Tào tặc

Chương 576: Trận chiến U Châu

Ngày 16 tháng giêng năm Kiến An thứ mười hai, Tào Tháo tuyên chiến U Châu.

Trương Yến dẫn bộ chiếm được Quảng Xương, lấy thế đánh nghi binh, đồng thời uy hiếp ba nơi là Thượng Cốc, Đại quận và Trác quận, đồng thời cắt đứt liên hệ giữa Đại quận và Trác quận. Cùng lúc đó, Từ Hoảng ở Hồ khẩu chủ động xuất kích, tạo ra thế công kích, kiềm chế cả đội quân của Cao Can ở Thượng Đảng quận.

Còn Trương Liêu thì khởi binh từ Sâm Hộ đình, trực tiếp uy hiếp Trác quận.

Từ năm Kiến An mười một, Trương Liêu đã sớm mở kênh Bình Lỗ và kênh Tuyền Châu, để gia tăng tốc độ chu chuyển quân nhu quân dụng. Kênh Bình Lỗ bắt đầu từ sông Hô Đànhập vào sông Lộ Thủy Nước từ thượng du là Sa Hà sau này, hạ du thì chảy qua biển Thiên Tân Mà kênh Tuyền Châu phía nam thì bắt đầu từ Thiên Tân Võ Thanh nhập vào Lộ Thủy ( nay là phía dưới sông Hà Vận của Thông huyện Bắc Kinh), tiếp nối cửa sông Câu Hà, nhập vào sông Bao Khâu. Sau khi hai đạo kênh dẫn nước khai thông, vật tư ở phía Nam của sông có thể được vận chuyển ra biển, mà sau này vận chuyển trên biển có thể đi thẳng ra Liêu Đông. Tào Tháo vì toàn bộ cuộc chiến ở U Châu, đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng.

Sau khi Trương Liêu khởi binh, trong mấy ngày ngắn ngủi đã công chiếm được Phàn Dư Đình, công phá Bắc Tân thành, quân tiên phong thẳng hướng tới Phạm Dương.

<!--Ambient video inpage desktop-->

Nếu Phạm Dương một khi phá được, thì cửa Trác quận sẽ rộng mở.

Tướng lãnh Viên quân đóng ở Phạm Dương, một người tên là Triệu Độc, người kia tên là Hoắc Nô.

Hai vị tướng lãnh này là Viên Hi ở U Châu mới mời tới, trước đây vì phạm lỗi ở U Châu, đã gây ra cho phiền toái rất lớn Viên Hi.

Sau này binh của Viên Thượng thất bại chết trận, Khiên Chiêu và Tương Nghĩa Cừ dẫn bộ khúc trốn khỏi U Châu.

Thời Viên Thiệu, Khiên Chiêu chính là tướng thống lĩnh một đạo quân Niên Dạ, binh pháp tuyệt vời. Mà Tương Nghĩa Cừ mặc dù thanh danh không nổi, nhưng cũng là một mãnh tướng giỏi. Sau khi hai người quy thuận Viên Hi, lập tức trấn áp Triệu Độc, Hoắc Nô hai người, bắt sống hai người đó.

Vốn là Viên Hi muốn giết hai người, nhưng lại bị Khiên Chiêu ngăn lại.

-Công tử nay ở nơi bần hàn, kháng cự lão tặc kia là thầy của hổ lang, thì cần chiêu hiền đãi sĩ, mời chào nhân tài, cùng nhau chống cự.

Triệu Độc, Hoắc Nô hai người mặc dù phạm tội, nhưng xin công tử niệm tình hai người đều nhân sĩ hào dũng, tha cho tính mạng này. Cứ như vậy, hai người hắn nhất định sẽ cảm ân cảm đức, quy hàng công tử. Đồng thời cũng có thể phụng sự vì U Châu, là một tấm gương, thuận thế hợp nhất đội ngũ.

Con người Viên Hi, rất bình thường.

Hắn không phải đứa con cả, không có dã tâm như Viên Đàm vậy, cũng không lanh lợi, thanh cao kiêu ngạo như Viên Thượng rất được Viên Thiệu yêu thích.

Nhưng cũng chính là như thế, Viên Hi làm việc luôn rất kiên định, có thể nghe ý kiến người khác.

