Tào tặc

Chương 658: Giả Tiết

Trên đời này người tinh anh quá nhiều!

Trong trăm năm Tam quốc, những nhân vật tinh anh ngưng tụ mấy nghìn năm Hoa Hạ nhiều không đếm suể, Tào Bằng cũng không phải là người có thể thu hút, cho nên Gia Cát Quân không muốn ở lại bên cạnh hắn, hắn cũng sẽ không để tâm. Mặc kệ nghĩa huynh đệ kia là thật hay giả, hay là mượn cớ, dù sao thì nếu là may mắn thì không phải bất hạnh. Có thể sống lại ở thời Tam quốc đã là một chuyện vô cùng may mắn rồi.

Trong nháy mắt đã tới cuối tháng.

Ở lại Phàn Thành mười ngày, Bàng Đức Công quay về núi Lộc Môn, lánh đời trong núi.

Có lẽ lần này vào núi ông sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Tuy nhiên đối với tâm nguyện đã hoàn thành của Bàng Đức Công mà nói thì quãng đời còn lại trong núi cũng là một chuyện vô cùng mỹ mãn. Về phần trong thế tục hồng trần ngươi lừa ta gạt đầy hỗn loạn, từ nay về sau sẽ không còn liên quan tới ông nữa. Trước khi rời khỏi Phàn Thành, Bàng Đức Công đem những điển tịch nhiều năm mà ông tích trữ bao năm qua tặng hết cho Tào Bằng, mục đích chỉ có một, đó là hy vọng Tào Bằng có thể đem những thư tịch này xuất bản thành sách truyền lại cho hậu thế. Điển tàng của Bàng Đức có lẽ không được phong phú như Thái Ung năm xưa, nhưng có rất nhiều bản đơn lẻ, thậm chí có những sách quý chỉ còn là tuyệt bản, vô cùng quý báu. Tào Bằng rất cảm động, sau khi thương nghị với Tư Mã Huy, cuối cùng đã thuyết phục Tư Mã Huy xin ông tạm hoãn kế hoạch cầu tiên vấn đạo, tới Huỳnh Dương chịu trách nhiệm hiệu đính, in ấn và xuất bản sách.

Tư Mã Huy vốn là một học giả, nếu không sẽ không dốc toàn bộ gia tài mở Thủy Kính sơn trang dạy học.

Mà nay Tào Bằng mời ông hiệu đính kiểm tra sách, không thể nghi ngờ đó là một sự nghiệp mang lại lợi ích cho thiên thu. Sau khi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng ông đã đồng ý.

Tiếp đó, Tào Bằng lại phái người đi tới Ngọa Long Cốc Lục Hồn Sơn mời Hồ Chiêu xuống núi.

Dù sao in ấn hiệu đính sách là một chuyện vô cùng quan trọng, chỉ dựa vào một mình Tư Mã Huy chưa chắc đã hoàn thành, dù sao Hồ Chiêu cũng là dạy học giáo dục thế nhân, nếu thật sự có thể khiến cho thư tịch được phổ biến rộng khắp, đối với Hồ Chiêu mà nói, đó cũng là một công đức khó lường.

Tào Bằng tin tưởng Hồ Chiêu cũng sẽ không từ chối.

Sau khi nói chuyện với Tư Mã Huy xong, Tào Bằng còn phái người tới Hứa Đô liên lạc với đám người Khổng Dung.

Bao gồm cả Hoàng Thừa Ngạn, cũng nhất định phải mời được ông ấy. Tiếp đó, hắn lại cho người tới Huỳnh Dương mời mẫu thân Trương thị ra mặt mua một thổ đất dưới chân núi Phú Hí, dùng để hiệu đính thư tịch. Núi Phú Hí phong cảnh như tranh, là một nơi rất hợp lý. Mà Huỳnh Dương là đại địa Trung Nguyên, vốn là nơi thịnh hành phong trào học tập. Sau khi Tào Bằng đã làm ra một loạt an bài ở nơi này đã chuẩn bị không hề hỏi đến việc này

