Tây Uyển mị ảnh

Chương 16: Lời đồn (2)



Mí mắt Doãn Xuyên lại máy, hơn nữa cả hai bên đều máy. Gã đồ rằng hôm nay lại là ngày tốt gặt hái được cả tài lẫn sắc. Ngày đẹp như vậy, đương nhiên phải chải chuốt cẩn thận một chút. Cho đến khi vô cùng hài lòng, gã mới bước ra khỏi cửa.

Nhưng lúc Doãn Xuyên bước ra khỏi cửa, chân không thể nào bước tiếp được nữa. Bởi vì có một người chắn ở trước mặt gã. Người đó không phải ai khác, mà là Vương Cảnh mà Doãn Xuyên vẫn hằng tơ tưởng cả trong giấc mộng. Mặc dù gần đây đào hoa liên tục nhưng ánh mắt Doãn Xuyên nhìn Vương Cảnh vẫn rất nóng bỏng. Gã không ngờ Vương Cảnh lại đến.

"Sao, sao lại, sao lại là em?" Sức trấn tĩnh của Doãn Xuyên đã bay tít lên chín tầng mây.

"Em không thể đến?" Vương Cảnh nhấp nháy đôi mắt to tròn long lanh mọng nước của nàng.

"A, không, không phải, anh không ngờ nổi, không ngờ nổi. Vào, vào ngồi đi." Doãn Xuyên đẩy cánh cửa còn chưa kịp khóa ra.

Vương Cảnh chú ý đến khuôn mặt được cạo rất sạch sẽ của Doãn Xuyên, trên đó bói không ra một cọng râu. "Anh mặc diện như vậy, phải chăng là đi hẹn hò?"

"Không phải, phải, phải" Doãn Xuyên vặn vẹo hai tay.

"Có phải là đến nhà Vân Vũ Phi đúng không? Đừng có ấp a ấp úng, Lý Kha đã nói với em rồi." Giọng điệu của Vương Cảnh có vẻ lạnh lùng.

"Đúng vậy, hôm nay phải đến nhà, nhà cô ấy một chuyến." Mũi Doãn Xuyên lại bắt đầu ngứa ngáy. Mỗi lúc gã khẩn trương, mũi lại ngứa ngáy, gã chỉ đành lấy tay gãi gãi.

"A, đi gặp mẹ vợ phải không?" Giọng điệu Vương Cảnh có chút chua chua.

"Phải, a, không phải, là giả thôi, mẹ vợ giả" Mũi Doãn Xuyên càng lúc càng ngứa ngáy.

"Hi hi, sao mẹ vợ lại giả được? Em nói thật đấy, chỉ có điều, thê tử của anh là Vân Vũ Lôi, chứ không phải là Vân Vũ Phi. Vân Vũ Lôi người ta đã thích anh lâu lắm rồi, huống chi em lại giới thiệu anh cho Vân Vũ Lôi. Còn như cái con Vân Vũ Phi lẳng lơ đó, anh đóng kịch xong thì đá nó đi, biết chưa?" Giọng lưỡi Vương Cảnh đột nhiên trở nên rất ôn nhu, ôn nhu hệt như ngọn gió xuân.

Doãn Xuyên lại ngửi thấy mùi nước hoa kia. Không hiểu vì sao, mỗi lần Doãn Xuyên ngửi thấy loại nước hoa sản xuất ở Nam Mỹ đó, toàn thân lại tràn ngập dã tính. Trong lúc ý loạn tình mê, gã không tự chủ được gật gật đầu.

Thấy Doãn Xuyên gật đầu, Vương Cảnh nở nụ cười rất hài lòng, cười thật mê người. Nàng biết, nam nhân trước mặt này vẫn rất yêu nàng, loại nam nhân như vậy làm sao nàng có thể tùy tiện bỏ qua chứ? Nếu như người Doãn Xuyên cưới là Vân Vũ Lôi, nàng nắm chắc có thể duy trì quan hệ với Doãn Xuyên, bởi vì Vương Cảnh hiểu rõ Vân Vũ Lôi. Nàng có niềm tin, cho dù Vân Vũ Lôi biết nàng và Doãn Xuyên có tư tình, Vân Vũ Lôi cũng sẽ không tức giận.

