi vào trong rừng thấy dấu chân đầy khắp nơi mà hơi cau mày.

- A Phúc! Ngươi thu xếp cho người nhà xong chưa?

Trần Quần thấy Tào Bằng đi vào liền mở miệng hỏi.

Tào Bằng gật đầu:

- Nếu không có a nương và Nguyệt Anh tới thì ta cũng không đi nghênh đón. Ta nhận được thông báo liền lệnh cho Hạ Hầu Lan và Hách Chiêu dẫn quân vào thành trước rồi vội vàng tới đây. Có chuyện gì vậy? Ta nghe nói Xích Bá Dư đã chết? Có điều tra rõ nguyên nhân chết hay chưa?

- Bị một kiếm xuyên tim rồi mất mạng tại chỗ.

Tào Bằng không hỏi tiếp, đi tới bên cạnh thi thể rồi ngồi xuống, vạch mi mắt của Xích Trung ra quan sát, sau đó lật thi thể của hắn lại. Một lúc sau, hắn vạch quần áo của Xích Trung rồi sai người giơ đuốc, quan sát cẩn thận vết thương trước ngực Xích Trung.

- Kiếm mảnh hai ngón tay.

- Cái gì?

- Hung thủ dùng một thanh kiếm mảnh rộng chừng hai ngón tay. Lưỡi kiếm hình như có dạng răng cưa. Đại huynh! Huynh lập tức phái người tìm hiểu xem trong thành Tuy Dương có người nào sử dụng loại kiếm này không... Còn nữa, hung thủ và Xích Trung có lẽ biết nhau, hơn nữa còn rất quen thuộc. Kiếm thuật của hung thủ cũng không tầm thường, xuất thủ rất nhanh. Nhìn vị trí vết thương thì hung thủ là người thuận tay trái.

Trần Quần nói:

- Ta đã ra lệnh cho Mạnh Thản đi bắt Chúc Đạo.

- Bắt Chúc Đạo?

- Ta nghĩ rất có khả năng người giết Xích Trung chính là Chúc Đạo.

-Tại sao?

- Chẳng phải ngươi nói hai người đó có mâu thuẫn, hơn nữa từng đấu kiếm với nhau mấy lần. Mà y và Xích Trung lại có quen biết, đêm qua hai người có xung đột. Kiếm thuật của Chúc Đạo rất cao cũng giống như Xích Trung đều là kiếm thủ nổi danh Tuy Dương. Vì vậy mà ta nghĩ hung thủ chính là Chúc Đạo.

Nghe ra thì hết sức hợp lý.

Nhưng Tào Bằng nghĩ một lúc rồi lắc đầu, tỏ vẻ phản đối.

- Đại huynh! Huynh lại xem ánh mắt của Xích Trung.

- Làm sao vậy?

- Nói chung, con người sau khi chết, ánh mắt sẽ để lại một chút tin tức, có thể là kinh ngạc, không cam lòng, hoặc thù hận. Nhưng nét mặt của Xích Trung hết sức bình tĩnh, thậm chí không hề có lấy một chút tức giận. Vừa rồi huynh nói Chúc Đạo và Xích Trung có mâu thuẫn, hơn nữa còn đấu kiếm với nhau mấy lần. Vậy đệ hỏi huynh, nếu là huynh gặp phải người vừa mới xung đột với mình thì có đề phòng hay không?

Trần Quần nghĩ một chút:

- Theo lý thì nhất định phải đề phòng.

- Nhưng huynh nhìn trên người Xích Trung, ngoại trừ một kiếm này ra không còn vết thương nào khác. Có thể nói khi hung thủ đối mặt với hắn đã bất ngờ ra tay. Do Xích Trung không đề phòng cho nên mới bị một kiếm xuyên tim mà chết.

Tào Bằng dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Hơn nữa nét mặt của Xích Trung hết sức bình tĩnh, thậm chí như có sự giải thoát. Cuối cùng thì ai ra tay mà khiến cho hắn như vậy? Mà người đó lại còn khiến cho hắn không hề có lấy một chút đề phòng? Ngày hôm qua, ta gặp Chúc Đạo và Xích Trung đấu kiếm. Kiếm thuật của Chúc Đạo đi theo con đường cương mãnh lại dùng thanh kiếm nhẹ rộng ba ngón tay chứ không phải chỉ rộng hai ngón.