Nhưng Pháp Chính lại không kìm nổi, khuyên can:

- Công tử giao tiếp rộng, mà nay việc hiệu đính thư tịch, in ấn phát hành là một chuyện trọng đại. Tuy nhiên dù mời nhiều người như vậy trong thời gian ngắn chưa chắc đã hoàn thành. Sao không mở một thư viện, vừa hiệu đính kiểm tra, vừa giảng dạy, giáo dục nhân tài? Đây chính là một việc cực lớn, người khác cả đời nghèo khổ chưa chắc đã làm được như vậy. Mà người như công tử đây không phải lo lắng tiền bạc, sao không gióng trống khua chiêng thiết lập chứ?

Thân là chủ mưu của Tào Bằng, Pháp Chính suy xét xa xôi hơn Tào Bằng.

Nếu nói in ấn hiệu đính kiểm tra kinh điển chỉ do Tào Bằng nhất thời hứng khởi mà nói ra, vậy thì sự tồn tại của Pháp Chính chính là muốn Tào Bằng từ trong chuyện này thu được lợi ích lớn nhất. Mở thư viện? Đó là đề nghị không tồi! Tương lai khi thư viện được mở ra rồi, nói không chừng có thể sánh vai với thư viện Toánh Xuyên. Thân là người sáng lập ra thư viện, sau này tất cả những học trò đi ra từ thư viện đều là môn sinh của Tào Bằng.

Tào Bằng có chút khó xử, hạ giọng nói:

- Ta nào có năng lực mở thư viện?

Pháp Chính cười nói:

- Lời công tử sai rồi, là ngươi mở thư viện, chứ không phải bảo ngươi quản lý thư viện. Nói thật, thanh danh Công tử vang dội nhưng với kinh nghiêm và học thức này muốn trấn thủ thư viện chỉ sợ vẫn chưa đủ để đảm đương trọng trách. Vấn đề là Công tử có mạng lưới quan hệ hùng mạnh, lần này việc hiệu đính, kiểm soát thư tịch đã tụ tập được Tư Mã Huy, Hồ Chiêu, Khổng Dung còn có nhạc phụ Hoàng lão tiên sinh nữa. Những người này chẳng phải đều là những học giả bác học uyên thâm đó sao? Mà nay đều đã tề tựu tại một nơi, chỉ sợ thư viện Toánh Xuyên cũng phải nhượng bộ. Chỉ cần Công tử đem mở thư viện, sau đó giao cho bọn họ xử lý là tốt rồi. Ha hả, Khổng Dung tiên sinh là thầy của công tử, Hoàng lão tiên sinh là nhạc phụ của công tử, chẳng phải bọn họ sẽ dốc hết tâm sức sao?

Tào Bằng liên tục gật đầu:

- Lời Hiếu Trực nói rất có lý.

Lập tức hắn lại viết thư phái người đi gửi các nơi.

Đồng thời phái người đến núi Trung Dương nói kế hoạch cho Hạ Hầu Chân và Hoàng Nguyệt Anh biết. Dù sao đây cũng không phải là chuyện nhỏ, tuy rằng mẫu thân Trương thị là người khéo léo, nhưng dù sao cũng là phụ nữ nhà nông không biết chữ. Loại chuyện như này nên để các nàng Hoàng Nguyệt Anh ra mặt, hiệu quả sẽ tốt hơn.

Hơn nữa, Huỳnh Dương lại nằm dưới sự cai trị của Hà Nam.

Mà Hạ Hầu Uyên lại là Hà Nam Doãn, đó được xem như là một phần ba mẫu ruộng của Tào Bằng.

Sau khi chuyện này an bài thỏa đáng xong, Bàng Sơn Dân từ núi Lộc Môn quay về Phàn Thành.

