Tay ôm con tay ôm vợ

Chương 196: Bí mật bị phát hiện



“Tiểu An, con nói mẹ phải làm sao bây giờ đây?”, mặt cô nhẹ nhàng kề sát vào gương mặt con trai, hai hàng mi vừa dày vừa đậm của Diệp Tiểu An thỉnh thoảng cọ cọ lên má cô, khiến cô lại một trận nhột nhạt.

“Mẹ, mẹ, khóc….”, Diệp Tiểu An vươn bàn tay nhỏ bé ra vội vàng xoa lên mặt Diệp An An, cái miệng nho nhỏ bắt đầu mếu mếu, nước mắt chực trào muốn khóc.

“Tiểu An, không khóc, không khóc”, Diệp An An hít thật sâu một hơi, nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng con trai, Diệp Tiểu An tự mút ngón tay của mình, tựa vào trong lòng Diệp An An, lông mi chớp chớp chậm rãi hạ xuống, từ từ đi vào giấc ngủ.

________________

Trong phòng làm việc của Mục Nham, Thượng Quan Thuyên ngồi trên sô pha, đôi chân dài duỗi thẳng, sắc mặt anh dạo này rất kém, mỗi ngày đều bị một tên quỷ nhỏ không biết tên hao tốn hết tâm tư sức lực, quả thực là mệt mỏi muốn chết.

Mục Nham ngồi bên cạnh, văn kiện tài liệu đều bị đặt hết sang một bên, thời gian gần đây hắn đã thuê rất nhiều người đi tìm Diệp An An, tin chắc rằng, không bao lâu sau là có thể tìm được hai người. Mà Ti Hạo bên kia lại vẫn chưa có hành động gì, nhưng cũng chẳng bao lâu nữa, bọn họ cũng sẽ điều tra ra tin tức này thôi.

Chuyện cùng với Ti gia, có lẽ sẽ khó khăn rất lớn, thế nhưng hắn sẽ không lùi bước, Diệp An An cùng đứa nhỏ hắn nhất định phải có được.

Thượng Quan Thuyên đứng lên, thỉnh thoảng loại đi tới đi lui ở trước mặt Mục Nham.

“Thuyên, cậu có dừng lại ngay đi không?”, Mục Nham ngẩng đầu, cậu ta cứ qua lại quả thực khiến hắn đau đầu muốn chết.

Thượng Quan Thuyên hít một hơi, chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi xuống, có điều, sắc mặt của anh cũng chẳng khá hơn được chút nào.

“Sao thế, dạo này Giản Tiểu Phương lại làm tội cậu nữa à, hai người không phải đã tốt hơn nhiều rồi sao?”, Mục Nham ngước mắt lên nhìn anh, hai người kia không khác gì một đôi oan gia, tình cảm giữa hai người họ rõ ràng tốt lắm, chẳng qua, một người thì chạy còn một người thì đuổi theo, cũng không biết lúc nào mới kết thúc. Mà Thượng Quan Thuyên cũng không thể không nói, thật đúng là một tên si tình, mấy ngày nay tất cả tâm tư của cậu ta đều đặt trên người của người phụ nữ kia, bên người đến nửa giai nhân cũng không có.

“Cô ấy sao?”, nhắc tới Giản Tiểu Phương Thượng Quan Thuyên nhất thời như bị rút hết khí lực, “Gần đây cô ấy tối ngày cứ chạy đến cửa hàng bán đồ trẻ con, không biết là con nhà ai mà hấp dẫn cô ấy thế, hiện tại ngay cả tôi cũng bị lạnh nhạt gạt sang một bên, bây giờ tôi mới biết được, thì ra, tôi còn không quan trọng bằng một đứa trẻ”.

“Đứa nhỏ?”, Mục Nham hơi hơi nhíu mi tâm, “cậu nói gần đây cô ấy hay đi mua quần áo trẻ con sao?”.

“Đúng vậy”, Thượng Quan Thuyên lắc lắc tay mình, “Không biết là đứa nhỏ nào, cô ấy còn giữ bí mật không cho tôi biết”, Thượng Quan Thuyên anh lúc này còn không biết địa vị của mình ở trong lòng người phụ nữ kia xếp thứ mấy nữa, thật vất vả mới bay lên được một chút, bây giờ lại xuống dốc không phanh. Anh thật là đáng thương. Đây đều là lỗi lầm của trước kia, nghĩ lại năm đó, Giản Tiểu Phương xem anh như trời, lấy anh làm trung tâm của mình, hiện tại phong thuỷ chuyển dời, cô lại trở thành bầu trời của anh, mà bầu trời của cô lại không cần anh nữa.

Sắc mặt Mục Nham bỗng nhiên khựng lại một chút, ngay sau đó, trên mặt hắn thế nhưng lại nổi lên một chút ý cười có thể nói là ôn nhu như nước, làm cho ngũ quan hắn từ trước đến nay luôn lạnh lùng cứng rắn cũng nhu hòa hơn.

“Đó là con tôi”, hắn đột nhiên nói ra một câu như vậy, câu ‘con tôi’ kia, nói thực thuận miệng. Nhớ ngày đó khi hắn ôm Mục Khả Tâm cũng không có cảm giác như thế, đây là cảm giác máu mủ tình thâm, con hắn, con của hắn, đứa con của hắn và Diệp An An. *tội nghiệp anh này quá, hiuhiu

Thượng Quan Thuyên hai mắt trừng lớn nhìn về phía cậu ta, không thể nào, con cậu ta, chẳng lẽ…

“Diệp An An đang ở đây, đang sống ngay trong tầm mắt của chúng ta, hôm nay mẹ tôi vừa nhìn thấy cô ấy, còn nhìn thấy cả con trai tôi nữa”, hắn nói rất chắc chắn, mà cái loại chắc chắn này vô cùng rõ ràng.

