Tây Uyển mị ảnh

Chương 6: Nguy hiểm liên tiếp



Vương Cảnh muốn ngăn cản Lôi Lôi không còn kịp. Vân Vũ Lôi đẩy cánh cửa khép hờ tiến vào phòng. Vương Cảnh bất lực dựa lên tường. Nàng chỉ đành chờ tiếng kêu kinh hãi của Vân Vũ Lôi.

Nhưng tiếng kêu kinh hãi không vang lên. Vương Cảnh hiếu kỳ đi theo vào phòng. Nàng phát hiện trong phòng ngủ tuyệt không có bóng dáng của Doãn Xuyên, chỉ có Vân Vũ Lôi đang hưng phấn dính chặt lấy đống y phục trong tủ đồ, miệng còn không ngừng tán tụng "Đẹp quá đi" "Thích quá cơ"

Vương Cảnh chẳng có lòng dạ nào đi bàn tán chuyện y phục xấu hay đẹp. Nàng ngó nghiêng khắp nơi tìm Doãn Xuyên. Thật may, trong phòng tắm cạnh phòng ngủ, Vương Cảnh nhìn thấy Doãn Xuyên.

Vương Cảnh đưa ngón trỏ lên miệng làm động tác ra dấu giữ im lặng. Nhìn Vương Cảnh mặc áo ngủ ngập tràn nét xinh tươi, Doãn Xuyên vươn tay ôm lấy Vương Cảnh, luồn tay vào trong áo ngủ, lại bắt đầu vuốt ve nhũ phong cực kỳ đàn hồi của nàng. Cơ thể mẫn cảm rất dễ dàng làm cho Vương Cảnh ửng hồng khuôn mặt. Mặc dù Vương Cảnh hơi giận, nhưng Doãn Xuyên vẫn không ngừng không nghỉ. Thậm chí gã xoay ngược thân thể Vương Cảnh lại, để Vương Cảnh quay lưng lại phía mình.

Vương Cảnh còn chưa kịp phản ứng lại, cây nhục bổng nóng bỏng kia đã chọc đến nụ hoa.

"Anh làm gì vậy? Làm người ta nghe thấy, nghe thấy đấy, anh điên à." Vương Cảnh cố gắng hạ thấp thanh âm, nhưng áo ngủ đã bị tốc lên, mĩ đồn cong cong bị Doãn Xuyên áp chặt. Nhục bổng đã ấn vào một nửa.

"Em, em, anh, anh...." Vương Cảnh không biết làm sao, cảm giác ngứa ngáy một lần nữa lan ra toàn thân. Đầu óc nàng trống rỗng, thân thể rất tự nhiên nghiêng về phía trước, hai tay chống lên bồn rửa mặt, đưa bờ mông tròn trĩnh vểnh ra sau. Doãn Xuyên dễ dàng ấn ngập nhục bổng vào hoa phòng của Vương Cảnh.

Không một tiếng động. Không ai dám phát ra tiếng động, chỉ có tiếng thở nặng nhọc. Nhưng điều đó cũng không gây trở ngại cho Doãn Xuyên tự do nhấp nhô, cũng không gây trở ngại cho Vương Cảnh đạt được kích thích không thể gọi tên. Khoái cảm do loại kích thích này mang lại từ trước đến giờ nàng chưa từng thể nghiệm qua. Vương Cảnh đỏ bừng khuôn mặt, cẩn thận lắc lư đồn bộ của mình, trước trước sau sau phối hợp với Doãn Xuyên.

"Ư, ư" Rất cẩn thận, song vẫn phát ra mấy tiếng rên rỉ khe khẽ, có lẽ đã vượt quá mức độ kiềm chế.

"Sao vậy? Cảnh Cảnh tỷ"

Vân Vũ Lôi đang ướm thử y phục dường như nghe thấy tiếng gì đó.

"Há, không, không có gì? Há" Vương Cảnh khó nhọc đáp lại Vân Vũ Lôi, nhưng đúng lúc này Doãn Xuyên lại gia tăng sức mạnh nơi hông. Động tác của gã dù chậm những mỗi lần đều chọc vào đến tận cùng hoa phòng.