Thứ Sử Kinh Châu vẫn chưa chọn được người nào, Bàng Sơn Dân này từng làm Biệt Giá Tòng Sự, cũng không có việc gì là không làm được, y khéo trong nội chính, cũng hiểu chiến sự, là một người giúp đỡ vô cùng tốt. Thật ra Tào Bằng muốn mời chào y, nhưng biết làm sao hơn khi mà việc này đã có Tào Tháo an bài, chỉ có điều trong thời gian ngắn vẫn chưa bổ nhiệm thôi. Không còn cách nào khác, Tào Bằng đành phải để Bàng Sơn Dân làm tân khách, trợ giúp hắn xử lý một số việc. Đích xác tính tính Pháp Chính rất kiêu ngạo, nhưng anh chàng này có điểm mạnh là ở bày mưu tính kế, khống chế đại cục. Rất nhiều mặt chi tiết cần phải có người đến bổ sung vào chỗ khuyết.

Tào Bằng mời Bàng Sơn Dân làm tân khách, tạm thời bố trí ở tại chỗ mình.

Tiếp sau, lại để Bộc Dương Dật và Lục Mạo phụ trách hiệp trợ Bàng Sơn Dân, giảm bớt nhiều phiền toái cho hắn.

***

Cùng lúc đó, Tào Tháo cũng đã tiến hành sắp xếp một cách rùm beng.

Ngày mười bảy tháng giêng, Tuân Diễn phụng mệnh đi sứ Giang Đông, sau đó, lại phái sứ giả đi đề xuất với Tôn Quyền là hy vọng có thể đem gả con gái cho Tôn Thiệu.

Tôn Thiệu là ai?

Tôn Thiệu chính là con trai của Tôn Sách.

Tôn Sách có một con gái ba con trai.

Nếu dựa theo tiến trình lịch sử, người vợ của Lục Tốn chính là con gái của Tôn Sách.

Tuy nhiên năm xưa Lục Tốn và Cố thị thành thân, nguyên nhân là có Tào Bằng tham dự mà kết được lương duyên, cho nên con gái của Tôn Sách đương nhiên không thể nào gả cho Lục Tốn. Nếu không, Tôn Quyền và Cố gia sẽ sinh ra mâu thuẫn. Đồng thời Cố Ung lại là thần tử đáng tin cậy kế vị Tôn Quyền, đương nhiên không thể nào làm ra chuyện tự hủy hoại Trường Thành. Hơn nữa, hai năm trước Lục Tốn đã sinh hạ một con trai đặt tên là Lục Kháng.

Lục Kháng thật ra phải sinh ra vào hai mươi năm sau, nhưng vị danh tướng thời kỳ hậu Đông Ngô lại được sinh ra trước.

Bởi vì có tầng quan hệ với Lục Mạo, nên mối liên hệ giữa Tào Bằng và Lục thị ở Giang Đông vẫn không hề gián đoạn.

Biết được thời điểm lúc Lục Kháng sinh ra, Tào Bằng cũng không kìm nổi sự cảm thán. Rối loạn rồi, thế giới này dường như đã hoàn toàn rối loạn rồi...

Tuy nhiên đối với Tào Bằng mà nói, điều này không thể không thừa nhận.

Sau khi Tôn Quyền kế vị Ngô Hầu đã phong Tôn Thiệu làm Thượng Ngu Hầu. Bề ngoài thì ông ta vô cùng yêu thương Tôn Thiệu, nhưng trên thực tế lại có nhiều nghi kỵ. Dù sao vị trí Ngô Hầu này của Tôn Quyền cũng là giành được từ trong tay ca ca ông ta, dựa theo tập tục, cha chết con thừa kế là hoàn toàn chính đáng. Tuy Tôn Quyền được Tôn Sách chính mồm thừa nhận là người thừa kế, nhưng ở trong lòng nhiều người vẫn hy vọng tương lai Tôn Quyền đi rồi, Tôn Thiệu sẽ kế nhiệm.

Những người có tư tâm này cũng không ít!

Khẳng định Chu Du là một trong đó, dù sao theo quan hệ thân sơ, Tôn Thiệu là cháu ngoại Chu Du.