Nhưng nếu người Doãn Xuyên cưới là Vân Vũ Phi, vậy tình huống sẽ khác hẳn. Có lẽ, có lẽ Vân Vũ Phi sẽ giữ lấy Doãn Xuyên, giữ thật chặt, không cho Doãn Xuyên tiếp xúc với nữ nhân khác. Như vậy, quan hệ giữa nàng và Doãn Xuyên sẽ nhạt đi, hoặc là biến mất. Đó là điều Vương Cảnh tuyệt đối không cho phép.

"Hôm nay em đến là để nhắc nhở anh, đừng biến giả thành thật. Ngoài ra em còn phải cho anh hay, tiểu Nhã đã về ở nhà phụ mẫu nó rồi, có lẽ anh biết rồi?" Vương Cảnh nhẹ giọng nói.

"Biết rồi, tiểu Nhã gọi điện cho anh rồi" Doãn Xuyên gật đầu.

"Hứ, nữ nhân của anh thật không ít a. Xem ra, trước đây có người luôn miệng nói cái gì mà thích em, yêu em, toàn là nói dóc, hứ" Lời Vương Cảnh vừa giận dỗi vừa chua chua.

Doãn Xuyên không thể nào nhẫn nhịn kiểu châm biếm như vậy nữa. Cùng với tiếng kinh hô, Vương Cảnh đã bị nhấc bổng lên. Doãn Xuyên vác Vương Cảnh lên vai giống như vác bao tải, bước vào phòng, đóng cửa lại.

"Buông em ra, anh buông em ra, bị em nói đúng rồi phải không? Anh là đồ xấu xa, đồ lừa gạt, mau buông em ra." Vương Cảnh liều mạng tay đấm chân đá Doãn Xuyên. Do nằm vắt ngược, đồn bộ tròn lẳn của nàng do mặc váy ngắn lộ ra. Ở giữa đồn bộ, một chiếc nội khố màu đen bằng ren mỏng manh, nhỏ xíu lọt vào ánh mắt Doãn Xuyên.

"Bét" một tiếng, bàn tay Doãn Xuyên vỗ lên bờ mông Vương Cảnh. Trên bờ mông trắng nõn lập tức hiện ra dấu tay hồng hồng, xem ra cái đét đó không nhẹ.

"Ai, anh đánh em?" Vương Cảnh kêu lên.

"Em mà không trật tự nữa, anh sẽ không khách khí" Doãn Xuyên hung hăng nói.

Vương Cảnh trật tự liền. Nàng không đánh cũng không đá nữa. Doãn Xuyên đặt Vương Cảnh xuống giường rất thuận lợi. Nhưng vào lúc gã đặt Vương Cảnh xuống, Doãn Xuyên lại phát hiện Vương Cảnh đang cười, cười rất mê hồn.

"Cười cái gì?" Doãn Xuyên cởi đồ.

"Anh cởi đồ làm gì?" Nằm trên chiếc giường êm ái, Vương Cảnh hỏi ngược lại.

Doãn Xuyên chăm chú nhìn khu vực đen đen giữa hai đùi Vương Cảnh, đáp: "Vậy em nói xem anh cởi đồ làm gì?"

"Ai mà biết được? Có phải là trời nóng quá không?" trong ánh mắt Vương Cảnh như có nước.

"Đúng rồi, trời nóng thật, phải cởi sạch mới được." Quả thật Doãn Xuyên lột sạch, lộ ra bắp thịt tráng kiện trên cơ thể. Giữa hai chân, thứ đồ kiêu ngạo kia đã ngóc lên cao.

