Thần ấn vương tọa

Chương 185: Ấm áp


Long Hạo Thần nói tiếp.

"Sau khi đánh chết Xà Ma Thần An Độ Man Li, chúng con đi tới chỗ Trụ Ma Thần của gã định phá hủy nó, nhưng Trụ Ma Thần cực kỳ cứng rắn."

Thánh Nguyệt mỉm cười nói.

"Đó là chắc chắn rồi, các người đừng nản lòng vì thế. Từng có rất nhiều Liệp ma Đoàn cấp danh hiệu định tấn công Trụ Ma Thần mà không thể như ý. Ai, sáu ngàn năm, ma tộc khiến chúng ta bất lực nhất chính là bảy mươi hai Trụ Ma Thần, đây cũng là cái gốc của ma tộc. Chỉ cần bảy mươi hai cây cột đáng ghét còn đó, ma tộc chưa chắc thật sự suy kiệt. Các người đừng vì thế mà thấy khổ sở, chờ sau này chân chính có thực lực mạnh mẽ lại nghĩ cách đi. Đáng tiếc, năm đó con trai Luân Hồi của Thích Khách Thánh Điện chúng ta có khả năng đánh bại Trụ Ma Thần lại chết quá sớm. Nếu không thì nói không chừng sẽ sáng tạo ra kỳ tích."

Long Hạo Thần nghiêm túc nói.

"Nhưng mà, chúng con đã thành công."

"Thành công thì tốt! A? Thành công? Con nói thành công cái gì?" Thánh Nguyệt giật nảy người. Dáng người ông rất gầy, nhảy dựng lên thì tựa như con tinh tinh.

Long Hạo Thần nói.

"Chúng con thành công phá hủy Trụ Ma Thần đó, triệt để hủy diệt. Trên thế giới này về sau sẽ không lại xuất hiện Xà Ma Thần An Độ Man Li. Thậm chí Xà Ma tộc của gã có thể tiếp tục truyền thừa nữa không thì rất khó nói."

Thánh Nguyệt trợn to mắt, giữ nguyên tư thế bất động đến mười giây.

"Con, con…con nói thật? Các người, các người hủy một Trụ Ma Thần? Không, điều này là không thể nào. Nhiều tiền bối đều không thể làm được, cho dù các người được trời ưu đãi, mỗi cái đều tài năng bẩm sinh, nhưng các người tu vi mới bao nhiêu, sao có thể hủy Trụ Ma Thần? Không thể nào, tuyệt đối không thể được!"

Nhìn Thánh Nguyệt phản ứng có chút không bình thường, Long Hạo Thần cười khổ nói

"Ông cố, nhưng chúng con đúng là đã làm được. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Ma Thần Hoàng lấy con làm điều kiện phát động thánh chiến!"

Thánh Nguyệt động kinh kéo dài tới mấy phút mới bình tĩnh trở lại.

"Ý con là, con có loại năng lực đặc biệt có thể đối phó Trụ Ma Thần?"

Long Hạo Thần gật đầu.

"Có thể nói như vậy, nhưng không phải con mà là đồng bạn ma thú của con, Hạo Nguyệt. Tin tưởng các bạn của con cũng đã cảm nhận được. Hạo Nguyệt mà một ma thú khác lạ, mãi đến nay không ai có thể nói nó thuộc loại gì. Nhưng nó có thể sử dụng một loại năng lực đặc biệt, năng lực này đối với nhân loại chúng ta dường như không có tác dụng to lớn gì, nhưng đối với ma tộc lại là sự hủy diệt, đặc biệt là Trụ Ma Thần. Hạo Nguyệt lấy cái giá tiêu hao sức sống giúp chúng con hủy đi cây cột. Nếu con không đoán sai, Ma Thần Hoàng là bởi vì biết sự uy hiếp của Hạo Nguyệt đối với ma tộc, cho nên mới đòi liên minh giao con ra. Con và Hạo Nguyệt là huyết khế, chỉ cần con chết thì Hạo Nguyệt khó sống một mình."

Trong Liệp ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất, nếu nói không ai đoán được điều này thì là không thể nào. Chẳng qua lúc này trong lòng mọi người rất hỗn loạn. Nghe những lời này từ miệng Long Hạo Thần, mọi người mới càng thêm khẳng định suy nghĩ của mình. Thoáng chốc không khí cả phòng họp biến trầm trọng.

Không thể nghi ngờ, đối với liên minh thánh điện mà nói, có năng lực có thể hủy hoại Trụ Ma Thần thì quả là chuyện cực tốt. Nhưng hiện tại ma tộc lại vì thế mà phát động thánh chiến không chết không ngừng. Liên minh thánh điện thật sự có đủ thực lực chống cự trận chiến này sao? Không ai biết. Đại chiến vừa mới tiến vào giai đoạn ban đầu, hai bên đều đang giàn quân.

Sáu ngàn năm tới nay, tuy nhân loại không ngừng nghỉ ngơi lấy lại sức, nhưng bọn họ dù sao chỉ chiếm cứ một góc đại lục mà thôi. Sự cường đại của ma tộc cũng đang kéo dài, ít nhất năng lực sinh dục không xuất hiện vấn đề. Khi nhân loại tích góp lực lượng thì sao ma tộc không thể chứ? Đặc biệt là số lượng ma tộc cao cấp, sáu ngàn năm trước không thể so sánh.