Trương Chiêu cũng có ý nghĩ như vậy, năm xưa y được Tôn Sách đề bạt nên là một võ tướng văn thần vô cùng trung thành và tận tâm. Đương nhiên, Tôn Quyền cũng có thành viên tổ chức của mình. Ví dụ như đám người Lỗ Túc, Gia Cát Cẩn đều kiên định ủng hộ Tôn Quyền làm đường lối trung tâm. Điều này cũng khiến cho địa vị của Tôn Thiệu vô cùng giảm sút, cho nên có lúc Tôn Quyền rất quan tâm y, mặt khác lại đề phòng y..

Nhưng cũng khó trách được Tôn Thiệu.

Từ năm mười ba tuổi trời sinh thần lực, dũng mãnh lạ thường được cha phong hầu.

Tuy nhiên dù y có được danh hiệu Thượng Ngu Hầu nhưng lại không có đất dụng võ, chắc chắn Tôn Quyền sẽ không để cho Tôn Thiệu có cơ hội náo loạn, thậm chí còn để y theo kế mẫu Đại Kiều ở lại quê nhà Phú Xuân, trước sau không chịu để Tôn Thiệu ngẩng đầu lên. Trong lịch sử Tôn Thiệu chết như thế nào cũng không ai bết, dù sao trong sách lịch sử chỉ có tên của ý, còn có một danh hiệu Thượng Ngu Hầu. Trừ cái đó ra, không có bản ghi chép nào về y cả.

Không phải lần đầu tiên Tào Tháo kết thân với Tôn thị.

Đừng quên, người vợ trên danh nghĩa của Tào Chương chính là tộc nhân Tôn thị.

Chỉ có điều lúc này đây Tào Tháo muốn đem con gái gả cho Tôn Thiệu, nhất định sẽ khiến Tôn Quyền cảm thấy đau đầu, từ chối hay là chấp nhận?

Bất luận chọn thế nào cũng khiến Tôn Quyền vô cùng khó chịu.

Sau khi Tào Bằng nghe tin tức này cũng nở nụ cười chua xót.

- Là đại muội hay là tiểu muội?

- Là nhị tiểu thư!

Tào Tháo có ba con gái, trưởng nữ là Tào Thiết, thứ nữ là Tào Hiến và con út là Tào Hoa.Trong đó Tào Hoa tuổi nhỏ nhất, hiện giờ mới có hai tuổi, Tào Tiết mười lăm và Tào Hiến mười hai tuổi. Tào Bằng cảm thán, Tào Hiến này gả cho Tôn Thiệu, ngày sau chỉ sợ khó mà tránh khỏi việc phải chết già. Mà nay Tào - Tôn chưa bất hòa, đợi đến khi bất hòa thì nàng cũng không được hưởng chút quả ngọt nào trong cuộc sống. Đám hỏi chính trị cuối cùng không có kết quả tốt.

Huống chi Tôn Thiệu kia...

Huống chi Tôn Thiệu kia...

Tào Bằng lắc đầu đem ý nghĩ tiêu cực kia dứt bỏ trong đầu.

Loại chuyện này hắn không thể lẫn lộn được, ba con gái Tào gia nếu sinh ở Tào gia, cũng đã chứng tỏ khó tránh được bi kịch này...

Trên lịch sử, ba con gái Tào gia sau này đều trở thành quý nhân Hoàng Hậu.

Nhưng các nàng lại trở thành kẻ thù của Tào gia.

- Đúng rồi, việc luyện mạch đao đến đâu rồi?

Từ đầu tháng một, Tào Bằng đã từ trong quân điều ra tám trăm tráng sĩ, phối với mạch đao để tiến hành huấn luyện. Bởi vì mạch đao rất nặng, hơn nữa lại có cấu tạo và phương thức sử dụng đặc thù, cho nên thành viên trong quân sử dụng mạch đao cũng phải mất tâm tư lựa chọn.

Người thấp dưới 1,85 mét, không được!

Người gầy yếu, khí lực không lớn, không được!

Chưa từng qua luyện võ, không được...