Mặt Thượng Quan Thuyên lại đen sì, Giản Tiểu Phương thật là, vậy mà lại đi gạt anh, anh quả thực hận đến nghiến răng ken két, Thượng Quan Thuyên anh đúng là bị bọn họ bỏ mặc hết rồi.

Anh đứng lên, chuẩn bị đi tìm cô gái kia hỏi cho rõ ràng lại bị Mục Nham ngăn lại, “Thuyên, đừng đi, tôi muốn sớm một chút gặp lại cô ấy và con tôi”.

Thượng Quan Thuyên dừng bước lại, đột nhiên có chút kỳ quái nhìn về phía Mục Nham, bộ dạng này của cậu ta, không giống như là chỉ vì đứa con, lẽ nào còn nguyên nhân lớn hơn nữa hoặc là vì mẹ đứa nhỏ mới đúng.

“Nham, cậu không phải là đã thích Diệp An An rồi chứ?”, anh nheo hai mắt lại, đánh giá Mục Nham, chuyện này anh vẫn luôn cảm giác rất kỳ quái, giữa cậu ta cùng với Cố Nghê Y có hai năm hôn nhân, anh đều chứng kiến hết tận mắt, cậu ta đối với Cố Nghê Y không hề giống như cậu ta vẫn nghĩ là yêu, nếu mà so ra, tất cả yêu thương của Nham đều là dành cho Mục Khả Tâm. Anh thật sự hoài nghi, cậu ta yêu Cố Nghê Y thật sao? Lúc trước ly hôn rồi tái hôn rốt cuộc là đúng hay là sai đây?!!!

Mục Nham buông tay ra, quay mặt sang nơi khác, lúc này không ai nhìn thấy được gương mặt hắn đang ẩn giấu trong bóng đêm, có chút mờ mịt.

“Tôi yêu cô ấy!”, hắn từng chữ từng chữ nói xong, rõ ràng như vậy, tự nhiên như vậy bộc bạch tình cảm của mình, ngay cả chính hắn cũng không biết được từ lúc nào đã bắt đầu yêu thương một người phụ nữ tựa như không khí vậy, có lẽ đúng là giống như không khí, cho nên mới lơ là quá mức, cứ nghĩ rằng đó chỉ là thói quen, mãi đến khi Cố Nghê Y trở về, hắn vẫn nghĩ, người hắn yêu là Cố Nghê Y, cuối cùng, bởi vì một tuồng kịch của cô ta và Lăng Huyên làm cho hắn hoàn toàn chôn vùi tình cảm thực sự của mình.

“Tôi lại không thể nào ngờ được lý do tôi lấy ra vốn rất tốt, Cố Nghê Y mang thai con tôi, đứa con ruột của tôi, nhưng kết cục lại làm tôi phải gánh lấy đả kích nặng nề nhất. Lần này, tôi sẽ không buông tay cô ấy nữa, mặc kệ là Diệp An An cũng được mà Tiểu Uyển cũng tốt, về sau cô ấy chỉ có duy nhất một thân phận, đó chính là vợ của Mục Nham tôi, sai lầm như vậy, tôi sẽ không phạm phải lần thứ hai, hướng chi tôi, chúng tôi còn có một đứa con”, nói đến đứa con, đứa con chưa từng gặp qua kia, đã muốn chiếm lấy toàn bộ lực chú ý của hắn.

Thượng Quan Thuyên nhếch môi, bên môi có chút ca thán, Nham tựa hồ là cùng đường giống anh rồi, cứ nghĩ rằng không yêu người kia, rốt cuộc đó mới là người mà mình yêu nhất.

Chẳng qua là, chuyện này thật sự sẽ thuận lợi như vậy sao? Ti gia bên kia chính là phiền toái lớn nhất.

Anh thật sự có chút lo lắng, với tính cách của Ti Hạo, chắc chắn sẽ không cho phép bọn họ ở cùng một chỗ, huống chi là Ti lão gia, có điều, bọn họ đã có một lợi thế rất lớn, không phải sao? Chính là đứa nhỏ kia, đứa nhỏ không thể nào trở thành con tư sinh được, Mục gia cùng Ti gia, không bao giờ để chuyện như thế xảy ra.

Mà bọn họ cũng đều biết, lúc trước Diệp An An đã yêu Mục Nham như thế nào, như vậy, hiện tại Nham đã biết rõ được tình cảm của mình, vậy thì Diệp An An cũng nhận được đền đáp, cũng không phải là chuyện xấu gì.

Chính là, chuyện này thật sự sẽ thuận lợi giống như anh nghĩ vậy sao?

Vì cái gì, anh có một loại cảm giác bất an, cảm giác thực kỳ quái. Nhíu mày, buông hàng mi mắt che dấu tất cả tâm tình trong mắt, chỉ còn chút màu sắc mịt mù, lại tựa như phảng phất chút lo lắng.

Giản Tiểu Phương vui vẻ mang theo túi lớn túi nhỏ lung tung đi tới, vô cùng cao hứng, hôm nay cô lại mua rất nhiều đồ, có thể gặp lại thằng nhóc đáng yêu kia. Mà nhóc tiểu quỷ đó, rốt cục sau những nỗ lực không ngừng nghỉ của cô cũng không còn gọi cô là bà ngoại nữa. Tuy rằng Diệp An An đã giải thích qua, cục cưng gọi bà ngoại là vì nó xem cô là người thân thiết của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1775 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status