Có thể nghĩ ngay lúc này, Long Hạo Thần và Hạo Nguyệt là điểm mẫn cảm.

Thánh Nguyệt rơi vào suy tư sâu xa. Xem từ góc độ liên minh thánh điện thì giao ra Long Hạo Thần, dĩ nhiên có được cơ hội tiếp tục nghỉ ngơi lấy sức. Nhưng sau này họ còn có cơ hội đạt được lực lượng hủy diệt Trụ Ma Thần không? Đáp án là không xác định. Mà bảo vệ tốt Long Hạo Thần, vậy thì liên minh phải đối mặt lửa giận từ ma tộc. Dù sao sự tình liên quan đến sự hưng thịnh cả ma tộc, đổi lại là ai thống trị ma tộc, dưới tình huống như vậy đều sẽ không tiếc tất cả cái giá đắt giết chết Long Hạo Thần và Hạo Nguyệt.

Thật lâu sau Thánh Nguyệt mới gian nan mở miệng.

"Nhóc con, con không nên nói ra, như vậy rất có thể sẽ xuất hiện tình huống bất công với con, có hiểu không?"

Long Hạo Thần ngược lại bình thản mỉm cười.

"Ông cố, không có gì là bất công, con không thể làm trái lương tâm mình. Con nói rồi, con không thể giao ra Hạo Nguyệt, nó tựa như anh em ruột thịt của con. Điều con có thể làm chính là nói ra sự thật, giao quyền quyết định cho liên minh. Mặc kệ liên minh quyết định ra sau thì con sẽ không oán không hối. Ông cố, làm phiền ông kiếm một gian phòng cho con. Trước khi liên minh đặt quyết định, con sẽ ở lại Thích Khách Thánh Điện chúng ta."

Thánh Nguyệt khép mắt lại, trong lòng giằng co. Ông là một người có dục vọng khống chế mọi thứ rất mạnh, đời này không thích nhất là chuyện mình không thể nắm bắt. Không cần nghi ngờ, trước mắt Long Hạo Thần đem đến tình huống cho ông chính là như thế. Ông hoàn toàn không thể suy đoán, khi mình báo cho liên minh những lời Long Hạo Thần nói thì sẽ có hiệu quả gì. Dưới tình huống liên quan đến sinh mạng của trăm ngàn vạn người liên minh, ai đều không thể ra quyết định!

"Ông cố…"

Bỗng nhiên lúc này vang lên thanh âm của Thải Nhi.

Nghe tiếng kêu thánh thót như vừa mới tỉnh giấc, Long Hạo Thần đánh rùng mình, khó tin nhìn hướng Thải Nhi.

Ánh mắt Thải Nhi vẫn hơi ngơ ngác, từng bước một đi hướng Thánh Nguyệt.

Thánh Nguyệt trọn mắt, hơi sửng sốt nhìn Thải Nhi. Đây là cháu gái cố của ông, dĩ nhiên ông quen thuộc nhất. Tiếng kêu của Thải Nhi rõ ràng có chút kỳ lạ, khác biệt rất lớn với lúc trước.

"Ta, ta nhớ ra rồi, ông là ông cố của ta. Ông cố, cha, mẹ, cha mẹ của con đâu? Bọn họ, vì sao họ không tới cứu con, vì sao không tới cứu con…"

"Thải Nhi, con làm sao vậy?" Thánh Nguyệt giật mình nhìn Thải Nhi rõ ràng cảm xúc mất khống chế.

Long Hạo Thần vội vàng tiến lên một bước, đi tới bên cạnh Thải Nhi.

"Thải Nhi, cô nghĩ ra rồi? Đều nhớ ra tất cả sao?"

"Vì sao không cứu con…vì sao không tới cứu con." Thải Nhi tuyệt không để ý đến Long Hạo Thần, chỉ lặp lại câu nói này. Ánh mắt nàng ngơ ngác nhưng nước mắt không thể kiềm chế rơi xuống, điều này thật khiến người đau lòng.

Lúc này Long Hạo Thần đã quên mất việc của mình, tinh thần đều đặt trên người Thải Nhi, vội vàng muốn kéo lấy nàng.

Nhưng hiện tại cảm xúc của Thải Nhi rất kích động, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng và lạnh băng, cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm Thánh Nguyệt.

"Vì sao? Vì sao ông ném con ở đó? Vì sao các người đối xử với con như vậy, các người có biết…"

Giọng nàng gần như điên cuồng khiến mỗi người có cảm giác trái tim bị bóp chặt.

*Bụp*

Long Hạo Thần một chưởng nhẹ chặt cổ Thải Nhi, nàng bỗng mềm ngã trong ngực hắn, khuôn mặt còn tràn ngập nước mắt.

"Đây rốt cuộc là có chuyện gì?" Lúc này đầu óc Thánh Nguyệt cũng tràn ngập mờ mịt. Bị cháu cố gái đột nhiên gắt hỏi khiến ông không hiểu ra sao.

Long Hạo Thần ôm Thải Nhi, cẩn thận lau khô nước mắt trên mặt nàng.