Tóm lại vất vả lắm mới chọn được tám trăm người, Tào bằng lệnh cho Khấu Phong phụ trách huấn luyện, vì thế hắn còn xin Hoàng Trung dạy đao pháp tam thức đã sáng chế ra để phối sử dụng với mạch đao. Trải qua thời gian một tháng cũng đã có chút thành tích. Mặc dù Khấu Phong không phải là võ tướng siêu hạng nhưng về mặt luyện binh thật ra cũng có chút thiên phú.

- Mạch đao binh đã hình thành ở hình dạng ban đầu, nhưng còn cần phải kiểm nghiệm chiến trận.

- Rất tốt!

Tào Bằng lại hỏi về việc huấn luyện Hổ Báo kỵ, dự tính đích thân mình tới sàn đấu để quan sát.

Nào ngờ đúng lúc này chợt có người đến báo:

- Thừa tướng phái người cầu kiến Đô đốc.

Tào Bằng ngẫm nghĩ một chút, lên tiếng:

- Cho mời!

Lúc trước Tuân Úc đề nghị phái Tào Bằng đi Võ Lăng, kiềm chế Lưu Bị, Tào Bằng biết trên cơ bản Tào Tháo đã đồng ý.

Đối quyết lúc này đây chắc không phải là quận Nam Dương.

Dù sao lúc lưu Bị ở Tân Dã cũng đã bị áp chế nhiều khó có thể thi triển được toàn lực.Nhưng hiện tại, ông ta đã cầm giữ hai quận, trong thì có Giang Hạ Vi Viên, ngoài thì có Tôn Quyền ám thông tin tức, có thể nói là thực lực cực tăng cao.Tuy nói nhân khẩu hai quân Võ Lăng, Trường Sa không nhiều so với quận Nam Dương, nhưng dù sao cũng là ông ta làm chủ, có thể giảm rất nhiều sự tiết chế không cần thiết. Cho nên vào lúc này, Tào Bằng lại càng phải cẩn trọng.

Về phần Tuân Úc phải hỗ trợ Tào Bằng, Tào Thào vẫn chưa trả lời.

Dù sao, đó cũng chỉ là trả thù nho nhỏ mà thôi, Tào Bằng cũng không thật sự trông cậy vào việc Tào Thào có thể phái Tuân Úc đến đây. Dù sao, Tuân Úc là Thượng Thư Lệnh, Hoàng Môn thị lang, Thị Trung...Thân phận của y cực cao, phái Tuân Úc làm hạ thủ của Tào Bằng, chưa chắc Tào Tháo đã đồng ý.

Bên cạnh Tào Bằng, trong có Bàng Sơn Dân làm phụ tá, ngoài có Pháp Chính bày mưu tính kế.

Võ có Hoàng Trung, có cái dũng mà vạn người không bằng, cũng là một người rất giỏi. Hơn nữa đám người Vương Song, Phó Dược cũng không thể thiếu, tuy nhiên, Tào Bằng không định sẽ dẫn theo Hổ Báo kỵ tới Võ Lăng, không phải Tào Tháo bãi miễn hắn, mà là địa hình Kinh Nam không thích hợp cho kỵ quân tấn công. Địa khu Kinh Nam có núi non ngang dọc, hơi có chút giống Giang Nam nhỏ, tác chiến ở địa khu Kinh Nam chủ yếu vẫn là dựa vào bộ binh, đặc biệt là bộ binh vùng núi. Kỵ binh ở Kinh Nam chỉ có thể làm binh chủng phụ trợ, không thể làm chủ lực.

Ngược lại, đối với chiến sự Giang Hạ, kỵ binh lại có công dụng lớn.

Thời gian gần đây, Tào bằng ngoại trừ duy trì việc huấn luyện mạch đao với Hổ báo kỵ ra thì còn tăng thêm diễn luyện đao thuẫn binh.

Cũng không biết lần này Tào Tháo sẽ cho hắn bao nhiêu binh mã.

Tới Võ Lăng tuyệt đối không phải là chuyện thoải mái gì...

Ngay lúc hắn đang suy nghĩ, sứ giả phủ Thừa tướng đi vào đại sảnh.

