Tào tặc

Chương 71: Kế dưỡng thành

Năm Kiến An thứ nhất, Tào Tháo đưa Hán Đế về Hứa Đô, Mãn Sủng liền trở thành huyện lệnh của Hứa huyện.

Lúc ấy, người thân của Gián Nghị đại phu nhiều lần phạm pháp, Mãn Sủng cho người bắt họ cũng không để ý tới Tào Hồng, dám chém trước khi lệnh ân xá của Tào Tháo tới. Vì vậy mà cái tên Mãn Sủng không ai ở Hứa Đô nhắc tới mà không sợ hãi.

Sau đó có danh sĩ nuôi ngựa béo lấy mỡ, Mãn Sủng không để ý tới Tuân Úc, Khổng Dung nghiêm hình khảo vấn.

Nhưng cuối cùng Dương Bưu không nhận tội khiến cho Tào Tháo phải thả y ra. Bởi vậy mà vì nguyên nhân đó, Mãn Sủng liền đắc tội với thế tộc Dĩnh Xuyên.

Dương Bưu là người họ Dương ở Hoằng Nông cùng là một danh gia vọng tộc ở Quan Trung.

Dụng hình đối với một danh sĩ khi đó là chuyện gần như nạo mặt thế gia. Tào tháo thấy vậy biết Mãn Sủng không thể ở Hứa huyện. Khi Tào Tháo chinh phạt Dương Phụng thì Nhữ Nam không được thái bình. Nhữ Nam là do lão gia của Viên Thiệu phân cho tân khách để cầm binh kháng cự. Còn Viên Thiệu hùng bá Hà Bắc cũng âm thầm giúp đỡ họ.

Tào Tháo thấy vậy liền lệnh cho Mãn Sủng làm thái thú Nhữ Nam.

Mãn Sủng đến Nhữ Nam lập tức chiêu mộ năm trăm người, mười ngày tấn công hai mươi nhà, dụ ra để giết hơn mười người cầm đầu khiến cho Nhữ Nam được bình định.

Tào Tháo nói:

- Có Mãn Bá Ninh có dũng lại có mưu khiến cho ta không phải lo lắng khi xuất chinh lại nảy sinh hỗn loạn...

Điển Vi dự định đi tìm Mãn Sủng nói một chút chuyện Lang Lăng.

Không ngờ, không đợi hắn đi tìm Mãn Sủng, Mãn Sủng lại dẫn theo năm trăm người tìm tới cửa.

Sau khi giết Thành Mạc Ngôn, Điển Vi cảm thấy thoải mái.

- Cái loại tham quan đó giữ lại làm gì?

Đặng Tắc hơi nhíu mày, nhỏ giọng nói:

- Tên huyện lệnh Lang Lăng đó đúng là đáng chết nhưng có lẽ mọi chuyện không đơn giản như vậy.

- Thúc Tôn! Ngươi nói vậy là sao?

Đặng Tắc cười cười:

- Lang Lăng mặc dù là một huyện nhỏ nhưng là một lá chắn ở phía Tây Nam của Nhữ Nam có ý nghĩa hết sức quan trọng. Một tên huyện lệnh Lang Lăng mặc dù gan to như thế nào cũng có chút khác thường. Ta đoán sau lưng y sẽ còn có người. Nếu không có thì tại sao dám làm bậy như vậy? Tào công định pháp nghiêm minh, chẳng lẽ y không sợ tội chết hay sao?

- Ý ngươi nói là...

Điển Vi lập tức hiểu ý của Đặng Tắc.

Đúng là một tên huyện lệnh Lang Lăng là sao to gan như vậy.

Có thể khiến cho y không quan tâm tới luận pháp chắc chắn có chỗ dựa.

Có điều Điển Vi lại sợ hay sao?

Y cười to một tiếng:

- Cho dù là ai, nếu vi phạm pháp luật cũng không dung tình. Ta nghe nói, Chủ công tại Lạc Dương đặt gậy ngũ sắc ngay cả Kiển Thạc cũng dám đánh. Hiện giờ ngài quản lý triều cương càng không bỏ qua đám trộm cướp đó.