"Đều tại con, không bảo vệ được Thải Nhi…"

Sau đó hắn nói cho Thánh Nguyệt cả quá trình Thải Nhi mất trí nhớ. Đương nhiên không kể việc liên quan đến Tháp Vĩnh Hằng, chỉ nói mình không thể không mang nàng phá tan vòng vây, cho nên quấy rầy quá trình thức tỉnh thần quyến giả của nàng.

Nghe Long Hạo Thần giải thích, Thánh Nguyệt thật lâu không nói lời nào. Ông biết, điều này tuyệt không thể trách Long Hạo Thần. Thải Nhi đột nhiên thức tỉnh, việc này ai có thể dự đoán được? Long Hạo Thần đã làm điều tốt nhất, tuy hắn không kể rõ tình hình, nhưng có thể tưởng tượng, đối diện nhiều Diệt Liệp ma bao vây, hắn có thể lao ra vòng vây đâu phải chuyện dễ?

"Đi đi, các người trước tiên trở lại nhà ta đã."

Nhà của Thánh Nguyệt chính là phủ chấp chính trong thành Khu Ma quan, Cả nhà Thánh Linh Tâm vốn ở đó chứ không phải bên Thích Khách Thánh Điện. Làm tổng trưởng quân sự Khu Ma quan, cả nhà họ ở phía sau phủ chấp chính trong một cái viện nhỏ. Thánh Nguyệt không có ý hạn chế đám Long Hạo Thần, chỉ để họ ngụ tại đây, hơn nữa nói cho hắn rằng ông sẽ báo cáo tình huống của hắn lên cấp trên, muốn Long Hạo Thần cứ chờ đợi tin tức liên minh thánh điện.

Khi Thánh Nguyệt nói như vậy với Long Hạo Thần thì trong lòng đã suy tính xong. Nơi này là Khu Ma quan, địa bàn của ông, nếu cuối cùng liên minh ra quyết định giao nộp Long Hạo Thần, vậy thì chẳng lẽ ông không thể thả thiếu niên này đi sao? Con người đều có lòng ích kỷ, ông cũng không ngoại lệ. Khi ông nhìn thấy Thải Nhi mất trí nhớ, tâm tình của Thánh Nguyệt biến đổi nghiêng trời lệch đất. Lần đầu tiên ông cảm thấy mình đã sai, vì liên minh và Thích Khách Thánh Điện, Thải Nhi chịu đựng thống khổ vượt xa người thường, thậm chí sau khi mất trí nhớ, ký ức đầu tiên nhớ lại chính là khổ sở khắc cốt minh tâm.

Nếu không để nàng nhận truyền thừa của Luân Hồi kiếm, sao Thải Nhi phải trải qua thống khổ như thế? Mà hiện tại, chẳng lẽ để Long Hạo Thần lại hy sinh vì liên minh sao? Thánh Nguyệt không làm được. Cho nên ông đã đặt quyết tâm, dù thế nào cũng phải bảo vệ Long Hạo Thần và Thải Nhi an toàn.

Liệp ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất cứ như thế ở lại đây. Mặc dù thánh chiến u ám bao trùm cả Khu Ma quan, nhưng mọi người ở trong nhà Thải Nhi lại đặc biệt bình tĩnh.

Ngày đó Thải Nhi đột nhiên phát tác bị Long Hạo Thần đánh ngất đưa trở lại, sau khi tỉnh dậy thì nàng dần ổn định cảm xúc. Trải qua mấy ngày nghỉ ngơi, đám Long Hạo Thần dần xác định Thải Nhi hơi nhớ lại ký ức nhưng chỉ là một phần rất nhỏ, cũng chính là mấy thứ lúc nàng ba, bốn tuổi. Hiển nhiên bị Khu Ma quan kích động, lại thêm Thánh Nguyệt ông cố in dấu sâu trong lòng nàng, rốt cuộc kích động hồi phục vài phần ký ức. Dù rằng chỉ là một phần rất nhỏ, nhưng điều này thật là tin tức tốt.

Đáng tiếc là vợ chồng Thánh Linh Tâm chỉ trở về nhìn con gái một lần rồi vội vàng đi đầu tường Khu Ma quan. Thánh chiến bắt đầu, dù họ vô cùng đau lòng con gái, nhưng gánh nặng trên vai trầm trọng như thế sao bỏ xuống được?

"Long Hạo Thần, anh có đó không?" Thải Nhi đứng ở cửa sát vách phòng mình, nhẹ gõ cửa.

Lúc nhớ lại đoạn ký ức đó, cảm xúc của nàng đích thực bị xúc động mất kiểm soát. Nhưng mấy ngày nay, có Long Hạo Thần và đồng bạn khuyên nhủ an ủi, lại thêm cha mẹ và ông cố quan tâm chăm sóc, tâm tình của nàng dần hồi phục lại. Dù sao nàng vẫn chưa nhớ hết, chuyện đã qua đi, nàng dần bình tâm. Hai ngày nay tâm tình nàng đã hồi phục ổn định.

Trong phòng không có giọng quen thuộc của Long Hạo Thần đáp lại, Thải Nhi gõ một hồi, xác định trong đó không có ai, cảm thấy hơi kỳ lạ.

Đúng lý ra thì lúc này Long Hạo Thần nên ở trong phòng tu luyện mới đúng!