Khuôn mặt Vương Cảnh đột nhiên trở nên hồng rực. Nàng không dám nhìn thẳng vào thứ đồ hung ác đó, đành ngoảnh mặt đi. Nàng vờ như bình tĩnh nói: "Anh thích cởi thế nào thì cởi, em chẳng muốn nhìn. Không có gì nữa, em đi đây." Vương Cảnh định đi.

Nhưng sao Doãn Xuyên lại có thể để cho Vương Cảnh đi chứ? Thân thể Doãn Xuyên đã bao vây lấy Vương Cảnh.

Giữa những tiếng hô yêu kiều, y phục trên người Vương Cảnh rơi ra từng món từng món một, cho đến lúc không còn một mảnh. Nhìn ánh mắt ướt át, nhũ phong cao vút, gò tam giác đen nhánh chỉnh tề.của Vương Cảnh, Doãn Xuyên điên cuồng nhào tới. Gã hôn hít thân thể tuyệt diệu đó hết lượt này tới lượt khác, giống như muốn nuốt chửng cả Vương Cảnh.

Vương Cảnh mê mẩn. Nàng không ngừng ưỡn cao gò ngực tròn đầy, trong miệng phát ra những tiếng lầm bầm hút hồn: "Em còn chưa cởi giày" Trên đôi chân nàng vẫn còn mang nguyên đôi giày cao gót. Hai bàn chân nhỏ nhắn nõn nà hồng hào đó bị giam cầm một cách vô tình, giống hệt như chủ nhân của chúng, bị tứ chi của Doãn Xuyên quấn chặt lấy một cách vô tình.

"Anh thích em đi giày cao gót. Lần đầu tiên anh gặp em, em đi đôi giày cao gót màu hồng lam. Anh nhớ rất rõ." Tay Doãn Xuyên dạo chơi trên làn da mơn mởn của Vương Cảnh, nhũ đầu màu phấn hồng đã bị gã giày vò không biết bao nhiêu lần.

"Anh vẫn còn nhớ cơ à?" Vương Cảnh lại một lần nữa bị làm cho cảm động. Nàng co một chân lên, khiến cho vùng đất riêng tư của nàng lộ hẳn ra trước mặt Doãn Xuyên. Nhưng Vương Cảnh không chút bận tâm. Chiếc giày cao gót của nàng chà lên khuôn ngực rắn chắc của Doãn Xuyên, vũ mị hỏi: "Anh nói xem, đôi giày em đang đi đẹp hay là đôi anh nhìn thấy em đi lần đầu đẹp hơn?"

"Đều đẹp cả" Doãn Xuyên vừa trả lời, lại cúi thấp đầu xuống. Gã hôn nhẹ mắt cá chân trơn mềm của Vương Cảnh, lại còn ngậm mút ngón chân lộ ra. Mặt Vương Cảnh nóng như lửa, dường như đang chịu đựng một nỗi giày vò vừa ngứa ngáy lại vừa dễ chịu.

Doãn Xuyên không để Vương Cảnh chịu đựng nỗi giày vò nữa. Gã nâng cao chân kia của Vương Cảnh lên, để cho nhục bổng thô chắc xuyên qua cặp đùi Vương Cảnh, tiến vào trong mật huyệt sớm đã tràn trề d*m thủy.

"Úc" Lần này, mặc dù rất ngượng ngùng, nhưng Vương Cảnh nhìn thấy tình cảnh thứ đồ to mập kia tiến vào đầy trực quan sinh động. Kiểu chọc vào đáng sợ đó không ngờ lại kích thích đến vậy, đến nỗi lần đầu tiên nàng phát ra tiếng rên thật lớn. Cho đến khi vùng tam giác chỉnh tề gọn gàng của nàng hoàn toàn kết hợp với đám âm mao rậm rịt của Doãn Xuyên, nàng mới nhắm đôi mắt lại vẻ hưởng thụ.