Lời nói này của Khiên Chiêu khiến Viên Hi thay đổi ý kiến, vì thế tự mình triệu kiến Triệu Độc, Hoắc Nô, cùng hai người khoác áo châm rượu, tỏ ra vô cùng thành ý. Triệu độc Hoắc Nô đều là những người lỗ mãng thô kệch, tầm thường sao chịu được sự đãi ngộ như vậy của Viên Hy?

Hai người lập tức cảm động đến rơi nước mắt liền quy hàng Viên Hi.

Và, hai người chủ động khẩn cầu Viên Hi, nguyện ý chiêu hàng Viên Hi, dốc sức cho Viên Hi canh giữ Trác quận. Viên Hi, vui vẻ đáp ứng...

Hai người này vì Viên Hi lôi kéo được hơn tám ngàn sơn tặc, cũng được Viên Hi ủy thác trọng trách, ra trấn Phạm Dương. Năm Kiến An mười một, Quản Thừa người Bắc Hải tập hợp ba nghìn hộ, khởi binh hơn vạn người. Tào Tháo tháng tám xuất binh, đánh tan. Quản Thừa dẫn tàn quân chạy trốn đến hải đảo. Tưởng nghĩa Cứ đề nghị Viên Hi chiêu hàng đội quân của Quản Thừa. Viên Hi cũng đồng ý! Tháng mười hai, Viên Hi phong Quản Thừa làm trưởng Ung Nô, Hoành Thủy Đô úy. Ung Nô này, vừa lúc ở trên kênh Tuyền Châu kênh, mà Quản Thừa lại là hải tặc, tinh thông thuỷ chiến, cực kỳ thích hợp.

Tào Tháo sớm đã biết, trận chiến U Châu này tuyệt đối không thoải mái.

Chỉ có điều ông ta thật không ngờ, chỉ có một Phạm Dương đã khiến cho ông cảm thấy áp lực lớn như vậy.

Triệu Độc và Hoắc Nô có lẽ kỳ thật không phải binh pháp xuất chúng gì nhưng lại những kẻ lỗ mãng tuyệt đối có thể gọi là hung hãn...

Hai người thủ vững trong Phạm Dương không ra, đánh nhau kịch liệt với Tào quân không ngừng

Mà lúc này, Viên Hi cũng cảm thấy được mục đích thật sự của Tào quân lập tức hạ lệnh Thượng Cốc điều động ngựa chiến, đến Trác quận tham chiến.

Đồng thời, Viên Hi mệnh Tưởng Nghĩa Cừ dẫn bộ, gấp rút tiếp viện Phạm Dương.

Nhưng Trương Liêu sớm có đề phòng, lệnh cho Tào Chương mai phục ở Đốc Kháng Đình, đánh bại Tưởng nghĩa Cừ ở Niên Dạ.

Sau khi Tào Chương phục kích Tưởng Nghĩa Cừ, chiếu theo mệnh lệnh Trương Liêu, nhanh chóng công chiếm Phương Thành, đem viện binh Trác huyện chặt đứt liên hệ với Phạm Dương. Còn Tào Tháo hoả tốc mệnh Sử Hoán Công chiếm Cố An, lại kêu Lã Càn dẫn bộ xuất kích, đóng quân ở Lâm Xã, chiếm cứ hạ du Thánh Thủy...

Hạ du Thánh Thủy này cũng chính là vị trí hạ du sông Vĩnh Định sau này

Kể từ đó, liên hệ giữa Trác huyện và Phạm Dương bị cắt đứt hoàn toàn

Công phá Phạm Dương, cũng chỉ trong nay mai.

Nhưng mà, ai cũng thật không ngờ, cuộc chiến Phạm Dương lại trở nên vô cùng thảm liệt...

---

Cuộc chiến U châu diễn ra lập tức hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người

Lưu Bị chiếm cứ Uyển Thành, tuy có lòng giúp đỡ muốn tăng thêm cho Tào Tháo ít nhiễu loạn. Không biết tại sao Tào Bằng nghiêm lệnh ba người Ngụy Diên Điển Mãn, Hứa Nghi thủ vững không ra, không được ứng chiến.

Thế cho nên, quân Lưu Bị mấy lần khiêu khích, nhưng Tào quân lại không thèm đáp trả

Địch bất động, ta bất động!

Đây là sáu chữ chính miệng Tào Bằng nói cho Nguỵ Diên

Động tác Lưu Bị càng gấp gáp, sự kiêng kị của Lưu Biểu với hắn, sẽ càng nặng.