Tâm trạng bình tĩnh lại, nàng suy nghĩ nhiều hơn về những việc xảy ra gần đây. Tuy Long Hạo Thần tạm thời ở lại, nhưng dù là hắn hay toàn đội thì hiện tại đều tràn ngập tính không xác định. Từ sau khi mất trí nhớ, ở chung với nàng dài nhất chính là Long Hạo Thần. Có thể nói hắn chăm sóc nàng cẩn thận, mặc dù nàng vẫn không thể nhớ ra chuyện liên quan giữa hai người, nhưng nàng là một cô gái, con người đều có tình cảm. Theo thời gian trôi qua, coi như là nàng mất trí nhớ thì ở đáy lòng cũng dần chấp nhận Long Hạo Thần. Ít nhất thì hiện tại Long Hạo Thần nắm tay mình, nàng sẽ không đỏ bừng cả mặt, cũng sẽ không né tránh.

Luôn là anh ấy vì mình trả giá, hiện tại xảy ra chuyện lớn như vậy, mình nên an ủi anh ta mới đúng. Hôm nay nghĩ thông điểm này, Thải Nhi mới chủ động kiếm Long Hạo Thần, ai ngờ phát hiện hắn không có trong phòng.

Chẳng lẽ liên minh thánh điện đã quyết định sự việc đó? Nghĩ tới đây, Thải Nhi chỉ cảm thấy trái tim bị siết chặt, cảm giác thống khổ khó hình dung tràn ngập, hô hấp trở nên dồn dập.

Nhưng sao anh ta không nói với mình tiếng nào? Không, anh ấy sẽ không ra đi như thế.

Có câu quan tâm sẽ bị loạn, chính Thải Nhi đều không phát hiện, bất giác Long Hạo Thần đã chiếm vị trí khá quan trọng ở trong lòng Thải Nhi mất trí nhớ.

"Thải Nhi, cô đang làm gì đó?" Đúng lúc này, vang lên một thanh âm nghi hoặc.

Thải Nhi quay đầu vừa lúc thấy Trần Anh Nhi đi ra từ phòng kế bên, vẻ mặt tò mò nhìn nàng.

Tựa như bắt lấy cây rơm cứu mạng, Thải Nhi lóe người đi tới bên cạnh Trần Anh Nhi.

"Anh Nhi, Hạo Thần đâu? Cô có thấy anh ta không? Sao anh ta không ở trong phòng?"

Trần Anh Nhi nghi hoặc nói.

"Đương nhiên lúc này anh ta sẽ không ở trong phòng! Anh ấy đang nấu cơm cho cô! Chẳng lẽ cô không biết, từ khi trở về mỗi ngày cô ăn cái gì đều là đại ca tự tay làm."

Thải Nhi ngây ngốc, cảm giác khó nói nên lời lan tràn khắp người. Giờ phút này, nàng chỉ cảm thấy lỗ chân lông toàn thân như thư giãn ra, giây trước lo âu chợt bị cảm giác ấm nóng thay thế, vành mắt nàng chợt đỏ.

Anh ta, anh ta lại vì mình nấu ăn. Anh ấy dưới tình huống tùy thời bị liên minh từ bỏ, không ngờ còn nấu ăn cho mình mà không phải cho chính anh ấy.

Nhìn vẻ mặt của Thải Nhi, thế này Trần Anh Nhi mới khẳng định nàng quả nhiên không biết. Cô chẳng hề che giấu sự ghen tỵ.

"Thải Nhi, cô thật sự là may mắn! Cô biết không? Ngày cô hơi nhớ lại ký ức, lúc trở về đại ca đã nói, hiện tại tinh thần cô không ổn định nên thân thể cũng suy yếu, nhất định phải làm đồ ăn ngon cho cô. Giúp cô bổ dưỡng cơ thể, càng thêm điều dưỡng cảm xúc, anh ta còn nói…"

Nói đến đây, Trần Anh Nhi chợt ngừng lại.

Ánh mắt ngơ ngác của Thải Nhi đột nhiên biến rõ ràng.

"Anh ấy còn nói cái gì?"

Hốc mắt Trần Anh Nhi hơi ửng đỏ.

"Anh ta còn nói, sau này không biết có cơ hội như vậy không, phải quý trọng mỗi ngày ở bên cô. Anh ta có thể làm cho cô chỉ bao nhiêu đó thôi."

Bóng người chợt lóe, Thải Nhi giây trước còn ở trước mặt Trần Anh Nhi, chốc lát sau đã biến mất. Nhìn nàng rời đi kéo theo chuỗi bóng ảnh, Trần Anh Nhi khẽ thở dài, lầu bầu.

"Thải Nhi, cô thật sự rất may mắn. Nếu có một ngày, ai đó cũng có thể đối xử với ta như đại ca, coi như là chết ta đều cam lòng."

Hậu viện trong phủ chấp chính Khu Ma quan có vài nhà bếp, trong đó một nhà bếp nhỏ, Long Hạo Thần đang bận rộn.

Nhà bếp này không lớn, theo Long Hạo Thần yêu cầu, mấy ngày nay chuyên môn để hắn sử dụng. Lúc này hắn đang bỏ thêm củi vào bếp, thỉnh thoảng chú ý ngọn lửa dưới cái nồi to.

