Tào tặc

Chương 490

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Sau khi bước vào tháng mười, cùng với trận tuyết đầu mùa đã tới, thế cục Lương Châu, dần dần có những biến đổi kỳ diệu.

Sau khi Trương Lỗ đánh chiếm quận Võ Đô, vẫn chưa tiếp tục xuất binh, mà hai người lệnh cho hai người Dương Ngang Dương Nhâm phân chia đường xá và tự huyện. Điều này thể hiện được thái độ của Trương Lỗ: chỉ cần có được hai tòa cửa chính Hán-Trung, còn lại thì không có hứng thú.

Mà Mã Đằng lúc mới bắt đầu có thể là thuận buồm xuôi gió.

Đầu tiên là chiếm lĩnh Địch Đạo, sau đó thì động binh đao, cướp lấy Lâm Điêu.

Y lệnh cho con thứ là Mã Hưu đi tiên phong tiến vào chiếm giữ Võ Đô. Nguyên nhân rất đơn giản! Mã Đằng và Niết Trung Lưỡng Khương giao tình rất tốt, không cần biết là Bạch Mã Khương hay Tham Lang Khương, phụ tử Mã Đằng đều rất kính trọng. Dù sao, trong cơ thể Mã Đằng cũng có dòng máu của người Khương. Điều này khẳng định, Mã Đằng và người Khương không thể phân cách, cần hỗ trợ và sống dựa vào nhau.

Mã Hưu là con thứ của Mã Đằng, y cũng hay qua lại với người Khương.

<!--Ambient video inpage desktop-->

Cho nên từ khi y tiếp quản quận Võ Đô, dễ dàng có được chi tiêu của người Khương…

Mà vừa hay, người Khương ở quận Võ Đô cũng là một quần thể quan trọng, và tỉ lệ với người Hán gần bằng 2 chọi 1. Người Hán hai, người Khương một. Nếu không có Mã Siêu ở quận Trương Dịch kiềm chế quân Tào, nói không chừng là người thích hợp nhất được chọn. Nhưng Mã Siêu không thể tới, Mã Hưu cũng vậy. Y có thể đạt được sự ủng hộ lớn từ người Khương ở quận Võ Đô.

Mà thực tế cũng gần như vậy.

Sau khi Mã Hưu tiến vào chiếm giữ Võ Đô, Bạch Mã Khương Đằng Tử Kinh vạch tội Khương Vương Đồ, mỗi bên phái ra ba vạn binh mã, hiệp trợ Mã Hưu bình định quận Võ Đô. Gần mười ngày, Mã Hưu chiếm Khương Đạo, đoạt được Võ Đô đạo, chiếm lĩnh Thượng Lộc, Hạ Biện, Hà Trì tổng cộng năm huyện, đóng quân ở Phiên Mộ Sơn, cùng với Dương Ngang hỗ trợ lẫn nhau, đóng giữ cửa vào Võ Đô, hình thành tấm lá chắn.

Tóm lại, chiến sự thần kỳ, Mã Đằng chiếm thế thượng phong tuyệt đối.

Nhưng theo sự phát triển của chiến sự, Mã Đằng tiếp tục công kích huyện Chương rất lâu không hạ được, sĩ khí dần dần đi xuống.

Sau khi quân Tào trải qua sự hoảng loạn ban đầu, Tào Hồng đóng ở Trường An, lập tức triển khai phản kích.

Ngày mười sáu tháng mười, quận trưởng Hà Tây Hách Chiêu phụng mệnh vượt qua sông lớn, tiến vào chiếm giữ quận An Định. Y mang theo thủ thư của Tào Bằng, mượn Thái thú An Định Trương Ký ba nghìn binh mã, tính cả quân bên y có hai nghìn quân, nhanh chóng tiếp viện quận Hán Dương

Trong tay Trương Ký binh mã không nhiều lắm, mượn tạm ba nghìn, đã là cực hạn, không cần nói năng rườm rà.