Doãn Xuyên bắt đầu hoạt động, mông ngực cũng dập dồn theo. Vương Cảnh còn nghe thấy một loạt tiếng động khác, đó là tiếng da thịt va đập vào nhau mạnh mẽ phát ra.

"Ư, ư, ư. Doãn Xuyên, vì sao anh không yêu em sớm hơn" Mặc dù tiếng Vương Cảnh không rõ ràng, nhưng Doãn Xuyên vẫn nghe được câu đó. Không nghi ngờ gì nữa, câu đó chính là động lực của Doãn Xuyên. Lúc này, toàn thân gã tràn ngập lực lượng.

"Yêu em sớm hơn hay là làm em sớm hơn?" Doãn Xuyên hỏi.

"A, a, đều như nhau cả" Đầu Vương Cảnh đã vùi sâu xuống gối, nhũ phong đầy đặn bị Doãn Xuyên tóm chặt trong tay.

"Không giống nhau. Lão công của em làm em, còn anh lại yêu em" Nhịp độ đâm thọc của Doãn Xuyên tới tấp mà có lực, tiếng "ba ba" không lúc nào ngưng.

"A, a, anh mới là lão công của em. Em muốn anh, em yêu anh." Eo Vương Cảnh uốn cong lên.

"Gọi anh lão công"

"Lão công, lão công, lão công, lão công..." Vương Cảnh kêu không ngừng.

"Thích lão công dùng tư thế nào? A" Doãn Xuyên cảm giác quy đầu có chút tê đi.

"Ư, ư, đều, đều thích cả, em muốn anh từ, từ đằng sau vào" Vương Cảnh vừa nói câu đó ra, Doãn Xuyên đã thiếu chút nữa không kìm nổi. Gã vạn lần không ngờ nổi Vương Cảnh lại nói ra một câu phóng túng như vậy. Thật khó khăn gã mới nén lại được. Nhưng khi Vương Cảnh xoay người lại, vểnh cao bờ mông mĩ diệu lên, trong chớp mắt luồng khoái cảm kéo ào tới, khiến cho Doãn Xuyên chỉ đành nhắm mắt lại, mặc cho đám dịch thể trắng đục kia bắn vọt ra, trút lên bờ mông Vương Cảnh.

Vương Cảnh rất thất lạc, nhưng nàng biết lúc này không thể để lộ ra dáng vẻ thất lạc. Nàng quay mình lại, ôn nhu giúp Doãn Xuyên lau chùi.

"Kém quá a nha" Vương Cảnh liếc Doãn Xuyên một cái, nở nụ cười láu lỉnh.

"Nói cái gì?" Doãn Xuyên túng quẫn. Không một nam nhân nào bị nữ nhân nói "kém" lại cao hứng được, huống chi Vương Cảnh lại bồi thêm một câu "Nam tử hán thua trận rồi ha" càng làm cho Doãn Xuyên khó chịu.

"Em ngậm một lúc rồi xem, em sẽ biết thế nào gọi là lợi hại" Doãn Xuyên lớn tiếng phản kích.

"Thật không đó? Em xem nào, đừng có ba hoa nha" Vương Cảnh vén tóc, ngượng ngùng vuốt ve âu yếu cái thứ mềm nhũn kia một chút, rồi mới đưa đầu lưỡi hồng hào ra liếm liếm quy đầu, sau đó hé miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng ra, ngậm lấy thứ kia của Doãn Xuyên.

Chỉ một giây sau, Vương Cảnh đã cảm giác thấy sự khác lạ. Tiếp đó, nàng kinh khủng ngước nhìn Doãn Xuyên, bởi vì quai hàm nàng đã bạch ra, cái miệng nhỏ biến thành hình chữ O. Mặc dù đã hết sức há miệng tới mức to nhất, nhưng dường như nàng không sao ngậm nỏi cái thứ đang trỗi dậy hùng phong kia.

