Thái tử phi thất sủng

Chương 256: Phiên ngoại - đại kết cục văn



Dạ Vân điện. Tử Lạc Vân thần sắc lo lắng đứng ở trong phòng ngủ, nhìn ngự y bắt mạch cho Vệ Lan. Qua một hồi lâu, ngự y mới thu hồi tay đứng lên, còn không đợi ngự y nói chuyện, Tử Lạc Vân liền khẩn cấp hỏi:

-”Nàng thế nào?”

Lão ngự y thần sắc ngưng trọng, hắn liếc mắt nhìn Tử Lạc Vân nói:

-”Khởi bẩm thái tử gia, Vệ thị vệ trúng phải một loại tình độc tên mông hãn dược, bởi vì Vệ thị vệ thuở nhỏ tập võ, thân thể của nàng có chút kháng cự lại mông hãn dược, nhưng là, tình độc là một loại mỵ thuốc cực liệt, căn bản không có thuốc nào chữa được, nữ tử trúng tình độc, trừ phi cùng nam nhân ân ái, nếu không, kinh mạch toàn thân đứt đoạn mà chết.”

Nghe xong lời ngự y nói…, Tử Lạc Vân ngây ngẩn cả người, trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn tuy rằng hiểu rõ được trong lòng mình thích Vệ Lan, nhưng nàng còn nhỏ như vậy, mới có mười bốn tuổi, hắn sao có thể nhẫn tâm đoạt đi trinh tiết của nàng? Nhưng là, xấu nha đầu này cố tình lại trúng thứ tình độc chết tiệt…nọ, cái này bảo hắn phải làm như thế nào cho phải? Tử Lạc Vân trầm tư một lát, sau đó hướng ngự y trầm giọng hỏi:

-”Còn có biện pháp khác không?”

Lão ngự y trầm ngâm trong chốc lát, nghĩ nghĩ, lại nói:

-”Khởi bẩm thái tử gia, có lẽ, có một biện pháp, có thể giải được mỵ độc trên người Vệ thị vệ, nhưng là, thần cũng không biết có thể làm được hay không!”

Tử Lạc Vân lo lắng quát lên:

-”Nói mau!”

Lão ngự y nào dám chậm trễ vội nói:

-”Cựu thần biết, có một loại biện pháp, đó là dùng nội lực từng chút bức độc chất đi ra, nhưng là, người bức độc nhất định phải có nội lực cao thâm, hơn nữa còn phải dưới tình huống xích lõa mới có thể tiến hành bức độc. Bất quá, đối với một nữ tử mà nói, người bức độc phải là thân nhân của nàng, hoặc là trượng phu của nàng, nếu không, hành động lần này cùng với việc hủy đi trong sạch của nàng cũng không khác là bao!”

Lão ngự y là người từng trải, hắn tự nhiên chỉ một cái liếc mắt liền nhìn ra suy nghĩ trong lòng Tử Lạc Vân, cho nên, hắn mới nói ra những lời này.

Tử Lạc Vân cho tới bây giờ vốn không để cho Vệ Lan ngoài hắn ra còn gả cho người khác, hắn chỉ là không muốn dưới tình huống nàng thần trí mơ hồ, đoạt đi trong sạch của nàng, bây giờ nghe lão ngự y nói có thể dùng nội lực để bức độc, lập tức không khỏi mừng rỡ. Hắn liếc mắt nhìn lão ngự y, nói:

-”Được, bản thái tử đã biết, ngươi trước lui ra thôi!”

Lão ngự y mỉm cười, cũng không nói nhiều, sau đó lui ra ngoài. Sau khi lão ngự y rời đi, Tử Lạc Vân chậm rãi đi đến trước giường, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Vệ Lan, nhìn nàng bởi vì độc tình giày vò, mà khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ bừng, tim của hắn, không khỏi mãnh liệt nhảy lên.