"Chị bị khó chịu à?" Vân Vũ Lôi kỳ quái tiến về phía phòng tắm.

"Cách"

Cửa phòng tắm chốt lại. Vân Vũ Lôi ngẩn ngơ đứng trước cửa. Có điều rất nhanh nàng nghe Vương Cảnh giải thích: "Bụng, khó chịu, hôm qua ăn hải sản khả năng không tươi, ai ôi"

"Hứ, em thích ăn hải sản nhất, chị ăn hải sản mà không gọi em, đáng đời. Hi hi, có phải uống thuốc không?" Bên ngoài phòng tắm Vân Vũ Lôi cười trên đau khổ của người khác tránh xa cửa phòng tắm. Không một nữ nhân nào muốn nghe người khác đi vệ sinh, nữ hài xinh đẹp càng không muốn, cho nên nàng chạy rất nhanh, chỉ sợ ngửi phải mùi gì đó khác thường.

Chỉ đáng tiếc Vân Vũ Lôi lại cười lầm sự đau khổ của người khác, bởi vì lúc này Vương Cảnh chẳng có chút khó chịu nào, ngược lại nàng thoải mái đến chết đi được. Nàng đã hoàn toàn thích ứng với cự vật của Doãn Xuyên, nàng đang hưởng thụ lạc thú từ nhục thể cọ xát lẫn nhau mang lại.

Động tác của Doãn Xuyên càng mạnh hơn, bởi vì gã nhìn thấy động tác lắc lư đồn bộ của Vương Cảnh cực kỳ mạnh mẽ, ái dịch trào ra đã chảy cả xuống cặp đùi thẳng tắp. Doãn Xuyên biết, nữ nhân phía trước sắp đạt đến cao trào. Gã chẳng có lý do gì mà không gia tăng toàn bộ sức lực, cho dù có phát ra tiếng động cũng không ngại nữa.

"Hư, Xuyên, em, em, a"

"Bảo, bảo bối của anh, anh, anh sắp ra rồi."

Trời quay đất cuồng, bởi vì hai thân thể xích lõa ngã nhào xuống mặt đất.

Khi Vương Cảnh lê được tấm thân mềm nhũn không chút hơi sức ra khỏi phòng tắm, Vân Vũ Lôi đã thử đến bộ y phục thứ tám. Nàng hâm mộ nói với Vương Cảnh: "Cảnh Cảnh tỷ, lão công tỷ đối đãi tỷ thật tốt a."

"Tương lai, lão công của mi còn đối tốt với mi hơn." Lời của Vương Cảnh như có ám chỉ, nhưng trong lòng nàng lúc này tràn ngập mật ngọt.

"Nhìn không có vẻ là chị đau bụng a, sắc mặt đỏ hồng. Phải chăng đêm qua đại chiến trời long đất lở một trận với lão công của chị, lắc hông mạnh quá phải không? hi hi" Vân Vũ Lôi cởi áo ngoài ra, khoác vào một bộ y phục nàng vừa ý, ngắm nghía phải trái.

"Cái miệng mi kia, nói lung tung cái gì?"

Do mấy ngày không nhìn thấy Lý Kha, sắc mặt Vương Cảnh xịu xuống. Nàng nặng nề ngã người xuống chiếc giường rộng rãi, lẩm bẩm: "Tìm lão công không cần phải có nhiều tiền, phải tìm người yêu mi đó."

"Tương lai em nhất định tìm được một nam nhân yêu em." Vân Vũ Lôi đột nhiên nhớ tới một người, nàng hỏi với dáng vẻ ngạc nhiên mừng rỡ: "À, chị đoán xem, vừa rồi em nhìn thấy ai?"

"Nhìn thấy quỷ à?"

"Chị mới thấy quỷ, cho chị biết, Cảnh Cảnh tỷ, em nhìn thấy anh Doãn Xuyên đó."

Hai từ 'Doãn Xuyên' vừa thoát ra khỏi miệng, thần kinh hai người lập tức căng lên. Doãn Xuyên đang buồn thiu trong phòng tắm cũng dựng tai lên. Gã ngạc nhiên vì sao nữ nhân này lại nhắc tới tên gã? Gã còn cảm thấy giọng nói của nữ nhân này có vẻ quen quen.