Vốn dĩ, Vi Đoan không đồng ý để binh mã Hách Chiêu tiến vàochiếm giữ Hán Dương, nhưng sau buổi nói chuyện với Diện Phụ, y không thể không đồng ý.

- Minh Công lúc này, đã không có lựa chọn khác.

Hán Dương thật ra không phải binh hùng tướng mạng, nếu không có tiếp viện bên ngoài, khó lòng có thể giữ lâu. Đến lúc đó, Minh Công hoặc tử chiến, hoặc chết trận, không còn con đường nào khác. Tào Công phương định Hà Bắc, hao tổn quá lớn, sợ rằng không muốn tiếp nhận Lương Châu vào lúc này. Nếu Minh Công cự tuyệt viện quân ở Hà Tây, ắt sẽ khiến Tào Công bỏ mặc không màng tới. Minh Công biết được, đó là hữu ý của Võ Uy Tào Hữu Học. Minh Công theo thiện ý của Tào Tam Thiên thì Trường An Tào Tử Liêm ắt sẽ không dám động thủ. Binh lực Tam Phụ tuy rằng không mạnh, nhưng phòng thủ tốt. Mà Long Môn Trung Lang Tướng Cam Ninh kia lại là môn hạ của Tào Hữu Học, đến lúc đó sao có thể viện thủ cho Minh Công.

Hách Bá nói nếu gấp rút tiếp viện, Minh Công nên buông tay.

Nếu không, động chạm vào lòng người, Minh Công sẽ bất lợi…

Vi Đoan không hi vọng Tào quân tiến vào chiếm giữ Lương Châu, một là do lo lắng về đại quyền mất mát, mặt khác còn có cả tâm bệnh.

Vương Mãnh chết cũng là một tay y tạo nên.

Ngộ nhỡ…

Tuy nhiên dưới sự khuyên bảo của Dương Phụ, Vi Đoan cũng cỉ gật đầu đáp ứng.

Đích xác, nếu không có viện binh, e rằng y khó lòng ngăn được công kích hung hãn của Mã Đằng. Nếu cứ tiếp tục chần chừ, chỉ sợ toàn bộ Lũng Tây sẽ bị Mã Đằng chiếm giữ. Mã Đằng nếu nắm trong tay quận Lũng Tây, làm sao không nhòm ngó sang quận Hán Dương chứ?

Ngày hai mươi tháng mười, Hách Chiêu dẫn toàn bộ quân vượt Vị Thủy, đóng quân ở Lạc Môn Tụ.

Tuy chỉ có năm nghìn binh mã, nhưng áp lực dành cho Mã Đằng lại cực kì lớn.

Phía tây Lạc Môn tụ có thể gấp rút Chương Huyện và Tương Võ, Nam Hạ chỉ cần hai ngày, liền có thể binh mã tiên vào giáp thành, uy hiếp Võ Đô.

Ngày hai mươi hai tháng mười, Mã Đằng lệnh cho Trương Hoành Lý Kham, tiếp viện Lâm Điêu, đánh lén Hách Chiêu.

Cùng ngày, Tào Hồng khởi binh ở Trường An, Trung Lang Tướng Cam Ninh làm tiên phong, dẫn hai lộ binh gồm bốn nghìn tinh binh tiến vào Đại Tán quan.

Tuy chỉ có bốn nghìn binh mã nhưng đều là tinh binh mãnh tướng.