Mùi hương nồng đậm sớm lan tràn, khiến người ngửi chảy nước miếng. Trong nồi ngồi ba con Phi Long. Đương nhiên không phải rồng thật mà là loài chim rất bổ dưỡng, thậm chí không thuộc về phạm trù ma thú.

Trời vừa sáng thì Long Hạo Thần đã chạy tới nhà bếp giải quyết ba con Phi Long, nấu thành canh. Hắn thỉnh thoảng bỏ thêm củi, ngửi mùi hương, xác định không có vấn đề mới đi sang cái thớt bên cạnh xử lý nguyên liệu khác.

Có câu con nhà nghèo sớm trưởng thành, lúc Long Hạo Thần sáu tuổi thì đã bắt đầu theo mẹ học nấu ăn. Tuy rằng tay nghề không nói cực ngon, nhưng mùi vị cũng không tệ lắm. Lúc trước canh rau dại mẹ hắn uống đều do chính tay hắn nấu.

Hiện tại điều kiện sinh hoạt hiển nhiên không phải lúc đó có thể so sánh. Long Hạo Thần chỉ là muốn trước khi liên minh ra quyết định thì làm một số việc mình muốn.

Ngay lúc này, hắn không nghĩ tới cha mẹ mình, bởi vì hắn không muốn để phụ thân vì việc của mình mà khó xử. Nhiều năm trôi qua không hề thấy mặt cha mẹ, hắn chỉ có thể thầm cầu nguyện cho họ. Hiện tại sự việc hắn muốn làm nhất dĩ nhiên không phải tu luyện. Nếu quyết định cuối cùng của liên minh là giao nộp hắn, vậy thì tu luyện nhiều hơn nữa có tác dụng gì chứ? Hắn không có khả năng trong thời gian ngắn ngủi như vậy đuổi kịp Ma Thần Hoàng.

Cho nên hắn muốn làm một ít chuyện vì Thải Nhi. Tuổi ngày càng lớn, Long Hạo Thần sắp mười tám tuổi, sớm hiểu chính mình đối với Thải Nhi không chỉ là thích, còn có phần tình thuộc về giữa nam và nữ. Bởi vì mỗi khi nhớ đến Thải Nhi, hắn sẽ cảm thấy vì nàng làm cái gì cũng là cam tâm tình nguyện.

Thải Nhi mất trí nhớ là thống khổ lớn nhất hắn nếm trải. Tương lai là không xác định, hiện tại hắn không muốn suy nghĩ những điều này, chỉ là hy vọng có thể trong thời gian này cùng Thải Nhi lâu hơn chút. Mỗi ngày nhìn cô nhiều chút, vì nàng làm chút chuyện là đủ rồi.

Nhưng hắn có thể làm cái gì chứ? Long Hạo Thần phát hiện, kỳ thật điều có thể làm cho Thải Nhi không nhiều lắm, cho nên mới có việc hắn xuống nhà bếp. Ít nhất thì có thể để Thải Nhi mỗi ngày ăn món hắn tự tay nấu, loại cảm giác này khiến hắn hạnh phúc từ tận đáy lòng. Đặc biệt là trông thấy cảm xúc của Thải Nhi mấy ngày này dần hồi phục, tâm trạng Long Hạo Thần cũng thoải mái hơn. Hắn không lo lắng đến tương lai, đã sớm không thèm để ý tất cả.

Thải Nhi lặng lẽ đứng ngoài cửa nhà bếp, theo khe cửa trông thấy Long Hạo Thần đang bận rộn.

Hắn mặc tạp dề trắng tinh, không ngừng chạy tới chạy lui giữa bếp lò và chỗ xắt nguyên liệu. Lúc này hắn giống như một đầu bếp trẻ tuổi, nào có khí thế của đoàn trưởng Liệp ma Đoàn?

Bất giác, đôi mắt Thải Nhi ướt nhòe. Nàng chỉ cảm thấy tim mình đau nhói, cổ họng nghẹn lại, nói không ra một lời.

Long Hạo Thần đang nấu ăn bỗng biến sắc mặt, nâng lên tay phải quét vào trong. Quang mang vàng nhạt chợt lóe, cửa nhà bếp đã bị linh lực của hắn kéo mở, đối diện Thải Nhi mặt đầy lệ.

"Thải Nhi?" Long Hạo Thần kinh ngạc nhìn nàng.

"Hạo Thần!" Thải Nhi nhào vào ngực hắn, cao giọng khóc lớn.

Long Hạo Thần bị nàng khóc làm kinh ngạc không hiểu gì cả, nhưng tay còn đang dính rau tí tách nước nhỏ giọt, sẽ làm dơ đồ Thải Nhi, hắn chỉ có thể ngơ ngác giang hai tay.

"Đồ ngốc, cô làm sao vậy?" Long Hạo Thần dịu giọng hỏi.

Khi hắn nói ra hai chữ đồ ngốc thì lòng bất giác tràn ngập ấm áp. Lúc trước Thải Nhi thích nhất kêu hắn như thế, hắn là đồ ngốc của nàng!

Thải Nhi không nói gì hết, chỉ ở trong lòng hắn khóc lớn. Long Hạo Thần bất đắc dĩ bỏ dao xuống, hai tay chùi tạp dề, rồi mới ôm lấy nàng.