Cũng như vậy, Vương Cảnh đang nằm nghiêng trên giường cũng dựng tai lên hỏi: "Nhìn thấy ở đâu?"

"Ở hồ bơi của Tây Uyển chúng ta. Thật tức cười, anh ta ngỡ em là Vân Vũ Phi, dường như tìm Vũ Phi chụp quảng cáo gì đó. Hí hí, Cảnh Cảnh tỷ, anh ấy quả thực rất anh tuấn, rất có phong vị nam nhân."

Vân Vũ Lôi cởi y phục ra, rồi bước tới, nằm xuống cạnh Vương Cảnh. Trên người nàng chỉ có áo nịt cùng tấm nội khố nhỏ đến nỗi không thể nhỏ hơn được nữa. Áo ngực và nội khố đều là hàng ren màu trắng, tỏ ra cực thuần khuyết.

Cô ta, không phải là Vân Vũ Lôi chứ? Doãn Xuyên ở trong phòng tắm hết sức kinh ngạc, không ngờ nổi bạn thân của Vương Cảnh lại là Vân Vũ Lôi. Gã ghé đầu sát vào khe cửa, gã muốn nghe xem hai nữ nhân bên ngoài nói gì về gã.

Vương Cảnh cũng cười: "Hai tỷ muội nhà mi quả thật cũng rất giống nhau."

Ngừng một chút, Vương Cảnh hỏi vẻ chua chua: "Thế nào, mi có thích hay không?" Thật ra câu hỏi của Vương Cảnh có hơi thừa. Vẻ mặt tràn đầy khát khao của Vân Vũ Lôi đã nói ra đáp án.

"Ưm, Cảnh Cảnh tỷ, vừa rồi ở hồ bơi thật tức cười. Em, em cố ý thử anh ấy, em hỏi anh ấy có muốn xoa vuốt em không, kết quả, chị đoán như thế nào?" Vân Vũ Lôi cười to quái lạ.

"Còn có thể thế nào nữa? Mi là một đại mĩ nhân, khẳng định là anh ấy nhao đến như hổ đói vồ mồi rồi." Vương Cảnh cũng bật cười, ánh mắt nàng như vô ý liếc về phía phòng tắm.

"Sai rồi, anh ấy lại rất nghiêm chỉnh, chạm cũng không chạm vào em. Cảnh Cảnh tỷ, chị nói xem có phải là trong lòng anh ấy chỉ có chị thôi không?" Vân Vũ Lôi lật mình lại, nằm sấp trên giường, nhìn Vương Cảnh với vẻ mặt ghen tị.

"Mi, mi nói cái gì?" Vương Cảnh cực kỳ quẫn bách, bởi ví đó đều là bí mật của nàng, bí mật đó nàng chỉ kể cho Vân Vũ Lôi.

"Cái gì mà kêu loạn lên vậy? Chẳng phải chị nói Doãn Xuyên thầm yêu chị sao?" Vân Vũ Lôi cong môi lên.

"Tao, tao, tao chỉ nói anh, anh ấy có lẽ là thích tao."

Mặt Vương Cảnh nóng bừng lên. Nàng không ngờ được Vân Vũ Lôi lại đột nhiên gặp Doãn Xuyên, càng không ngờ được Vân Vũ Lôi vốn không biết Doãn Xuyên đang ở trong phòng tắm nên chuyện gì cũng nói ra. Đáng hận là Vương Cảnh lại không thể chặn lời Vân Vũ Lôi. Vân Vũ Lôi biến chuyện đó thành chuyện tám trong khuê phòng của nữ nhân.

Có điều, lúc này trong lòng Doãn Xuyên lại ngọt ngào như rót mật, đúng là ngọt đến tận xương tủy. Gã không ngờ nổi nữ nhân mà Vương Cảnh muốn giới thiệu cho gã lại là Vân Vũ Lôi. Nghĩ đến Vân Vũ Lôi, trong đầu Doãn Xuyên lập tức hiện lên mấy điểm màu vỏ chanh chết người kia. Thân dưới gã lại nóng bừng lên.