Binh mã dưới tay Cam Ninh, tham gia vài trận chiến ở Hà Đông, luân phiên huyết chiến ở Hoắc Đại Sơn và Ô Hoàn Nhân, kinh nghiệm phong phú, đám ô hợp kia không thể sánh bằng. Quan trọng nhất là, sau khi trận chiến Hà Đông kết thúc, binh mã Quan Trung bị Vệ Ký và Tào Nhân chiến hạ, chạy qua Thiên Sơn, tiến vào chiếm giữ Tịnh Châu. Nhưng binh mã Cam Ninh lúc đó, lại bị hạ lệnh đóng ở Long Môn Sơn, có thời gian nghỉ ngơi và chỉnh đốn, sĩ khí tăng cao. Nay lại vào chiến trận, liền giống như một đám mãnh hổ…

Quan ngoại Đại Tán, chính là Cổ Đạo và Phiên Mộ Sơn.

Sau khi Mã Siêu và Dương Ngang biết được, lập tức dẫn binh tới đánh lén, muốn khiến Cam Ninh trở tay không kịp.

Nào ngờ, Cam Ninh lại lập trận sẵn sàng đón quân địch.

Đêm đó tại Mã Hưu, Dương Ngang đến Đại Tán quan, y tự mình dẫn trăm tên tướng sĩ, từ Đại Tán quan lao ra, tiến thẳng tới đại doanh liên quân Tây Lương và Hán Trung. Cam Ninh dựa vào bảo đao trong tay, chém Hán Trung mười hai nhát, giết chóc khiến liên quân chật vậy chạy trốn.

Hôm sau, Cam Ninh huy binh Nam Hạ, lao thẳng tới Phiên Mộ Sơn.

Mã Hưu vừa lui về Phiên Mộ Sơn, thậm chí còn chưa kịp nghỉ ngơi, Cam Ninh đã đánh đến nơi. Hai bên hỗn chiến một ngày ở chân núi Phiên Mộ, Mã Hưu đại bại lui về Hà Trì. Nhưng Cam Ninh lại không truy kích, đóng quân ở chân núi Phiên Mộ, như hổ rình mồi với quận Võ Uy, đồng thời liên kết với Hách Chiêu, hình thành thế giáp công với Lâm Điêu. Lũng Tây Hán Dương bị chấn động.

Cam Ninh sau khi tự tay chém Văn Sú, thanh danh vang dội.

Quân sĩ Tây Lương nhắc tới Cam Ninh ai cũng ghê rợn, len lén gọi làCam Mãnh Hổ.

Cẩm Mã Siêu, Cam Mãnh Hổ.

Vùng đất Tây Bắc Lương Châu lạnh khủng khiếp, trong một ngày, anh hùng hội tụ, náo nhiệt vô cùng.

Ngày hai mươi lăm tháng mười năm Kiến An thứ hai, Tào Hồng đích thân dẫn sáu nghìn binh mã, Trần Quân là quân sư, dẫn quân tới dưới Đại Tán Quan.

***

Từ huyện Trương Dịch đến Doãn Ngô, cũng không quá xa.

Chỉ cần vượt qua Cẩn Thủy, mất không tới hai ngày. Ghìm cương ngựa ngoài thành Doãn Ngô, dưới bầu trời âm u, tường thành Doãn Ngô nguy nga đứng vững, Mã Siêu không hiểu vì sao, lại có một dự cảm cực kì xấu. Hành Trình tới Doãn Ngô, chỉ sợ không đơn giản như y nghĩ, tuy nhiên, y cũng không nghĩ nhiều, bởi vì Doãn Ngô, là thành họ Mã chứ không phải họ Phí.

Cửa thành, binh tốt phòng thủ nghiêm trang, kiểm tra người đi đường ra vào.

Lúc Mã Siêu đi ở dưới thành, sớm có người đến thông báo phí ốc. Quân tốt canh của cũng không có bất cứ nghi vấn gì, lập tức cho đi, Mã Siêu và đoàn người tiến vào trong thành. Hành động này không khỏi khiến Mã Siêu có chút nghi ngờ.

Ít nhất, kẻ giúp đỡ này vẫn chưa dám tới đùa giỡn ta.

Thị trấn Doãn Ngô, là chịu sự cai quản của quận Kim Thành, vốn dĩ vô cùng phồn hoa.