Thân thể Thải Nhi vẫn mềm mại như vậy, chỉ là theo tuổi lớn lên càng thêm thon dài. Ôm vòng eo co dãn, Long Hạo Thần chỉ thấy lòng tan ra.

Loại cảm giác này không giống với trước đây. Tuy hắn rốt cuộc lần nữa ôm Thải Nhi, nhưng hắn biết Thải Nhi của mình không thật sự trở về. Lúc này nàng chỉ là bị cảm động, không có tình yêu khắc cốt minh tâm trước kia. Nhưng điều này thật sự là bước tiến cực lớn rồi, chẳng phải sao?

"Hạo Thần, trên thế giới này không ai đối xử tốt với ta hơn anh." Thải Nhi ngẩng đầu lên nói với Long Hạo Thần.

Long Hạo Thần cười nói.

"Đó là đương nhiên, ta không tốt với cô thì còn ai chứ? Chỉ cần cô bình an thì ta đã thỏa mãn, không cần cố ý nhớ lại chuyện trước kia. Nói thật, ngày đó ta bị cô hù sợ chết được, hiện tại ta thậm chí không muốn cô hồi phục trí nhớ. Bởi vì nhớ lại sẽ khiến cô nghĩ tới thời gian thống khổ trước kia."

Thải Nhi nhẹ lắc đầu.

"Không, ta nhất định phải nhớ lại, bởi vì trong ký ức đó có anh. Ta thật muốn cảm nhận cảm giác trước kia khi ta và anh cùng một chỗ. Có lẽ, chính là bởi vì từng có thống khổ phụ trợ mới khiến ta càng cảm nhận được tình cảm anh cho ta."

Thành viên Liệp ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất rất nhanh phát hiện gần đây Thải Nhi thay đổi. Nàng trở nên bám dính Long Hạo Thần. Hai người trừ lúc ngủ ra, gần như mỗi ngày đều dán sát nhau. Long Hạo Thần nấu cơm cho Thải Nhi, Thải Nhi ở bên cạnh giúp hắn rửa rau. Không ai quấy rầy họ. Dù cho đại chiến bên ngoài Khu Ma quan truyền đến tiếng gầm rú dường như cũng bị họ tự động bỏ qua.

Khoảng thời gian này chỉ thuộc về bọn họ.

Đáng tiếc, ngày hành phúc luôn qua nhanh, sẽ bị đánh gãy. Ngày thứ mười một đám Long Hạo Thần tới Khu Ma quan, Hiệp Giả Thánh Nguyệt lại lần nữa xuất hiện trước mặt họ.

"Hạo Thần, ta tới cho con một tin tốt, liên minh quyết định chiến đấu, cùng ma tộc phát động thánh chiến." Khi nói ra câu này, trong mắt Thánh Nguyệt tràn ngập sát khí lãnh liệt.

"A?" Long Hạo Thần kinh ngạc nhìn Thánh Nguyệt. "Ông cố, vậy việc của con?"

Thánh Nguyệt mỉm cười nói.

"Đừng nói là con, cả ta cũng không ngờ được ý kiến mọi người lại nhất trí đến thế, không có tranh luận. Đều nhất trí thông qua, con chính thức trở thành người kế thừa tương lai của Kỵ Sĩ Thánh Điện. Đồng thời, liên minh sẽ không tiếc trả giá đắt bảo vệ con an toàn. Mọi người đều thống nhất ý kiến, có con tồn tại thì đối với ma tộc là đả kích trí mạng. Khi thực lực của con trưởng thành đến thời điểm chín muồi, vậy sẽ là tai họa cho ma tộc. Thánh chiến này cũng là để chúng ta cố gắng chờ đến ngày đó. Yên tâm đi, tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt nhất, con hoàn toàn không cần lo lắng về trận chiến này. Tuy ma tộc chủ động thánh chiến, nhưng chúng phát động rất vội vàng, không chuẩn bị sung túc. Ngược lại vì có ngày phản công, liên minh đã chuẩn bị từ lâu, rất lâu rồi. Ma Thần Hoàng đích thực cường đại, nhưng y muốn đánh vào liên minh chúng ta tuyệt không phải việc dễ dàng. Nai chết vào tay ai còn chưa chắc đâu."

Nghe Thánh Nguyệt nói mấy lời này, thành viên Liệp ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất đều thở phào nhẹ nhõm. Bản thân Long Hạo Thần tuy không lo âu cái gì, nhưng các bạn thì sao không lo lắng cho hắn được?

Liên minh quyết định thật khiến họ phấn chấn tinh thần. Hiện tại họ phải làm chính là dốc sức trợ giúp liên minh chống địch là đủ rồi.

Long Hạo Thần bản năng siết chặt nắm đấm, trầm giọng nói.

"Ông cố, nếu đã vậy thì con muốn xin chỉ lệnh của liên minh cùng đồng bạn trở lại lãnh địa ma tộc. Khi ma tộc phát động thánh chiến thì hậu phương nhất định trống trải, chúng dĩ nhiên sẽ có ma thần canh giữ. Nếu chúng ta có thể ở sau lưng địch xử lý thêm vài ma thần, vậy đối với ma tộc trong thánh chiến sẽ có tác dụng quấy nhiễu cực lớn."

Thánh Nguyệt lập tức kiên quyết phủ định đề nghị của hắn.