Nói xong, Tào Bằng đứng đối diện với Trần Quần mà mỉm cười.

Trong giây lát, y vươn tay chỉ vào ngực Trần Quần:

- Đại huynh! Kiếm thuật của người này chắc chắn cao hơn Xích Bá Dư rất nhiều.

Ngón tay của Tào Bằng chỉ vào ngực khiến cho Trần Quần hoảng sợ.

- A Phúc! Đệ đừng có làm như vậy được không? Định làm ta sợ đến chết hay sao?

- Huynh xem! Hai chúng ta quen thuộc với nhau như vậy mà vừa rồi ta mới chỉ tay cũng khiến cho huynh giật mình. Nhưng Xích Trung lại không hề có lấy một chút kinh hãi, nét mặt hết sức bình tĩnh thì chỉ có một cái đáp án. Vì vậy mà đệ không nghĩ Chúc Đạo là hung thủ.

- Vậy thì là ai?

Tào Bằng nhăn mũi mà lắc đầu.

- Vấn đề này thật sự làm khó đệ. Chúng ta cứ lần theo từng chút một. Căn cứ vào vết thương trên người Xích Trung thì thấy thời gian hắn chết phải là vào đêm hôm qua. Mà nhìn vết kiếm thì máu cũng đã khô, miệng vết thương lại hơi trắng đó là kết quả do máu hòa với nước. Từ đêm qua cho tới giờ có tổng cộng ba trận mưa. Mà qua buổi trưa, nước gần như không còn. Vì vậy mà đệ phán đoán rằng đêm qua sau khi rời khỏi Cúc Hoa am thì hắn bị người ta đâm xuyên tim mà chết. Tối hôm qua, sau bữa tiệc, hắn rình xem Nhạc Quan thay quần áo rồi bị Chúc Đạo phát hiện. Sau đó hai bên cãi nhau mà cáo từ. Sau khi hắn đi, bữa tiệc cũng chấm dứt. Lúc ấy đệ giả say cho nên cũng không có để ý. Nhưng đại huynh có thấy sau khi bữa tiệc kết thúc thì ai là người đi đầu tiên không?

- Cái này...

Trần Quần nghĩ ngợi một lúc:

- Hình như là cùng nhau rời khỏi.

- Được rồi! Vậy chúng ta đưa ra giả thiết. Sau khi Xích Trung ra khỏi thủy tạ liền đi về nhà. Có một người sau khi tất cả rời đi liền một mình đuổi theo hắn. Sau đó, kẻ đó đuổi kịp Xích Trung liền kéo vào trong rừng tránh mưa. Rồi sau đó y đột nhiên ra tay đưa Xích Trung vào chỗ chết. Ừm...có lẽ là vậy.

Trần Quần không nói, chỉ trầm ngâm.

Tào Bằng vẫy tay bảo dịch đãi thu dọn thi thể rồi cùng đi với Trần Quần ra khỏi rừng.

Đúng lúc đó có một tên sai dịch từ Tuy Dương lao tới. Y nhảy xuống ngựa rồi vội vàng đi tới nói nhỏ với Trần Cự mấy câu.

Trần Cự cau mày rồi vội vàng chạy tới bên cạnh Trần Quần.

Sau khi thì thầm vài câu, Trần Quần quay sang nhìn Tào Bằng với nét mặt rất lạ.

- Có chuyện gì vậy?

- A Phúc! Chuyện này có thể đoán sai rồi.

- Cái gì?

- Ta vừa lệnh cho Mạnh Nam bộ về thành bắt Chúc Đạo. Kết quả là khi Mạnh Nam bộ về tới nhà Chúc Đạo thì không thấy tung tích của y.

Trương Thị từ xa nhìn Tào Bằng với một chút lo âu. Vốn nàng tới đây là để thăm đứa con yêu nhưng không ngờ lại gặp phải chuyện rắc rối này. Sau khi Tào Bằng về nhà liền ngồi ngây người ra đó chẳng khác gì một kẻ mắt hồn khiến cho Trương thị lo lắng. Tuy nói thời gian qua Tào Bằng càng ngày càng khỏe hơn nhưng cảnh tượng bị bệnh trước đây của Tào Bằng vẫn còn như in trong đầu nàng. Trương thị rất lo một ngày nào đó đứa con yêu sẽ đột nhiên bị bệnh, biến hắn trở lại cuộc sống trước kia.