Dã tâm của Hàn Toại đầy mưu mô, nhưng nói chung, đối với thống trị Kim Thành y làm rất tốt.

Bắt đầu năm Trung Bình, Hàn Toại đã cướp quận Kim Thành.

Nhoáng cái gần như hai mươi năm đã trôi qua, y trong chính vụ, đích xác đã dốc hết tâm sức. Thời điểm Hàn Toại còn sống, nhân khẩu quận Kim Thành tăng tới hơn trăm nghìn người. Trong lúc nhân khẩu Lương Châu đang theo xu hướng giảm mạnh, thế cục này càng có vẻ đáng quý.

Trong đó, Khương Hồ bị giáo hóa và quy phục ước gần sáu mươi nghìn người, lưu dân từ Hà Quan và các khu vực chạy trốn cũng có sáu mươi bảy mươi nghìn người.

Đây cũng là ba huyện Hà Quan, nơi cung cấp hai mươi chín nghìn người.

Hàn Toại là người Kim Thành, y càng dốc sức tạo ra một vùng đất yên vui. Thời kì Lương Châu hỗn loạn nhất, Kim Thành dưới sự thống trị của Hàn Toại, không hề có sự suy nhược mà vô cùng hùng mạnh. Trong thời gian này, Hàn Toại không giống với Mã Đằng. Mã Đằng là dựa vào binh hùng tướng mạnh, chinh chiến xung quanh để phát triển và lớn mạnh lực lượng, Hàn Toại thì dựa nhiều vào thống trị, tìm tòi tiềm lực ở Kim Thành. Cho nên, mặc dù trong năm có thiên tai nhưng quận Kim Thành cũng không xuất hiện những đợt di dân lớn, cũng với bộ lạc Khương xung quanh, vẫn duy trì quan hệ bình đẳng hữu hảo tốt.

Huyện Doãn Ngô, thuộc cai quản của quận Kim Thành, nhân khẩu đôi lần đã đạt sáu mươi nghìn.

Những khách thương từ Quan Trung và Lưu Vực lui tới, khiến huyện Doãn Ngô vô cùng phồn hoa.

Chỉ có điều Doãn Ngô lúc này, toàn bộ không thể bằng lúc Hàn Toại trị vì. Con đường dài lạnh tanh, lộ ra vẻ thê lương.

Mã Siêu giục ngựa tiến lên trên con đường dài, không khỏi nhíu mày.

- Doãn Ngô, sao lạnh lẽo tới vậy?

Y hỏi tên tốt dẫn dường.

Quân tốt kia cười một tiếng:

- Đại công tử, toàn bộ Lũng Tây đang trong chiến sự.

Quận Lũng Tây, là con đường tất yếu giữa quận Kim Thành và Quan Trung. Con đường này chiến hỏa tràn ngập, làm sao có người lui tới? Không có thương nhân lui tới, tự nhiên sẽ thiếu sức sống, điều này là việc khó lòng tránh khỏi.

- Nhưng tại sao mấy cửa hàng kia lại không mở ra?

- Không có đồ gì để bán!

- Ồ?

- Có lẽ đại công tử không biết, nay chủ công dụng binh ở Lũng Tây, mộ binh gần sáu mươi nghìn quân.

Chỉ riêng Doãn Ngô, đã chiêu mộ chục nghìn người, hơn nữa, lòng người hoảng sợ, không ít người rời bỏ nhà cửa. Hiện giờ Doãn Ngô chỉ sợ không đến ba mươi nghìn người, mọi người còn tâm trí đâu mà buôn bán? Hơn nữa đại quân hành động, càng khiến vật tư trong thành khan hiếm…Không ai, cũng không có gì để bán, mở cửa hàng có lợi gì? Chẳng thà cứ ở trong nhà lo an toàn thì hơn.

Ánh mắt Mã Siêu nhíu lại, đánh giá tên tốt trước mặt từ trên xuống dưới.