Tào Tháo khi còn làm Bắc Bộ Úy từng đánh chết chú Kiển Thạc khiến cho trị an của Lạc Dương trở nên yên bình. Đặng Tắc cũng nghe nói tới chuyện này. Trên thực tế, lúc đó y còn lấy Tào Tháo làm thần tượng, cực kỳ kính trọng. Có điều đó cũng chỉ là nhất thời. Năm đó, Tào Tháo giận giết hoạn quan, thân phận và địa vị không như bây giờ, làm sao y còn có thể cương trực được như trước?

Chỉ có điều Đặng Tắc cũng không thể nói ra được điều đó mà chỉ nghĩ vậy thôi.

- Đại ca! Phía trước có quan quân chặn đường.

Mọi người vừa đi vừa nói chuyện thì có một tên hảo hán núi Thổ Phục phóng ngựa quay lại trước Vương Mãnh.

Mặc dù Vương Mãnh đi theo Tào Tháo, trong đoàn người Điển Vi có quyền nhất nhưng đối với hảo hán núi Phục Sơn thì Vương Mãnh vẫn là đại soái của họ.

Điển Vi nghe nói có người cản đường liền nổi giận.

Vốn y cho về tới địa bàn của mình sẽ nhẹ nhàng nhưng không ngờ liên tục gặp biến cố.

Điển Vi nổi giận nói:

- Để ta xem người nào dám ngăn cản đường ta.

Nói xong, hắn liền phóng ngựa xông ra.

Trên đường lớn có một đội nhân mã chặn giữa đường.

Con chiến mã đứng đầu có một văn sĩ đang ngồi ngay ngắn. Nói y là văn sĩ nhưng ăn mặc theo phong cách võ tướng, lại có mỗi cái cử động có một sự nho nhã.

Phía sau hắn, một đội hình xếp hàng nghiêm chỉnh.

Thấy Điển Vi lao tới, văn sĩ ngưng thần đột nhiên biến sắc.

Trong mắt y xuất hiện vẻ mừng như điên. Chỉ thấy văn sĩ phóng ngựa lao ra, đồng thời hét to:

- Điển Quân Minh vẫn còn sống? Điển Quân Minh vẫn còn sống... Sơn Dương Mãn Sủng đây.

Mãn Sủng không phải là người đầu tiên đi theo Tào Tháo nhưng lại là quan phụ tá nên là người mà Tào Tháo tín nhiệm nhất. Còn Điển Vi là người hầu cận bên cạnh Tào Tháo cũng được coi trọng. Vì vậy mà từ lúc còn ở Duyện Châu, Mãn Sủng và Điển Vi đã có quan hệ rất sâu với nhau.

Mãn Sủng mặc dù là danh sĩ Duyện Châu nhưng không phải là đệ tử thế gia.

Điển Vi lại xuất thân từ thứ dân dựa vào võ nghệ mà chiếm được sự ưu ái của Tào Tháo.

Con đường của hai người không giống nhau nhưng có cùng một hướng. Do Mãn Sủng chấp pháp nghiêm khắc, tính tình cương trực nên bị bãi quan. Còn Điển Vi thì dũng khí hơn người, vũ lực siêu quần cũng bị đồng môn ghen ghét, thậm chí suýt chút nữa mất mạng. Vì vậy mà có những lúc hai người tâm đầu ý hợp. Sau khi Tào Tháo bị thua ở Uyển thành, Mãn Sủng biết Điển Vi chết trận liền bất tỉnh, bệnh nặng một thời gian.

Mãi cho tới ba ngày trước y mới hồi phục có thể ăn ngủ và đi lại.

Không ngờ bệnh vừa mới tốt thì lại nhận được báo cáo của huyện lệnh Lang Lăng nói có một đệ tử thế gia ở Lang Lăng giết người bừa bãi, không coi pháp luật vào đâu.

Mãn Sủng nghe thấy vậy liền nổi giận.

Tính tình y ghét ác như thù, hơn nữa từ nhỏ học luật pháp vì vậy mà đối xử rất khắc nghiệt.

Cũng không phải tất cả người của thế gia đều làm điều xằng bậy nhưng chỉ cần một vài người cũng đủ mang tiếng xấu cho họ.

Từ khi nhà Hán sa sút cho tới nay, triều cương hỗn loạn, luật pháp không còn nghiêm.