Doãn Xuyên đắc ý nháy nháy mắt, lạnh lùng nói với Vương Cảnh: "Em sẽ phải trả giá đắt cho sự châm chọc vừa rồi"

Vương Cảnh nhả cái vật to mập ra. Nàng tội nghiệp chăm chú nhìn cự vật trong tay, vẻ mặt vô tội nói: "Em sai rồi"

"A" Vương Cảnh lại kêu lên kinh hãi. Doãn Xuyên không cho nàng cơ hội thừa nhận sai lầm. Thân thể nàng đã bị xoay lại, kiều đồn phì nhiêu kia lại một lần nữa cong lên. Doãn Xuyên vung vẩy cự vật trong tay, nhắm chuẩn mật huyệt ẩm ướt hung hăng thọc vào.

"ư, ư, ư, em sai rồi, lão công Doãn Xuyên" Vương Cảnh chuyển động. Phía sau nàng, những cú đâm thọc dồn dập của Doãn Xuyên khiến nàng không sao nói thêm được nữa, chỉ còn lại những tiếng rên rỉ, rên rỉ bất lực. Rõ ràng Vương Cảnh đã đánh giá thấp thực lực của Doãn Xuyên. Nàng chịu sự trừng phạt nghiêm khắc. Nhưng Vương Cảnh lại rất hưởng thụ sự trừng phạt đó. Ánh mắt nàng lại một lần nữa mơ đi.

"Mau, mau, ư, làm em, mạnh vào" Vương Cảnh uốn éo trong cơn co giật, luồng khoái cảm như những đợt sóng triều trong thoáng chốc lan ra khắp cơ thể nàng, đến cả hơi thở của nàng như cũng sắp ngừng lại. Đó là niềm khoái lạc không gì so sánh nổi.

Bóng tối đã buông xuống. Vân Vũ Phi nôn nóng nhìn điện thoại cầm tay. Nàng bấm số Doãn Xuyên hết lần này đến lần khác, nhưng điện thoại chỉ đáp lại: Số điện thoại này hiện đang tắt.

Trên bàn ăn, sắc mặt Dung An Dao sa sầm, Vân Vũ Lôi ở bên cạnh cũng ngấm ngầm cười lạnh. Theo nàng thấy, nam nhân của Vân Vũ Phi phần lớn là đám choai choai ấu trĩ. Nàng cảm thấy đáng thương cho muội muội của mình.

"Không đợi nữa, chúng ta ăn thôi." Giọng nói của Dung An Dao rất mềm mỏng, không hề nghe ra một chút ý tứ tức giận nào.

Vân Vũ Lôi dạ một tiếng.

Vân Vũ Phi thì vội vàng nói: "Con đi kiếm anh ấy, anh ấy cũng ở Tây Uyên chúng ta, con biết chỗ anh ấy ở"

Dung An Dao lạnh lùng nói với Vân Vũ Phi: "Nam nhân như vậy không cần cũng được, chúng ta ăn cơm thôi."

"Không, chúng ta đợi chút, con đi kiếm anh ấy" Vân Vũ Phi xỏ giày mở cửa định đi ra, nhưng đúng lúc đó Doãn Xuyên lại xuất hiện ở trước cửa. Vân Vũ Phi kinh ngạc vui mừng nhảy bật lên: "Sao giờ mới tới, nào, mau vào đi"

Doãn Xuyên bước vào, trái một câu "thật xin lỗi", phải một câu "thật xin lỗi"

Cặp mắt Vân Vũ Lôi trợn trừng lên như muốn to hơn cả mắt trâu. Nàng không kịp phản ứng lại xem đó là chuyện gì.

Dung An Dao thì lạnh lùng nói: "Ăn cơm thôi"

Doãn Xuyên vội vàng khom người đưa lễ vật trong tay tới: "Dung a di, cháu tìm khắp nơi mới kiếm được
đĩa Việt kịch "
Hồng Lâu Mộng" của đào kép nổi tiếng Ngu mĩ nhân. Ha ha, đến muộn quá, điện thoại lại hết pin, cô bỏ quá cho."