"Không được, hiện tại con là người liên minh tập trung bảo hộ, sao có thể để con mạo hiểm đi ma tộc được? Công tác đánh lén kẻ địch đương nhiên sẽ có người đi làm, hiện tại con không cần lo lắng điều này. Sau khi liên minh ra quyết định cũng có nhiệm vụ cưỡng chế với đội các người, nhất định phải hoàn thành nó. Hoàn tất nhiệm vụ rồi các người sẽ chính thức thăng lên Liệp ma Đoàn cấp vương."

"Dạ? Là nhiệm vụ gì?" Long Hạo Thần kinh ngạc hỏi.

Thánh Nguyệt cười gian nói.

"Nhiệm vụ này nói khó thì không khó, nhưng cũng không đơn giản. Mỗi người các ngươi đều là tinh anh của các Đại Thánh Điện. Bởi vì quan hệ của Hạo Thần, các người đều được thánh điện khẳng định. Bởi vậy liên minh quyết định trong một đoạn thời gian sẽ đào tạo sâu các người, toàn lực bồi dưỡng trở thành người kế thừa tiếp theo của liên minh. Cho nên các người nhất định phải tự trở về tổng bộ thánh điện của mình, nghe theo các Đại Thánh Điện điều khiển, bồi dưỡng, huấn luyện, cho đến khi các người có thể xuất sư mới thôi."

"A?" Mọi người cùng kêu ra tiếng.

Nhiệm vụ cưỡng chế này đối với mỗi người dĩ nhiên là chuyện tốt, nhưng điều này cũng có nghĩa là đội họ tạm thời giải tán.

"Không được, chúng ta không muốn chia cách!" Lâm Hâm vội vàng nói.

Thánh Nguyệt trầm sắc mặt.

"Đây là chuyện các người có thể tự quyết định? Các người đều là một phần của liên minh, là Liệp ma giả. Tuân theo mệnh lệnh là chức trách của các người. Đây là quyết định chung từ liên minh, mỗi tòa thánh điện đều ủng hộ, bao gồm cả ta. Mấy năm nay, các người đã làm không ít cống hiến cho liên minh, nhưng thực lực của các người còn yếu lắm. Hiện tại các người còn là mục tiêu của ma tộc, cứ để các người lần nữa chấp hành nhiệm vụ, kết quả cuối cùng sẽ là ngọc nát. Bởi vậy, hiện tại các ngươi cần nhất chính là trầm tĩnh lại mà không phải liều lĩnh. Đặc biệt là Long Hạo Thần, tuyệt đối không thể làm nhiệm vụ nữa."

Long Hạo Thần suy nghĩ chốc lát sau, nâng tay lên ý bảo đồng bạn trước tiên tỉnh táo lại đã, tiếp theo hỏi Thánh Nguyệt.

"Ông cố, ở tình huống nào thì chúng con mới lại tổ đội được?"

Thánh Nguyệt mỉm cười, nói.

"Điều này không khó. Đầu tiên, thực lực cá nhân của các người trên cấp bảy. Con làm đoàn trưởng ít nhất phải tới cấp tám, hơn nữa thông qua khảo nghiệm thánh điện của mình. Khi liên minh cần các người thì có thể lại tổ thành đoàn đội. À, đúng rồi, mỗi người còn phải được đến danh hiệu đặc biệt từ thánh điện của mình. Ví dụ như Hạo Thần, cậu ta phải trở thành một Kim Tinh Cơ Tòa Kỵ Sĩ mới được. Chính là nói, các người nhất định phải chứng minh với liên minh có năng lực bảo vệ chính mình, thì liên minh mới cho các người lại tổ đoàn, tiếp tục chấp hành nhiệm vụ."

Nghe lời Thánh Nguyệt nói, mọi người đều yên lặng. Bọn họ hiểu, liên minh làm vậy là vì tốt cho họ. Một là vì bồi dưỡng họ, hai là không để họ tiếp tục chấp hành nhiệm vụ mạo hiểm. Đây không chỉ bởi vì một mình Long Hạo Thần rất quan trọng với họ, cũng bởi vì Long Hạo Thần cùng Hạo Nguyệt có năng lực quan trọng hủy diệt được Trụ Ma Thần. Có thể nói, nếu liên minh quyết định bảo vệ họ vậy thì sẽ dốc hết sức bảo hộ. Muốn bước lên chiến trường lần nữa thì đương nhiên không phải chuyện dễ dàng.

Thánh Nguyệt trầm giọng nói.

"Việc các người trở về đã được ta ra nghiêm lệnh giữ bí mật. Tất cả người biết các ngươi trở về đều sẽ giữ kín bí mật. Nhưng bởi vì các ngươi ra tay ở Ngự Ma sơn mạch, khó bảo đảm ma tộc có biết các ngươi đi tới Khu Ma quan hay không. Bởi vậy, các ngươi phải mau chóng lên đường, trở về thánh điện của mình huấn luyện. Các con, liên minh là nghĩ cho tương lai của các người, chúng ta biết các người ở thời gian dài cùng một chỗ chấp hành nhiệm vụ thì đều có cảm tình sâu đậm, không muốn chia cắt. Nhưng các người sống sót không chỉ liên quan đến tính mạng các người, càng liên quan tương lai của liên minh. Bởi vậy, dù thế nào thì các ngươi nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ này. Muốn sớm ngày hội hợp, vậy mỗi người các ngươi cần cố gắng hai trăm phần tăng cao sức mạnh chính mình. Thử hỏi, nếu có ngày các ngươi có sức mạnh cỡ như Ma Thần Chi Vẫn, thì còn ai có thể kiềm chế các ngươi?"