Đối với một người nắm về luật pháp, luôn giữ nghiêm túc và trị ác mà nói thì đệ tử thế gia vi phạm pháp luật còn hơn xa dân chúng bình thường. Nguyên nhân rất đơn giản bởi đệ tử thế gia là tầng lớp cao của nhà Hán, bọn họ có sức ảnh hưởng rất rộng. Nếu như bọn họ không coi pháp luật vào đâu thì kết quả khiến cho kỷ cương của nhà Hán sẽ không còn nghiêm minh.

Vì vậy mà thái độ của Mãn Sủng đối với đệ tử thế gia lại càng thêm nghiêm khắc.

Sau khi nhận được tin báo của huyện Lang Lăng, Mãn Sủng không nói hai lời, triệu tập binh mã chặn lại.

Nhưng y lại không ngờ trong số đó gặp được Điển vi.

Điển Vi cũng ngạc nhiên và vui mừng đang định thúc ngựa thì đột nhiên nghĩ ra điều gì đó liền ghìm chiến mã:

- Ngươi định tới bắt ta hay sao?

Mãn Sủng qua phút vui mừng cũng tỉnh táo lại.

Nụ cười trên mặt y từ từ biến mất. Mãn Sủng nhíu mày rồi thở dài, nói:

- Quân Minh! Việc này đúng là do ngươi gây nên?

Trong lòng y rất ngạc nhiên vì Điển Vi gặp nạn ở Uyển thành, tất cả mọi người đều nghĩ rằng gã đã chết.

Nhưng tại sao lại biến thành tùy tùng của đệ tử thế gia? Điển Vi có bao giờ đồng ý trợ Trụ làm ác đâu?

Ánh mắt Mãn Sủng hơi lơ đễnh liếc qua Điển Vi nhìn ra sau gã.

Chỉ thấy một chiếc xe có ba con ngựa kéo đang đứng cách Điển Vi mười bước. Xung quanh xe ngựa có hơn mười người khỏe mạnh cầm binh khí, bảo vệ. Mãn Sủng đảo qua mấy người cuối cùng nhìn về phía Tào Bằng và Đặng Tắc. Y cũng không phải vì chuyện Tào Bằng và Đặng Tắc không có khí bá vương mà bởi vì khí chất của hai người không giống với những người khác.

Đặng Tắc mất một cánh tay, sắc mặt nhợt nhạt.

Hai gò má y gày yếu, góc cạnh rõ ràng.

Có đôi khi nhìn như vậy nhưng lại tạo ra một thứ khí chất huyền diệu. Có người tướng mạo tuấn tú nhưng lại khiến cho người ta chán ghét, nhưng có người lại tạo cho người ta một sự kính trọng, thân thiết. Khuôn mặt Đặng Tắc không quá anh tuấn nhưng cũng không xấu. Trước kia Đặng Tắc khiến cho người ta có cảm giác nhu nhược nhưng sau bao nhiêu chuyện, thân thể mặc dù yếu hơn trước nhưng khí chất lại làm cho người ta kính trọng.

"Đó là một người kiên cường!"

Mãn Sủng thẩm nhủ trong lòng.

Có điều khi y nhìn Tào Bằng thì chỉ thấy sửng sốt.

Mặc dù là một tên tiểu tử chỉ chừng mười bốn, mười lăm tuổi nhưng nhìn nét mặt lại thấy một sự trầm ổn. Đệ tử thế gia thì Mãn Sủng đã gặp rất nhiều nhưng chưa thấy ai được như Tào Bằng.

Trong mắt thằng nhóc này có một cái gì đó như hiểu rõ sống chết.

Có chút lạnh lùng khiến cho người ta tránh xa cả ngàn dặm nhưng lại có thêm cả chút gì đó khiến cho người ta yêu thương.

Mãn Sủng nhìn thấy mà ngây ngẩn cả cười.

Điển Vi hơi giận.

- Bá Ninh! Còn nhớ năm đó ngươi nói gì với ta không?

- Cái gì?

- Ngươi nói ngươi phải nghiêm túc làm việc khiến cho người trong thiên hạ tuân thủ luật pháp, không dám vi phạm.

Mãn Sủng nghiêm mặt nói:

- Hiện tại ta cũng luôn cố gắng có bao giờ quên? Quân Minh nói vậy là có ý gì?

- Ngươi cai trị nghiêm túc tại sao nơi ngươi trị vì lại sưu cao thuế nặng?

- Sưu cao thuế nặng?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status