Tào Bằng vừa thấy người tới, lập tức mỉm cười:

- Vĩnh Niên huynh, khỏe chứ?

Bởi vì Tào Tháo cưỡng ép trưng dụng Trương Tùng, bổ nhiệm làm chức vụ Thừa tướng Duyện, sau khi Trương Tùng rời khỏi sứ đoàn đã ở lại Tương Dương. Và so sánh với Trương Vĩnh kiêu ngạo trong lịch sử kia thì biểu hiện của Trương Tùng khiêm tốn rất nhiều. Sau thời gian y quan sát, đã dâng lên cho Tào Tháo một bản đồ địa hình Tây Xuyên, cùng vì nguyên nhân này mà Trương Tùng ở bên cạnh Tào Tháo cũng có chút thoải mái.

Nghe câu hỏi của Tào Bằng, Trương Tùng mỉm cười.

- Đại đô đốc, sau này phải nhờ ngươi chiếu cố nhiều hơn.

- Ha hả, Vĩnh Niên huynh nói đùa, nay ngươi là người bên cạnh Thừa tướng, người cần chiếu cố phải là ta, ngươi đừng châm chọc ta mà.

- Ôi chao, ta không có gì để nói. Ta vừa khẩn cầu Thừa tướng đến hiệu lực cho Đại đô đốc, Thừa tướng đã chấp thuận, bổ nhiệm ta làm Trưởng Sử, nghe theo điều phái của đại đô đốc.Cho nên từ hôm nay trở đi, ta chính là bộ khúc của Đại đô đốc, không phải đại đô đốc chiếu cố Trương mỗ thì còn ai nữa?

- Ngươi tới chỗ ta?

Trương Tùng mỉm cười:

- Đúng vậy.

- Nhưng ta sợ sẽ rất nhanh phải tới Võ Lăng, nơi đó vô cùng hung hiểm.

- Ôi chao, hung hiểm thì có gì sợ?

Trương Tùng nói xong xoay người lấy trong tay áo một quyển gấm lụa:

- Đại đô đốc sắp phải tới Võ Lăng, mà trong vòng ba ngày phải tiến hành rồi. Thừa tướng bổ nhiệm Đại đô đốc làm Hoành Dã tướng quân, Giả Tiết, Đô Đốc Kinh nam.

Dứt lời, y hai tay dâng lụa gấm, rồi sau đó lại sai tùy tùng đem hộp gấm đặt trước mặt Tào Bằng.

Tiết, là tín vật đại diện cho Hoàng Đế, có quyền lực cao nhất.

Chiếu theo luật pháp Đại Hán, chia làm bốn loại Giả Tiết, Trì Tiết, Sử Trì Tiết và Giả Hoàng Việt. Trong đó Giả Hoàng Việt là quyền lực lớn nhất, có thể tiền trảm hậu tấu bao gồm cả đại thần của Giả Tiết, Trì Tiết và Sử Trì Tiết, quyền sinh sát rất lớn; mà Sử Trì Tiết, bất kể là thời điểm chiến tranh hay là bình thường, có thể giết trước tấu sau quan viên dưới hai ngàn thạch; Trì Tiết, là có thể chém giết các quan chức bình thường, mà thời gian chiến tranh thì có thể chém giết quan viên dưới hai ngàn thạch. Tào Tháo trao tặng Tào Bằng Giả Tiết, là loại ít quyền lực nhất trong bốn loại kia: bình thường không được xử quyết phạm nhân, nhưng trong thời gian chiến tranh có thể chém giết được tất cả những ai làm trái quân lệnh.

Mà hiện tại, lại đúng là thời gian chiến tranh!

Nói chung, người có được Tiết, địa vị đều cực cao.

Bản thân Tào Thào là Giả Tiết, nhưng dưới trướng ông ta, Tào Bằng cũng là lãnh tướng đầu tiên được quyền lực Giả Tiết.

Sắc mặt Tào Bằng biến đổi, vội vàng đứng dậy cung kính tiếp nhận.