Điều này cũng khiến cho Lưu Bị cảm thấy rất đau đầu. Tào Bằng căn bản không chính diện cùng ygiao tranh, khiến y cảm thấy không chút sức lựa nào, cũng không biết hướng nơi nào dùng.

-Cái gì, Đặng Ngải đi Cức Dương?

Tào Bằng từ Diệp Huyện trở về Vũ Âm, còn chưa kịp thở, liền nghe được một tin tức khiến hắn vô cùng kinh sợ.

-Nó đi Cức Dương lúc nào?

Bộc Dương Dật cười khổ nói:

-Ngay hôm qua.

Nói xong, gã lấy ra một phong thư,

-Hôm qua sáng sớm ta tìm hắn luyện thân, không ngờ trong phòng hắn lại không có một bóng người.

Nghe người coi cửa, ngày hôm qua trời còn chưa sáng, Ngải công tử mang theo Mai Hương, còn có vài tên gia tướng rời phủ đệ, nói là luyện thân thể. Ngải công tử mỗi ngày luyện võ từ rất sớmcho nên người coi cửa, cũng không có hoài nghi. Cũng không nghĩ hắn lại trộm lệnh tiễn của công tử, sau khi lừa mở cửa thành, cũng không có trở về. Ta ở trong thư phòng của hắn tìm được phong thư này, là tin hàm của Ngải công tử giao cho công tử...

Nói xong, Bộc Dương Dật để lá thư trên án thư.

Tào Bằng cầm lấy, mở lá thư ra.

Chữ viết, là của Đặng Ngải. Tào Bằng liếc mắt một cái là có thể nhận ra.

Nội dung viết cho Tào Bằng là: Cậu, cháu muốn đi Cức Dương, về quê nhà... Cậu không cần lo lắng, cháu đều hỏi thăm qua, Cức Dương bên kia tạm thời rất bình an. Sau khi cháu tới rồi Cức Dương, sẽ liên lạc trước với Phó Dung tướng quân, rồi sau đó mới về Đặng thôn. Cháu cũng muốn đến nơi ngày xưa cha mẹ còn có cậu sống ở đó. Nếu có thể, cháu sẽ nghĩ cách chuyển cáo ý của cậu cho nhóm lão tộc.

-Đứa nhỏ này, đứa nhỏ này...

Tào Bằng kinh sợ vạn phần.

Tuy nhiên, hắn đã tái sinh được mười năm đã trải qua rất nhiều sự việc.

Công thêm những năm sống lại từ đầu, nếu nói về tuổi tác thực tế, Tào Bằng nay cũng là người gần bốn mươi.

Sau một lát bối rối, hắn lập tức rất nhanh liền bình tĩnh trở lại.

Đặng Ngải nếu nghĩ muốn rèn luyện một phen, cũng không phải không được. Mặc dù Cức Dương và Niết Dương ở rất gần nhau, nhưng ở tình trạng trước mắt, kỳ thật không quá nguy hiểm. Nói vậy không được bao lâu, về Kinh Châu sẽ có phản ứng. Khoái Việt cần thái độ Tào Bằng! Như vậy kế tiếp, sẽ phải xem thái độ của Khoái gia như nào. Nghĩ chắc là Khoái thị sẽ không thờ ơ nữa. Còn nữa, Cức Dương có Phó Dung, cũng coi như bình an. Con người Phó Dung, Tào Bằng tuy không hiểu nhiều, nhưng cũng biết, hắn là đồng hương Ngụy Diên, Ngụy Diên đối với hắn, cũng cực kỳ coi trọng. Lần này khi đi Diệp huyện, Ngụy Diên còn đặc biệt nhắc tới Phó Dung với Tào Bằng, Phó Dung tính tình chất phác là một người đáng phó thác... Phó Dung trung hậu, vả lại cương liệt vô cùng. Thuộc loại ân nhỏ nhưng báo đáp lớn cho chủ nhân. Ở phương diện trung thành, không cần lo lắng gì. Vấn đề là ở, hắn ta kỳ thật không phải một người giỏi về suy xét.

-Bá hầu.

-Vâng.

-Kêu Bá Miêu lập tức tới gặp ta...

Sau khi Tào Bằng bình tĩnh lại, tỉ mỉ coi lại tình huống, sau đó đưa ra quyết định

Không một lát sau, Đặng Chi gấp gáp tới.

-Công tử, gọi Chi có gì dặn dò?