Thân hình Vân Vũ Lôi quả thật rất đáng kiêu ngạo, đến ngay cả Vương Cảnh cũng có chút ghen tỵ. Có điều câu nói của Vân Vũ Lôi khiến tâm tình Vương Cảnh khoan khoái lên nhiều. "Em thấy trong lòng anh Doãn Xuyên nhất định vẫn nhớ tới Cảnh Cảnh tỷ."

"Có lẽ vậy, cho nên tao giới thiệu anh ấy cho mi, không phải là Cảnh Cảnh tỷ không thích, mà là Cảnh Cảnh tỷ đã có lão công rồi. Mi đừng có mà bỏ lỡ, rất nhiều nữ nhân chờ cướp đó nha."

"Cướp thì đến mà cướp. Mặc dù anh ấy không dám động chân động tay nhưng ánh mắt anh ấy lại không thành thật, bộ dạng hau háu mê gái, ha ha."

"Có lầm không đấy? Một đại mĩ nhân như Vân Vũ Lôi của chúng ta, thân hình lại đẹp, nếu nam nhân nhìn thấy mi mà không say mê, nhất định là nam nhân đó có bệnh. Nếu như mi không thích, được, tao đi nói với muội muội mi. Tao thấy Vũ Phi cũng thích hợp với anh ấy."

"Oái, ứ, Cảnh Cảnh tỷ, không được a, em, em thích à." Vân Vũ Lôi đỏ bừng khuôn mặt. Nàng nũng nịu nhào vào lòng Vương Cảnh.

"Nếu như đã thích thì sao còn trêu chọc người ta. Vạn nhất anh ấy sờ mi thật, mi làm sao?" Nhìn Vân Vũ Lôi cực kỳ đáng yêu, trong lòng Vương Cảnh lại chua xót. Nàng thầm nghĩ, đến mình còn thích cô nàng Vân Vũ Lôi này, huống gì là nam nhân. Nếu như Doãn Xuyên và Vân Vũ Lôi tốt đẹp, chỉ e sẽ quên béng cả nàng.

"Thật ra, em thấy anh ấy từ trước rồi. Trước đây anh ấy thường xuyên chơi Squash ở câu lạc bộ, cơ thể rất đẹp. Có điều, nếu như anh ấy dám sờ em trước mặt mọi người, em sẽ đá cho một cước lộn xuống hồ, cho anh ấy ướt như chuột lột." Vân Vũ Lôi bật cười.

"Ha, ý mi là không cho phép trước mặt mọi người, còn lén lút thì cởi quần mi cũng không sao?" Nói rồi, Vương Cảnh không nhịn được bật cười lớn.

"Linh tinh, hi hi ha ha"

Hai cô gái cười nghiêng cười ngả, cười lăn cười bò.

Trong phòng tắm Doãn Xuyên lại thầm kêu may mắn. May mắn bản thân không sờ lung tung, bằng không sẽ gặp tai họa biến thành con gà nhúng nước. Nghe tiếng cười đùa trêu chọc ở bên ngoài, trong đầu Doãn Xuyên hiện lên bức tranh hai người đẹp đùa giỡn, trong lòng cực kỳ đắc ý.

Đột nhiên một tiếng kêu yêu kiều vang lên, Doãn Xuyên không nhẫn nhịn được nữa. Gã nhẹ nhàng hé mở cửa phòng tắm thò đầu ra nhìn. Lọt vào tầm mắt là hai thân thể hoàn mĩ đang quốn lấy nhau. Tay Vân Vũ Lôi tóm lấy nhu phong Vương Cảnh. Thân thể Vương Cảnh lúc này vẫn rất mẫn cảm. Nàng kinh hãi kêu lên, vội vàng đẩy tay Vân Vũ Lôi ra. Vân Vũ Lôi lại nũng nịu: "Cảnh Cảnh tỷ, miu miu của tỷ sờ thích lắm, cho em sờ một tý."

"Sờ cái gì? Thành thói quen không tốt đâu."