Chỉ có điều, hắn có chút không hiểu, vì sao Tào Tháo lại cho hắn thân phận Giả Tiết này. Đô Đôc Kinh nam, nói cách khác toàn bộ chiến sự bốn quận Kinh nam đều nằm trong tay hắn. Đây chín là chứng tỏ Tào Thào tin cậy hắn, người bình thường căn bản không có được quyền lực như vậy.

- Vĩnh Niên huynh, Thừa tướng còn có căn dặn khác không?

- Thừa tướng có một phong thư.

Trương Tùng lấy ra một phong thư, đưa cho Tào Bằng.

Tào Bằng mở ra đọc, đọc rất nhanh, sắc mặt lại tỏ ra đầy khó hiểu.

Tào Tháo định tháng ba phát động tấn công Giang Hạ, nhiệm vụ của Tào Bằng vô cùng đơn giản, chính là muốn chặt đứt liên hệ giữa quận Trường Sa và Giang Hạ, vây Lưu Bị ở Kinh Nam. Đồng thời, ông ta còn muốn đối phó sự đánh lén của Giang Đông, nhưng tuyệt đối không thể khai chiến với Giang Đông.

Khó khăn này quá lớn!

Giữa quận Giang Hạ và Trường Sa thì chắc chắn phải qua huyện Hạ Tuyển.

Phải chặt đứt liên hệ hai quận này thì phải chiếm lĩnh Hạ Tuyển, ngăn Trường Sa và Giang Hạ.

Nói thật ra, đánh chiếm Hạ Tuyển không khó, nhưng muốn đánh chiếm Hạ Tuyển phải qua được Bạc La Uyên. Bạc La Uyên thuộc Giang Đông, mà Chu Thái, Từ Thịnh cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Tào Tháo không muốn Tào Bằng nảy sinh xung đột với Giang Đông, khó khăn này quả thưc không nhỏ.

Tuy Tào Tháo nói đã phái người liên lạc Giang Đông, muốn trấn an Tôn Quyền, không tham dự vào chiến sự Kinh nam.

Nhưng Tôn Quyền có đồng ý hay không cũng không biết. Cho dù là Tôn Quyền ngoài miệng đồng ý, nhưng chưa biết chừng ông ta sẽ ngầm ủng hộ Lưu Bị.

Đạo lý môi hở răng lạnh, sao Tôn Quyền không biết?

Cho nên nói, nếu muốn đánh chiếm Hạ Tuyển huyện, chắc chắn phải xung đột với Giang Đông.

Phiền toái này không nhỏ.

Tào Bằng chau mày tiếp tục đọc.

Đột nhiên giữa lúc đó hắn lại nở nụ cười kỳ quái! Dường như hắn đã hiểu vì sao Tào Tháo phải trao tặng Giả Tiết cho hắn, thì ra là thế...

Bởi vì ngoại trừ để Tào Bằng làm Đô Đốc Kinh Nam ra, Tào Thào còn bổ nhiệm một người.

Thượng Thư Lệnh Tuân Úc đảm nhiệm Tham Thừa tướng quân sự, đồn trú tại Tác Đường, giám sát chiến sự Kinh Nam...Một là Đô Đốc quân sự Kinh Nam, một là Giám quân sự Kinh Nam.

Ý tứ chính là, Tuân Úc làm trợ thủ cho Tào Bằng, đồng thời có trách nhiệm giám quân.

Trao quyền Giả tiết cho Tào Bằng, ngoại trừ tiện để hắn làm việc tại Kinh Nam ra, cũng giải thích việc để Tuân Úc đảm đương trợ thủ của Tào Bằng. Dù sao, Tào Bằng là Giả Tiết, cũng đại diện cho Hoàng đế, sẽ khiến cho Tuân Úc thân là Thượng Thư Lệnh cũng không cảm thấy xấu hổ, hoặc là trong lòng sinh ra bất mãn gì đó.

Chẳng qua, phái Tuân Úc đến đây...

Trong lòng Tào Bằng có chút vui mừng, lại có chút khẩn trương!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status