-Bá Miêu, chuẩn bị xong chưa?

Đặng Chi bị Tào Bằng hỏi một câu không đầu không đuôi, ngẩn ra.

Nhưng chợt, trong lòng cảm thấy rất vui mừng.

Y sớm đã biết, Tào Bằng chuẩn bị phái hắn đến Cức Dương. Mấy ngày qua, Đặng Chi luôn vì thế mà chuẩn bị...

Nguyên tưởng rằng, Tào Bằng sẽ kiểm tra y một chút, nhưng hiện tại nghe ý của Tào Bằng, dường như là y phải lập tức đi nhậm chức. trong lòng Đặng Chi, có thể nào không vui mừng? Hạng Võ từng nói: phú quý không về cố hương, như áo gấm đi trong đêm. Đặng Chi nay mặc dù không coi là phú quý, nhưng nếu có thể nhậm chức ở Cức Dương, trở về nguyên quán, đồng nghĩa là một chuyện vô cùng vinh hạnh. Áo gấm về làng, là giấc mộng của kẻ tha phương.

Phụ thân Đặng Chi khi xưa vì có mâu thuẫn với Tông Phòng mà rời khỏi Cức Dương, ngụ ở Tân Dã.

Còn Đặng Chi phiêu bạt nhiều năm, từ Hải Tây đến Đông quận, coi như là trải qua lên xuống. Hiện tại, y rốt cục có thể ngẩng đầu vươn vai, trở về quê nhà!

-Công tử, Đặng Ngải hắn...

Đặng Chi ở trên đường tới, đã nghe Đỗ Kỳ giải thích tình hình.

Trong lòng y tuy rằng rất vui, nhưng không quên hết tất cả, quên mấu chốt vấn đề này.

-Ngải một lòng muốn rèn luyện, vậy cứ để nó ở lại Cức Dương đi.

Nghĩ cũng không biết bà con Đặng thôn đối với nó như thế nào. Có lẽ nơi đó cũng hoà thuận vui vẻ, hẳn là sẽ không rất căng thẳng. Tuy nhiên, đừng cho nó ở Đặng thôn không làm gì cả, phải để nó rèn luyện, để cho nó đến trong quân, hoặc là đến làm việc trong phủ nha. Lần này đến đó, mang theo hai quân tốt đi theo Đặng Ngải. Nếu nó không nghe lời, liền bắt nó trở về cho ta. Nếu nos nghe lời... Vậy chỉ điểm nó một phen. Nhiều năm học binh pháp như vậy, cũng là thời điểm rèn luyện một phen. Nhưng, nhất định phải che chở cho nó bình an.

Tào Bằng đã nói đến như thế, Đặng Chi còn có thể không rõ sao?

Tào Bằng, đã quyết ý, phải đẩy y vào giữa kế hoạch!

--------

Hôm đó, Đặng Chi không dám dừng lại, mang theo người, gấp gáp đi Cức Dương.

Mà Tào Bằng thì tìm đến Khoái Chính:

- Bá Bình huynh, ta nay có một chuyện phiền toái, còn muốn xin Bá Bình huynh cùng ta phân ưu.

-Hiền đệ cứ nói.

-Ta nghe, Lưu Kinh Châu lệnh cho Lưu Hổ đóng quân ở Chương Lăng, rất có thái độ thù địch.

Hồ Dương cách Chương Lăng rất gần, Lưu Cự Nham kia ở bên kia, ta rất không yên tâm. Cho nên, ta nghĩ xin Bá Bình huynh, thay ta ra trấn Hồ Dương. Không biết Bá Bình huynh có bằng lòng hay không?

Khoái Chính được nghe, lập tức rất vui.

Gã đến Vũ Âm cũng đã mười ngày, Tào Bằng đối xử với gã rất tốt.

Có thể càng là như thế, trong lòng gã lại càng băn khoăn, hy vọng có thể làm chút việc, cùng Tào Bằng chia sẻ áp lực.

Hồ Dương?

So với Cức Dương, cần phải cao hơn một bậc.

Tuy nhiên, Khoái Chính cũng không lập tức hứa hẹn, mà trầm ngâm một lát sau, hạ giọng nói:

-Hiền đệ, không phải ta không chịu. Mà là ta không biết chiến sự, Hồ Dương lại là lá chắn phía nam của hiền đệ, tiếp giáp Lưu Kinh Châu, khó tránh đươc xung đột. Nếu chẳng may...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status