"Hứ, nhưng trước đây chị sờ người ta trước, bây giờ chị không cho sờ, em cứ thích sờ." Nói rồi, bàn tay nhỏ nhắn lại thò ra.

Vương Cảnh không biết trốn vào đâu, để cho Vân Vũ Lôi sờ cho một cái, lập tức cảm thấy quái lạ. Vẻ mặt nàng tỏ ra ấm ức không phục: "Được, cứ như trước, mi sờ, tao cũng sờ" Nói chưa dứt lời, tay Vương Cảnh đã luồn vào trong áo nịt của Vân Vũ Lôi khẽ xoa nắn. Tức thì bầu không khí trong phòng quái dị đến cực độ.

Tròng mắt Doãn Xuyên như muốn rớt ra ngoài. Từ câu nói 'cứ như trước' của Vương Cảnh, một câu 'trước đây chị sờ người ta trước' của Vân Vũ Lôi, gã liền hiểu ra trước đây hai cô gái này thường xuyên chơi trò chơi em sờ chị, chị sờ em này.

"Ai ôi, Cảnh Cảnh tỷ, chị" Thì ra Vương Cảnh không những sờ mà còn ghé miệng tới, ngậm lấy nhũ đầu màu phấn hồng của Vân Vũ Lôi. Vân Vũ Lôi khó chịu đến toàn thân run rẩy loạn cả lên.

Huyết dịch toàn thân Doãn Xuyên tức thì tập trung dồn hết về dưới hông. Cự vật của gã cứng đến hệt như cây côn sắt.

Nhưng lúc Doãn Xuyên cấp thiết hy vọng Vân Vũ Lôi cũng hôn lại nhũ phong Vương Cảnh, điện thoại trong phòng chợt đổ chuông.

Vương Cảnh thở hổn hển chỉ đành nhấc điện thoại ở đầu giường lên "alo".

"Alo, lão bà, chút nữa anh sẽ về nhà, nấu thêm mấy món nhé." Đó là điện thoại Lý Kha gọi về.

"Em không rảnh, hẹn Lôi Lôi đi mua y phục rồi, anh tự ăn gì đó đi nha." Giọng của Vương Cảnh thật lạnh.

Đặt điện thoại xuống, nàng vội vàng nhảy xuống giường, nói với Vân Vũ Lôi: "Đi, chúng ta ra ngoài ăn, tao mời mi, thuận tiện đi cùng mi mua bộ đồ tắm. Tao cũng muốn đi bơi." Lý Kha sắp trở về, mà Doãn Xuyên vẫn còn ở trong phòng tắm, điều đó làm cho Vương Cảnh rất lo sợ.

Dĩ nhiên Vân Vũ Lôi rất cao hứng: "Được, chị mời khách, em sẽ ăn thả phanh, hà."

"Ăn đi, ăn đi, ăn thành cái thùng phuy, xem ai lấy mi, đi mau." Vương Cảnh vội vàng thúc giục Vân Vũ Lôi.

"Yên tâm, tên Doãn Xuyên đó chạy không thoát lòng bàn tay em đâu, hi hi. Làm gì mà gấp vậy? Không trang điểm à?"

"Không trang điểm nữa. Cảnh cảnh tỷ của mi thiên sinh lệ chất, không cần thiết phải trang điểm, hi hi."

"Bình" Theo tiếng cánh cửa đóng sầm lại, Doãn Xuyên thở phào một hơi. Gã đi ra ngoài phòng khách, chuẩn bị sẵn sàng rời khỏi nhà Vương Cảnh.

Nhưng thế nào Doãn Xuyên cũng không ngờ nổi, vào lúc gã định ra khỏi cửa chính, gã lại nghe thấy ngoài cửa có tiếng động. Đó là tiếng lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa. Doãn Xuyên kinh hoảng, phản ứng đầu tiên vẫn là chạy vào phòng ngủ. Nhìn thấy tủ quần áo to rộng, gã cũng chẳng kịp nghĩ ngợi liền chui vào trong. Vừa khép cánh tủ lại đã nghe có tiếng người tiến vào trong phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status