Tuổi của y nhìn qua còn trẻ, khả năng cũng chỉ bốn mươi tuổi, nhưng trong cử chỉ hành động lại tỏ ra rất trí tuệ.

- Ngươi tên là gì?

- Tiểu nhân họ Hồ, tên duy nhất chữ Tuân.

- Hồ Tuân?

Mã Siêu tươi cười:

- Nghe giọng nói, không phải là người Kim Thành?

- Tiểu nhân là người An Định Lâm Kính, từ sớm đã theo gia phụ vào Kim Thành. Gia phụ giờ đã mất, gặp đợt mộ binh trong thành tiểu nhân liền đi tòng quân.

- Hồ Tuân, có nguyện đi theo ta không?

- Ah?

- Ý ta là, làm thân quân của ta. Nếu ngươi đồng ý, có thể về nhà chuẩn bị một chút, tối đến phủ báo lại.

Ánh mắt Hồ Tuân sáng lên!

Y chẳng qua là một kẻ thị dân, cũng không có gia cảnh gì.

Nếu có thể đi theo Mã Siêu, cũng là con đường tốt.

- Tiểu nhân đồng ý!

- Ha ha, đồng ý là tốt.

Không biết vì sao, nhìn Hồ Tuân, Mã Siêu lại nhớ tới Hồ Bạch.

Lúc y mới gặp Hổ Bạch, Hổ Bạch chẳng qua là một tiên sinh dạy học, vô cùng khốn cùng. Nhưng, trên người hắn lại có trí tuệ, giống như trí tuệ trên bộ dạng của Hồ Tuân. Mã Siêu quyết định, mang theo Hồ Tuân, ngày sau không chừng y sẽ trở thành phụ ta đắc lực. Mà Hồ Tuân dừng như cũng rất vui mừng, dọc đường đi cười không ngừng.

Ở bên ngoài quận Giải, Mã Siêu xuống ngựa.

Y mang dây cương đưa cho Hồ Tuân:

- Giúp ta coi chừng nó.

- Tướng quân yên tâm, tiểu nhân tuyệt đối không làm người thất vọng.

Mã Siêu mỉm cười gật đầu, cất bước đi lên bậc thang.

- Đại công tử, người đã trở lại?

- Nếu ta không trở lại, ba nghìn binh tốt Trương Dịch, sẽ nhanh chóng bị chết đói..Phí Chủ Bộ có ở không, nhanh chóng tốc báo.

- Xin đại công tử chờ một chút.

Môn đinh tiến tới thông bẩm, liền có người dẫn Mã Siêu đi tới chờ trong đại sảnh.

Tòa quận giải này là Phí Ốc mang tiền ra tu sửa. Thường ngày Phí Ốc ở đó xử lí công văn sự vụ.

Mã Đằng cũng ngầm đồng ý hành động của Phí Ốc, ngày thường càng quý trọng khách.

Cũng khó trách, nếu đã không có Phí Ốc, Mã Đằng muốn làm việc ở quận Kim Thành, không phải việc dễ dàng. Dù sao, y là cướp quận Kim Thành từ tay Hàn Toại. Mà y có thể cướp được quận Kim Thành chính là dựa vào sự an bài của Phí Ốc.

Mã Siêu ngồi chốc lát ở đại sảnh, cũng khoảng thời gian một canh giờ.

Thấy Phí Ốc từ bên ngoài tiến vào, tuy nhiên nhìn qua sắc mặt, có gì đó kì lạ.

- Đại công tử, không ở chiến trường, có sự việc gì?

Mã Siêu mặt trầm ngâm:

- Ta nếu không trở về, chỉ sợ những người đưa tin của ta, cũng không gặp được mặt Phí Chủ Bộ nữa…Phí Chủ Bộ, chúng ta đi thẳng vào vấn đề, không cần đôi co lòng vòng. Mục đích sự trở về lần này của ta, muốn để cho Phí Chủ Bộ ngươi hiểu rõ ràng, ta muốn lương thảo, ít nhất mười nghìn thạch…Nếu ta không ở huyện Trương Dịch, rất khó có thể ủng hộ.