"Cậu, cậu đặc biệt đi mua thứ này sao?" Dung An Dao ngẩn ra, cặp mắt nàng có chút ẩm ướt, nhìn Doãn Xuyên thở không ra hơi, nàng ngấm ngầm tự trách mình sao lại vô lễ như vậy.

"Có phải là mua khó lắm không?" Vân Vũ Phi cười đắc ý.

"Cũng không khó mua lắm, chỉ phải chạy qua sáu cửa hàng mà thôi." Doãn Xuyên nhẹ nhàng đáp. Thật ra đĩa Việt kịch đó gã mua từ sớm rồi, chỉ có điều lúc này gã không để lộ ra dấu vết thổi phồng lên chút ít.

Dung An Dao cũng mỉm cười. Nàng biết đĩa "Hồng Lâu Mộng" của Ngu mĩ nhân vừa mới ra thị trường không lâu, rất khó mua. Còn Doãn Xuyên lại vì mua cho bằng được đĩa này mà không ngờ chạy qua sáu cửa hàng. Ngày thì nóng bức như vậy, thật là làm khó gã quá.

Doãn Xuyên cũng chú ý thấy vẻ hài lòng của Dung An Dao. Quần nhau với Vương Cảnh quả thật mất rất nhiều thời gian, thiếu chút nữa làm lỡ việc.

"Nào lại ăn cơm, thử món này xem." Đây đã là lần thứ ba Dung An Dao gắp đồ ăn cho Doãn Xuyên. Không biết vì sao, đột nhiên Doãn Xuyên phát hiện tay Dung An Dao rất đẹp. Mười ngón thon dài, giống như những cọng hành non vậy. Tay vậy mà giống tay của người sắp năm mươi sao?

Doãn Xuyên khách khí tiếp lấy, luôn miệng cảm ơn, nhưng khóe mắt gã còn chú ý tới một người. Người đó đương nhiên là Vân Vũ Lôi. Trong lòng Doãn Xuyên hy vọng Vân Vũ Lôi ngàn vạn lần đừng gây ra chuyện gì thì tốt.

"Ăn cơm" Vân Vũ Lôi cũng cười tít gắp đồ ăn cho Doãn Xuyên, điều đó vượt ngoài ý liệu của Doãn Xuyên. Chỉ có điều ánh mắt Vân Vũ Lôi lạnh đến cực điểm. Nàng không ngừng dò xét đánh giá Doãn Xuyên và muội muội Vân Vũ Phi. Ánh mắt đó đơn giản là còn giảo hoạt hơn cả hồ ly.

Đương nhiên Doãn Xuyên không hề nhìn thẳng vào Vân Vũ Lôi. Gã không sao hiểu được tâm tư của nữ nhân. Thấy dáng vẻ Vân Vũ Lôi tựa như chẳng hề xảy ra chuyện gì, Doãn Xuyên cuối cùng có thể yên tâm thưởng thức tay nghề nấu nướng của Dung An Dao.

"A, ngon quá, Dung a di, sau này có thời gian cháu phải thỉnh giáo học vấn nấu nướng của cô mới được" Doãn Xuyên bắt đầu vỗ mông ngựa.

Quả nhiên, Dung An Dao vốn vẫn ôm nỗi cảm động lẫn áy náy lập tức tươi cười nói với Doãn Xuyên: "Được a, cô sẽ dạy cho cháu mấy món sở trường. Cháu sau này a, liền có thể làm cho tiểu Phi ăn. Nó ấy à, thích ăn nhất là cá kho"

"Vâng, sau này cháu học rồi nhất định làm cho Vũ Phi ăn" Doãn Xuyên gật đầu tới tấp, còn Vân Vũ Phi ở bên cạnh thì tỏ ra vô cùng hạnh phúc.

Nhưng, cuối cùng Vân Vũ Lôi cũng lên tiếng. Lời của nàng khiến Doãn Xuyên chấn kinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status