Qua một hồi lâu, hắn mới cố nén kích động trong lòng, vươn bàn tay có chút run run, đem y phục trên người nàng cởi bỏ. Theo động tác của hắn, thân thể Vệ Lan khiết bạch dần lộ ra trước mắt, chỉ thấy da thịt của nàng cực kỳ tinh tế, hơn nữa nàng tuy tuổi còn nhỏ, nhưng dáng người đã có lồi có lõm, vòng eo mảnh khảnh, cái kia trước ngực tuy rằng không tính lớn, nhưng lại vô cùng khéo léo đẹp đẽ, thoạt nhìn, thật sự rất mê người, nhất hai đóa hoa đỏ bừng kia, làm hắn cơ hồ thiếu chút nữa không khống chế nổi chính mình, muốn cúi đầu nhấm nháp một phen.

Nhìn Vệ Lan thân thể trắng noãn tinh tế, Tử Lạc Vân chỉ cảm thấy máu mình sôi trào, tất cả máu cơ hồ nháy mắt hướng lên đỉnh đầu dũng mãnh lao tới. Hắn chỉ là một thiếu niên, hơn nữa còn là lần đầu tiên ở khoảng cách gần như vậy tiếp xúc với thân thể nữ tử, hắn đương nhiên không có kinh nghiệm về việc đó, cho nên, khi hắn nhìn đến Vệ Lan, thân thể chính mình cũng không tự chủ có phản ứng mãnh liệt! Bất quá, hắn cuối cùng vẫn còn nhịn được, hắn đem Vệ Lan nhẹ nhàng nâng dậy ngồi xoay lại với mình, cưỡng chế dục niệm trong đầu, sau đó bắt đầu nghiêm túc vận nội lực áp chế độc tình trong người nàng.

Không biết qua bao lâu, Tử Lạc Vân bỗng nhiên thu hồi hai tay, mà Vệ Lan mất đi chống đỡ, thân thể mềm mại rơi vào trong ngực của hắn. Vì Vệ Lan bức độc, cơ hồ dùng đi tất cả nội lực của Tử Lạc Vân, đến nỗi hắn hiện tại căn bản cũng không có khí lực đẩy nàng ra, đắp chăn cho nàng, đành phải tùy ý để nàng dựa vào ngực mình.

Mà Vệ Lan bởi vì tình độc được giải, rất nhanh liền thanh tỉnh lại, nàng đầu tiên nhìn thoáng qua thân thể trần truồng của mình, trong lòng cũng hiểu được lý do, không khỏi xấu hổ dúi đầu vào trong lòng Tử Lạc Vân, một cử động cũng không dám.

Động tác của nàng, làm Tử Lạc Vân nhịn không được bật cười ra tiếng, có điểm buồn cười nhìn Vệ Lan, trêu chọc nói:

-”Xấu nha đầu, thân thể của ngươi đã bị bản thái tử xem hết rồi, về sau, ngươi chính là người của bản thái tử, có biết không? Nếu bản thái tử biết trong lòng ngươi còn suy nghĩ đến nam nhân khác, bản thái tử nhất định sẽ không tha cho ngươi!”

-”Ngươi. . . . . Ngươi đây là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. . . . . . .”

Vệ Lan ngoài miệng kháng nghị, nhưng trong lòng của nàng, lại vô cùng ngọt ngào. Tử Lạc Vân cười ha ha, hắn ôm Vệ Lan, vào thời khắc này, trong lòng thế nhưng vô cùng thỏa mãn, cảm giác này trước đây chưa từng có, hắn chợt phát hiện, hắn kỳ thật đã yêu tiểu nữ nhân kiên cường này!

Ba năm sau.

Hoàng đế Tây Lương thoái vị ẩn cư thâm sơn, thái tử Tử Lạc Vân tiếp nhận hoàng vị lên ngôi hoàng đế, trở thành tân hoàng đế Tây Lương quốc. Sau ngày đăng cơ cũng chính là ngày đại hôn của tân đế, cũng hướng cả nước tuyên bố, hắn cả đời chỉ yêu hoàng hậu Vệ Lan, cũng tự mình huỷ bỏ hậu cung chế độ Tần phi.

//Hổ con làm được việc mà hổ bố không làm được rồi, cặp này rất hay nha//

-HOÀN-
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 4.8 /10 từ 2 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status