- Nguyệt Anh! A Phúc không sao chứ?

Trương thị không dám quấy rầy Tào Bằng mà quay sang Hoàng Nguyệt Anh hỏi.

Nguyệt Anh nhìn Tào Bằng:

- A nương không phải lo. A Phúc có lẽ gặp phải chuyện phiền lòng thôi.

- Nhưng từ khi nó về nhà vẫn không nói câu nào.

Thật ra Hoàng Nguyệt Anh cũng đang lo nhưng nàng không thể hiện ra ngoài. Bởi vì nàng biết một khi mình thể hiện sự lo lắng sẽ làm cho Trương thị thêm lo. Nghĩ một chút, Hoàng Nguyệt Anh an ủi Trương thị mấy câu rồi đi về phía Tào Bằng.

Mùi hương thơm lan tới khiến cho Tào Bằng bừng tỉnh. Hắn quay đầu sang nhìn rồi mỉm cười với Hoàng Nguyệt Anh:

- Nguyệt Anh! Ta không sao. Nàng nói với a nương để nương không phải lo.

Hoàng Nguyệt Anh tới ngồi bên cạnh hắn:

- Chuyện này thì huynh phải đi mà nói.

Trầm ngâm một lát, Hoàng Nguyệt Anh lên tiếng hỏi:

- A Phúc! Có chuyện gì mà nghĩ mãi không ra thế? Nói ta nghe một chút.

Tào Bằng ngẩng đầu nhìn ánh trời chiều rồi thở dài:

- Ta vẫn không tin rằng Chúc Đạo giết Xích Trung.

Đối với chuyện xảy ra ở Lạc Dương, Hoàng Nguyệt Anh cũng biết một chút.

- Vậy ngươi cho rằng là ai gây ra?

- Ta không biết...

Tào Bằng nhắm mắt lại lộ vẻ buồn rầu. Một lúc sau, y nói nhỏ:

- Thật ra ta có thể đoán được chuyện này một cách mạch lạc nhưng trước mắt vẫn còn thiếu một chuyện quan trọng.

- Chuyện gì?

- Ta thật sự không biết.

Tào Bằng nói xong rồi đứng dậy.

Trời chiểu lúc này đã ửng hồng. Những hàng liễu ở trong viện cũng đứng im không chút lay động. Không khí hiu quạnh của mùa thu càng lúc càng rõ. Tới lúc chạng vạng, cơn gió hơi lạnh phả lên người có thể cảm nhận được.

Hoàng Nguyệt Anh cũng không hỏi tiếp mà chỉ ngồi đó nhìn Tào Bằng.

- Mặc dù Chúc Đạo và Xích Trung có mâu thuẫn nhưng chưa tới mức phải hạ độc thủ. Nếu như nói Xích Trung giết Chúc Đạo thì ta còn có thể hiểu nhưng nói Chúc Đạo giết Xích Trung thì ta không hiểu nổi. Người như Chúc Đạo mặc dù thô lỗ nhưng cũng biết suy nghĩ. Y có thể trở thành một trong những còn rắn độc của Lạc Dương chứng tỏ không phải kẻ tầm thường. Đang yên đang lành tại sao y lại muốn giết chết Xích Trung?

Hoàng Nguyệt Anh nở nụ cười:

- Vậy nếu ngươi nói không phải do Chúc Đạo thì là ai?

Trong đầu y xuất hiện một gương mặt. Tào Bằng day mũi một cái:

- Đêm qua trong nhà Thủy tạ có một người.

- Ai?

- Trương Thái không có khả năng nhiều lắm. Người này am hiểu nhạc luật cũng là một người trói gà không chặt. Huyền Thạc...cũng không phải. Người này có lai lịch không tầm thường, hết sức thần bí. Nhưng y không phải là đối thủ của Xích Trung. Một kiếm đoạt mạng cần có kỹ thuật rất cao. Nếu Xích Trung là một người thường thì ta còn nghi cho Huyền Thạc. Nhưng...còn lại cũng chỉ có Tô Uy, Trần Thiệu và Trương Nguyên An. Nhưng ta thật sự không thể nghĩ được tại sao họ lại muốn giết Xích Trung.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status