- Ngươi cũng biết, phụ thân chinh chiến ở Lũng Tây, Võ Uy không phòng thủ.Tào Bằng kia như hổ trình mồi, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh ra.

- Mười nghìn thạch?

Phí Ốc cười chua xót:

- Đại công tử, người không bằng giết ta cho xong.

- Phí Chủ Bộ, ngươi có ý gì?

- Đại công tử có biết, chủ công ở quận Lũng Tây, thu thập bao nhiêu binh mã?

Nói xong, y không đợi Mã Siêu trả lời, vươn hai tay:

- Tám mươi nghìn, ước chừng tám mươi nghìn quân. Tuy rằng chủ công đã cướp rất nhiều thị trấn, nhưng trừ Địch Đạo, Lâm Điêu ra, năm huyện khác, kho phủ đều trống không. Ta còn gánh vác lương thảo tám mươi nghìn đại quân và hơn trăm nghìn dân ngũ huyện được ấm lo. Những ngày trước, chủ công lại phái người thúc giục, mở miệng đã là tám mươi nghìn thạch.

- Nhưng ngươi có biết, thu hoạch của quân Kim Thành là bao nhiêu không?

- Cộng vào cũng chỉ có khoảng hai nghìn thạch mà thôi. Đó là còn có sự giúp đỡ của Niết Trung Lưỡng Khương, kho phủ Doãn Ngô, hiện giờ cũng sắp cạn kiệt.

Mã Siêu nghe xong, sắc mặt biến sắc.

Y cũng đoán được quận Kim Thành phải chịu áp lực lớn nhưng không ngờ lại khó khăn tới vậy.

Nhìn gương mặt gầy gộc của Phí Ốc, cơn tức của Mã Siêu dường như giảm đi bớt nhiều.

- Nhưng Lệnh Cư…

- Bên Lệnh Cư, hiện giờ cũng là mười ngày phát một lần.

- Trình Ngân lúc đầu còn sai người báo hận ta, nói lương thảo không đủ. Nhưng ta còn cách nào khác? Tất không thể không đáp ứng lương thảo cho chủ công. Đại công tử, ta biết người bất mãn với ta, nhưng hiện giờ chúng ta đều phục vụ cho chủ công, việc nào quan trọng hơn, ta cần xem xét rõ ràng. Như vậy đi, ta nghĩ biện pháp, xem có thể điều động một ít từ địa phương khác không?

- Ta biết, không, cho ta ba ngày, ta nhất định sẽ nghĩ cách có đủ ba nghìn thạch lương thảo, đưa tới huyện Trương Dịch, người xem thế nào?

- Ba nghìn thạch?

Mã Siêu ngẫm nghĩ một chút, vươn một bàn tay:

- Năm nghìn thạch, không được thiếu.

- Điều này, ta sẽ cố gắng!

Mã Siêu vừa lòng rời đi, sự khổ tâm trên mặt Phí Ốc đã biến mất.

Lúc này, một thanh niên từ sảnh sau đi ra, dừng lại bên cạnh Phí Ốc:

- Phí Chủ Bộ, hôm nay năm nghìn, ngày mai sẽ là mười nghìn. Kim Thành chật hẹp nhỏ bé, phụng một trăm nghìn binh mã, ngươi dù có khả năng thông thiên, cũng chống đỡ không được bao lâu đâu? Hơn nữa…Ha ha, Mã Siêu hôm nay tới khẩn cầu vẻ mặt có vẻ ôn hòa. Nhưng đòi hỏi của y, ngươi làm thế nào?

Sắc mặt Phí Ốc lạnh lẽo...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status