Nghe Thánh Nguyệt tận tình khuyên nhủ, Long Hạo Thần lặng lẽ gật đầu.

"Ông cố, cảm ơn ông, cũng cảm tạ liên minh che chở con. Ông yên tâm, con nhất định sẽ cố gắng hết sức tăng thực lực cho mình. Nhưng mà, Thải Nhi…"

Nói đến đây thì sắc mặt Long Hạo Thần tái nhợt, quay đầu nhìn Thải Nhi mặt cũng tái xanh, thoáng chốc không nói ra lời.

Thánh Nguyệt khẽ thở dài.

"Thải Nhi cũng phải học tập rất nhiều, hơn nữa lần này con bé mất trí nhớ, cần thời gian dài nghỉ ngơi. Xem con bé trở về có hồi phục một chút ký ức thì ở lại Khu Ma quan là lựa chọn tốt nhất. Con yên tâm, ta và cha mẹ con bé sẽ chăm sóc tốt cho nó, hy vọng có thể giúp con bé nhớ lại nhiều hơn nữa. Lại thêm lấy thiên phú như các ngươi, tin tưởng không vài năm là có thể hoàn thành nhiệm vụ liên minh giao cho. Lại nói Thích Khách Thánh Điện cách Kỵ Sĩ Thánh Điện không xa, khi con ở bên Kỵ Sĩ Thánh Điện tu luyện có thành tựu, chẳng lẽ sẽ không đến xem con bé sao? Các ngươi yên tâm đi, dù cuối cùng liên minh vẫn không nới lỏng mệnh lệnh về nhiệm vụ, thì đợi khi các ngươi hơn hai mươi tuổi, ta nhất định sẽ đích thân đưa Thải Nhi đến bên cạnh con, chủ trì hôn lễ cho hai đứa."

Nghe đến bốn chữ chủ trì hôn lễ, nguyên bản Long Hạo Thần và Thải Nhi sắc mặt tái nhợt bỗng đỏ hồng. Hai người nhìn nhau một cái. Trong mắt Thải Nhi là thẹn thùng và mừng thầm. Long Hạo Thần là vui sướng có nhàn nhạt lo lắng. Dù sao thì trong lòng hắn vẫn hy vọng Thải Nhi có thể nhớ lại hết, nếu không, hắn luôn cảm thấy thiếu cái gì đó.

Nhưng mà phải chia cách Thải Nhi, đến hai mươi tuổi thì cũng là thời gian hơn hai năm, đợi khi Thải Nhi hai mươi tuổi cần trên ba năm. Xa nhau lâu như vậy, Long Hạo Thần trong lòng tràn ngập lưu luyến không tha.

Thánh Nguyệt vỗ bả vai Long Hạo Thần.

"Con trai, con nên hiểu, đối với hai đứa thì đây đã là kết quả tốt nhất. Liên minh có thể làm chỉ có nhiêu đó. Các người phải lập tức rời đi không thể dừng lại. Ta sẽ phái cao thủ Thích Khách Thánh Điện đưa các ngươi đi. Tạm chia ly thắng tân hôn. Lần này chia xa là vì tương lai hạnh phúc gặp lại. Con yên tâm đi, chúng ta sẽ săm sóc cho Thải Nhi thật tốt."

*Bùm!* một tiếng, Long Hạo Thần quỳ xuống trước mặt Thánh Nguyệt.

"Ông cố, đều là con không tốt, tại con không chăm sóc tốt cho cô ấy, mới khiến cô ấy mất trí nhớ. Nếu phải cách xa cô ấy, con có một yêu cầu nho nhỏ. Con muốn nấu một bữa ăn cho cô ấy, cho cả đồng bạn nữa, có thể không ạ?"

Long Hạo Thần nói ra câu này, mắt mọi người đều đỏ lên.

Thải Nhi là người thứ nhất nhào vào lòng Long Hạo Thần.

"Hạo Thần, ta…"

"Đoàn trưởng…"

"Đại ca…"

Thánh Nguyệt ngửa đầu nhìn trời, cố không cho nước mắt rơi xuống.

"Được, ta cho các ngươi nửa ngày, tối hôm nay nhất định phải rời đi, ta sẽ sắp xếp người." Nói xong câu đó, thân hình chợt lóe, ông đã biến mất trong không khí.

Sinh ly tử biệt, là thống khổ lớn nhất trong đời người.

Lúc này đám Long Hạo Thần đối mặt chính là như vậy. Từ ban đầu ở Thánh Thành hợp thành Liệp ma Đoàn số một cấp sĩ, bọn họ trải qua rất nhiều thứ. Mọi người cùng một chỗ sống chết có nhau, tung hoành trong ma tộc xung phong liều chết.

Cảm tình giữa họ đã không thể dùng chữ đồng bạn và bạn bè đơn giản hình dung. Họ là anh chị em tốt có thể giao phía sau lưng cho đối phương, họ là đồng chí có thể trả giá sinh mạng cho nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status